Vết Sẹo Cũ

Chương 65:




Edit: OhHarry
***
【 Tống Tiêu nói rằng sau khi Ninh Hi ra đời, chú ấy có thể sẽ rời khỏi Hương Đàm, trở lại nghiệp cũ, đi khắp thế giới để ghi lại những thước hình mình muốn chụp. Chỉ cần chú vui, tất nhiên là tôi ủng hộ. 】
Vào mùa lạnh nhất của Hương Đàm, thai kỳ của tôi đã bước sang tuần thứ hai mươi. Bụng dưới nhô lên và có thể cảm nhận được cử động của thai nhi.
Để có được dữ liệu chi tiết hơn về cơ thể cùng sự thay đổi của C20, Lạc Mộng Bạch đã thực hiện chọc ối cho tôi. Trước khi thực hiện, cô ấy nói với tôi rằng xác suất đứa trẻ là Alpha hoặc Omega là tương đối cao, bé con có xu hướng trở thành một Omega, cuối cùng kết quả chẩn đoán giống hệt như dự đoán khiến cô ấy rất mừng rỡ.
Mà túi sinh dục luôn khiến tôi lo lắng giờ cũng không phát sinh vấn đề gì. Theo lời của Lạc Mộng Bạch thì: “Túi sinh dục đầy đặn và mịn màng như thể chưa từng được sử dụng, nếu cứ ổn định thế này thì có thể kéo dài đến tuần thứ ba mươi lăm hoặc hơn.”
Sau khi Tống Bách Lao biết giới tính của con, anh ấy bắt tay vào việc trang trí phòng cho bé. Rèm cửa, giấy dán tường hay thậm chí cả hình dáng đèn đều được chọn dựa theo phong cách và nhãn hiệu yêu thích của anh ấy.
Không những thế, anh còn treo rất nhiều tranh sơn dầu của các họa sĩ hiện đại trên tường, chỗ này hai bức, chỗ kia ba bức khiến tôi còn tưởng mình đang đi xem triển lãm tranh nghệ thuật.
“Thế nào?” Anh điều chỉnh lại khung tranh cho cân rồi hỏi tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh với chủ đề hình học được vẽ bằng nhiều hình khối và màu sắc khác nhau, miễn cưỡng gật đầu: “Không tệ.”
Anh vừa bước lùi lại vừa thưởng thức thành quả của chính mình, khi đi đến bên tôi thì nói với giọng tự hào: “Đây là tác phẩm của Jack Agus, anh mua nó ở Sotheby’s vào hai năm trước, hai mươi triệu.”
Tôi suýt sặc nước miếng.
Hai mươi triệu cho một bức tranh, năm bức là…… một trăm triệu?
Mười cửa tiệm Hứa Mỹ Nhân?!
Căn phòng dành cho trẻ con này tuy không mộng mơ gì nhưng lại rất “sang chảnh và đắt tiền”, đắt đến nỗi tôi lo quýnh cả lên. Đặt bức tranh quý giá thế ở đây dù không sợ bị trộm lấy mất nhưng lỡ bị con nghịch hỏng hay làm bẩn thì sao, mấy chục triệu tự mọc cánh bay đi đấy.
“Anh không thấy…… treo ở đây xa xỉ quá à?”
Tống Bách Lao nhướn mày: “Đây là những thứ rẻ nhất trong bộ sưu tập của anh rồi.”
Thôi, coi như tôi chưa nói.
Sau một thời gian tập vật lý trị liệu phục hồi chức năng, Tống Tiêu đã có thể bỏ ba-toong và tự đi lại. Tuy còn gặp khó khăn trong việc chạy nhảy nhưng chú vẫn rất nỗ lực cố gắng, tôi tin chắc sau vài tháng nữa, chân chú sẽ bình thường trở lại.
Tôi không chắc chú ấy có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Tống Bách Lao trên sân thượng không, vì kể từ hôm đó, chú ấy bắt đầu đối xử cẩn trọng hơn với Tống Bách Lao và cố gắng hết sức để làm anh hài lòng. Trông chú luôn năng động, ấm áp và cởi mở trước mặt người khác là thế, nhưng có nhiều hôm bị mất ngủ do nóng quá phải ra ngoài hóng gió, lúc nào tôi cũng thấy chú lặng lẽ đi lại trong nhà một mình. Bóng dáng cô độc chất chứa bao tâm sự nặng nề.
Hai hôm trước, chú ấy còn đưa một chiếc hộp đen chỉ nhỏ bằng một phần ba bàn tay cho mợ Cửu, nhờ mợ bảo người ta gửi đến nhà họ Lạc và giao tận tay cho Lạc Thanh Hòa. Trông nó rất giống hộp nhẫn.
Dẫu không bên trong đựng gì, nhưng theo bản năng tôi đoán Lạc Thanh Hòa sẽ không vui khi nhận được nó.
Gần đến ngày người dân bỏ phiếu bầu cử thì một sự kiện lớn khác đã nổ ra ở Hương Đàm.
Sau bữa tối, cô con gái Omega của ông trùm kim cương Trần Trăn nổi tiếng đã bị một nhóm Beta không rõ danh tính tấn công khi đang trên đường về nhà. Phương tiện bị hư hỏng và người lái xe bị thương nặng, ngay cả bản thân cô bé cũng vô cùng hoảng sợ, giờ cứ trông thấy ai là lại hét toáng lên, kèo theo đó là chứng mất ngôn ngữ nghiêm trọng.
Vào đêm phát sóng tin tức, Tống Bách Lao bị một cuộc điện thoại gọi đi, mãi đến sáng sớm hôm sau mới quay về.
“Sao rồi?” Thấy anh mặt ủ mày chau suốt nên tôi cũng hơi lo.
Người bình thường không theo dõi tin tức tài chính cũng phải biết đến cái tên Trần Trăn. Một mặt bởi công việc kinh doanh kim cương của ông ta làm ăn quá phát đạt, mặt còn lại là vì ông ta rất chăm chỉ làm từ thiện.
Mỗi năm, ông ta quyên góp hàng trăm triệu để phát triển giáo dục và xây dựng cơ sở y tế ở những vùng quê nghèo khó. Trong danh sách từ thiện, số tiền quyên góp tích lũy được của ông ta luôn đứng đầu, Trần Trăn được biết đến như một doanh nhân “hào hiệp” và “nhân từ”. Cách đây không lâu, ông ta còn tuyên bố sẽ quyên toàn bộ tài sản cho các hoạt động công ích sau khi qua đời, các con của ông cũng rất ủng hộ bố mình.
“Trần Trăn được lòng rất nhiều doanh nhân nên mạng lưới quan hệ của ông ta cực kỳ rộng, nhà ông ta đã xảy ra chuyện thì ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’ là điều đương nhiên.” Tống Bách Lao xoa bóp sống mũi một cách mệt mỏi, “Mấy tên Beta phạm tội đã bị tóm gọn từ mấy tiếng trước, khi bị cảnh sát hỏi động cơ phạm tội thì chúng nó trả lời rằng do bản thân không cam lòng chịu thua kém người ta suốt đời, bởi vậy chúng muốn gây ra một sự kiện chấn động để loài người phải nhìn nhận lại quyền con người của Beta…… Ha, quyền con người? Chúng nó thì hiểu cái đếch gì về quyền con người! Nhờ sự dốt nát của chúng nó mà các Beta khác phải trả giá, con đường hướng đến quyền bình đẳng của Beta sẽ ngày càng khó khăn hơn trong tương lai.”
Thật ra trong mắt người đời, Beta cực đoan và Beta lý tính chẳng có gì khác nhau. Kêu gọi bình đẳng là điều hợp lý, nhưng một khi đã gây tổn thương cho người vô tội hoặc sử dụng vũ lực thì có lý cũng thành vô lý. Điều đáng sợ hơn là với những Alpha và Omega không biết sự thật, trong đó có cả một bộ phận Beta, họ sẽ tính khoản nợ này trên đầu cộng đồng Beta, từ đó tạo ra suy nghĩ thù địch với các Beta.
Cũng như để xác nhận lời nói của Tống Bách Lao, một cuộc biểu tình quy mô lớn đã diễn ra trong nội thành vào buổi chiều để yêu cầu Beta chấm dứt mọi hành vi bạo lực.
Vài ngày sau, cuối cùng đám ký giả canh sẵn trước cửa nhà Lạc Thanh Hòa cũng đợi được ông ta xuất hiện, khi một phóng viên đang hỏi quan điểm của ông về cuộc tấn công của Beta nhắm vào cô Trần thì một thanh niên Alpha đột nhiên xông đến từ xa, gào to “Giết hết mẹ lũ Beta đi” rồi ném trứng vào Lạc Thanh Hòa, sau đó nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Lòng trứng chảy dọc xuống theo tóc Lạc Thanh Hòa, thư ký hoảng hốt định lau cho ông nhưng bị ngăn lại.
Ông ta nhẹ nhàng lau chỗ lòng đỏ trứng để tránh cho chảy vào mắt, bình tĩnh trả lời câu hỏi của phóng viên.
“Tôi và Trần Trăn là bạn bè đã nhiều năm, con gái của ông ấy gặp tai nạn, đương nhiên tôi đã qua thăm. Tôi không thích quy chụp hành vi phạm tội mang tính chất cá nhân này dưới danh nghĩa Beta một cách thô lỗ như vậy. Bất cứ Alpha hay Omega cũng có khả năng phạm tội, Beta cũng vậy.”
Phóng viên không bỏ qua cho ông mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Họ tuyên bố rằng sự việc tấn công cô Trần bắt nguồn từ quyền bình đẳng của Beta, bao gồm cả cuộc xung đột trong biểu tình mới xảy ra cách đây không lâu, nỗi ám ảnh về quyền bình đẳng của Beta rõ ràng đã làm tổn hại đến quyền của những người khác. Xin hỏi, ông đã có phương án nào để gỡ rối mối mâu thuẫn không thể hòa giải này chưa? Là một Alppha, liệu Beta có thể tin tưởng ông một cách hoàn toàn không?”
Những câu hỏi này thực sự quá hiểm hóc, đặc biệt là câu hỏi cuối cùng đã trực tiếp đặt Lạc Thanh Hòa vào vị trí rất xấu hổ — không được lòng Alpha lẫn Omega, cũng không thể dễ dàng lấy được tín nhiệm của Beta.
Đôi khi đến cả tôi cũng thấy nghi ngờ, tại sao lại có Alpha tình nguyện đóng góp cho giai cấp Beta? Phải chăng đây là một vở kịch để lấy được sự chấp thuận của Beta, tới lúc thành công ngồi lên chức vị rồi, e rằng ông ta sẽ quên biến đi lời hứa kia.
“Tôi lên tiếng vì Beta không phải để chiếm lấy lòng tin của họ mà là để giúp họ. Cậu có biết Beta chiếm được bao nhiêu ghế trong tổng số hai trăm ghế đại biểu quốc hội không?”
Phóng viên ngớ người, trợn mắt há mồm vì bị chất vấn.
Lạc Thanh Hòa cũng không thiết tha gì với câu trả lời của anh ta mà trực tiếp đưa ra con số: “Mười bốn ghế, còn chưa đến mười phần trăm.” Ông bình tĩnh phát biểu, “Muốn ngồi lên chức vị này thì phải cống hiến, chức cao bao nhiêu, nghĩa vụ nặng nề bấy nhiêu. Đây là ý kiến của tôi.”
Đang xem thì Tống Tiêu đi xuống nhà, tôi vội chuyển kênh.
Sau khi sức khỏe dần được cải thiện, tôi chỉ ở nhà ăn, nằm, xem TV và chơi với Tống Mặc, gần đây Tống Mặc tiếp tục học với gia sư, Tống Tiêu lại thường xách máy ảnh lên núi để tập chụp. Tôi chẳng có việc gì làm, đành livestream cách làm bánh macaron.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Vốn tưởng sau ba tháng vắng bóng sẽ chẳng còn ai theo dõi tài khoản Hổ Phách của mình nữa, tôi không ngờ lượng người theo dõi stream đã nhanh chóng vượt qua con số mười nghìn chỉ trong vòng năm phút kể từ lúc bắt đầu.
【 Úc Úc ơi, tớ nghe nói bạn đang mang thai hả, tin này có thật không thế! 】
“Mọi người nghe ở đâu vậy?” Trộn nguyên liệu xong, tôi vừa rây bột vừa theo dõi lời nhắn để lại trên màn hình thì đột nhiên đọc trúng bình luận này.
【 Truyền thông đồn thổi…… 】
【 YXH 】
Báo chí truyền thông giờ còn theo dõi kiểu tin tức này sao?
Tôi ngưng tay, nhắc nhẹ: “Mọi người nên chú ý quy trình làm bánh macaron……”
【 Biết rồi nhé, không phủ nhận tức là đang ngầm thừa nhận đấy! 】
【 Đẻ thêm một bé Omega dễ cưng như Mặc Mặc nhé! Tôi muốn rước nhỏ về nhà! 】
Càng ngày càng có nhiều bình luận cường điệu, có người còn gọi tôi là “bố chồng”, tôi không muốn nói chuyện con cái mà chỉ tập trung làm bánh macaron.
Tôi đổ hỗn hợp lòng trắng trứng được trộn cùng màu thực phẩm vào túi bắt kem, sau đó bóp lần lượt lên khay tạo thành hình tròn tiêu chuẩn có đường kính 3cm.
Tới khi khay nướng bánh đầy rồi, tôi đứng thẳng dậy và nói với khán giả phía sau máy quay: “Đặt khay sang một bên để hong bánh trong nửa tiếng, trong lúc này chúng ta tranh thủ làm nhân bánh nhé, vì bánh macaron rất ngọt rồi nên chúng ta nên làm nhân có vị chua nhé.”
Làm nhân bánh xong, phần vỏ bánh macaron đã khô hẳn, tôi cho khay vào lò và nướng trong vòng mười lăm phút, sau khi ra lò nếu thấy vỏ bánh hơi vồng lên, không bị nứt vỡ và có “viền váy” đều là đạt chuẩn.
Tôi cầm một chiếc bánh lên để sát vào ống kính, chỉ vào chân bánh và nói: “Đây là chìa khóa để kiểm tra xem chúng ta đã làm bánh macaron thành công hay chưa, nếu không có chân bánh tức là đã thất bại.”
Tôi bóp nhân phô mai chanh lên bánh, được nửa chừng, giọng Tống Bách Lao đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Tôi không nghĩ anh ấy về sớm thế.
Gần đây anh ấy bận sứt đầu mẻ trán với chiến dịch tranh cử của Lạc Thanh Hòa. Tuy hai bố con luôn khắc khẩu nhưng Hạ Thịnh luôn là chỗ dựa tài chính trung thành của Lạc Thanh Hòa. Và nếu Lạc Thanh Hòa thua, nhà họ Nguyễn chiến thắng sẽ khiến Viêm Hoa Thế Kỷ như hổ thêm cánh. Xét thế nào thì mặt lợi mặt hại của hai bên đều dính chặt lấy nhau.
“Em đang làm gì thế?” Tống Bách Lao đi thẳng đến chỗ tôi, hoàn toàn không để ý đến máy quay đặt trên bàn.
Tôi đang cầm một chiếc bánh macaron vừa được nhồi đầy nhân, nghe vậy, tôi đưa cho anh: “Bầu ngực người thiếu nữ.”
(*) “Bầu ngực người thiếu nữ” xuất hiện lần đầu tiên trong bài viết “Bánh quy gợi cảm”của tác giả Xie Zhongdao khi ông nói về bánh macaron. Dần dần mọi người sử dụng thuật ngữ “Bầu ngực người thiếu nữ” để chỉ loại bánh này.
Tống Bách Lao nhìn chiếc bánh macaron màu hồng trên tay tôi, anh cúi xuống cắn bánh rồi ngoạm luôn tay tôi vào miệng, thậm còn chạm đầu lưỡi lên ngón tay tôi.
Tôi giật mình giật tay về, nhìn thanh bình luận bị đẩy đi với tốc độ siêu thanh.
【 Tổng giám đốc Tống đã đẹp trai còn chiều vợ nữa!  】
【 Tôi đã chết từ khoảnh khắc Tổng giám đốc Tống cúi đầu xuống. 】
【 Tôi phải đợi Mặc Mặc lớn lên bằng được mới thôi! Không thì cục cưng trong bụng kia cũng được, tôi là Beta, tôi không kén chọn đâu! 】
【 Chết tiệt, tự nhiên thấy ghen tị với Beta là sao. 】
Tôi thấy họ càng nói càng chẳng ra sao nên cuống quýt kết thúc buổi livestream hôm nay.
“Hôm nay tới đây thôi nhé, hẹn gặp lại lần sau.” Sau đó vội vàng tắt máy.
“Ngọt quá.” Chợt có cánh tay ôm lấy eo tôi từ phía sau rồi kéo lại để tôi dựa lên lồng ngực rắn chắc.
Hơi thở của Tống Bách Lao phả qua tai khiến tôi thấy gáy mình như nổi hết gai gà gai ốc.
“Tại cho nhiều đường nên ngọt……”
“Anh chẳng thích ‘Bầu ngực người thiếu nữ’ đâu,” anh ấy vừa nói vừa cạ môi lên vàng tai tôi, “Anh chỉ thích mỗi Úc của anh thôi.”
Tôi ngẩn ngơ trong chớp mắt, ngay khi kịp phản ứng lại, một luồng nhiệt chạy dọc từ cổ lên đỉnh đầu, cả khuôn mặt tôi bắt đầu nóng bừng.
“Tai em đỏ thế nhỉ……” Anh nâng cằm tôi để tôi nhìn lên rồi dùng giọng điệu “giả mù mưa sa” hỏi: “Này, sao đằng ấy lại đỏ lên vậy? Anh thấy đằng ấy đâu bị sốt đâu.”
Tôi trợn mắt trừng anh, chẳng nói nên lời.
“Sau này đằng ấy không được phép nhìn người khác bằng ánh mắt này nhé.” Anh rũ mắt, từ từ cúi xuống, “Người ta hiểu lầm thì chết……”
Hai tiếng cuối cùng quấn quýt giữa môi răng.
Tôi nhắm mắt lại, ôm chặt cánh tay đang âu yếm mình trong vô thức.
Lương Thu Dương bảo ngoại hình và tính cách của tôi hoàn toàn trái ngược nhau, còn Tống Bách Lao luôn nghĩ tôi đang quyến rũ người ta. Tôi bắt đầu tò mò về ánh mắt và vẻ mặt của mình. Chắc về sau lúc nào cũng phải kè kè một chiếc gương nhỏ theo người để mang ra nhìn và học cách kiểm soát nét mặt vào những “dịp” thế này nhỉ?
Mọi người trong nhà hay ra vào phòng bếp nên Tống Bách Lao không quá trớn nữa, anh ấy phải đợi tôi sắp tắc thở đến nơi mới chịu buông tha cho, sau đó vừa ăn nốt cái bánh macoron vừa quan sát tôi.
Tôi hơi mất tự nhiên, da đầu căng chặt, cất đĩa bánh macaron vào tủ lạnh dưới cái nhìn chăm chú của anh, điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi nhìn tên người gọi tới, là Hàn Âm. Chúng tôi không liên lạc với nhau kể từ lúc tạm biệt ở bệnh viện.
Tống Bách Lao đứng cạnh nên cũng thấy tên người gọi.
“Em không biết cô ấy gọi đến làm gì……” Nghĩ đến hôm Hàn Âm đến nhà phỏng vấn, anh vừa thấy đã nổi giận, trong lòng tôi có chút áy náy.
“Ờ.” Tống Bách Lao gật đầu, bày ra vẻ mặt “Anh hiểu mà, em khỏi cần giải thích.”, “Reo lâu rồi đấy, em bắt máy mau lên.” Thái độ tích cực đến đáng sợ.
Tôi nhận điện thoại trong nỗi thấp thỏm, nhưng bất ngờ thay, người Hàn Âm muốn gặp không phải tôi.
26/1/2021
——-
Harry: Anh làm em ná thở quá anh Bách Lao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.