Vết Sẹo Cũ

Chương 70:




Edit: OhHarry
***
【 Sang năm sau Tống Mặc sẽ đi học, cậu bé chưa từng tiếp xúc với các bạn cùng lứa tuổi nên tôi lo không biết liệu cậu bé có thể hòa nhập cùng mọi người được không. 】
Hồ Hồng Thụ là một hồ nội địa lớn có diện tích bằng một phần ba Hương Đàm. Nhờ phong cảnh đẹp và sự tương sinh của sông núi, nhiều người thuộc tầng lớp quyền quý coi đây là nơi có phong thủy tốt nhất Hương Đàm, họ mua đất xây nhà ven hồ. Vì thế mà hồ Hồng Thụ còn có tên gọi khác là “Hồ của người giàu.”
Đây cũng là nơi Hạ Kiều gieo mình tự sát.
“Cậu đừng cuống quá, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.”
Duy Cảnh đạo nhân bị tôi đánh thức thì vội đến nỗi chỉ kịp mặc thêm chiếc áo khoác dày màu xanh sẫm ra ngoài bộ đồ ngủ, chắc do không tìm được trâm cài nên đạo trưởng chỉ dùng một cây đũa để cố định khiến phần lớn tóc bị tuột ra ngoài trông rất lôi thôi.
“Cháu không ngờ họ bắt trói anh ấy ngay ở ngoài đường……” Tôi siết chặt điện thoại, khớp xương nổi lên.
Nghĩ đến việc họ rắp tâm dùng trăm phương ngàn kế chỉ để tạo ra ký hiệu miễn cương, tôi lại thấy kinh hãi.
Hôm nay họ có thể bắt cóc vì liên kết đánh dấu giữa AO, ngày mai họ có thể giết người vì những lợi ích khác.
Duy Cảnh đạo nhân thở dài, “Tuy là người cùng nhà nhưng tôi sẽ không nói đỡ cho họ. Bụng dạ ông chú này của tôi cực kỳ gian xảo, năm ấy bố tôi tin vào lời gièm pha của ông ta nên mới gây ra cơ sự cho Lạc Thanh Hòa và Hạ Kiều. Tội nghiệp anh trai tôi mất sớm, đến đứa con trai duy nhất của anh ấy còn bị đối xử như thế. Mà tôi cũng đáng trách không kém, hồi trẻ trầm mình trong nỗi đau mất gia đình, nếu không đi tu thì đã không có nhiều chuyện đau lòng thế xảy ra.”
Khi chúng tôi đến biệt thự nhà họ Hạ, chiếc Rolls-Royce quen thuộc đã đậu sẵn trước cửa. Nhà Lạc Thanh Hòa cách đây không xa, chắc ông ta đã tới từ sớm.
Duy Cảnh đạo nhân bấm chuông cửa vài lần, một người giúp việc lớn tuổi chạy ra từ trong nhà, khi trông thấy đạo trưởng thì ngạc nhiên: “Cậu Duy Cảnh? Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi không đến thì các người muốn lên trời à.” Duy Cảnh đạo nhân đẩy ông ta ra rồi đi vào trong sân.
Tôi bám sát theo, vừa đứng trước cửa nhà đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt vọng ra từ bên trong.
“Liên minh giữa hai nhà chúng ta sẽ chặt chẽ hơn, nhà họ Hạ có thể mang đến cho mày chỗ dựa vững chắc hơn, sao mày cứ phải làm loạn mọi chuyện lên làm gì?”
“Không phải cháu muốn làm loạn mà là do các chú hành xử quá đáng. Chú thả con trai cháu ra đi, cháu sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác trong tương lai dưới các hình thức khác. Chú phải hiểu rằng cháu không cần sự hỗ trợ của nhà họ Hạ nữa.”
“Mày! Tiên sư cái loại qua cầu rút ván! Bố con chúng mày giống hệt nhau, mê muội bọn Beta, chúng mày chỉ được cái mã đẹp chứ đầu óc toàn bã đậu……”
Duy Cảnh đạo nhân hà hơi vào tay rồi đẩy mạnh cửa ra, mọi người trong nhà đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.
Đối diện với cửa nhà là một bộ bàn trà lớn được làm từ gỗ, Lạc Thanh Hòa và hai người khác ngồi đối mặt cùng nhau, sau lưng mỗi bên là cả hàng vệ sĩ mặc đồ đen mang vẻ mặt vô cảm. Nếu không biết, tôi còn tưởng mình vào nhầm trường quay của một bộ phim về xã hội đen.
“Bác?” Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lạc Thanh Hòa đứng bật dậy, nhìn Duy Cảnh đạo nhân với vẻ sửng sốt.
“Chú ạ.” Duy Cảnh đạo nhân khoát tay, hơi gập lưng cúi chào ông cụ ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên.
Tuy đã già nhưng đôi mắt ông cụ không hề bị đục mà vẫn sắc bén và tràn đầy tinh thần, ông cụ làm tôi nhớ đến Nguyễn Hoa Hùng, cả hai đều thuộc hàng cáo già.
“Duy Cảnh đấy à, muộn thế này rồi mà cháu còn đến ư?”
Cặp mắt cáo nhìn Duy Cảnh đạo nhân một lúc rồi quay sang tôi, cái nhìn kia khiến tôi cảm thấy áp lực chỉ trong nháy mắt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Nếu không tới, cháu sợ chú tưởng cháu chết rồi.” Duy Cảnh đạo nhân đáp lại với thái độ kính cẩn nhưng lời lẽ vẫn hết sức cay độc.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nóng ruột hỏi: “Bác, bác nói thế là sao?”
“Con nối dõi nhà mình không nhiều nhưng chưa chết hết. Chú, nếu chú vẫn nghĩ cho bố cháu, vẫn nhớ cháu là cháu của chú, vẫn nhớ người anh trai quá cố kia của cháu là cháu chú thì chú hãy dừng lại đi, đừng gây nghiệp nữa.” Đạo trưởng nắm tay tôi rồi kéo tôi ra đằng trước, “Thằng bé này là con nuôi cháu, con của nó chính là cháu nội của cháu, cũng coi như người nhà họ Hạ, gia đình bốn người nhà nó đang hòa thuận hạnh phúc, mấy người đừng hòng phá đám.”
“Bố láo!” Lông mày ông cụ Hạ dựng ngược, chống ba-toong nện xuống đất.
Mặc dù tôi không giới thiệu bản thân, nhưng trông thái độ kia, chắc ông cụ đã biết tôi là ai.
“Sự vị tha của bác thật vô ích!” Người đàn ông trung niên đi tới, liếc mắt nhìn tôi như nhìn sâu bọ, “Trước đây chính nhà họ Lạc lì lợm cầu xin liên hôn với nhà chúng ta, Tống Mặc là đứa con mà Nghiên Trì phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình, nhà họ hứa chắc nịch rằng Tống Bách Lao chỉ có một mình thằng bé là con, giờ tòi thêm một tên Beta mang thai, bọn họ tưởng nhà họ Hạ là trò đùa chắc?”
Họ vẫn còn mặt mũi nhắc đến Hạ Nghiên Trì và Tống Mặc ư?
Tôi kìm chế cơn tức giận, đáp trả lại lời nói: “Con tôi sẽ không lấy một đồng nào từ nhà họ Hạ. Nếu các ông vẫn không tin tôi, tôi có thể thề và ký giấy cam đoan.”
Ông ta lạnh lùng nhìn tôi: “Ai minh chứng được chuyện này? Đợi đến khi mấy lão già chúng tôi chết rồi thì chẳng phải các cậu muốn gì được nấy à? Nghe nói cách đây mấy tháng Tống Mặc bị ngã từ trên núi xuống mà không rõ lý do, bảo không có mờ ám ư, ai tin cho được? Cơ thể thằng bé vốn yếu ớt, nếu còn gặp phải tai nạn như vậy nữa thì chẳng giữ được mạng cho thằng bé đâu.”
Duy Cảnh đạo nhân đưa tay ngắt lời: “Thế nên cậu định đưa con trai mình lên giường Tống Bách Lao?”
Người đàn ông trung niên nghẹn họng, xấu hổ nói: “Dù sao cũng là người một nhà, cháu hiểu con trai mình, nhất định nó sẽ chăm sóc tốt cho Mặc Mặc.”
Duy Cảnh đạo nhân gật đầu rồi giơ tay giáng cho ông ta một cái tát đánh “bốp” khiến tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
“Hạ Duy Cảnh!” Ông cụ Hạ bị kích động nên đứng phắt dậy.
“Nói cho cùng các người cũng chỉ muốn xía vào tranh phần Hạ Thịnh, thích dựa vào cái danh nghị sĩ tương lai của người ta hay đang đấu tranh cho sự bất công của gia tộc, chỉ có trong lòng các người hiểu rõ.” Duy Cảnh đạo nhân nghiêm mặt nhìn ông cụ Hạ, “Chú, dừng lại đi, chú đã ở ngưỡng tuổi này rồi, không sợ sau khi chết phải chịu khổ sai dưới địa ngục sao?”
Ông cụ Hạ đã lâu chưa bị ai sỉ nhục như vậy, mặt lão đỏ tía tia, giận run người.
Duy Cảnh đạo nhân quả đúng là “chân nhân bất lộ tướng”, ngày thường cà lơ phất phơ là thế, tôi không ngờ đạo trưởng lại ghê gớm đến vậy, nói đánh là đánh, nói chửi là chửi.
Trong tình thế thế bế tắc, bỗng có tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng vang lên từ trên tầng.
Tôi choáng váng, lao thẳng lên tầng mà không nghĩ ngợi gì, vệ sĩ nhà họ Hạ tiến đến ngăn tôi nhưng bị người của Lạc Thanh Hòa chặn lại.
Người đàn ông trung niên cười lớn: “Muộn rồi hahaha, mùi pheromone đã nồng đến vậy rồi vẫn không ngửi thấy sao? Nhất định hai đứa nó đã đánh dấu nhau rồi, đừng phí công vô ích nữa.”
Tôi ngửi thấy được, cùng với tiếng động lớn kia, không khí dần tràn ngập bởi hương hoa quế thơm ngào ngạt, mùi hương này dày đặc hơn bất cứ lần động dục nào của Tống Bách Lao, như thể là một trận sương mù không thể xua tan.
Hương thơm ngọt lịm bao trùm khắp cơ thể, cứ mỗi lần hít thở, dường như chút dũng khí trong tôi lại bị rút bớt đi từng tí một.
Trước đây tôi vẫn còn ít may mắn, nhưng giờ đây sự may mắn ấy cũng đã biến mất.
Ngoài sân vang lên tiếng còi cảnh sát, người đàn ông trung niên giật mình cả kinh: “Ai gọi cảnh sát đấy?”
Tôi đã gọi cho cảnh sát để báo cáo về hành vi giam giữ bất hợp pháp.
Trước khi mọi người hoàn hồn, tôi cúi người, luồn qua nách của vệ sĩ trước mặt và chạy lên tầng.
Tôi cảm giác có người đang đuổi theo mình, nhưng ngay sau đó, giọng nói của Lạc Thanh Hòa vang lên sau lưng tôi: “Ngăn họ lại!”
Cầu thang khẽ rung, chạy đến góc ngoặt, tôi nhìn xuống, thấy vệ sĩ của Lạc Thanh Hòa đang bao vây vệ sĩ nhà họ Hạ dưới chân cầu thang, ngăn không cho ai đuổi theo tôi.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Trên tầng hai không bật đèn, chỉ có hương thơm nồng đượm dẫn đường cho tôi trong bóng tối.
Tìm từ phòng này qua phòng khác, đầu óc tôi trở nên rối bời.
Trước đó Tống Bách Lao còn hỏi tôi rằng điều gì sẽ xảy ra với tôi nếu anh ấy đánh dấu người khác, nhưng tôi không ngờ ngày này lại tới sớm đến vậy.
Nhưng thực lòng, bây giờ tôi không quan tâm bản thân sẽ ra sao, tôi chỉ lo lắng cho Tống Bách Lao vì những chuyện sắp xảy đến với anh ấy……
Tôi dừng bước trước căn phòng cuối cùng. Cánh cửa gỗ trước mặt đóng chặt không cho người bên ngoài trông vào được, bên trong phòng cũng vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Trên ổ cắm chìa đã tra sẵn chìa khóa, cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài.
Tôi vặn chìa, xoay tay nắm cửa, đã chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với mọi chuyện.
Tôi nghiến răng kiên quyết đẩy cửa bước vào, nhưng cảnh tượng trước mắt lại nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Dưới chân Tống Bách Lao là một người đang nằm co ro bất động, một tay anh ấy đè trên cổ đối phương, tay kia giơ lên cao, trong lòng bàn tay chảy máu đầm đìa nắm một mảnh thủy tinh sắc bén sắp sửa đâm xuống.
“Không!” Tôi hoảng hốt ngăn anh lại, tim đập gấp như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vì lo lắng.
Anh ấy nghe thấy giọng tôi thì lập tức ngừng hành động công kích, bàn tay nắm mảnh thủy tinh dừng trên không trung một cách đột ngột.
Cảm nhận được có người tới gần, anh bối rối ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn: “Ninh Úc?”
Giờ tôi mới để ý thấy quần áo của anh bị vấy đầy máu, trên cổ cũng dính bết đỏ.
Một linh cảm xấu ấp đến trong lòng, tôi run rẩy hỏi anh: “Anh, anh làm gì vậy?”
Tống Bách Lao ném mảnh thủy tinh xuống đất rồi mở rộng vòng tay hướng về tôi, dường như anh muốn ôm lấy tôi để tìm kiếm sự an ủi.
“Anh bảo rồi mà, có chết anh cũng không cho họ toại nguyện đâu.” Tiếng hít thở của anh dần trở nên nặng nề, “Anh đã tự cắt tuyến thể của mình, sắp cắt nốt của cậu ta thì em tới. Ninh Úc ơi, anh thấy đau quá.”
Cho nên hương hoa nồng nàn khắp ngóc ngách trong nhà không phải do “đánh dấu”…….
Anh ấy thực sự đã cắt tuyến thể của mình rồi sao, khung cảnh trước mắt đen kịt đi, tôi khụy gối trước mặt anh.
“Lỡ anh…… chết thì sao.” Tôi sợ hãi, nghẹn ngào không ra tiếng.
Máu từ từ chảy dọc theo cổ anh rồi thấm vào vạt áo trước ngực tạo thành mảng máu lớn màu đỏ tươi.
Lúc này, tôi chợt hiểu ra sự lực chọn của Tống Tiêu khi đó. So với việc anh và Hạ Hoài Nam đánh dấu lẫn nhau, bộ dạng hiện tại của anh khiến tôi đau đớn và sợ hãi gấp trăm lần.
“Cầm máu nhanh lên……” Tôi thử mấy lần mới lấy được chiếc khăn tay từ trong túi ra.
“Không sao, anh tránh động mạch chủ mà.” Anh nắm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của tôi, trông anh ấy thật bình tĩnh nếu so sánh với vẻ hoảng loạn của tôi.
Sợi dây căng chặt trong lòng đứt phựt, tôi giơ tay tát cho anh ấy một cái.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, trên khuôn mặt biểu lộ vẻ tủi thân.
Cơn tức giận của tôi chỉ tồn tại được trong một giây rồi nguôi ngoai ngay tức khắc.
“Xin, xin lỗi……” Tôi bịt miệng vết thương cho anh ấy bằng khăn tay, lắp bắp lặp lại, “Em xin lỗi……”
6/2/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.