Edit: OhHarry
***
Văn phòng của Tống Bách Lao rất yên tĩnh, trong phòng không bật đèn mà chỉ có ánh trăng mờ ảo và ánh đèn rực rỡ của thành phố hắt vào qua cửa sổ.
Tôi vừa mò mẫm vào phòng nghỉ vừa liên tục gọi tên Tống Bách Lao, nhưng mãi mà anh không đáp lời.
“Tống Bách Lao?”
Cả tầng im lặng như thể chỉ có một mình tôi.
Trong văn phòng làm việc không có ai, phòng tắm không có ai, trên giường cũng không có ai, tôi đang định lấy điện thoại ra gọi cho Tống Bách Lao thì một thân hình cao lớn đột nhiên bước tới từ đằng sau, anh ta siết chặt lấy eo tôi, bao vây tôi trong vòng tay rắn chắc kia.
“Bắt được em rồi.” Tiếng cười của người đàn ông vang lên bên tai.
Tim tôi vẫn đập thình thịch, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Anh làm em giật cả mình.” Tôi nắm lấy cánh tay anh, vừa cố gắng ổn định lại nhịp tim vừa phàn nàn hành vi trẻ con của anh ấy.
Anh dựa mình lên lưng tôi, lắc lư dẫn tôi đến bên cửa sổ để ngắm nhìn cảnh đêm Hương Đàm.
“Đẹp không?”
Trời đã về khuya, những tòa cao ốc ở trung tâm thành phố vẫn sáng rực ánh đèn, dòng xe cộ qua lại không ngớt trên đường. Tống Bách Lao ôm lấy tôi trong phòng tối tĩnh lặng, một cảm giác bình yên đối lập hoàn toàn với cái hối hả, nhộn nhịp phồng hoa của chốn thành thị trào dâng trong tôi.
“Đẹp quá.” Tôi tựa vào anh, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.
Anh áp môi lên cổ tôi rồi cọ xát không ngừng như một chú cún lớn bám người.
“Úc, em thơm quá……”
Mặt tôi bỗng nóng bừng, thầm thì trả lời: “Em tắm xong mới đến.”
Cánh tay ôm eo tôi siết chặt lại ngay tức khắc như muốn khảm tôi vào cơ thể anh.
“Muốn nuốt em vào bụng lắm rồi.” Anh vùi đầu vào cổ tôi, rầu rĩ hỏi: “Úc cho anh ăn nhé?” Nói rồi anh há miệng, cắn vai tôi.
Tôi không kìm được mà run lên, nơi bị anh cắn không đau nhưng lại rất nóng.
“Được không?” Dù không nhận được câu trả lời của tôi, Tống Bách Lao vẫn không bỏ cuộc, anh quấn quýt bên tôi hỏi lại lần nữa.
Nếu tôi không đáp lời anh, có lẽ vấn đề này sẽ không kết thúc được.
Giọng tôi bé như muỗi kêu, nhưng vì xung quanh yên tĩnh nên vẫn có thể nghe rõ ràng.
Ngay sau đó, Tống Bách Lao nới lỏng vòng tay ra, cơ thể nóng rực lui về sau một chút, kế tiếp, một thanh âm trầm thấp mang giọng điệu như đang ra lệnh vang lên sau lưng tôi.
“Áp người lên kính.”
Tôi sửng sốt, nghiêng mặt nhìn anh: “Áp người lên kính ư?”
Anh ấy lại tựa mình lên lưng tôi rồi đẩy tôi về phía trước.
Tôi bị anh đẩy về trước, cuối cùng phải chống tay lên tấm kính trong suốt cao từ sàn lên trần nhà, cơ thể bị ép chặt ở giữa như cái bánh sandwich.
“Đúng rồi đấy.”
Tôi hiểu anh ấy muốn gì rồi……
“Chờ đã……” Tôi lắp bắp, “Từ từ, lỡ ai nhìn thấy thì……”
“Không đâu.” Anh dỗ dành tôi, “Không ai nhìn thấy đâu, anh hứa đấy. Em cho anh ăn em rồi mà, anh không cho em đổi ý đâu.”
Em cho, nhưng anh lên giường ăn cũng được mà?
“Nhé?”
Thấy tôi còn chần chừ, anh bắt đầu dùng con át chủ bài cuối cùng để phá bỏ sự kiên trì của tôi.
“Tiểu Úc……” Thanh âm trầm thấp hút hồn, từng âm tiết như đang đánh thẳng vào trái tim tôi.
Tai nóng ran, đầu gối khuỵu xuống.
Tôi nhắm mắt lại, đành phải thỏa hiệp: “Một lần thôi đấy.”
Tôi khuất phục trước sự mê hoặc của anh, Tống Bách Lao gật đầu nhưng cứ làm xong một lần, anh lại vòi vĩnh thêm nhiều lần nữa.
Tôi không chịu nổi, muốn trốn đi nhưng lại bị anh kéo lại, đặt lưng lên kính.
Cả thái dương lẫn đuôi mắt đã ướt đẫm mồ hôi, tôi nói năng một cách khó nhọc: “Đã…… bảo làm một lần thôi cơ mà?”
Anh đan tay với tôi: “Em bảo nhưng anh đã đồng ý đâu.”
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi nhìn lên nóc nhà, đầu óc vẫn còn đang lơ mơ đã nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội bên ngoài cánh cửa ngăn cách bởi một bức tường.
Giọng điệu dửng dưng, kiềm chế không cần nghĩ cũng biết là của Tống Bách Lao, giọng còn lại thì có chút cáu kỉnh, tôi láng máng thấy quen tai nhưng lại không nhớ ra được là ai.
“Giỏi lắm Tống Bách Lao, Hạ Kiều mới chết được bao nhiêu năm mà chúng mày đã đuổi toàn bộ người nhà họ Hạ ra khỏi Hạ Thịnh rồi. Bố con chúng mày là bọn ăn cháo đá bát, mày biết đây là tập đoàn của ai không? Nó mang họ Hạ, chính họ Hạ nhà chúng tao đã gây dựng nó!”
Nghe gã nói đến nhà họ Hạ, tôi đã hiểu sơ sơ chuyện đang xảy ra.
Lạc Thanh Hòa luôn chín chắn, tốc độ tiến quân vào giới chính trị của ông tuy chậm nhưng rất chắc bước. Sau khi kết thúc nhiệm kỳ sáu năm của nghị sĩ, ông đã dựa vào thành tích chính trị nổi bật của mình để tuyên bố ứng cử vào nhiệm kỳ tổng thống tiếp theo.
Trong sáu năm qua, ông đã cho tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể ở Hương Đàm giúp những cặp Alpha và Omega không hạnh phúc có thể ly hôn, tuy dấy lên những tranh cãi khá gay gắt nhưng không thể phủ nhận rằng Lạc Thanh Hòa ngày càng chiếm được sự ủng hộ của người dân. Ngoài ra, cách đây không lâu Lạc Mộng Bạch đã tuyên bố phòng thí nghiệm của mình đã đạt được tiến bộ quan trọng trong việc nghiên cứu C20, trong hai đến ba năm nữa có thể ngăn chặn được C20 một cách triệt để, khiến loại virus làm đảo lộn lịch sử loài người này biến mất hoàn toàn khỏi Trái đất. Địa vị xã hội của Beta ngày càng được nâng cao qua từng năm, vấn nạn phân biệt đối xử giảm dần và không còn những hạn chế về nghề nghiệp nữa.
Thậm chí có một vài nhà phê bình cho rằng Lạc Thanh Hòa không chỉ là một chính trị gia kiệt xuất mà còn là một nhà tiên phong vĩ đại của nhân loại. Cuộc đời ông nhất định sẽ được lưu danh trong sử sách, ngay cả khi ông thất bại trong việc tranh cử tổng thống.
Có người ủng hộ ông nên đương nhiên cũng có những người không ủng hộ.
Nhà họ Hạ đã lật mặt với bố con Lạc Thanh Hòa từ sáu năm trước, ỷ vào việc vẫn nắm giữ cổ phần của Hạ Thịnh, họ đã âm thầm thực hiện rất nhiều mưu đồ, nhưng vì e sợ địa vị nghị sĩ của Lạc Thanh Hòa nên không dám đi quá xa. Không dựa dẫm được Lạc Thanh Hòa, mấy năm gần đây bọn họ chuyển sang làm hậu thuẫn cho một nghị sĩ họ Dương, hai bên có quan hệ mật thiết như một thể.
Tháng trước, nghị sĩ họ Dương cũng tuyên bố sẽ tranh cử tổng thống, hỗ trợ tài chính đằng sau đương nhiên là nhà họ Hạ, nhưng thật không may, vụ việc nhận hối lộ để “móc nối” cho không ít hơn bốn công ty của ông ta khi đang giữ chức vụ nghị sĩ bất ngờ bị phanh phui. Một trong số đó là công ty công nghệ do bố của Hạ Hoài Nam, Hạ Sâm sở hữu 100% vốn.
Ngay sau khi vụ bê bối này nổ ra, ông Dương bị mời đi “uống trà”, Hạ Sâm cũng liên quan đến vụ việc, bị tiến hành điều tra ba lần trong vài tuần, công ty cũng bị phong tỏa.
Lấy lý do “gây bất lợi và ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển của Hạ Thịnh”, hai ngày trước Tống Bách Lao đã tổ chức đại hội cổ đông và khai trừ Hạ Sâm ra khỏi hàng ngũ giám đốc.
Tưởng tượng thôi cũng biết Hạ Sâm đang điên tiết đến mức nào, tôi không ngạc nhiên khi gã đến tìm Tống Bách Lao để cãi nhau.
“Nhà họ Hạ gây dựng Hạ Thịnh, nhưng bây giờ tôi là người điều hành nó nên nó là tập đoàn của tôi.”
“Mày đừng tưởng tao không biết ai là người đã tố giác nghị sĩ Dương……”
“Biết thì sao? Ông oan lắm à?” Giọng điệu của Tống Bách Lao khiến người khác phải ứa gan.
Nhìn chung, tôi cũng đoán được người tố cáo nghị sĩ Dương là ai.
Lạc Thanh Hòa từng nói sẽ khiến nhà họ Hạ phải trả giá đắt, đã sáu năm rồi, hiện giờ Hạ Sâm đã lâm vào tình cảnh chật vật, không biết đây có phải “cái giá đắt” mà ông nhắc tới năm đó không.
Tôi mặc quần áo vào rồi lén lút mở cửa phòng nghỉ, mặt mày Hạ Sâm đỏ tía tai, gã ta đập tay xuống bàn làm việc của Tống Bách Lao, nói năng ngày càng khó nghe.
“Bố con chúng mày bị Beta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, đúng là nỗi sỉ nhục của Alpha!”
Tống Bách Lao đan mười ngón tay lại vào nhau, nhìn gã bằng ánh mắt lạnh tanh: “Hết năm phút, ông biến ra ngoài được rồi đấy.”
Hạ Sâm nghiến răng nghiến lợi, trước khi rời đi còn hằn học phun thêm một câu: “Thằng tạp chủng dơ dáy.”
Nói xong, gã ta đứng thẳng dậy định bỏ đi, nhưng Tống Bách Lao đã bật dậy, nắm lấy cà vạt của gã một cách chuẩn xác rồi đè mạnh đầu Hạ Sâm xuống bàn.
Khuôn mặt của Hạ Sâm bị đè đến nỗi biến dạng, gã giãy giụa chân tay, tiếng rên rỉ phát ra từ miệng.
“Mày, mày dám động tay động chân với tao……”
Tống Bách Lao túm tóc buộc gã ngẩng đầu lên, ngán ngẩm nói: “Bố ông chết rồi thì ông chỉ là một thằng vô dụng, tôi mà lại phải sợ mấy thằng vô dụng ngu dốt như ông à? Tốt hơn hết là ông đứng bén mảng đến trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ khiến ông sống dở chết dở trên chính đất nước này.”
Suốt nhiều năm như vậy rồi, thỉnh thoảng tôi còn hơi e dè khi thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Tống Bách Lao, vậy mà Hạ Sâm lại dám uy hiếp thẳng mặt anh ấy.
Tống Bách Lao cụp mắt, siết chặt năm ngón tay, nắm đầu Hạ Sâm đập xuống chồng tạp chí.
“Cốp” một tiếp, trán Hạ Sâm đỏ lừ lên, dù chưa bị chảy máu, nhưng nhìn thôi cũng đủ sợ rồi.
‘Hiểu chưa?” Tống Bách Lao xách tóc gã lên, hỏi lại lần nữa.
Hạ Sâm đâu dám lắc đầu, vội vàng đáp: “Hiểu, hiểu rồi……”
Tống Bách Lao vung tay, hất gã xuống đất.
Đôi mắt đen kịt sâu thẳm như nước biển hồ nhìn chằm chằm xuống Hạ Sâm, Tống Bách Lao trịch thượng gằn ra tiếng: “Cút.”
Hạ Sâm hấp tấp đứng dậy chạy đi.
Thấy gã đi rồi, tôi mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Tống Bách Lao hơi nghiêng đầu lại khi nghe thấy tiếng động, vừa thấy tôi, khuôn mặt khó quàu quạu kia lập tức giãn ra, sau đó dịu dàng cười.
“Em dậy rồi à?”
Tôi bước đến bên anh, Tống Bách Lao choàng eo rồi hôn nhẹ lên trán tôi.
“Em đói chưa?”
Tôi lắc đầu: “Em không đói. Mấy giờ rồi ạ?”
Tống Bách Lao nâng cổ tay lên: “Mười giờ kém mấy phút.”
Tôi giật nảy mình: “Đã mười giờ rồi?!”
Tôi cuống quýt thoát khỏi vòng tay anh, cài nhanh mấy chiếc cúc áo chưa cài xong, vừa chỉnh lại cổ áo vừa quay vào phòng nghỉ.
Ngoài phòng ngủ rộng rãi, trong khu nghỉ ngơi riêng tư của Tống Bách Lao còn có thêm cả phòng tắm.
“Sao anh không gọi em dậy sớm hơn chứ, em muộn làm rồi.” Tôi đưa bàn chải đánh răng vào miệng, tấm gương trước mặt phản chiếu lại thân hình của Tống Bách Lao. Anh đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trông thư thái lắm.
“Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ gọi.”
Ánh nắng mặt trời hắt xuống người anh, phủ lên thân trên của anh một lớp “vàng” chói lọi, từng mảng sáng tối khiến đường nét trên khuôn mặt anh trông càng sắc nét, cũng càng vô thực hơn.
Trong tiểu thuyết, để miêu tả nhân vật sở hữu vẻ đẹp vượt ra khỏi chuẩn mực của tự nhiên, tác giả thường ví nhân vật đó với “thần tiên giáng trần”. Tôi không biết thần tiên có diện mạo ra sao, nhưng tôi lại luôn cảm thấy vẻ điển trai của Tống Bách Lao không giống người phàm trần.
Tôi thu lại tầm mắt, nhìn chính mình trong gương. Tinh thần hứng khởi, da dẻ hồng hào, rõ ràng hôm qua “hì hục” đến tận nửa đêm mà sao giờ trông còn khỏe khoắn hơn bình thường vậy nhỉ?
Tôi súc miệng, nhổ bọt xuống bồn, rửa tay rồi chải lại mớ tóc rối bù mình, sau đó quay người ra khỏi phòng tắm.
Khi tôi đi lướt qua Tống Bách Lao, anh ấy chen tới, đẩy tôi lên khung cửa.
“Đi vội thế, không chào hỏi chồng em à?”
Cơ thể chúng tôi kề sát vào nhau, nhịp tim như hòa thành một, Tống Bách Lao cúi đầu, ghé môi lại gần như thể sắp đóng chiếm lấy tôi.
Hạ Sâm nói tôi cho anh ăn bùa mê thuốc lú ư?
Tôi choàng cổ anh ấy rồi níu xuống biến khoảng cách khó chịu kia thành con số âm.
Hai chúng tôi âu yếm nhau trong giây lát, nhưng vì đang gấp nên tôi đành phải kết thúc nụ hôn này một cách vội vàng.
Tôi lui về sau, thở hổn hển: “Em thật sự phải đi rồi.”
Anh xoa má tôi, đôi môi mơn chớn vành tai: “Anh yêu em.”
Tôi sững sờ một lúc, máu trong người bỗng sôi lên, thiêu đốt từ đầu xuống chân, đầu óc choáng váng, da thịt nóng ran.
Rõ ràng Tống Bách Lao mới là người cho tôi ăn bùa mê thuốc lú để tôi không thể cưỡng lại anh, từ chối anh.
“Dạ……”
Tôi luống cuống đáp lời, muốn chạy đi nhưng bị Tống Bách Lao kéo lại.
“Úc không có quà đáp lễ cho anh hửm?”
Tôi trốn không được nên đành ngoan ngoãn quay về, sau đó nhón chân thì thâm bên tai anh câu nói tương tự.
“Em cũng yêu anh.” Nói xong còn hôn chụt lên má anh một cái thật vang.
Anh hài lòng, lúc này mới chịu buông tay tôi ra.
Tôi bước ra khỏi Hạ Thịnh rồi ngước mắt nhìn lên tầng nhà cao nhất kia. Tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng vào lần đầu tiên mình đến đây và gặp lại Tống Bách Lao sau bảy năm dài ròng rã. Khi ấy tôi bỏ đi như đang trốn chạy, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại.
Khi ấy, Tống Bách Lao còn là một tên rắn rết độc ác, một gã đàn ông khốn nạn, tôi sợ anh ấy, căm ghét anh ấy, chỉ cần nhìn anh ấy thôi, trái tim tôi đã quặn thắt lại.
Nhưng bây giờ thì khác rồi……
Dù không thể thấy rõ, nhưng tôi biết lúc này đang có một người nào đó đứng sau cửa sổ vẫy tay chào, nhờ ngọn gió gửi ngàn nụ hôn đến cho tôi.
Bây giờ, Tống Bách Lao là hoa thơm trái ngọt, là bầu trời quang đãng, là cầu vòng sau mưa của tôi, tôi tôn kính anh, yêu anh bằng cả sự sống của mình, chỉ cần nhìn thấy anh thôi, lòng tôi đã hân hoan vô ngần.
15/4/2021
—–
Harry: Vậy là hành trình tìm đến hạnh phúc của Bách Lao và Ninh Úc đã đi đến hồi kết. 9 tháng, 84 chương truyện và biết bao cảm xúc dâng trào, mình xin cảm ơn tất cả các bạn vì đã đồng hành cùng Hồi Nam Tước, các nhân vật trong truyện và cùng mình đi hết chặng đường của Vết sẹo cũ. Chúng mình hãy tiếp tục ủng hộ cho Hồi Nam Tước nhé! Hẹn gặp lại các bạn trong Hôm qua như đã chết rồi.