Mấy ngày sau, đoàn người Vương Bồi đã đến Ngọc Môn Quan.
Khi vừa vào thành Y Ngô, Lý Vị lập tức truyền tin về Cam Châu, báo với Lục Minh Nguyệt và Hách Liên Quảng rằng ít ngày nữa sẽ từ Y Ngô về, cũng viết thư dặn dò Trường Lưu không phải bận tâm gì. Nhận được thư, bấy giờ đã gần nửa năm kể từ ngày Lý Vị đi, mọi người chờ ở Cam Châu cuối cùng đã yên lòng.
Trường Lưu đọc xong thư, cụp mắt, gấp tờ giấy lại ngay ngắn, trên gương mặt không giấu được vẻ tươi cười vừa ngại ngùng vừa hưng phấn: "Cha và chị Xuân Thiên sắp về rồi."
Lục Minh Nguyệt con Trường Lưu như con đẻ, ngay cả Gia Ngôn cũng có đôi phần lép vế. Nhưng chung quy Trường Lưu vẫn là trẻ con, hết tang mẹ lại gặp cảnh cha đi xa, lòng có nhiều sầu lo, Lục Minh Nguyệt biết cậu lần này ngoài mặt trông thì bình tĩnh, song nội tâm lại nhiều điều canh cánh. Chị sờ đầu thằng bé: "Mỗi lần cha con viết thư đều nhớ mong con, giờ có thể an tâm được rồi. Qua nửa tháng nữa cha con sẽ về đến nhà thôi."
Hai mắt Trường Lưu sáng như sao, vui mừng hớn hở: "Cha nói trong thư sau khi về sẽ đưa con tới thư viện bái tiên sinh, dặn con ở nhà ôn tập kỹ lưỡng."
Lục Minh Nguyệt cũng hân hoan: "Trường Lưu cứ chăm chỉ ôn bài, còn cô sẽ lo mọi việc cơm ăn áo mặc cho con. Chờ cha con về phải để cha con nhìn xem, Trường Lưu của chúng ta cao lên nhiều rồi."
Mấy tháng nay Trường Lưu sống nhờ nhà Lục Minh Nguyệt. Lục Minh Nguyệt hao hết tâm tư chăm sóc hai đứa nhỏ. Trường Lưu cùng ăn cùng ngủ với Gia Ngôn, lại thường đi theo Gia Ngôn và Hách Liên Quảng ra ngoài chơi, sức ăn tăng thấy rõ, vóc người phát triển nhanh chóng, đã là một chàng thiếu niên nhỏ tuấn tú.
Gia Ngôn cũng nghe nói Lý Vị sắp từ Y Ngô về, phấn khích bảo: "Mẹ, chú Lý đi lâu thế, vẫn chưa biết nhà chúng ta có thêm cậu đâu, lúc về chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm cho xem."
Lục Minh Nguyệt thấy Gia Ngôn lại cầm món đồ chơi mới trong tay, nhíu mày quát: "Lại quấn cậu ra chợ mua đồ đấy à?"
"Hì hì." Gia Ngôn đưa cái lồng dế cho Trường Lưu, cười hi hi với mẹ mình: "Cậu mua cho con với Trường Lưu đấy ạ, mỗi người một cái."
Ngày vào Ngọc Môn Quan thời tiết âm u, gió thổi lớn, đất đá bay mù trời Ngọc Môn Quan, cả đất trời là màn bụi xám xịt chẳng nhìn rõ được gì. Thương đội lui tới vượt qua vòng kiểm tra sau đó vội vàng rời đi mà không dừng chân lâu.
Nghiêm Tụng tránh trong đồn trú uống chén trà nóng cho ấm người, thình lình ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo xám chắp tay thi lễ với mình: "Nghiêm đại ca."
"Lý Vị!" Nghiêm Tụng mừng quýnh, thấy đằng sau có cả Vương Bồi và Xuân Thiên thì vừa sửng sốt vừa hoan hỉ, tiến tới đón người, "Cuối cùng mọi người cũng về rồi, đã nói không quá ba tháng, vậy mà vừa đi cái là hết nửa năm trời. Tôi còn đến hẻm Người Mù ở Cam Châu hỏi thăm tin tức mọi người, ai cũng nóng cả ruột gan."
"Trên đường xảy ra chút sự cố." Lý Vị cười khổ, xuống ngựa ôn chuyện cùng Nghiêm Tụng. Lúc Vương Bồi ra khỏi Ngọc Môn Quan từng tìm Nghiêm Tụng hỏi về tăm tích của Lý Vị và Xuân Thiên nên cũng có quen biết, mấy người uống một bữa rượu ở Ngọc Môn. Nghiêm Tụng nhìn thấy tro cốt của đô úy Tiểu Xuân thì không khỏi thương tiếc. Tướng quân trăm trận chết, tráng sĩ mười năm về, chẳng biết có bao nhiêu đầu người trung lương nhiệt huyết đã vùi chôn nơi biên thùy. Di cốt có thể về Ngọc Môn Quan, đã ít lại càng ít.
Vương Bồi mời quân Y Ngô đã hộ tống suốt chặng đường tới quán rượu chiêu đãi nồng nhiệt và cho họ rất nhiều tiền. Đoàn binh sĩ từ biệt mấy người, lại đi dọc theo mười trạm về Y Ngô.
Có một tốp thanh niên cao to tới Ngọc Môn Quan đón Vương Bồi, những người này đều là gia nô gia binh của Vương Bồi. Nấn ná ở Ngọc Môn nửa ngày trời, nhóm người Vương Bồi từ biệt Nghiêm Tụng đi đến Cam Châu.
Trên đường về, Xuân Thiên cố ý chọn con đường Hồng Nhai Câu.
Nàng cũng không nhớ rõ Hồng Nhai Câu cụ thể trông như thế nào, chỉ nhớ đó là ngọn núi đá đỏ sẫm hệt nghê thường ngũ sắc. Giờ đây lần nữa đặt chân tới, cả ngọn núi lộng lẫy sắc màu, màu ráng đỏ tự nhiên, đá với những hình thù quái gở như măng mọc, địa thế hiểm trở, tiếng gió ầm vang. Nàng hỏi Lý Vị: "Ngài tìm được tôi từ chỗ nào?"
Lý Vị chỉ cho nàng xem, bên đường có một rãnh khô, rãnh dài mà còn dốc đứng. Trong rãnh toàn là lau sậy khô vàng, nhìn thoáng qua rất khó thấy được đáy của rãnh.
Vương Bồi nghe hai người nói đến câu chuyện ấy, sợ hãi than: "Chuyến đi của nữ lang thực sự cực kỳ nguy hiểm, nhưng lần nào cũng gặp dữ hóa lành, là người có phúc."
Xuân Thiên đứng cạnh rãnh một lúc lâu, Lý Vị cũng khoanh tay đứng lặng ở bên suy ngẫm. Đây là nơi lần đầu hai người quen nhau, bây giờ quay về, ai cũng có cảm giác số phận kỳ diệu.
"Rãnh khô dốc thế kia, người rơi xuống chắc chắn sẽ chết, vì sao lúc đó ngài muốn xuống dưới xem?"
"Lỡ như còn sống thì sao." Lý Vị mỉm cười nói, "Mười người rơi xuống thì hết tám chín người không sống nổi. Nhưng cũng có thể có một phần trong vạn phần đang chờ người đi ngang qua gặp được thì sao."
Hai người nhìn nhau, nàng chính là một phần trong vạn phần mà hắn gặp được.
Lòng nàng thêm một lần dao động.
Vương Bồi bên cạnh bắt gặp sự rung chuyển trong ánh mắt của hai người, bụng nghĩ mãi về mối cơ duyên trùng hợp ấy.
Quan đạo ngoài thành Cam Châu người chen chúc, người đi đường nhiều vô kể, Thiện Thiện chưa tới Hà Tây bao giờ, tò mò vén rèm lên: "Chị ơi, Cam Châu có phải rất phồn hoa không ạ, trên đường nhiều người và ngựa thồ quá."
"Cam Châu là chỗ làm ăn kinh doanh của nhiều nơi, người qua lại đa phần là thương khách mua bán, cư dân giàu có đông đúc, thành quách lại dựa sơn thủy, xa rời sa mạc, sản vật dồi dào."
"Bên kia nhiều người quá." Thiện Thiện ló đầu nhìn đằng xa, "Người đông nghìn nghịt."
"Chắc là sắp vào thành rồi." Xuân Thiên liếc mắt, rồi lặng lẽ thu tầm nhìn. Nàng quay đầu tìm bóng dáng Lý Vị, thấy Lý Vị cũng xuất thần trông về cửa thành Cam Châu phía xa xa, nghĩ bụng, có lẽ hắn đang nhớ Trường Lưu, nỗi nhớ nhà suốt cuộc hành trình như hóa thành mũi tên.
Chẳng biết hiện giờ Trường Lưu ra sao, đi lâu như vậy, hẳn là cậu rất muốn đi tìm cha mình. Khi gặp lại, liệu có trách nàng đã mang Lý Vị đến nơi xa xôi thế này không.
Xe chậm rãi đi về trước, sau đó chậm rãi dừng lại. Nàng nghe thấy tiếng người huyên náo ngoài rèm, tiếng ngựa thồ hí ngân dài, tiếng quát tháo của binh lính trông thành.
"Sắp vào thành rồi, mời nữ lang xuống xe." Ngoài rèm Vương Bồi nhẹ nhàng nói.
Dưới cửa thành có một đình nghỉ chân, là nơi nghỉ tạm cho người đi đường, lúc này lại được một đội binh mặc giáp đeo đao canh giữ, bao vây bảo hộ nhóm quý nhân trong đình, không cho phép người qua đường tới gần.
Xuân Thiên vén rèm bước xuống xe, thấy Lý Vị và Vương Bồi đứng trước xe, sắc mặt có chút khác thường. Nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua, trước cửa thành người chen lấn nhau, cạnh đình nghỉ chân có kiệu mềm xa hoa, binh giáp tụ tập.
Ban đầu Xuân Thiên chưa thấy rõ, đến lúc có một người đàn bà trông đẹp đẽ cao quý, dáng người tha thướt đi ra từ trong đình, hai mắt sáng quắc vui buồn lẫn lộn nhìn nàng chằm chằm, nàng mới nhìn kỹ lại, tức khắc sửng sốt, đầu óc trống rỗng, lắp bắp nói: "Cô..."
Tĩnh vương đứng chắp tay trong đình, tướng mạo uy vũ, quý khí khiếp người, Tiết phu nhân bên cạnh ngọc bích lụa là, ung dung sang trọng, vẻ rạng rỡ bừng sáng tứ phía xung quanh, chỉ có đôi mắt đẹp là sưng đỏ.
Tiết phu nhân dán mắt nhìn con gái nhà mình, chân như bị đóng đinh xuống đất, như đang trong mơ, cổ họng tắc nghẹn, chẳng nói nên lời.
Xuân Thiên đứng bất động, mắt mê man nhìn Lý Vị, lại nhìn Vương Bồi. Vương Bồi cười, thở dài với nàng: "Chúc mừng nữ lang đoàn tụ cùng gia đình."
Mũi nàng cay cay, bước đến chỗ Tiết phu nhân mà không khác nào lọt vào sương mù. Tiết phu nhân cũng cất bước dồn dập, thần sắc nôn nóng: "Nữu Nữu, Nữu Nữu."
Tiết phu nhân chìa tay dắt con gái mình, khi lại gần thì bỗng nghe Xuân Thiên sốt ruột nhỏ giọng nói: "Cô... sao cô tới đây..."
Tiết phu nhân nghe một tiếng "cô" ấy, như có chậu nước đá từ trên trời đổ ập xuống, tay chân lạnh buốt, cảm giác đau xé tim gan, cõi lòng tan nát, khổ mà chẳng thể nói. Bà ôm Xuân Thiên vào lòng, không ngó ngàng quan tâm gì nữa, trước mặt mọi người bật khóc thống thiết: "Nữu Nữu, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con mà..."
Con của bà, tóc tai rối bời, mặt sạm đen, ăn mặc mỏng manh, ôm vào thấy người gầy trơ xương, một mình rời nhà đi hơn một năm, không biết đã chịu khổ cực bao nhiêu, tủi thân cỡ nào.
Tiết phu nhân ôm Xuân Thiên, khóc ruột gan đứt từng khúc. Người qua đường ai cũng ghé mắt nhìn, chứng kiến quý phu nhân xinh đẹp tuyệt trần ôm một vị thiếu nữ khóc rống thì đều dừng bước, bị binh lính quát đuổi đi.
Lòng Xuân Thiên chua xót đau đớn, nước mắt đong đầy khóe mắt, vỗ về bờ vai run rẩy kịch liệt của Tiết phu nhân, an ủi bằng giọng đắng chát: "Ở đây toàn người ngoài... cô... đừng khóc... con mang di cốt của cha về rồi đây..."
Tiết phu nhân lại nghe tiếng gọi đó, tâm như tro tàn, nhớ năm tháng ngày xưa một nhà ba người, Xuân Thiên còn chạy quanh ôm chân nhõng nhẽo gọi cha mẹ, vợ chồng tình thân, máu mủ gắn bó. Chẳng biết từ khi nào đã đi đến mức sụp đổ thế này, bà siết tay Xuân Thiên thật chặt, mấy lần suýt ngã quỵ: "Nữu Nữu... con gọi mẹ một tiếng mẹ đi."
Tĩnh vương đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Tiết phu nhân, môi Xuân Thiên run run, nhiều lần hé môi, liếc nhìn Tĩnh vương, nghe thấy Tĩnh vương khuyên nhủ: "Mẹ con vì tìm con mà ngàn dặm xa xôi đến, trên đường còn nhiễm phong hàn, mấy ngày nay mới khá lên được đôi chút, đừng làm mẹ con buồn."
Xuân Thiên nước mắt hai hàng, bấy giờ mới ôm Tiết phu nhân, cúi đầu gọi một tiếng mẹ. Tiết phu nhân ôm chặt nàng: "Nữu Nữu..."
Tĩnh vương thấy hai mẹ con tương phùng, cảm giác sâu sắc đã xong một vấn đề khó nhằn, lòng thở dài, lại vẫn lẫn lộn nhiều cảm xúc. Hai mẹ con khóc một hồi, người qua đường xa lạ xôn xao chỉ trỏ, ông mới tiến lên khuyên Tiết phu nhân: "Gặp lại con là chuyện mừng, khóc nhiều hại sức khỏe cũng không tốt. Bên ngoài trời lạnh gió lớn, chúng ta về biệt quán* trước, có gì về rồi từ từ nói."
*Biệt quán: nhà ở các địa phương nơi vua ghé tới nghỉ ngơi.
Mọi người cũng đều lại trấn an khuyên lơn Tiết phu nhân. Tiết phu nhân dằn nén nỗi đau xót, kéo tay Xuân Thiên, vẫn khóc không thành tiếng.
Vương Bồi và Đường Tam Tỉnh sớm đã chỉ huy nô bộc đi vào trong thành, lúc này mới đến hành lễ với Tĩnh vương: "Nhận được thư vương gia gửi ở Y Ngô, mới biết vương gia đích thân đi Hà Tây. Tiểu nhân khẩn trương hết cỡ, chỉ mong sớm ngày trở về báo cáo kết quả với vương gia."
Tĩnh vương thấy Vương Bồi, tương đối hài lòng vì Vương Bồi đã đưa người về, gật đầu nói: "Làm rất tốt, về sẽ nói sau."
Giữa vòng vây của mọi người, Tiết phu nhân và Xuân Thiên lên kiệu mềm. Xuân Thiên thưa một tiếng, chân không nhúc nhích, ánh mắt chần chừ đảo quanh đám đông, trông thấy Lý Vị đứng phía ngoài đám người, dắt Truy Lôi, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.
Ngoại trừ nàng, dường như tất cả mọi điều trước mắt không có chút liên quan nào đến hắn.
"Lý Vị..." Nàng nhỏ giọng gọi hắn.
Lý Vị gật đầu với nàng, mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
Khi này Tiết phu nhân cũng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ấy. Nghe Xuân Thiên gọi là Lý Vị, thấy người đàn ông mặc áo vải bình dân, vóc dáng cao lớn, mặt mũi khôi ngô, bà lau nước mắt, bước nhanh lên trước, cúi người hành lễ với hắn, khuỵu hai gối toan quỳ hẳn xuống đất: "Lang quân đã cứu mạng con gái thiếp, chính là đã cứu mạng thiếp, thiếp tan xương nát thịt cũng phải báo đáp ân công."
"Chỉ là cái nhấc tay, chẳng đáng nhắc tới, phu nhân quá lời rồi." Lý Vị nâng hai cánh tay của Tiết phu nhân chuyển sang cho tỳ nữ, thi lễ với Tiết phu nhân và Tĩnh vương: "Thảo dân Lý Vị, bái kiến hai vị quý nhân."
"Cậu chính là Lý Vị." Tĩnh vương nhướng mày, không ngờ là một thanh niên trẻ tuổi như thế, cũng gật đầu với hắn: "Bản lĩnh quả là không tầm thường, bổn vương đã nhớ cậu, ngày nào đó mọi người cùng uống một chén, trò chuyện cùng nhau."
Lý Vị chắp tay nhận lời.
Gió lại nổi, trời đầy mây, mưa lất phất, mọi người giúp Tiết phu nhân và Xuân Thiên vào kiệu, rồi đồng loạt quay về vị trí cũ, tiến vào trong thành.
Vừa mới vào thành, Lý Vị và Vương Bồi đã cáo từ, nói rằng nhớ mong người nhà, lập tức về hẻm Người Mù.
Nhóm người Lục Minh Nguyệt không rõ Lý Vị về ngày nào, chỉ biết trong khoảng những ngày này. Vương Bồi về gấp, bấm tay tính toán thời gian thì sớm hơn hai ngày so với dự đoán của mọi người.
Lý Vị đến nhà Lục Minh Nguyệt đón Trường Lưu trước.
Cổng đóng, nhưng có thể nghe rõ ràng tiếng nô đùa ầm ĩ của Gia Ngôn trong sân. Lý Vị nở nụ cười, đi lên gõ cửa.
Người mở cửa là Gia Ngôn.
Thấy người tới, Gia Ngôn kinh ngạc mừng rỡ, cao giọng la một tiếng, bổ nhào vào lòng Lý Vị.
Lục Minh Nguyệt và Trường Lưu ngồi ở giường đất dưới ô cửa sổ, một người thêu hoa, một người học bài, nghe thấy tiếng hét điếc tai của Gia Ngôn, kế đó lại nghe Gia Ngôn kêu to chú Lý, làm hai người đều giật mình sững sờ.
Trường Lưu bỏ cả giày, nhảy khỏi giường chạy như điên ra ngoài, thấy Lý Vị bế Gia Ngôn, dắt Truy Lôi đi vào, tươi cười vẫy tay với mình: "Trường Lưu."
Thoạt đầu thấy Lý Vị, Trường Lưu còn bước những bước nhỏ vững vàng, rồi bất thình lình cậu nhóc xách tấm áo choàng nhỏ xông tới: "Cha, cha."
Lý Vị kéo Trường Lưu vào lòng, sờ đầu con trai mình, dịu dàng cười nói: "Trường Lưu, cha về rồi đây."
"Cha đi lâu quá." Trường Lưu buồn rầu nói, "Con chờ cha lâu lắm."
"Xin lỗi con, trên đường có chút việc nên chậm trễ." Lý Vị hạ người xuống đối diện với Trường Lưu, vỗ vỗ vai thằng bé, thấy đứa nhỏ mặc tấm áo choàng mới tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ có cặp mắt trong vắt gợn sóng ngập tràn tủi thân và nhớ mong, lại thấy cậu cao thêm, lòng vừa mừng vừa hổ thẹn, "Cha về trễ, ở nhà cô Lục có làm cô ấy tức giận không? Có ngoan ngoãn ăn cơm, học bài không?"
Trường Lưu gật gật đầu.
(còn tiếp)