Edit: OhHarry
***
【 Mọi người đều thích bé ngoan, nhưng không có nghĩa những đứa trẻ hư sẽ không được ai yêu thương. 】
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Tống Bách Lao đâu.
Tôi đánh răng rửa mặt xong xuống tầng thì thấy anh ấy và Tống Mặc đang ngồi dùng bữa.
“Tôi tưởng lát nữa cậu mới dậy.” Thấy tôi đi xuống, mợ Cửu lấy bát đũa rồi đặt tại chỗ tôi thường ngồi.
Trên bàn bày bảy, tám món ăn kèm và một nồi cháo rau, trước mặt Tống Bách Lao đặt đĩa bánh muffin mà tôi làm hôm qua. Anh ấy múc đầy cháo vào bát, trên tay còn cầm một cái bánh muffin, bữa ăn kết hợp giữa ẩm thực Trung Quốc với ẩm thực phương Tây, có mặn có ngọt, điệu bộ trông thích ý lắm.
Vừa kéo ghế ra, tôi đã nghe Tống Bách Lao nói: “Ăn rồi còn gì.”
Tôi cứ tưởng anh đang nói chuyện với mình, đến khi ngồi xuống thì thấy đĩa bánh muffin đã bị chuyển đến trước mặt, còn Tống Mặc vẫn đang cố vươn tay ra chộp lấy, vẻ mặt nhăn nhó nom rất oan ức.
“Con mới ăn một cái……” Tống Mặc thu tay về, nhìn chằm chằm vào đĩa bánh muffin bị Tống Bách Lao giật mất.
“Trẻ con không được phép ăn nhiều đồ ngọt.” Tống Bách Lao phớt lờ ánh mắt lên án của con trai, ăn xong cái bánh trên tay lại cầm thêm cái mới từ đĩa lên.
“Thế sao bố được ăn?”
“Bởi vì……” Tống Bách Lao suy nghĩ một chút rồi ra vẻ nghiêm túc trả lời, “Răng bố đẹp nên không sợ bị sâu.” Nói xong anh ấy còn cố ý nhe răng ra cho Tống Mặc xem.
Hai hàm răng cái nào cái nấy đều trắng sáng, trông rất chắc khỏe.
Tống Mặc sững sờ, ngớ người nhìn bố, không biết nên phản bác thế nào. Môi cậu bé giật giật vài cái, mãi lâu sau mới thốt ra câu “Thôi ạ” một cách đáng thương, sau đó nhụt chí cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ăn cháo.
Ăn sáng xong, Tống Bách Lao lau miệng rồi đứng dậy chuẩn bị đi làm.
“Hôm nay bên tòa mở phiên xử vụ án giữa Hạ Thịnh và Viêm Hoa Thế Kỷ, chắc tối anh mới về được.” Anh chỉnh trang vạt áo rồi cài lại cúc trên.
Giờ tôi mới để ý thấy hôm nay Tống Bách Lao ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơmi đen phối với bộ suit cùng màu, thắt thêm chiếc cà vạt sọc xanh đậm khiến dáng người càng thêm cao lớn, vẻ bề ngoài trông chẳng giống người đứng đầu tập đoàn mà giống mẫu nam gợi cảm chuẩn bị vào studio để chụp poster hơn.
“Biết rồi.” Tôi nói.
Anh cầm thiết bị chống cắn lên, đi được vài bước đã quay lại, rồi bất ngờ cúi người hôn lên đuôi mắt tôi.
Tôi nhắm tịt mắt, cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng ran lên.
Hành vi thân mật như này có hơi mới lạ với tôi. Mà rõ ràng chúng tôi đã làm đến bước cuối, nhưng sự quấn quýt mãnh liệt về thể xác lại chẳng khiến trái tim tôi rung động bằng nụ hôn này.
Tất nhiên, ngày hôm qua cũng không tệ……
“Đi nhé.” Tống Bách Lao vừa nói vừa đeo thiết bị chống cắn, sau đó bước ra cửa.
Đầu ngón tay xoa xoa chỗ đuôi mắt nóng rực, cho đến khi bóng lưng anh ấy biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới không dõi theo nhìn nữa.
Trên đĩa vẫn còn sót lại một cái bánh muffin, tôi đẩy qua cho Tống Mặc, nói: “Kệ bố, con cứ ăn đi.”
Hai mắt Tống Mặc sáng quắc lên, vui sướng lắc lư thân mình.
Vụ kiện xâm phạm bí mật kinh doanh giữa Hạ Thịnh và nhà họ Nguyễn có thể được coi là một trong những vụ án lớn nhất của thế kỷ, sự việc được rất nhiều người quan tâm, từ giới chính trị, kinh doanh cho đến những người dân bình thường. Trước đó, với tư cách là nhân vật mấu chốt trong vụ việc này, cựu nhà nghiên cứu Trương Thế Khoan của Hạ Thịnh, người bị tình nghi ăn cắp công nghệ cũng được bên trên “mời đi uống trà” với danh nghĩa hỗ trợ điều tra.
Nhiều phương tiện truyền thông tập trung tại cửa tòa án để phát sóng trực tiếp.
Xe của Tống Bách Lao còn chưa dừng lại đã bị cánh báo trí bủa vây lấy, đội vệ sĩ hô hào nhắc đám phóng viên lùi ra sau nhưng không ai nghe. Khoảnh khắc Tống Bách Lao bước xuống xe, vô số micro được đưa tới cùng với đèn flash nháy liên tục như biến khung cảnh trở thành một buổi họp báo ra mắt phim. Nếu dưới đất trải thảm đỏ thì sẽ càng giống hơn.
Tống Bách Lao bước vào tòa án với tư thế ngẩng cao đầu như một vị dũng tướng, nhóm luật sư đi bên cạnh chỉ chào hỏi qua loa với giới truyền thông, tỏ vẻ chưa thể tiết lộ thêm thông tin gì với bên ngoài.
Họ vào chưa được bao lâu thì một chiếc Maybach khác chạy tới. Giới truyền thông lại đổ xô về chiếc Maybach như ong vỡ tổ.
Hình ảnh rung lắc làm tôi hơi choáng váng, bóp thái dương một lát mới hết, tới khi nhìn vào màn hình TV, ống kính đã quay được nửa khuôn mặt của Chu Ly từ trong đám đông.
Tôi không ngờ anh ta chính là người đại diện cho nhà họ Nguyễn trong vụ xét xử hôm nay, xem ra Nguyễn Hòa Hùng rất tin tưởng anh ta.
Chu Ly mỉm cười với mọi người, ra vẻ như một Omega thân thiện, dịu dàng và hiểu biết.
Càng lúc càng giống với một màn trình diễn đỏ, đang cạnh tranh khả năng diễn xuất sao.
Khi người nhà họ Nguyễn vào hết trong tòa nhà, truyền thông bắt đầu điểm lại timeline, đồng thời dự đoán chiều hướng tiếp theo của sự việc.
Tôi nghe một lát rồi thấy chán nên tắt TV đi.
Hôm đó Tống Bách Lao về rất muộn, tôi hé mắt hỏi vụ kiện thế nào rồi thì anh ấy đáp rằng mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, giờ chỉ cần chờ phán quyết. Nói rồi anh bắt đầu đưa những ngón tay bị bao bọc bởi cái lạnh ngoài trời lên nghịch tóc mái tôi.
Tôi thấy hơi khó chịu nên tránh đi, co đầu gối lên cọ cọ trán, sau đó nhắm mắt lại.
Đang thiu thiu quay về giấc ngủ, tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười khẽ trầm thấp bên tai.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Hai ngày sau, Tống Tiêu xuất viện.
Khi nhập viện chú chống ba-toong, khi xuất viện, chú vẫn chống ba-toong, nhưng trước đây việc chống ba-toong tượng trưng cho nỗi đau, còn giờ nó tượng trưng cho cuộc sống mới, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Tống Bách Lao đưa chú lên núi, chuyển đồ đạc vào phòng dành cho khách. Lần đầu tiên gặp Tống Mặc, chú ấy kích động gần như không nói nên lời.
“Thằng nhỏ giống hệt Bách Lao khi còn bé……”
Chú muốn ôm Tống Mặc, nhưng Tống Mặc sợ người lạ nên trốn tót ra sau tôi, ôm chặt đùi tôi.
“Trốn đi đâu?” Tôi chưa kịp nói gì, Tống Bách Lao đã xách cổ áo đứa nhỏ lên như xách gà.
Anh ấy bế Tống Mặc lên rồi bảo cậu bé kêu Tống Tiêu là ông nội.
“Cháu chào ông nội.” Tống Mặc lí nhí chào.
Tính cách Tống Mặc vốn rụt rè và hướng nội, nhưng Tống Tiêu là sự tồn tại có thể làm tan chảy dòng sông băng Lạc Thanh Hòa nên đây không phải vấn đề quá khó khăn với chú ấy.
Hai ông cháu bắt đầu chơi đua ô tô điều khiển từ xa, mối quan hệ giữa họ phát triển nhanh chóng, nửa tiếng sau, cả sân đã tràn ngập tiếng la hét, cười nói khanh khách của Tống Mặc.
Tuy nhiệt độ ngoài trời khá thấp nhưng ánh nắng hôm nay lại rất đẹp, mặt trời hắt xuống vạn vật những dải nắng ấm áp, trời cũng không nổi gió.
Sau khi xem vài trận đấu hấp dẫn giữa hai ông cháu, tôi thấy Tống Mặc không tỏ ra sợ sệt người lạ nữa yên tâm vào nhà.
Tôi vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy Tống Bách Lao đang ngồi gối cằm lên cánh tay, tựa đầu vào lan can quan sát Tống Tiêu và Tống Mặc trên sân thượng. Vẻ hâm mộ xen lẫn chút ghen tị hiển hiện trên gương mặt bình tĩnh kia.
Tôi cười nhẹ, vào nhà rồi đi thẳng lên sân thượng.
Anh ấy nghe tiếng cửa mở thì quay đầu lại, vẫy tay gọi tôi tới.
“Đến đây, chỗ này xem rõ lắm.”
Tôi qua xem thử, tầm nhìn quả thực rộng hơn bên dưới rất nhiều, có thể thu lại khung cảnh của toàn bộ khu vườn trong mắt, thậm chí còn nhìn rõ được hai chiếc ô tô điều khiển từ xa đang phóng nhanh trên bãi cỏ.
Chỗ này gần như là khán đài VIP.
“Quỷ con Tống Mặc này sướng thật, đi đâu cũng được người ta yêu quý.”
Nếu không được trực tiếp “mắt thấy tai nghe” thì tôi đã chẳng thể tin nổi người phát ngôn ra câu nói này lại là Tống Bách Lao. Tính tình trẻ con thật đấy.
Giống như Chu Ly, anh ấy chưa bao giờ thiếu người ngưỡng mộ, có người còn nguyện sống chết vì anh.
Anh ấy là người khiến người ta phải vừa hâm mộ vừa ghen tị mới phải.
“Hồi đi học anh cũng được săn đón lắm cơ mà.”
“Thứ họ thích là pheromone của anh, gia thế nhà anh, ngoại hình của anh, không phải tính cách của anh.” Anh ngẩng lên nhìn tôi, nở nụ cười khổ, “Em tưởng anh không biết tính tình mình tệ đến mức nào ư? Họ chỉ thích một khía cạnh của anh, không phải toàn bộ con người anh, anh biết hết chứ.” Hóa ra anh biết hết, còn tự bản thân hiểu ra.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, tựa vào lan can, ngẩng đầu rồi nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng phả vào da thịt.
Thời tiết này rất thích hợp để chợp mắt nghỉ ngơi, đặc biệt hương hoa quế ngào ngạt còn quanh quẩn nơi chóp mũi, thật dễ chịu.
“Chú Tiêu cũng rất yêu anh, và chắc chắn là “toàn bộ con người” anh. Chú ấy thật sự đang nỗ lực để bù đắp cho anh, anh cho chú ấy một cơ hội nhé?”
Tống Bách Lao im lặng suốt một lúc lâu, tôi bắt đầu đánh trống trong lòng, vừa mở mắt đã nghe thấy anh hỏi: “Em biết Tống Mặc được sinh ra thế nào không?”
Tôi nhìn anh, không hiểu rõ lắm: “Anh và Hạ Nghiên Trì cùng sinh thằng bé ra?”
“Có phải em cho rằng anh tham lam tài sản nhà họ Hạ nên mới đẻ con với chính anh kế của mình không?”
Tôi im lặng cúi mặt, không dám trả lời, khi cãi nhau với anh ấy, xác thực tôi đã từng nói lời này một lần.
Lần trước Hạ Hoài Nam cũng nhắc tới Tống Mặc, cậu ta còn bảo đứa nhỏ chính là mấu chốt, là “sự nhún nhường” của hai nhà Hạ Lạc. Lúc đó tôi đang đắm chìm trong lời tuyên bố ngạo mạn của đối phương, đến khi ngẫm lại mới thấy câu nói ấy thật kỳ quặc.
“Tống Mặc đúng là con của Hạ Nghiên Trì và anh.” Nụ cười bên môi Tống Bạch Lao càng thêm lạnh lẽo, “Lạc Thanh Hòa và Hạ Kiều không sinh con được nữa nên mấy lão già nhà họ Lạc và nhà họ Hạ chuyển mục tiêu sang hai người bọn anh, họ yêu cầu bọn anh phải sinh ra một đứa trẻ mang dòng máu của hai nhà. Hồi ấy anh mới là sinh viên năm hai, cảm thấy lời đề nghị này thật nực cười nên chẳng cần suy nghĩ đã từ chối luôn. Nhưng Hạ Nghiên Trì lại nghĩ anh ta chẳng sống được thêm bao lâu nữa, muốn để lại thứ gì đó trên đời nên đồng ý.”
Tôi nín thở, chợt nghĩ đến thái độ hung dữ bất thường của Tống Bách Lao khi nhận được USB mà Hạ Kiều gửi cho. Hạ Kiều thấy có lỗi với anh, có lẽ không phải chỉ vì ông ta là người xen vào giữa cuộc hôn nhân của Lạc Thanh Hòa và Tống Tiêu.
Tôi nhớ lúc đó Tống Bách Lao còn nói: “Cậu biết điều nực cười nhất trong chuyện này là gì không? Mấy lão già giam họ vào cùng một căn phòng hơn mười năm trước vẫn chẳng thấy mình làm gì sai, thậm chí ngay cả Lạc Thanh Hòa và Hạ Kiều cũng……”
Thế rồi anh ấy không nói thêm gì nữa, trước đây tôi luôn tưởng anh muốn rằng ngay cả Hạ Kiều và Lạc Thanh Hòa đều chấp nhận số phận, không muốn phản kháng lại. Nhưng xem ra không phải vậy, điều mà anh chưa nói hết có lẽ là…… ngay cả Hạ Kiều và Lạc Thanh Hòa, hai nạn nhân trước đây giờ cũng đã trở thành hung thủ.
Tôi rợn tóc gáy, vốn còn thấy nắng ấm dễ chịu mà giờ chỉ thấy ớn lạnh.
Tống Bách Lao gối đầu lên khủy tay, kể tiếp: “Anh tưởng nếu mình không đồng ý thì chuyện này sẽ kết thúc thôi, nhưng anh nhầm rồi, hóa ra mong muốn của anh chẳng quan trọng gì hết. Đến kỳ nghỉ anh trở về nhà nhưng bị tấn công bất ngờ, bọn họ trói anh vào giường, tiêm thuốc an thần rồi giật điện……”
“Giật điện?”
Khóe miệng anh giật giật: “Để lấy t*ng trùng.”
Anh ấy vốn chẳng chịu nổi việc động dục không theo ý bản thân, huống chi là một sự sỉ nhục trần trụi như vậy. Tuy không chứng kiến tận mắt nhưng tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng anh ấy đã phẫn nộ đến mức nào sau khi tỉnh dậy, một con rồng hung dữ đánh mất giới hạn, quyết tâm phá hủy tất cả mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt bản thân.
Sau khi “trúng kế” của tôi, anh phải nhẫn nhịn trước “thế lực” mình căm hờn nhất trong suốt hai năm, thảo nào lúc gặp lại tôi, tính cách anh ấy lại biến thái và tệ hại đến vậy.
“Anh như cá nằm trên thớt vậy. Nếu không phải do cơ thể của Hạ Nghiên Trì không chịu được quá trình bị đánh dấu, có lẽ bọn anh đã đi theo con đường cũ của bậc cha chú, động dục, đánh dấu rồi kết hôn. Một năm sau, Hạ Nghiên Trì đẻ Tống Mặc, nhưng anh ta kiệt sức, mất ngay trên bàn sinh. Sự việc này đả kích Hạ Kiều rất mạnh khiến ông ta không thể tập trung làm việc, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm.”
Người bị tổn thương lại muốn tổn thương người khác, lời nguyền này cứ thế truyền từ đời trước sang đời sau khiến ai cũng bị mắc kẹt trong đó.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, anh tiếp quản Hạ Thịnh theo thỏa thuận của hai nhà trước đó. Tống Mặc ba tuổi rồi nhưng anh chưa từng quan tâm hay chăm sóc nó hẳn hoi. Thằng bé được Hạ Kiều nuôi nấng, hiếm khi anh mới đến thăm thằng bé, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thấy nó. Cho đến khi anh phát hiện ra Tống Mặc qua tuổi tập nói rồi nhưng chẳng nói năng được câu nào, tính cách cũng gặp vấn đề.” Anh cau mày nói, “Thằng bé như vậy làm sao thừa kế Hạ Thịnh được? Đứa trẻ mà họ dày công “tạo ra” bị nuôi thành đồ bỏ đi. Anh với Lạc Thanh Hòa đã cãi nhau rất nhiều, sau đó, anh đón Tống Mặc về nhà để nuôi nấng, bấy giờ mới mang bộ dáng giống một người bố.”
Tính ra anh ấy cũng bắt đầu xem và để lại bình luận trong livetream của tôi từ khi ấy. Chắc sợ không dỗ được con nên lên mạng tìm audio truyện cổ tích rồi vô tình bấm vào room livestream của tôi. Hoặc thấy chán nản nên muốn lên mạng than thở, sau đó chọn trúng phải room livetstream không có gì nổi bật của tôi giữa một rừng streamer.
“Mặc Mặc ngoan lắm, anh đừng ghét thằng bé……” Tôi thì thầm.
“Ừ ừ ừ.” Tống Bách Lao nói ba lần “ừ” cho chiếu lệ.
“Anh luôn nghĩ, nếu hồi ấy không ở lại mà rời đi với mẹ, có phải anh đã chẳng phải khổ sở thế không? Ông ấy để anh ở lại vì mong anh được học hành đến nơi đến chốn và có cuộc sống ấm no, đúng là anh chưa bao giờ phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, nhưng anh sống không khác gì một con ngựa trong nông trại, không tự do, không hạnh phúc. Ông ấy vắng mặt khi anh cần ông ấy nhất, ngay cả khi bây giờ Tống Tiêu nói rằng ông ấy vẫn luôn yêu thương anh và ngày xưa làm vậy đều chỉ vì lợi ích của anh, anh vẫn chẳng thể tin ông ấy luôn được.” Anh ấy vừa đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên vừa xích người đến gần, mập mờ nói, “Cũng giống như em……”
Ngay khi Tống Bách Lao định hôn tôi, tôi thoáng liếc thấy cửa sân thượng chuyển động nên lập tức đẩy anh ấy ra.
“A……” Tống Tiêu đứng trên bậc cấp hé nửa cánh cửa ra, xấu hổ nói, “Mẹ, mẹ không biết……”
Tống Bách Lao bị tôi đẩy, đụng lưng vào lan can, anh ấy bắt đầu cau mày, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.
Cũng may giọng điệu đã được kiềm chế: “Lần sau có lên mẹ nhớ gõ cửa.”
Có vẻ cầu nối niềm tin sẽ không dễ gì mà kiến lập được…….
——
24/1/2021