Vết Thương Ẩn

Chương 24: Có Anh Ở Đây Rồi




Sau khi tan học, Đường Di bước ra khỏi cánh cổng trường học với ánh mắt chán chường và cô đơn. Cảm giác bị bỏ rơi và không được chấp nhận vẫn còn đọng lại trong tâm hồn cô, làm cho cô cảm thấy mệt mỏi và buồn bã.
Khi Đường Di quay lại để bộ phận nhà trường, cô đã bị một nhóm nữ cùng lớp ‘trản đường’. Bước vào vòng tròn đồng đội, cô cảm thấy những cái nhìn khinh bỉ và ánh mắt đầy sỉ nhục từ phía những người xung quanh. Họ bắt đầu chỉ trích cô, gọi cô bằng những lời khiếm nhã và phàn nàn về mọi khía cạnh của cuộc sống Đường Di.
Đường Di cảm thấy hoang mang và bị đẩy vào tình thế khó xử. Cô không biết phải xử lý tình huống này như thế nào và cảm thấy tuyệt vọng với sự không công bằng và khiếm nhã từ đám bạn đồng học. Cô cố gắng né tránh và thoát khỏi nhóm đám đồng học nhưng không thành công, khiến cho cô cảm thấy mình không có lối thoát.
Những lời nói ác ý và xúc phạm từ nhóm nữ cùng lớp làm cho Đường Di cảm thấy tự ti, cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Cảm giác bị đe doạ và mất lòng tin vào người xung quanh đang làm cho cô gặp khó khăn trong việc duy trì tinh thần và sức mạnh để đối mặt với tình hình hiện tại.
Đường Di cảm thấy lòng ngực trái mình đau nhói, bất lực, cô không đủ sức để kháng cự với họ, lại càng không có can đảm để mở lời.
- Mày thanh cao lắm à, cái đồ con gái bẩn thỉu.
Giọng nói cay nghiệt của cô gái đứng đầu nhóm, cô ta tên Vưu Nguyệt, tính cách hống hách bố láo, chuyên đi ức hiếp các bạn học nhúc nhác, nhỏ bé.
Đứng sau còn có ba người là Dương Băng Tâm, Hà Chiêu Châu và Vương Tuyết. Cả đám đứng chống nạnh mà đưa ánh mắt khinh bỉ về phía Đường Di.
- Nhìn hiền hiền vậy mà cập đại gia bao nuôi à, cái đồ lẳng lơ, đê hèn.
- Sống mà nhục nhã như vậy thì chết quách đi cho rồi.
- Hahaha…
Cả đám cười điên, họ dùng từ ngữ ngày càng xúc phạm nặng lời hơn với Đường Di.
Đường Di bất lực mà đứng đó chịu trận, mặc họ chửi mắng nhục mạ.
Từ phía ngoài này một thanh âm lớn đến muốn vang trời. Âu Tư Đình tức giận, khuôn mặt anh sát khí như muốn nuốt sống mấy người vừa rồi.
- Vừa rồi ai nói con bé bẩn thỉu, đê hèn, lẳng lơ bước ra đây.
Tưởng có mỗi Âu Tư Đình, nhưng không, bước phía sau anh là mẹ Âu.
Bà đi đến trấn ngay trước mặt con dâu của mình mà nhìn sắt bén về phía cô gái có mái tóc xoăn như cái ổ gà trước mặt.
- Là tôi đấy, thì sao?
“Chát!”
Khuôn mặt của Vưu Nguyệt nghiên qua một bên đau điếng. Mẹ Âu chẳng ngần ngại mà tát cô ta một bạt tai đau điếng.
- Cô đang là sinh viên, có ăn có học đàng hoàng, sao mà đạo đức dưới đáy cận bã vậy hả.
- Cô là ai mà có quyền xúc phạm phê phán đời sống của người khác, cô có quyền nhục mạ chà đạp lên nhân phẩm người khác à.
- Khoa cô học là bác sĩ đúng không?, học bác sĩ là tâm phải tịnh, có đạo đức trách nhiệm với ngành nghề của mình chứ!, làm bác sĩ mà khẩu xà tâm ác như vậy, đào tạo chuyên môn bác sĩ là để cô đứng đây hóng hách rồi khinh khi người khác?
- Bà…
Vưu Nguyệt cứng họng, thật sự lời bà nói hoàn toàn đúng chứ chả sai gì cả, cô ta làm sao cãi lại được.
- Kể từ ngày hôm nay, sau vụ việc này, cô đừng bao giờ hối hận trước những lời lẻ của cô.
Bà cũng không muốn làm mọi chuyện ngày một lớn thêm, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt cho con dâu của bà.
- Di, về thôi con.
Đường Di lúc này chẳng thể suy nghĩ được gì, vì trong lòng cô lúc này đang đầy ấm ức, tủi thân.
Âu Tư Đình đi phía sau mà xót Đường Di, anh đau lòng vì cô, anh hứa rằng thù này không trả cho vợ anh, anh đi bằng đầu ấy.
Lên xe, Đường Di ngồi yên im lặng đến chạnh lòng, mọi người nhìn vào đều thấy Đường Di đang cố gồng mình để không để bản thân sụp đổ.
Âu phu nhân là một người nhanh trí, bà muốn tạo cơ hội cho con trai nên đã xưng phong lái xe để con trai bà dỗ vợ nó.
Hiếm gặp được một bà mẹ nào tinh tế được như Âu phu nhân đấy.
Âu Tư Đình biết Đường Di đang rất buồn và uất ức, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô mà xoa xoa an ủi.
- Có anh đây rồi. Đừng sợ, anh và mọi người luôn ở bên em.
Anh cười ôn nhu, vừa cười vừa xoa tay Đường Di như truyền hơi ấm từ anh.
Đường Di thu hết vào lòng, thật sự lúc này cô vô cùng biết ơn hai người. Nơi đáy tim Đường Di như được sưởi ấm một khoảng.
Đường Di nhẹ cười, nụ cười của Đường Di rất đẹp nhưng lại rất mong manh. Chỉ cười thoáng qua nhưng để lại cho người nhìn một cảm giác hạnh phúc đến lạ.
Ngay bây giờ Âu Tư Đình ước, ước rằng sau này mỗi một ngày đều thấy nụ cười này luôn nở trên môi cô.
Âu phu nhân nhìn thoảng qua gương chiếu hậu mà không khỏi cười thầm. Bà rất vui mừng khi hai đứa đã mở lòng hơn với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.