Vết Sẹo Cũ

Chương 69:




Edit: OhHarry
***
【 Đàn ông khốn nạn khiến người ta ghét cay ghét đắng, nhưng mấy gã khốn nạn mang vẻ ngoài quyến rũ lại luôn hút hồn người nhìn xung quanh. 】
“Chúc mừng em, virus C20 đã hoàn toàn ngừng sinh sôi, kháng thể trong cơ thể em không còn tấn công nó nữa, tất cả các triệu chứng lâm sàng cũng đã biến mất.” Lạc Mộng Bạch nắm lấy tay tôi và cẩn thận quan sát vùng da trên cẳng tay trước đây bị phát ban.
Như lời cô ấy nói, các mảng phát ban trên cơ thể tôi đã lành lại một cách tự nhiên như thể chúng chưa từng xuất hiện.
Một khi virus tiềm ẩn được kích hoạt, nó sẽ nhân lên với số lượng lớn trong tế bào của vật chủ gây ra và tấn công ồ ạt vào hệ thống miễn dịch. Một khi bước vào “thời kỳ khởi phát” của C20, theo lẽ thường, sức khỏe của vật chủ sẽ yếu đi rất nhiều.
Nhưng tôi không bị vậy, tuy không thể loại bỏ hoàn toàn virus tiềm ẩn nhưng hệ thống miễn dịch dường như đã đạt đến ngưỡng trung hòa với C20 nên chúng đã trở về trạng thái cân bằng, không còn tạo thêm gánh nặng cho cơ thể tôi nữa.
“Chị còn định cầm tay đến bao giờ?” Tống Bách Lao ngồi bên cạnh bắt đầu hậm hực, “Túi sinh dục thì sao? Có xảy ra vấn đề gì không?”
Lạc Mộng Bạch bực bội buông tay tôi ra: “Không sao, cứ duy trì tâm trạng thoải mái thế này, đừng hứng lên làm gì quá sức, giữ thêm một tháng nữa là được. Nhưng chị khuyên nên đẻ mổ trước tuần ba mươi, như vậy tương đối an toàn cho cả đứa trẻ và Tiểu Úc.”
Thời kỳ mang thai đã bước sang tuần thứ hai mươi lăm, Lạc Mộng Bạch nói có thể giữ thêm một tháng đã tốt hơn nhiều so với dự tính, ban đầu tôi còn nghĩ rằng mình giữ được hơn năm tháng.
Tống Bách Lao suy tư một lúc rồi nói: “Đẻ mổ sớm có thể giảm bớt nguy hiểm cho người lớn không? Được thì làm sớm đi, dù sao C20 được kiểm soát rồi.”
Lạc Mộng Bạch ôm ngực, giọng điệu khoa trương: “Trời ơi em họ tôi đúng là một tên cặn bã. Trước đây vì đứa nhỏ có ích cho Tiểu Úc nên mới giữ lại, giờ sức khỏe Tiểu Úc không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa nên nóng lòng muốn ‘kéo’ con bé ra ngoài đây mà, tàn nhẫn quá quỷ thần ơi.”
Tống Bách Lao lạnh lùng nhìn cô: “Trả lời câu hỏi của em đi, đừng nói vớ nói vẩn nữa.”
“Ừm, vậy tiến hành ca mổ vào tuần thứ hai mươi tám nhé, với kỹ thuật hiện đại bây giờ, tỷ lệ sống sót của trẻ sinh non trong giai đoạn này có thể lên đến hơn 98%, về căn bản miễn là thai nhi không có dị tật lớn thì có thể sống sót. Em thấy thế nào hả Tiểu Úc?”
Bảy tháng là giới hạn mà tôi có thể chạm đến được. Hơn nữa Ninh Hi đánh bại được cả C20 thì con bé còn sợ gì nữa? Con bé nhất định là một đứa trẻ khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, giống như…… mặt trời nhỏ màu hồng.
“Em tin tưởng phán đoán của bác sĩ.”
Lạc Mộng Bạch cười xởi lởi: “Bệnh nhân nào cũng giống em thì tốt rồi. Thế để chị hẹn bên phẫu thuật trước nhé.”
Tôi kéo ống tay áo xuống, vừa định đứng dậy lại nghe thấy Lạc Mộng Bạch nói: “Ông cụ nhà họ Hạ đến Hương Đàm rồi đấy, em có được gọi đi ‘tiếp giá’ không?”
Hiển nhiên không phải đang nói với tôi.
Tống Bách Lao đỡ tôi dậy rồi bình thản trả lời: “Lão ấy là một trong những cổ đông lớn của Hạ Thịnh, cuối năm đến kiểm tra là chuyện bình thường.”
“Ông cụ tới lần này làm chị thấy hơi thấp thỏm.”
“Giặc đến thì đánh.” Tống Bách Lao cong môi khinh thường, “Em còn sợ lão chết sớm quá.”
Trên đường trở về, những lời của Lạc Mộng Bạch cứ quanh quẩn trong đầu làm tôi lăn tăn mãi, hơn nữa dòng họ “Hạ” thật sự không gây cho tôi ấn tượng tốt nào, tôi không kìm được lòng hiếu kỳ.
Cố nhịn mãi cho đến khi về núi Duy Cảnh, tôi ho nhẹ một tiếng, quyết tâm hỏi Tống Bách Lao về “Ông cụ nhà họ Hạ.”
Chắc Tống Bách Lao nghĩ tôi không để tâm đến chuyện này, anh sửng sốt một lúc mới trả lời: “À, lão là trưởng bối cao tuổi nhất ở nhà họ Hạ, xét theo vai vế, lão là ông trẻ của Hạ Kiều và là chú của Hạ Duy Cảnh.”
(*) Ở chương 66 mình bị nhầm về quan hệ họ hàng giữa Hạ Kiều và Hạ Duy Cảnh, Hạ Duy Cảnh là chú của Hạ Kiều nhé.
Thứ bậc cao quá, vậy mỗi khi gặp Tống Bách Lao đều phải gọi ông lão là “cụ” ư.
“Ông cụ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Gần chín mươi.”
Tôi cân nhắc, sắp xếp lại mối quan hệ họ hàng phức tạp của nhà họ rồi chợt nhớ tới Hạ Hoài Nam gặp lần trước, cậu ta bảo mình là cháu họ của Hạ Kiều, vậy có nghĩa cậu ta là chắt của ông cụ Hạ sao? Chẳng lẽ bậc trưởng bối bị Lạc Thanh Hòa bội tín mà cậu ta nhắc đến chính là ông cụ này?
“……. Lo lắng lắm à?”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Tống Bách Lao đưa mu bàn tay vuốt ve má mình, khóe môi còn nở nụ cười nom rất vui vẻ.
Tôi phát hiện bản thân mà càng lo lắng cho anh ấy thì anh ấy sẽ càng khoái chí hơn, xấu tính xấu nết thế không biết.
Tôi mím môi dặn: “Tốt hơn hết anh nên đề phòng.”
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngoài “đề phòng” ra, có lẽ không còn cách nào hữu hiệu hơn để ngăn chặn và kiểm soát những việc nguy hiểm có thể xảy đến.
Tống Bách Lao đương nhiễn cũng nhận thức rõ về sự tồn tại của “nguy hiểm”: “Nếu anh đánh dấu người khác, em sẽ thế nào?”
Tôi nhíu mày, nhìn chòng chọc vào anh không nói gì.
Lúc Hạ Hoài Nam nói tôi sẽ trở thành một “Tống Tiêu” thứ hai, tôi đã thấy khó chịu, giờ đây cảm xúc này lại xuất hiện một lần nữa.
“Anh đùa thôi.” Tống Bách Lao bẹo má tôi, “Còn lâu anh mới để họ thành công.”
Tôi nắm tay anh, nói một cách nghiêm túc: “Em không thích trò đùa của anh.”
Trước thời điểm đó, không ai biết bản thân sẽ lựa chọn gì, tôi không dám chắc mình sẽ làm tốt hơn Tống Tiêu vì tôi không phải chú ấy, Tống Bách Lao cũng không phải Lạc Thanh Hòa.
“Em giận à?” Tống Bách Lao nhìn tôi hồi lâu, bản mặt anh ấy trông càng cợt nhả hơn, “Thôi nào, từ giờ anh không dám đùa thế nữa.”
Anh ghé sát mặt đến, thơm chùn chụt lên khóe môi tôi rồi thầm thì: “Sao cứ thấy em bực là anh lại vui thế nhỉ?”
Vì anh là đồ dở hơi cám hấp.
Tôi thầm mắng trong lòng.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tống Tiêu hoàn thành xong bộ ảnh chụp núi Duy Cảnh nên hôm qua đã tới thành phố kế bên, dặn mới hôm nữa mới về. Chú ấy cũng là người trưởng thành nên tôi không cần phải lo lắng. Đi đây đi đó là một cách hay để thư thả đầu óc, không phải bận tâm đến Lạc Thanh Hòa nữa.
Cuối năm, các tập đoàn, công ty lớn đều tổ chức lễ tiệc, Hạ Thịnh cũng không ngoại lệ. Tống Bách Lao hỏi tôi có muốn tham gia không, tuy chứng sợ đám đông của tôi đã đỡ hơn nhưng tôi vẫn không thích những dịp đông người như này, đặc biệt là khi bản thân trở thành tâm điểm của đám đông, điều đó khiến tôi rất khó xử.
“Không, Lạc Mộng Bạch bảo em không được làm việc quá sức, em ở nhà thì hơn.”
Tống Bách Lao thắt cà vạt xong, nghe vậy thì gật đầu: “Cũng được.”
Anh ấy xoay người, lấy đồ trong tủ ra, khi quay lại đứng trước mặt tôi, trên ngực trái của anh được gài thêm một chiếc cài áo hình hoa Tulip.
“Anh đi nhé nhé, tối nay không cần đợi anh đâu.”
Anh chỉnh trang lại vạt áo rồi ra cửa, tôi vội vàng gọi giật lại.
“Này!”
Tống Bách Lao ngoái đầu nhìn tôi: “Sao thế?”
“Của em đâu?” Tôi liếc xuống ngực anh.
Anh ấy hiểu ý ngay nhưng cứ thích úp úp mở mở.
“Em đoán xem?” Anh chớp mắt, cười một cách xấu xa với tôi, “Anh gợi ý cho này, kho báu nằm ở nơi chôn giấu bảo vật.”
Nói xong anh quay đầu, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với tôi: “Cố lên.”
Bây giờ thành trò truy tìm kho báu rồi à?
Kho báu nằm ở nơi chôn giấu bảo vật…… Đây không phải gợi ý vô nghĩa ư?
Không nghĩ ra thì thôi vậy, tôi chẳng tha thiết mấy. Nhưng câu đố này cứ lởn vởn mãi trong lòng khiến tôi trăn trở suốt cả buổi chiều, lúc ăn nghĩ, lúc tắm nghĩ, lúc dỗ Tống Mặc đi ngủ cũng nghĩ.
Nơi chôn giấu bảo vậy ư?
Trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, tôi hưng phấn chạy ra khỏi phòng ngủ đi xuống thư viện ở tầng dưới.
Mợ Cửu và vài người giúp việc vẫn thức đợi Tống Bách Lao về, thấy tôi vội vàng bước xuống thì ngạc nhiên hỏi: “Cậu Ninh đi đâu thế?”
Tôi đang nôn nóng muốn xác nhận đáp án của mình nên chỉ kịp trả lời qua quýt.
“Tìm đồ ạ!”
Thư viện vẫn gọn gàng và yên tĩnh như lần đầu tiên tôi vào. Tôi bật toàn bộ đèn lên rồi lần tìm cuốn sách ảnh của Tống Tiêu trên giá, bữa Tống Bách Lao say rượu, tôi chỉ tiện tay nhặt cuốn sách ảnh để lên bàn trà, không biết anh ấy có cất về chỗ chưa.
Tôi tìm tầng trên cùng nhưng không thấy đâu nên bắt đầu tìm xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy cuốn sách ảnh ở một chỗ bắt mắt.
Kho báu nằm ở nơi chôn giấu bảo vật……
Tôi rút cuốn sách ảnh khỏi giá, vừa mới giở trang cất thư ra thì vô tình đánh rơi hai thứ kẹp cùng trong trang xuống. Chúng đáp xuống tấm thảm dày, lăn vài vòng rồi dựng lại dưới chân giá sách.
Tìm được…… nhẫn và cài áo rồi.
Tôi nhặt từng cái lên một, nhìn chăm chú “kho báu” lấp lánh ánh vàng trên tay, không khỏi cảm thấy Tống Bách Lao thật trẻ con.
Nhất định Tống Bách Lao đã biết tôi đọc trộm thư của anh ấy.
Nhưng anh ấy cũng đọc nhật ký của tôi rồi, coi như huề nhau vậy.
Tôi đeo nhẫn lại vào ngón áp út rồi cầm cài áo về phòng ngủ, vừa đến trước cửa thì nghe tiếng chuông điện thoại.
Tôi bước nhanh qua cầm điện thoại lên xem, là số lạ gọi đến.
“Alo, ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở gấp gáp: “Là tôi đây, bọn họ bắt đầu động thủ rồi, kỳ động dục của tôi đã đến……”
Khi nhận ra chủ nhân của giọng nói này là Hạ Hoài Nam, cảm giác ớn lạnh nhanh chóng bào mòn từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân tôi, mạch máu toàn thân như đông lại.
“Cậu đang ở đâu?”
“Hồ Hồng Thụ…… Nếu có thể…… Anh hãy ngăn chuyện này lại……” Tôi không rõ cậu ta có bị bỏ thuốc không, nhưng đầu óc cậu ta có vẻ không còn tỉnh táo.
Trước khi tôi kịp hỏi tiếp, tiếng gõ cửa thổ lỗ đã dồn dập vang lên.
“Cậu Hoài Nam, cậu mở cửa ngay ra đi! Nếu cậu vẫn không mở chúng tôi buộc phải xông vào!”
Hơi thở trở nên hỗn loạn, cuộc gọi bị treo ngay sau đó.
Tôi gọi lại nhưng không có cách nào để kết nối.
Tôi thấy bất an, quay sang gọi cho Tống Bách Lao nhưng không ai bắt máy, không rõ có phải do điện thoại không ở bên người không. Sau đó tôi gọi vào số Lý Tuần nhưng tình trạng vẫn tương tự.
Tống Bách Lao thì không nói, nhưng xưa nay Lý Tuần chưa bao giờ cúp máy không nghe. Càng lúc tôi càng nóng ruột, đang định tắt đi gọi lại thì Lý Tuần bắt máy.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng chân tay.
“Lý Tuần, cô làm tôi lo……”
“Anh Ninh, Tổng giám đốc Tốc…… Tổng giám đốc Tống bị bắt cóc rồi!” Lý Tuần sốt sắng ngắt lời tôi từ đầu máy bên kia.
Cảm giác lạnh buốt ập về, tôi loạng choạng một cách mất kiểm soát, ngồi sụp xuống mép giường.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Tôi ôm trán hỏi.
“Vừa nãy có một chiếc ô tô tông vào chúng tôi, khi tài xế xuống xe để kiểm tra thì một chiếc ô tô khác chạy đến từ phía sau. Họ tấn công chúng tôi rồi bắn Tổng giám đốc Tống bằng súng gây mê, sau đó đưa anh ấy đi mất.”
“Cô có bị thương không?”
“Tài xế bị thương tương đối nặn, họ cũng bắn thuốc gây mê vào tôi nhưng nó bị mắc vào áo khoác của tôi chứ không xuyên qua da, tôi giả vờ bất tỉnh mới trốn thoát được.” Lý Tuần vẫn chưa hoàn hồn, “Mới đầu tôi còn tưởng người nhà họ Nguyễn đến trả thù, nhưng sau đó nghe loáng thoáng được rằng họ sẽ đưa Tổng giám đốc Tống đi gặp ông cụ nhà họ Hạ.”
Nhà họ Hạ thật sự ra tay rồi……
“Bây giờ cô báo cho Lạc Thanh Hòa bảo ông ấy đến ngay hồ Hồng Thụ đi, xong rồi gọi cảnh sát nhé.” Tôi đứng dậy đi ra ngoài, “Tự chăm sóc mình nhé.”
Cúp máy xong tôi xuống nhà, vừa kêu mợ Cửu nhanh chóng chuẩn bị xe vừa bấm số gọi vào máy Duy Cảnh đạo nhân.
4/2/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.