Vĩ Cầm Trong Sương

Chương 16: Quá khứ của lạc chi dao




Dứt lời, Thẩm Bách Kiêu giơ mạnh chiếc vĩ cầm lên cao mà toang đập vỡ liền bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của Lạc Chi Dao, cô hạ giọng năn nỉ:
- "Thẩm Bách Kiêu, tôi cầu xin anh đừng đập vỡ chiếc vĩ cầm. Nó chính là kỉ vật mà tôi trân quý nhất kể từ khi còn nhỏ."
Lúc này, Lạc Chi Dao nức nở kể lại quá khứ của mình, lý do vì sao linh hồn cô trú ngụ bên trong chiếc vĩ cầm này. Thật ra lúc cô vừa mới lên ba đã có niềm đam mê chơi vĩ cầm. Cô thường xuyên xem các chương trình truyền hình liên quan đến bộ môn này cho đến khi mẹ cô phát hiện ra sở thích đặc biệt của cô:
- "Không ngờ Chi Dao nhà chúng ta lại thích vĩ cầm đến thế. Con gái yêu, nếu con thực sự đam mê với bộ môn này, mẹ nhất định sẽ đăng kí cho con học."
Bà mĩm cười, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái. Nghe những lời này, sắc mặt Lạc Chi Dao lập tức phấn khởi mà hào hứng nói:
- "Vậy mẹ mua cho con chiếc vĩ cầm nhé."
Cô vừa dứt lời thì người trước mặt khẽ nở nụ cười hiền hòa liền sau đó giơ ngón tay về phía cô mà xác lập một lời hứa. Mãi cho đến khi cô lên trung học, gia đình dần trở nên khó khăn bởi vì cha cô thường xuyên uống rượu, thậm chí còn đam mê đánh bạc đến mức nợ một số tiền khá lớn. Ông ta thường xuyên trở về nhà đánh đập mẹ con cô mà lấy tiền đi đánh bạc khiến bà không chỉ tổn thương về tinh thần mà còn tổn thương về thể xác. Bởi vì còn quá nhỏ, Lạc Chi Dao chẳng biết an ủi mẹ mình vượt qua những tháng ngày trầm cảm vì nợ nần như thế nào, cũng như có nên tiếp tục theo đuổi giấc mơ trở thành người nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng hay không? Do đó, Lạc Chi Dao quyết định tự sáng tác ra giai điệu của riêng cô.
Thời gian sau, vì tài năng thiên phú, Lạc Chi Dao may mắn giành được suất học bổng toàn phần của học viện nghệ thuật Giang Nam và nhận được giải thưởng lớn trong một cuộc thi tự sáng tác và trình diễn.
- "Mẹ ơi, con giành được giải thưởng cao thậm chí còn mang tiền về nữa. Chúng ta sắp có tiền trả nợ rồi."
Nghe những lời từ con gái khiến bà cảm thấy rất vui liền đưa tay xoa xoa đầu cô, cưng chiều đáp:
- "Chi Dao của mẹ vừa giỏi lại vừa hiếu thảo. Mẹ rất tự hào về con."
Cả hai người ôm lấy nhau với nụ cười trên môi. Nhưng chưa được bao lâu thì người cha xấu tính của cô trở về. Ngay khi nhìn thấy xấp tiền trong tay của vợ, ông ta mạnh bạo giật lấy liền sau đó nhét vào túi áo mà nhếch môi cười hài lòng:
- "Vận may đến với tao rồi. Hôm nay, tao nhất định phải gỡ gạc lại mọi thứ."
Mẹ cô lúc này đã không thể tiếp tục chịu đựng cảnh tượng này hoài được nữa. Liền lập tức, bà đứng bật dậy mà lao thẳng về phía người đối diện tìm cách lấy lại số tiền từ tay ông ta, lớn giọng mắng nhiếc:
- "Đây là số tiền mà Chi Dao có được. Ông không được mang nó đi. Con bé cần phải tiếp tục con đường nghệ thuật mà nó đã chọn."
Cốp...
Bà vừa dứt lời thì người trước mặt đã nhanh tay với lấy bình hoa trên bàn mà đập thẳng vào trán khiến bà chảy máu. Sau khi gây án, ông ta không màng sống chết của vợ mà bật cười thật lớn liền sau đó cầm lấy số tiền đi mất.
- "Mẹ...mẹ đừng làm con sợ."
Lạc Chi Dao nước mắt ngắn dài lập tức đỡ lấy người trước mặt, lúc này đã chảy nhiều máu. Bà khẽ chậm rãi đưa tay chạm lên gương mặt cô con gái nhỏ của mình mà nở một nụ cười, hơi thở lúc này trở nên nặng nề:
- "Chi Dao, hãy hứa với mẹ sau này phải tự biết chăm sóc bản thân. Con mau chóng rời khỏi nơi này mà đến tìm dì Thu Lệ của con để nương sống. Dì ấy sẽ không đối xử tệ bạc giống như người cha vô tâm này của con."
Bà lúc này đã thở dốc, đôi tay run rẫy vội rút ra bên trong túi áo một tờ giấy, là nơi ở hiện tại của người mà bà nói đến. Thật ra, sau những chuỗi ngày sống trong đau khổ này, bà cũng đã dự định sẽ đưa cô rời khỏi nơi này mà đến nhà của người em gái nương nhờ, sau đó cố gắng làm việc để tiếp tục chắp cánh ước mơ cho cô con gái bé nhỏ của mình. Nhưng cuối cùng, tất cả mọi thứ lại không như mong đợi.
- "Chi Dao, bên trong chiếc vĩ cầm có một số tiền giúp con trang trải phần nào học phí. Mẹ chỉ có thể giấu nó trong cây đàn để tránh bị cha con phát hiện. Mẹ xin lỗi vì không thể tận mắt nhìn thấy ngày con trở thành một nghệ sĩ thực thụ."
Dứt lời, đôi tay người trước mặt khẽ buông thỏng xuống liền sau đó trút hơi thở cuối cùng. Lạc Chi Dao chứng kiến cảnh người mẹ đáng kính chết trước mặt mình mà khóc lóc, kêu gào trong tuyệt vọng.
- "Mẹ ơi, đừng bỏ con..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.