Âu Tư Đình nhìn thấy nét mặt Đường Di vẫn còn bất ngờ, anh lại lên tiếng thêm phần trêu chọc cô.
- Vẫn chưa hết đau, vậy anh hôn thêm một cái nhé!
Đường Di lúc này mới bình tĩnh lại trước câu nói, nhưng phần lớn cô vẫn còn đang rất hoang mang không hiểu chuyện vừa xảy ra.
Đường Di lắc đầu, ý cô đã rõ thế mà Âu Tư Đình lại tìm cớ chiếm tiện nghi của cô.
Anh ngồi lên giường cùng Đường Di, trước khi tiến tới anh đã hỏi thêm Đường Di vài câu nói, nhưng phần lớn là anh đánh lừa sự tin tưởng của Đường Di, sau đó thì tha hồ mà chiếm tiện nghi của cô.
Âu Tư Đình một khi bầy trò rồi thì lúc nào anh cũng lời và đặt biệt là không bao giờ lỗ.
Đường Di đến giờ vẫn chưa nhận thức ra bản thân đang rơi vào tầm ngắm của con cáo già nào đó. Đường Di ngồi quay lưng lại với anh, nên cô không hề biết, Âu Tư Đình lúc này đang chơ chơ cái bộ mặt cáo ra ngoài. Anh đang suy nghĩ cách, làm sao để kéo gần khoảng cách với cô hơn.
Và đương nhiên lúc này anh đã có cách cho bản thân rồi, bây giờ chỉ cần thực hành là đủ.
- Em vào trong tắm đi rồi chúng ta xuống nhà ăn tối.
Đường Di gật đầu, xong sau đó cô đi vào phòng tắm, nhưng chưa bao lâu cô lại quay trở ra với ý định là đi lấy đồ để tắm xong mà mặc vào.
Âu Tư Đình thu hết mọi hành động của cô vào mắt “thật sự vợ anh rất dễ thương a”, anh nở nụ cười ôn nhu nhưng pha vào chút gì đó nguy hiểm.
Mọi người lúc này đều đã có mặt đầy đủ trên bàn ăn, Đường Di tuy ngồi cùng mọi người, thức ăn cũng rất ngon, nhưng cô chẳng thể nuốt nổi một món nào.
Cô lại tuột cảm xúc?
Âu Tư Đình thấy Đường Di chẳng ăn uống gì, anh cũng chẳng nuốt nổi, anh quan tâm mà nài nỉ Đường Di ăn vài miếng.
Cha mẹ Âu thấy con trai đang cố nài Đường Di ăn, ông bà cũng thấy ấm lòng. Bây giờ Âu Tư Đình đã thật sự là một người biết chăm sóc người khác rồi.
Ông bà nhìn nhau rồi cười, sau đó thì tiếp tục ăn phần ăn của bản thân, còn về việc con dâu cứ để con trai hai người lo là được.
[…]
Sau bữa ăn thì cả nhà mạnh ai nấy về phòng mình. Đường Di vì thấy bản thân đang không ổn nên là cố tình đi lên phòng sớm hơn mọi người một chút.
Cô vào nhà vệ sinh rồi lại bật khóc một mình. Bản thân cô vào lúc này không ổn một chút nào, cô hay buồn vui thất thường, nhất là ban đêm, cô hay tuột cảm xúc rồi lại khóc một mình.
Ở nhà riêng thì cô có phòng riêng nên cứ thoải mái mà khóc, nhưng hiện tại đang ở nhà chính, có cả Âu Tư Đình ở cùng nên bây giờ cô tự mình vào nhà vệ sinh mà lén khóc một mình.
Âu Tư Đình vào đến phòng không thấy Đường Di đâu, anh có hơi lo lắng liền lớn tiếng gọi tên cô.
- Di?
- Di, em đâu rồi?
Đường Di bên trong nghe thấy rõ tiếng anh gọi cô, cô nín khóc sau đó lấy nước rửa mặt, ngụy trang như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bước ra ngoài, Đường Di lủi thủi bước đến ghế sô pha. Âu Tư Đình thấy lạ liền lên tiếng nói với.
- Di, em lại đây.
Đường Di quay mặt qua nhìn anh rồi mới từ từ đi đến. Cô cuối đầu nhầm tránh anh phát hiện ra đều gì đó.
Nhưng làm sao giấu được anh, từ lúc cô bước ra, anh nhìn thấy chóp mũi cô đỏ ửng liền biết cô đã trốn khóc.
Đột ngột Âu Tư Đình ôm chầm lấy Đường Di, cô vừa ngạc nhiên lại vừa bất ngờ trước hành động của anh. Nhưng câu nói tiếp theo của Âu Tư Đình khiến cô phải mủi lòng.
- Sao lại khóc rồi, em không khỏe chỗ nào sao?
Anh nói xong liền buôn cô ra, sau đó liền nựng má cô nói tiếp.
- Di ngoan nói anh nghe, em bị làm sao, không khỏe hay có vấn đề gì cứ nói anh?
Đường Di tròn xoe hai mắt, một phần vì bất ngờ, một phần vì anh vẫn luôn dịu dàng với cô như vậy, rõ ràng là một bản hợp đồng nhưng anh cứ như vậy cô sẽ động lòng mất.
Âu Tư Đình như đọc được suy nghĩ của Đường Di, anh nhanh miệng phá giải bầu không khí vào lúc này.
- Lại suy nghĩ nhiều đúng không? Di ngoan, đừng nghĩ đến chúng nữa, bây giờ đi ngủ, sáng mai chúng ta về nhà.
Đường Di lại gật đầu, cô quay mặt lại định đi đến sô pha liền bị anh cản lại.
- Em định đến đó ngủ à? Không được?
- Nhưng…
- Em lên giường ngủ, sô pha cứng lắm, em sẽ đau lưng mất, lúc đấy anh xót lắm.
Đường Di như được rót mật vào tai, khiến khuôn mặt cô ửng đỏ cả lên. Cô ấp úng tiếp lời.
- Vậy… còn anh?
- Đương nhiên là chúng ta cùng ngủ rồi.
- Ngủ chung giường?
Đường Di lại sốc, bây giờ Đường Di có hơi hối hận rồi, cô biết vậy lúc nãy đã trèo lên ngủ trước thì tốt biết mấy, không như bây giờ ngủ sô pha lại không, ngủ cùng anh lại khổ.
- Em đừng lo, anh sẽ không vượt quá giới hạn đâu.
Anh nghiên đầu, như chờ cái gật đầu đồng ý của Di.
Một lúc sau, thế là cả hai cuối cùng cũng nằm trên cùng một giường. Đường Di thì hơi hồi hộp, còn anh thì cười tủm cười tỉm.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Rồi đột ngột anh quay qua ôm trọn Đường Di vào lòng. Đường Di hai mắt trợn trắng, như không thể tin vào việc đang xảy ra.
- Anh…
- Anh chỉ ôm, không chạm.
Đường Di nghe thế, cô mới từ từ thả lỏng cơ thể ra. Mặc kệ cho anh ôm.