Vị Của Mùa Hè

Chương 1:




Cuộc đời lắm khi thật nực cười, thỉnh thoảng vẫn thử thách tâm trạng của chúng ta bằng những những chuyện không đâu. Kim lững thững bước ra khỏi quán cà phê. Đây là nơi nó làm thêm, quán có cái tên thật vui vẻ "Cà phê Hiền, uống là nghiền". Chị gái khóa trên đã giới thiệu cho nó vào quán này làm phụ bàn. Công việc ở đây cũng chẳng có gì khó nhọc với Kim, một đứa đã quen lao động, nó chăm chỉ và anh chị chủ quán rất quý mến. Kì thi cuối kì của năm học đã kết thúc tốt đẹp, ngày mai là sẽ được nghỉ hè, làm nốt tối nay là Kim về quê tận hưởng kì nghỉ hứa hẹn đầy thú vị sau những ngày dài bận học hành mệt mỏi.
Kim làm ca tối, vì ban ngày phải đi làm, chỉ có tối thứ bảy bận đi sinh hoạt lớp thì nó đổi sang làm sáng chủ nhật. Bình thường buổi tối, quán làm việc tới mười giờ là đóng cửa, chỗ làm cách phòng trọ không xa nhưng anh chị chủ quán cẩn thận thỉnh thoảng tiện đường vẫn cho Kim đi nhờ đến ngõ. Hôm nay, sắp đóng của thì có khách. Một đôi tình nhân bước vào, nó nhanh nhẹn mang tờ thực đơn ra cho khách chọn. Cô gái õng ẹo làm nũng với người yêu:
– Em chả chọn được thứ gì ưng cả.
– Thôi em chọn đi, quán này là đẹp nhất dãy này rồi, anh đi nãy giờ mỏi quá rồi. – Chàng trai dỗ dành.
– Thế cái này, cái này nhé.
Nó vào báo chị chủ mang ra ly cà phê cho anh chàng kia trước rồi làm sinh tố và đồ ăn nhẹ cho cô gái. Nó vừa bưng ra, cô gái đã nói như vã nước vào mặt nó:
– Làm gì mà lâu thế, nhân viên gì mà chậm như rùa thế, sinh viên hở, nhanh cái tay lên xem nào, lập cà lập cập.
Kim không nói gì, chỉ cười trừ, khách như thế này nó gặp cũng nhiều, lạ gì mấy cô đỏng đảnh. Kim đặt đồ xuống bàn tươi cười cúi chào rồi đi. Vừa bước được hai bước cô gái đã gọi giật giọng:
– Này, em ơi, nước cam ngọt thế, đổi đi.
– Dạ chị thông cảm, cam quán em nó thế rồi, hay để em thêm đá nhé.
– Chị không uống lạnh, vắt chị quả khác. Mà thôi đổi sang chị chị một ly cacao nóng nhé.
– Dạ chị thông cảm quán em không đổi nếu thức uống không có vấn đề gì ạ. – Thực ra trong đầu nó đang muốn thốt ra "Thái độ coi có tức không?". Giọng cô gái vẫn õng ẹo.
– Thì gọi thêm, gì mà cãi khách nhem nhẻm thế. Mau lên.
Kim hơi miễn cưỡng vì thái độ của cô gái, nhưng thôi, phận phục vụ, khách hàng là thượng đế, đành lòng vậy. Nó vừa bưng ra chưa kịp đặt li ca cao xuống thì cô gái bất ngờ đứng dậy, va ngay vào cái khay, ca cao đổ ra tay và cả áo, vương vào váy của khách. Người đàn ông đi cùng cô gái cuống quýt lau váy cho cô gái, Kim vội xin lỗi ngay dù không hẳn là lỗi của nó. Nhưng cô gái nổi giận đùng đùng mắng xa xả vào mặt nó:
– Không có mắt à, phục vụ kiểu gì thế, bẩn hết cái váy vừa mua. Váy trắng thế này giặt làm sao được. Mày đền đi, đền váy cho tao.
Chị chủ quán thấy to tiếng vội chạy ra, vừa xin lỗi vừa giục Kim kiếm khăn lau cho khách. Nhưng cô gái như nhảy đồng hay ăn phải quả ngứa vậy, vẫn cứ giãy nảy lên như đỉa phải vôi. Chị chủ thấy thế cũng mắng Kim mấy câu cho khách hả. Thấy nhân viên bị mắng, cô gái mới chịu yên yên một tí, người đàn ông đi cùng vội thanh toán rồi dẫn cô gái đi. Lúc nãy Kim còn vui vẻ vì sắp được về nhà giờ bỗng nhiên tâm trạng trùng xuống, trong lòng ấm ức vô cùng. Nó vừa đạp xe về nhà vừa cố kìm nước mắt đang trực trào ra.
Về đến phòng Kim nhấc máy gọi cho Hải Anh, người yêu nó. Hai đứa yêu nhau từ hồi rời khỏi trường phổ thông. Nó học luật, Hải Anh học kinh tế. Kim định bụng sẽ tâm sự đôi chút cho nhẹ lòng. Nghe thấy tiếng Hải Anh ở đầu bên kia, nước mắt kìm nén chợt ứa ra. Nhưng nó vẫn cố giữ cho khỏi khóc, nó hỏi:
– Cậu ăn cơm chưa?
– Ừ, tớ ăn rồi.
Rõ ràng giọng nó khác lạ, nó chỉ chờ Hải Anh hỏi lại "Cậu sao thế?" là nó sẽ kể hết cho vơi lòng nhưng cậu ấy không hỏi lại. Nó đành hỏi trước:
– Hôm nay cậu thế nào?
– Cũng được. – Hải Anh lạnh nhạt.
– Cậu bận à?
– Ừm, cũng không hẳn.
– Vậy cậu làm việc đi xong mình nói chuyện sau nhé.
Nó cúp máy, tâm trạng tệ hơn khi nãy. Bỗng nó nhận được tin nhắn từ Hải Anh. "Mình chia tay đi". Nó dụi dụi mắt nhìn lại xem đúng không hay là nước mắt lòe nhòe làm nó nhìn nhầm. Nó gọi lại cho Hải Anh nhưng cậu ấy không nhấc máy. Nó nhắn lại "Có chuyện gì thế?". Một lúc lâu Hải Anh mới nhắn lại cho nó: "Xin lỗi cậu, tớ không còn tình cảm với cậu nữa, chúng mình chia tay đi. Mong cậu sớm tìm được người tốt hơn". Nước mắt trào ra lăn từng vệt dài trên má, nó nhắn tin hỏi "Sao lại thế?". Hải Anh không nhắn lại, nó gọi điện cũng không nghe. Hai năm yêu nhau cuối cùng chỉ nhận được lời chia tay qua tin nhắn. Nó muốn phi đến hỏi cho ra lẽ nhưng giờ đã quá nửa đêm. Nó với lấy con gấu Hải Anh tặng nó, ôm trong lòng khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi vì mệt.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, rửa mặt qua quýt, Kim bắt xe đến chỗ Hải Anh. Nó vừa bước vào ngõ đã thấy Hải Anh kéo vali, một cô gái đi cùng, là cô gái trọ ngay phòng bên, mọi khi vẫn sang phòng Hải Anh chơi, nó cũng có biết. Hải Anh vẫn bảo chỉ coi như em gái không có gì, vậy mà..
Hải Anh nhìn thấy nó, hơi khựng lại, cô gái bám vào tay Hải Anh như sợ Kim sẽ lao tới đánh ghen chăng? Kim đứng yên không nói, trái tim nó như vừa có bàn tay ai bóp thắt vào. Nó chờ một câu giải thích nhưng Hải Anh chọn im lặng. Kim hiểu rồi, nó khẽ quay lưng đi. Hai năm đồng hành cùng nhau, bây giờ nó chịu thua một cô gái vừa xuất hiện được mấy tháng.
Về phòng nó úp mặt xuống gối khóc một trận thật to, xong rồi vùng dậy, lau nước mắt, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về quê. Một mình nó tay xách nách mang, gọi tắc xi chở ra bến xe khách. Mọi khi Hải Anh thường về cùng nó, hai đứa cùng quê. Hôm nay nó tự về một mình. Bến xe chỉ cách phòng trọ nó khoảng hai cây số. Đến bến, xe đã chật những người. Đông quá, cũng phải hôm nay là ngày đầu của kì nghỉ hè, những đứa sinh viên như nó đều háo hức trở về. Nó loay hoay mãi cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi sát ô cửa kính, lôi trong ba lô ra một lọ thuốc say xe tu ực ực.
Kim ghét mùa hè, ghét vô cùng. Thời tiết nóng nực, trên xe toàn mùi hơi người, nó đã bắt đầu hơi chóng mặt. Nó dựa lưng vào ghế nhìn ra ô cửa sổ nghĩ ngợi vu vơ. Nó chẳng biết mình thích Hải Anh ở điểm gì, lúc trước cậu ấy luôn quan tâm nó, khi còn theo đuổi nó lúc nào cậu ấy cũng kè kè như sợ mất, nó luôn nghĩ mình quan trọng không thể thay thế được, chẳng thế ngờ.. Tình cảm lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy ư? Có lẽ không phải thế, mà cậu ấy đã thay đổi từ lâu nhưng có lẽ Kim vì tự tin thái quá về vị trí của mình hay quá tin tưởng nên không nhận ra mà thôi. Nó mím môi nhưng nước mắt lại trực trào ra.
Sau một chuyến xe thật dài, mặt trời đã xế bóng Kim mới về đến nhà, nó nặng nề kéo va li vào ngõ. Em trai Kim mới có bốn tuổi, thằng bé ùa ra ôm lấy chị ríu rít. Kim vứt va li sang một bên, ôm lấy cu cậu, bế xốc lên. Ba nó chạy ra kéo vali cho nó, hỏi han có mệt không. Mẹ nó giục vào rửa chân tay, mặt mũi rồi vào ăn cơm. Bữa cơm toàn món Kim thích, có hoa thiên lí xào với thịt bò, thứ hoa thiên lí non được ngắt ngay trên giàn ngoài ngõ tươi mơn mởn. Có cả canh cua ăn kèm với cà pháo muối xổi, một đĩa gà luộc vàng ươm. Con gà thằng em Kim nhận nuôi trong số mấy con gà trong đàn, suốt mấy tháng nay chiều nào thằng cu con cũng mang thóc ra rắc cho gà ăn. Hôm nay gà lên đĩa, thằng cu vừa ăn vừa khóc thút thít, cả nhà phải an ủi nó, cố lắm nó mới ăn hết hai cái đùi cộng thêm ba bốn miếng ức nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.