Học viện nghệ thuật Giang Nam...
Thẩm Trúc Chỉ hớt hải lái xe máy đến học viện. Ngay khi vừa đến cổng thì bất ngờ có một chiếc xe hơi màu đen từ bên trong đánh lái lùi ngược về phía trước làm cô không kịp phản ứng khiến chiếc xe bấy giờ lệch bánh mà ngã nghiêng té xuống đất.
Một bên chân Thẩm Trúc Chỉ không may bị va xuống đất mà bị sướt một đường, máu vì thế mà chảy dọc xuống chân thế nhưng người bên trong chiếc xe vẫn không hề bước xuống khiến cô vô cùng tức giận mà bước đi khập khiểng về phía cửa kính xe mà đập mạnh liên tục:
- "Các người không biết ở trong khuôn viên trường không cho phép lái xe nhanh sao? Hơn nữa còn va phải tôi mà không nói xin lỗi một lời à?"
Lúc này, cửa kính xe dần hạ xuống. Người tài xế khẽ quan sát tình hình hiện tại của Thẩm Trúc Chỉ liền sau đó quay sang hỏi người đàn ông đeo kính đen ngồi ở ghế phụ.
- "Tổng giám đốc, xe chúng ta không may đụng phải một cô nhóc. Hiện tại cô ấy muốn chúng ta nói lời xin lỗi."
Người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn không chút biểu cảm liền vẫy tay ra hiệu. Hiểu được ngụ ý của người bên cạnh, tài xế khẽ gật đầu liền sau đó hướng ra khung cửa kính, gỏn gọn nói:
- "Xin lỗi cô vì đã va phải. Nếu cô muốn tiền bồi thường thì cứ thẳng thắng đưa ra một cái giá cụ thể. Ông chủ tôi sẽ cho người chuyển khoản đến cô."
Nghe những lời này khiến Thẩm Trúc Chỉ càng thêm tức giận. Cô không đáp mà đi thẳng về phía người ngồi bên kia mà lập tức đưa tay giật lấy cặp kính đen ra khỏi người anh. Ánh mắt băng lạnh dần hiện ra, người đàn ông nhíu mày, lạnh giọng nói:
- "Nhìn mặt cô khá là quen. Chắc đã gặp ở đâu đó thì phải."
Thái độ có phần lạnh nhạt, tự cao của người đàn ông khiến cô không nhịn được mà lớn tiếng mắng thẳng vào mặt anh:
- "Này anh, đừng tưởng bản thân mình giàu có mà chẳng xem ai ra gì. Bởi vì đâu ai biết được những gì anh đang có là do chính mình tạo nên hay là lợi dụng sức lao động của người khác."
Thẩm Trúc Chỉ vừa dứt lời thì người trước mặt đã lập tức chau mày, ánh mắt sắc lạnh tóm lấy cổ áo cô kéo lại gần phía mình, sóng mũi cao của anh khẽ chạm nhẹ lên gương mặt cô, trầm giọng đáp:
- "Cô nhóc, cô cũng khá mạnh miệng rồi đấy. Tôi tốt bụng khuyên cô một câu rằng đừng bạo gan động đến Vu Nhuận Đông này. Thương tích trên người cô, tôi sẽ cho người gửi tiền bồi thường. Lần này xem như tôi tốt bụng không đôi co với một nhóc con như cô."
Anh vừa dứt lời thì tờ séc với mệnh giá tám triệu từ phía tài xế hướng thẳng về phía cô. Phía trên góc chính là tên tập đoàn giải trí KC có tiếng. Người tài xế lúc này trầm giọng lên tiếng:
- "Chúng tôi đã bồi thường thiệt hại cho cô rồi. Tạm biệt."
Nói rồi, kính cửa xe lập tức nâng lên liền sau đó khép lại. Người đàn ông ngồi bên trong khẽ đeo lại cặp kính liền sau đó gật đầu ra hiệu cho tài xế lên ga rời đi. Trước khi bọn họ rời khỏi còn không quên tặng người phía sau hàng loạt khói bụi. Thẩm Trúc Chỉ lấy tay che miệng mà ho sặc sụa, miệng không ngừng mắng chửi chiếc xe đã khuất.
- "Đám nhà giàu các người ỷ có tiền không xem người khác ra gì sao? Lần sau đừng để tôi thấy mặt các người. Nếu không tôi sẽ bảo diễn viên tài năng như anh trai tôi xử các người nhừ tử."
Hắc xì...
Thẩm Bách Kiêu đang ở bên trong phòng hóa trang khi không bỗng hắc xì một hơi. Một lúc sau, đạo diễn từ phía bên ngoài bước vào, tiến về phía anh nói:
- "Thẩm Bách Kiêu, vai diễn lần này của cậu là bạn thân của nam phụ bị bọn mafia giết chết một cách thê thảm, để lại nhiều thương tích trên cơ thể."
Nghe đến đây, Thẩm Bách Kiêu khẽ bĩu môi không hài lòng đáp:
- "Chẳng phải lúc trước đạo diễn bảo tôi diễn vai bạn thân của nam chính bị xe hơi đâm chết sao. Khi không bây giờ lại chuyển sang bị kẻ xấu sát hại, lại còn là bạn của nam phụ nữa chứ."
- "Là do vai diễn đó đã có người ứng tuyển trước cậu rồi. Tôi quý mến cậu lắm mới chừa một chỗ diễn cho cậu đấy."
Nghe đến đây, Thẩm Bách Kiêu chỉ biết cười trừ liền sau đó nói lời cảm ơn đại khái nhưng trong miệng không ngừng lẩm bẩm tiếc rẻ. Uổng công anh dành mấy tháng nuôi dưỡng tóc dài là để khi lên hình ra vẻ trai hư, ngầu lòi đứng cạnh nam chính nào ngờ lại thành ra thế này đây.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN