Đèn lồng đỏ khẽ đong đưa trong làn gió lạnh, hắt xuống mặt đất một chữ "hỷ" lờ mờ.
Cặp mắt đen nhánh của hai đứa nhóc vụt sáng dưới ngón tay Lục Minh Nguyệt.
Lý Vị sờ chóp mũi, mỉm cười nhìn nhóm người trước mắt: "Ra cả rồi à?" Hắn cười, nắm tay Xuân Thiên ở sau lưng kéo nàng bước ra.
Xuân Thiên thậm thà thậm thụt đứng sóng vai Lý Vị, hai tay túm lấy dải lụa choàng ngang tay, mũi giày di di xuống đất, mặt đỏ tai hồng nhìn mọi người.
"Hai đứa về nhà đi..." Lục Minh Nguyệt sực tỉnh, cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập. Chứng kiến cảnh ban nãy, nhi nữ tình trường, tình ý triền miên khiến người ta không nén nổi xấu hổ.
Gia Ngôn giãy khỏi tay mẹ mình, nở nụ cười tinh quái: "Chú Lý và chị hôn..."Bị Lục Minh Nguyệt nhanh chóng bịt miệng: "Nói bậy bạ gì đó."
Trường Lưu trầm mặc tựa vào người Lục Minh Nguyệt, đôi mắt trong suốt phẳng lặng, nhìn chằm chằm cha mình.
"Trường Lưu, con lại đây." Lý Vị vẫy tay với Trường Lưu.
Trường Lưu cụp mắt, nghe lời bước lên. Lý Vị vuốt mái tóc mềm của thằng bé, ôm vai cậu đến trước mặt Xuân Thiên.
Xuân Thiên vươn hai tay, cắn môi, cười dịu dàng nhìn Lý Vị, nắm lấy tay Trường Lưu.
Trường Lưu nhìn cha và chị ở đối diện, chẳng nói tiếng nào, ánh mắt dán chặt vào chữ hỷ rực rỡ in trên chiếc đèn lồng.
Lục Minh Nguyệt bịt miệng đứa nhỏ, ba người lặng lẽ tránh đi. Đứng ở đằng xa thoáng nhìn, ba người dưới tàng cây kia được bao phủ trong sắc đỏ thắm tươi, cảm giác hết sức êm đềm. Chị thầm than một tiếng, không biết là yên lòng hay vui sướng, hay là mịt mờ.
Bầu không khí bên đường tựa hồ cũng lây nhiễm cả sự hân hoan. Hai cha con tiễn Xuân Thiên về, Xuân Thiên nắm tay Trường Lưu, bước đi nhẹ nhàng: "Chị... sau này lại về tìm Trường Lưu chơi được chứ?"
"Được." Trường Lưu gật đầu.
Ba người nhìn nhau cười.
Cỗ xe bạch mã chậm rãi chạy qua, Thiện Thiện dìu Tiết phu nhân, từ rất xa đã gọi Xuân Thiên một tiếng chị.
"Mẹ, sao mẹ tới đây ạ?" Xuân Thiên vui vẻ xách váy đi sang.
"Khuya rồi, mãi không thấy con về." Tiết phu nhân chào hỏi Lý Vị, "Bái kiến ân công."
Bà dịu giọng nói: "Mấy lần muốn nhân lúc rảnh đến quý phủ ân công cảm tạ, lại cứ không đi được, mong ân công đừng để bụng."
Rồi cười bảo: "Ngày mai nếu ân công có rảnh, tôi đưa tiểu nữ đến thăm quý phủ có được không?"
Lý Vị và Xuân Thiên liếc nhau, ngày mai hiển nhiên có lời muốn nói, nên cũng gật đầu. Hắn và Trường Lưu thi lễ với Tiết phu nhân, Tiết phu nhân thấy Trường Lưu chín chắn đoan trang, hai mắt sáng ngời ngời, mỉm cười quan sát: "Ân công thật có phúc, nom lệnh lang chi lan ngọc thụ, nhân trung long phượng, về sau e sẽ bất phàm." Bà lấy từ trong hà bao ra một đài sen bằng ngọc Kim Liên, nhét vào lòng bàn tay Trường Lưu, "Món đồ chơi nhỏ, coi như là quà gặp mặt của cô Tiết nhé."
Mặt Trường Lưu hiện ra hai tầng mây xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn phu nhân ban tặng."
Tiết phu nhân dắt Xuân Thiên lên xe, từ biệt cha con Lý Vị. Vó ngựa giẫm lên nền gạch xanh tạo tiếng lộc cộc. Tiết phu nhân thấy Xuân Thiên cầm chén trà uống ừng ực, khẽ vỗ về lưng nàng, cười nói: "Uống chậm thôi, suốt cả ngày nay không uống miếng nước nào luôn sao?"
"Có ạ." Xuân Thiên ôm chén trà, nhớ lại dư vị của nụ hôn mềm mại dưới tàng cây, cười xinh đẹp: "Vừa rồi con đứng ở ngoài một lúc, có hơi khát."
Tiết phu nhân nhìn thần sắc nàng, cũng cười: "Ban nãy thấy đứa nhỏ nhà ân công, trông quả thực rất được, thảo nào con nhớ mãi. Ngày trước ở Lý gia trong hẻm Người Mù, bình thường các con ở chung thì làm gì?"
Xuân Thiên nghiêng đầu nhìn mẹ mình, ranh mãnh nháy mắt mấy cái.
"Mẹ cũng muốn biết, mỗi ngày của con ở ngoài sống như thế nào." Tiết phu nhân thở dài, nửa là xót xa, nửa là cảm khái.
"Mọi người rất tốt với con." Xuân Thiên kể từng li từng tí về hẻm Người Mù ngày xưa, kể về Lý nương tử, kể về Trường Lưu, cũng kể về Lý Vị.
Lúc ấy Lý Vị và những người khác trong mắt nàng không hề có bất đồng. Nàng đối với hắn phần nhiều là cảm kích và kính nể, giống như bức họa cuộn tròn vậy thôi, núi là núi, nước là nước, mỗi một phong cảnh, mỗi một vẻ đẹp đều chiếm vị trí riêng, nàng không thiên vị bên nào. Nhưng lấy tâm trạng hiện giờ để quay ngược về nhìn bức họa cuộn tròn ấy, nàng chỉ cảm thấy hết sức kỳ diệu. Vị trí hắn thuộc về, trong lúc bất tri bất giác đã cẩn thận được tô đậm thêm nét mực, khiến cho những cảnh sắc khác bỗng hóa ảm đạm nhạt nhòa.
Vì sao khi đó chẳng nhận ra hắn tốt như thế.
Trong mắt nàng tỏa chiếu tia sáng rạng rỡ, trên gương mặt là màu đỏ ửng e lệ, khóe môi là ý cười dào dạt, giữa hai hàng mày toát lên vẻ yêu kiều.
Là tình yêu chớm nở, là tâm xuân nảy mầm.
Tiết phu nhân nắm một tay Xuân Thiên, lòng vừa mừng vừa lo.
Bà hy vọng hơn bất cứ ai rằng Xuân Thiên có thể hạnh phúc, lấy một lang quân như ý, con cái đầy nhà, cả đời suôn sẻ. Bà cũng biết với một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi mà nói, gặp được người đàn ông trưởng thành đã cứu mạng mình, cùng mình vào sinh ra tử, dịu dàng săn sóc mình, đó là một loại hấp dẫn trí mạng.
Nhưng, thực sự phù hợp ư?
Dưới sự bào mòn của củi gạo dầu muối, cuộc sống sinh hoạt, việc vặt linh tinh, chuyện nhà thân hữu, tai bay vạ gió, tấm váy có đẹp đẽ tươi mới cỡ nào rồi cũng sẽ dần dần bạc màu theo năm tháng, cuối cùng trắng bợt vô vị, rách thành từng mảnh.
Bà cũng từng yêu sâu đậm, vì vậy mà đau thấu tim gan, sau đó gắng gượng sống tiếp, vấp phải bao nhiêu là trắc trở, trải qua bao nhiêu hành hạ kinh khủng. Cuối cùng bị đục ruỗng từng chút một. Cuối cùng ngay cả dũng khí rung động cũng chẳng còn.
Tiết phu nhân nhìn khuôn mặt tươi tắn của con gái mình, lòng dạ chỉ toàn mông lung.
Xuân Thiên càng nói giọng càng khẽ, sau cùng bắt gặp ánh mắt hiền hòa như nước của Tiết phu nhân, bỗng dưng che miệng lại.
"Nữu Nữu với ân công... hình như rất không bình thường." Tiết phu nhân cười hỏi, "Ngài ấy tốt lắm sao?"
Xuân Thiên mím môi cười.
Lý Vị dắt Trường Lưu chầm chậm đi về hẻm Người Mù.
Lý Vị cảm nhận được sự im lặng của Trường Lưu, bèn sờ đầu thằng bé: "Nghĩ gì đó?"
"Không nghĩ gì ạ." Trường Lưu cầm quà gặp mặt của Tiết phu nhân, ngoan ngoãn đưa cho cha mình xem, "Cha, trông cái này đắt tiền quá."
"Ừ." Lý Vị khẽ thở hắt một cái.
Hắn hơi nhướng mày.
Về đến nhà, trong nhà tối om, ngay cả con Vàng cũng đã uể oải đi ngủ. Hai cha con nương theo bóng đêm mở cửa phòng ra, Lý Vị tìm ngòi lấy lửa châm ngọn nến trên bàn.
Gió lạnh lùa vào từ cánh cửa mở toang, ngọn đèn bé như hạt đậu lập lòe yếu ớt. Trường Lưu vội đi khép cửa, ngoảnh đầu nhìn, ánh nến đã dần ổn định lại trong bàn tay Lý Vị, quầng sáng dần khuếch trương, hắt bóng dáng người đàn ông lên vách tường.
Cái bóng kia lớn mà nặng, nặng trĩu.
Trường Lưu thấy cha tập trung nhìn ánh lửa, từ từ thò một ngón trỏ để sát lại ngọn lửa màu vỏ quýt, như xoa dịu, lại như sưởi ấm.
"Cha."
Lý Vị hồi thần, cười ôn hòa, nói: "Về phòng đi, cha đi múc nước cho con rửa mặt."
Hai cha con rửa mặt xong thì cùng chen trong phòng ngủ của Trường Lưu. Lý Vị nghe Trường Lưu đọc hết một bài văn dài, hắn dém chăn lại: "Ngủ đi."
Trường Lưu gật đầu, nhắm mắt.
Lý Vị chưa đi, lại ngồi xuống cạnh giường Trường Lưu: "Khi nào... chúng ta đón Triệu đại nương và Tiên Tiên về nhé?"
"Được ạ, con nhớ em Tiên Tiên lắm."
Lý Vị gật gù, chậm giọng nói: "Nếu cha và chị Xuân Thiên... ba chúng ta sống cùng nhau, có được không?"
"Được ạ." Qua hồi lâu, Trường Lưu run giọng trả lời.
Hôm sau Tiết phu nhân dẫn theo Xuân Thiên đến hẻm Người Mù.
Thân xe to nên chỉ dừng được ở đầu hẻm. Tiết phu nhân dắt Xuân Thiên, Đường Tam Tỉnh đi đằng sau, còn có bảy tám tỳ nữ gia nô, đoàn người cuốc bộ vào trong.
Hàng xóm láng giềng hẻm Người Mù chưa gặp cảnh tượng ấy bao giờ, thấy trước mắt toàn lụa là gấm vóc, hoa cài châu báu, hương thơm nức mũi. Trong số đó có vị phu nhân kia đẹp như hoa như trăng, nét đoan trang sẵn có, trông có đôi phần giống Xuân Thiên. Nhìn lời nói cử chỉ của hai người, cực giống một cặp mẹ con.
Lý Vị và Trường Lưu đứng trước cửa đón khách. Xuân Thiên cười hồn nhiên, mặt đỏ hồng, kéo Tiết phu nhân vào cửa lớn Lý gia.
Mấy người trò chuyện rôm rả, Tiết phu nhân cười ngắm nghía nhà cửa Lý gia. Xuân Thiên đưa Tiết phu nhân vào ngồi trong chái Tây nơi mình từng ở, lại kéo bà sang nhĩ phòng uống trà.
Khách sáo hàn huyên nửa buổi trời, Tiết phu nhân thấy bên ngoài nắng ấm, bèn sai Xuân Thiên: "Các thím ở đầu hẻm chắc đều là hàng xóm nơi này, mẹ có mang quà điểm tâm tới, Nữu Nữu dẫn người đi cùng, biếu cho các thím coi như đáp lễ."
Xuân Thiên gật đầu, đi ra ngoài cùng mấy tỳ nữ. Lý Vị cũng nói với Trường Lưu: "Đi theo chị chơi một lát đi."
Căn phòng thoáng chốc yên lặng, chỉ còn lại mỗi Tiết phu nhân và Lý Vị, Đường Tam Tỉnh trông ngoài cửa.
Tiết phu nhân khẽ cười, Lý Vị vô tư không giấu giếm điều gì.
Nhà chính đặt linh bài của vợ chồng Lý phụ và Lý nương tử. Tiết phu nhân nhìn một lúc, rút mấy nén nhang ra vái, bảo với Lý Vị: "Thiếp nghe Xuân Thiên từng nhắc tới nương tử trong nhà. Nghe nói vợ chồng ân công là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng, khiến người ngoài nhìn vào mà ao ước."
Lý Vị thành thật gật đầu: "Vong thê là chị cả của tôi, từ nhỏ đã trưởng thành cùng nhau, luôn luôn gắn bó."
Tiết phu nhân mỉm cười: "Người thân mới mất, thiếp buồn thương lây, xin ân công nén bi thương. Tình nghĩa sâu sắc đến thế, hẳn ân công bây giờ còn thống khổ lắm, tâm tư cũng héo tàn."
Nét mặt Lý Vị hơi cứng lại, đứng bất động bên cạnh.
"Ân công hãy ngồi xuống nói chuyện." Tiết phu nhân gọi Đường Tam Tỉnh bê một chiếc hộp nhỏ thếp vàng làm bằng gỗ đàn hương màu đen vào. Hộp kia nặng trình trịch, Tiết phu nhân đẩy tới trước mặt Lý Vị, ngữ khí chân thành tha thiết, "Thiếp thực lòng cảm kích ân công đã cứu con bé ở Hồng Nhai Câu, lại còn cùng nó chạy ngược chạy xuôi cả chuyến đi đầy nguy hiểm này, rồi đưa nó bình an vô sự trở về."
"Không có ân công, sẽ không có con gái thiếp, không có thiếp." Bà khom người hành đại lễ với Lý Vị, "Chút quà cảm tạ này thật sự không thể bày tỏ hết tâm ý của thiếp."
Nắp của chiếc hộp đen được mở ra, bên trong cơ man là trân bảo ngọc bích, vàng bạc ngọc trai sáng loáng, phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, tia sáng sặc sỡ chiếu lên khuôn mặt Lý Vị.
Mặt Lý Vị bình tĩnh không chút hoang mang.
"Không biết ân công thích thứ gì nên mỗi thứ chọn một ít." Tiết phu nhân cười nói, "Thiếp biết ân công không phải hạng người tầm thường kia, nhưng thiếp phận đàn bà, chỉ biết vun vén gia đình, kiến thức ít, đành lấy chút đồ này thể hiện tấm lòng."
"Mong ân công đừng ghét bỏ, vả lại, những món ở đây cũng là thứ duy nhất thiếp có thể mang ra."
Lý Vị không vui đẩy chiếc hộp ra: "Mọi chuyện tôi làm chỉ là nhấc tay, không nhận nổi đại lễ của phu nhân, xin phu nhân mang về đi."
"Nếu thiếp mang về nguyên vẹn, nhất định Xuân Thiên sẽ giận cho xem. Tuy tuổi nó nhỏ, nhưng rất hiểu tri ân báo đáp."
"Trông nó tuy chững chạc nhưng bên trong vẫn còn là đứa con nít thôi." Tiết phu nhân chậm rãi nói, "Ân công cũng làm cha làm mẹ, chắc chắn biết con nít hay nghĩ nhiều, ham mới lạ, dễ yêu nhất thời, ghét nhất thời."
"Cha mẹ lúc nào cũng khổ tâm... mãi đối đãi với con mình như một đứa trẻ." Giọng Lý Vị nhàn nhạt, "Chỉ là chúng ta không nhận ra, thực chất thì đứa nhỏ đã lớn."
Mắt Tiết phu nhân tối sầm lại, bưng chén trà cười buồn bã. Lý Vị cụp mắt: "Nếu phu nhân có lời, cứ việc nói thẳng ra, tôi nghe."
"Mấy ngày nay Xuân Thiên rất vui vẻ, tôi thấy nó ngủ mơ cũng cười." Tiết phu nhân cúi đầu uống trà, "Trông nó vậy, hệt như trở về thời nó còn bé."
"Đã nhiều năm không được thấy dáng vẻ ấy của con bé, thực hy vọng nó hãy cứ mãi sống như thế."
"Tối qua, tôi đã trông thấy cả hai... đứng dưới tàng cây." Tiết phu nhân cụp mắt: "Tôi cũng từng ở tuổi như nó, biết rõ hoàn cảnh ra sao, lại nghĩ tới chặng đường này của nó, nó gặp ai làm gì, nên không cảm thấy ngạc nhiên."
"Ân công anh tuấn ngay thẳng, còn là người có tình có nghĩa, quang minh lỗi lạc. Tôi nghe Xuân Thiên kể lại tình cảnh khi đó, hết sức khâm phục ân công." Tiết phu nhân nói, "Hiện giờ ân công một thân một mình, quả thực là một kết hợp hoàn hảo hiếm hoi."
"Xuân Thiên là con gái tôi... làm mẹ như tôi đã khiến người khác thất vọng, nhưng cũng hy vọng cả đời con bé bình yên, hạnh phúc, có một hôn nhân tốt đẹp, có người chồng quan tâm dịu dàng, sinh mấy đứa con ngoan ngoãn, không phải vướng bận điều gì."
"Xuân Thiên thích ân công, ân công có tình có nghĩa với nó, chắc hẳn trong lòng hai người đều có tính toán. Không biết ân công có từng nghĩ cho nó chưa, nó mới mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn lệnh lang một chút... Nếu thực sự gả tới đây, nơi này không ai có thể giúp nó, nó phải quán xuyến mọi việc, chuyện gì cũng tự sức tự làm, ngày lễ ngày tết phải hiến tế cha mẹ và vong thê cho ân công, phải học làm mẹ của một đứa trẻ. Nó từng ở căn nhà này một thời gian, cũng từng được ân công và vong thê chăm sóc, bạn bè người thân liệu có lời ong tiếng ve gì không? Nếu ngày sau không trôi chảy, Hà Tây không thái bình, liệu ân công có thể che chở cho nó bình yên vô ưu chứ?"
"Nếu nó không quen ở Cam Châu, liệu ân công có chịu chuyển tới Trường An? Trường An là chốn vương hầu quý tộc, tấc đất tấc vàng, ân công dùng gì để có chỗ đặt chân mà sống? Có bằng lòng sinh tồn dựa vào quyền quý? Đến lúc bận việc bôn ba, liệu có chiếu cố chu toàn được cho vợ con mình?"
"Người lui về sau một bước dễ như trở bàn tay, tiến về trước một bước khó như lên trời. Trước kia lúc còn trẻ, chỉ nghĩ có tình thì uống nước cũng no. Về sau mới biết, gia thế, dòng dõi, quyền thế, tài phú, tất cả mọi thứ đều là cánh cửa rào cản. Nếu không thành công, chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, lời phỉ báng và ánh nhìn của người ngoài, người công khai người núp trong tối, những người chanh chua đỏ mắt, từng cái sẽ biến thành nhát dao giết người."
"Tuổi nó còn nhỏ, là thời điểm mới biết yêu. Thích nhất thời này là thích thật, hay có trộn lẫn điều gì khác? Thích này liệu có duy trì được năm năm, mười năm, hai mươi năm?"
"Ân công hãy suy nghĩ đi." Tiết phu nhân nói, "Nếu ân công nghĩ thông suốt, hết thảy đều có định liệu trước... Người làm mẹ như tôi, sẽ nghĩ mọi cách để giúp con mình toại nguyện."
"Hy vọng con tôi đừng trở thành người như tôi..."
(còn tiếp)