Không biết Chu Triết đã kìm nén câu này bao lâu.
Thật ra trước đây Kinh Xán đã thấy khó hiểu rồi, sau một thời gian thì các bạn trong lớp đều biết cậu học Toán khá ổn, dù cậu không hề sôi nổi nhưng thỉnh thoảng vẫn có người chủ động hỏi bài cậu. Lý ra thì Chu Triết là người thân thiện với cậu nhất, lại chưa từng hỏi cậu lần nào.
Kinh Xán nhớ lại, hình như cậu cũng chưa thấy Chu Triết hỏi ai bao giờ, kể cả giáo viên.
“Được chứ”. Kinh Xán nhanh chóng trả lời lại, còn vẽ thêm một mặt cười rất to.
Trước đây cậu không để ý đến thành tích của Chu Triết, nhưng sau khi nhận mẩu giấy kia, trong giờ nghỉ hôm đó, đợi các bạn đã xuống sân tập thể dục hết rồi Kinh Xán mới lên cạnh bục giảng, nhìn bảng thành tích dán trên tường. Dò xuống dần từ hạng đầu tiên, đến khoảng hạng mười mấy, cậu lướt qua tên mình. Tiếp tục nhìn xuống, mãi đến cuối cùng cậu mới thấy tên Chu Triết. Sau đó cậu nhìn sang cột điểm Toán, chỉ có 43 điểm.
Học sinh lớp chọn tất nhiên đều không kém, thi Toán được 43 điểm đồng nghĩa với gì? Ngữ văn, tiếng Anh, môn tổng hợp ít nhất phải cao hơn người khác 60 điểm mới có thể chật vật lấy được một thứ hạng tạm ổn. Trường trung học số bảy chọn lớp chọn theo quy tắc chỉ vào không ra, ba trăm học sinh có thành tích thi cấp ba tốt nhất được chia vào sáu lớp, lên lớp mười một chia khối cũng là những học sinh đó tự chọn. Còn những người không vào được lớp chọn lúc thi cấp ba thì phải có kết quả thi thuộc tốp số người trong lớp chọn ba lần liên tiếp mới được chuyển lên lớp chọn. Quy tắc này không “thân thiện” với học sinh lớp thường cho lắm, nhưng lại với những học sinh xếp cuối lớp chọn cũng chẳng khác gì. Tốc độ giảng bài của giáo viên không bao giờ chạy theo họ, họ mãi mãi chỉ là những “học sinh cá biệt” mà giáo viên nói lúc chữa đề.
Kinh Xán thầm thở dài, tính giúp đỡ Chu Triết hết mình.
Ở lớp bên cạnh của bên cạnh, lớp 12/21 trả điểm muộn hơn, trước giờ tự học tối mới dán bảng điểm. Vương Tiểu Vĩ lập tức chạy lên xem điểm của mình và Hạ Bình Ý, sau đó quay về báo cáo với anh, mà Hạ Bình Ý lại chẳng buồn nhìn cậu ta.
“Tôi nói chuyện với cậu đấy,” Vương Tiểu Vĩ huých khuỷu tay vào Hạ Bình Ý, khiến Hạ Bình Ý vẽ chệch một đường dài trên giấy.
“Shh…”.
Hạ Bình Ý lườm Vương Tiểu Vĩ.
“Ui trời, tôi không cố ý đâu, không cố ý mà”. Vương Tiểu Vĩ ôm mặt, dí sát vào Hạ Bình Ý: “Cậu vẽ cái gì thế? Xe à? Cũng đẹp đấy, cậu còn biết vẽ nữa à? Trước đây có học à?”.
Hạ Bình Ý nghe cậu ta hỏi xong, nghiêm túc hỏi lại: “Cậu muốn tôi trả lời câu nào trước? Ngắt từng câu hỏi một có được không?”.
Vương Tiểu Vĩ cười: “Thôi thôi, không cần trả lời câu nào hết, tôi cũng không quan tâm lắm”.
Vừa rồi chỉ mải vẽ không ngẩng đầu, giờ nói chuyện, Hạ Bình Ý mới để ý đến mặt mũi của cậu ta. Anh hất cằm, hỏi: “Mặt cậu làm sao đấy? Bị em gái đánh à?”.
“Có cái quần”. Vương Tiểu Vĩ phủ định ngay: “Tôi mọc răng khôn, sưng rồi, tức chết mất, xui quá trời xui”.
“Ờ, thì nhổ đi,” thấy cậu ta không có vấn đề gì, Hạ Bình Ý lại nhìn xuống bức tranh của mình.
“Cậu nhổ răng khôn bao giờ chưa?”.
“Nhổ rồi,” anh cầm tờ giấy lên nhìn một lát, dự đoán đại khái độ thấm mực, Hạ Bình Ý nghĩ bức tranh này vẫn còn đường cứu chữa. Anh lấy con dao nhỏ trong hộp bút ra, mở dao, ngón tay miết đầu lưỡi dao cạo lên vết bút gel kia. Trước đây giáo viên không cho họ dùng băng dính sửa chữ viết sai, vậy nên các bạn học lớp Hạ Bình Ý đều rèn được tuyệt kỹ này.
“Có đau không?”, đối mặt với cơn đau, Vương Tiểu Vĩ nhát không điêu chút nào, dù sao chỉ cần không phải nhổ răng, đàn ông con trai quỳ được là quỳ ngay. “Mẹ tôi cũng bảo chờ hết sưng, kỳ nghỉ tháng này cho tôi đi nhổ răng. Đậu móa tôi nghĩ đã thấy sợ rồi, cậu nhổ răng có phải nằm viện không?”.
“Tại sao phải nằm viện?”, Hạ Bình Ý quay đầu: “Cậu có hiểu lầm gì với nhổ răng khôn không đấy?”.
“Em gái của một người bạn của tôi nhổ răng xong phải nằm viện, hình như là bị ngất luôn hay sao đó”.
“Trường hợp đặc biệt thôi”. Hạ Bình Ý chỉ nghĩ đến chiếc xe trên giấy của mình, muốn nói nhanh cho xong chủ đề này với Vương Tiểu Vĩ: “Tôi nhổ răng hai lần, một lần nhổ hai chiếc, lần đầu nhổ không đau tí nào, lần thứ hai là hết thuốc tê đau mất hai ngày. Răng cậu mọc có thẳng không? Nếu thẳng thì chắc không đau lắm đâu, nếu mọc lệch thì chắc là đau đấy”.
“Tôi cảm giác là thẳng”.
“Thế chắc là không sao đâu”.
An ủi xong, Hạ Bình Ý lại tiếp tục cạo mực.
Vương Tiểu Vĩ ngồi cạnh anh vươn lưỡi cố với tới chiếc răng trong cùng kia, cuối cùng giật cơ lưỡi, đau tới mức kêu oai oái vẫn không đụng tới được chiếc răng khôn xúi quẩy kia.
Cậu ta nghĩ một lát, hỏi Hạ Bình Ý: “Mình có tự cảm nhận được là thẳng hay lệch không?”.
Hạ Bình Ý không ngẩng đầu, trả lời cực trôi chảy.
“Chắc là không”.
…
“Đờ mờ…”, Vương Tiểu Vĩ tức giận: “Thế mà cậu còn chắc là không sao đâu cái gì?”.
“Không phải nói vậy để an ủi cậu à?”, thấy mình cứu vãn bức tranh cũng được quá bán rồi, Hạ Bình Ý bãi dài giọng, cổ vũ bạn cùng bàn: “Ầy, cậu cứ tới đó nằm thôi, có phải không tiêm thuốc tê đâu mà, sợ cái gì?”.
“Không được,” Vương Tiểu Vĩ nói: “Tôi sợ đau”.
“Đau dài không bằng đau ngắn”.
Vương Tiểu Vĩ nghe vậy, chăm chú nhìn Hạ Bình Ý, cuối cùng cậu ta cắn răng: “Được rồi, vậy cậu đi nhổ với tôi đi. Tôi phải có người đi cùng cơ, nếu không tôi không dám đi, lúc tới nơi cậu đá tôi vào là được”.
“Không đi,” Hạ Bình Ý từ chối: “Bảo em cậu đi cùng đi”.
“Đờ mờ, tôi bảo nó đi cùng để sau này nó ngồi lên đầu tôi bắt tôi gọi nó là chị à?”. Chuyện mất mặt thế này thì một người biết là đủ rồi, nhất là không thể để Vương Tiểu Y biết. Vương Tiểu Vĩ ôm cánh tay Hạ Bình Ý, bóp cổ cầu xin, nũng na nũng nịu: “Hạ Bình Ý, Bình Ý, anh Bình Ý ơi”.
“Cút, cút, cút”. Hạ Bình Ý rùng cả mình, anh vội vàng kéo tay mình ra khỏi tay Vương Tiểu Vĩ, đẩy cậu ta sang bên cạnh.
“Đi với tôi đi mà”.
Hạ Bình Ý nổi da gà, anh nhìn Vương Tiểu Vĩ cảnh cáo: “Nói gì thì nói, đừng có thêm ‘đi mà’ với tôi”.
“Thế đi với tôi đi,” Vương Tiểu Vĩ thực hành môn mặt dày đến mức tối đa: “Đi với tôi đi, tôi không làm cậu buồn nôn nữa”.
“Tôi không đi được mà, tôi có hẹn với người khác vào kỳ nghỉ rồi”. Nói tới đây, Hạ Bình Ý mới nhớ ra mình chưa hẹn thời gian với Kinh Xán.
“Ai thế?”, Vương Tiểu Vĩ nghe vậy, hào hứng hỏi: “Đi đâu thế?”.
“Kinh Xán,” không phải Vương Tiểu Vĩ không biết Kinh Xán, Hạ Bình Ý cũng không cần nói dối: “Hai chúng tôi đi đua xe kart”.
“Đua xe kart được đấy! Cho tôi đi với, cho tôi đi với”.
“Không cho, cậu đi nhổ răng khôn đi”.
“Ôi chao, đi xe kart xong cậu đưa tôi đi nhổ răng, thế là hoàn hảo”. Vương Tiểu Vĩ bật một ngón cái cho kế hoạch của mình: “Thế quyết định thế nhé”.
Hạ Bình Ý không muốn đáp lại cậu ta, Vương Tiểu Vĩ lại dày vò anh suốt một tiết tự học sau đó, cuối cùng Hạ Bình Ý đành nói: “Rồi rồi rồi, tính sau”.
Có cho đi cùng hay không anh không quyết định được, phải hỏi Kinh Xán đã. Theo như anh quan sát, Kinh Xán không thích chơi với người khác ngoại trừ anh.
Tận dụng giờ nghỉ giữa tiết giảng mấy câu cho Chu Triết, Kinh Xán đã đoán được đại khái lý do Chu Triết không muốn hỏi người khác. Cậu giảng cho Chu Triết theo lối tư duy khá bình thường, thậm chí còn rạch ròi từng bước hơn, giảng chi tiết hơn, nhưng Chu Triết vẫn không hiểu. Kinh Xán im lặng suy nghĩ, ngẫm xem nên đổi góc độ nào khác giảng cho Chu Triết, nhưng hình như Chu Triết hiểu lầm gì đó, lúng túng nói: “Thôi vậy, tôi ngốc lắm, trước đây giáo viên giảng cho tôi tôi cũng không hiểu, để tôi tự xem vậy”.
Thấy Chu Triết định rút vở về, Kinh Xán vội vàng giữ lại.
“Không phải đâu,” Kinh Xán mím môi, sau đó cậu giải thích: “Tôi đang nghĩ phải giảng thế nào cho rõ ràng hơn thôi, không sao đâu, cậu không hiểu thì tôi giảng thêm vài lần nữa, hoặc cậu không hiểu chỗ nào thì ngắt lời tôi, nói cho tôi biết”.
“Vậy thì… phiền cậu lắm,” thời gian với lớp mười hai rất quý giá, ai cũng chỉ muốn làm nhiều hơn người khác một đề, Chu Triết rất rõ điều này.
“Không sao đâu”. Kinh Xán cười, sau đó nhấc bút viết một phương trình lên giấy.
Chưa kịp viết xong, một chiếc máy bay giấy đã đâm vào cánh tay cậu. Kinh Xán giật thót, ngẩng phắt đầu lên nhìn xung quanh. Cuối cùng, cậu không tìm thấy người ném máy bay trong lớp, nhưng lại thấy Hạ Bình Ý đứng ngoài cửa sổ.
Không đợi Kinh Xán đứng dậy, Hạ Bình Ý đứng ngoài cửa sổ đã giơ tay lên tới ngực rồi hạ dần xuống. Kinh Xán hiểu, anh bảo cậu không cần ra ngoài. Hạ Bình Ý lại chỉ vào chiếc máy bay giấy trên bàn, ý bảo cậu mở ra xem.
Kinh Xán gật đầu với anh, Hạ Bình Ý bèn vẫy tay, cười hớn hở bỏ đi.
“Cậu ấy bên lớp 12/21 à?”.
Chu Triết bỗng hỏi cậu, Kinh Xán nhìn cậu ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, gật đầu.
Cậu cầm máy bay giấy lên đặt ra góc bàn, định giảng bài cho Chu Triết xong mới xem một mình. Không ngờ giải một câu thôi mà tới tận lúc chuông reo, tiếng chuông vừa vang, giáo viên lịch sử đã ôm sách vào lớp, hoàn toàn không cho cậu cơ hội yên tâm gỡ máy bay. Giáo viên lịch sử biến tiết tự học này thành tiết giảng đề trọng điểm, Kinh Xán vừa nghe giảng bài, vừa nhìn chiếc máy bay kia, cảm giác như bị mèo cào vào tim vậy.
Mười phút trôi qua, cậu thật sự không nhịn được nữa, lén lút đặt chiếc máy bay kia xuống đùi, cụp mắt bắt đầu gỡ. Xui làm sao mà đúng lúc này cô giáo lại bảo mọi người suy nghĩ, phòng học yên lặng tới mức không có một tiếng lật sách nào. Kinh Xán kéo một bên cánh xuống, cậu chưa từng nghĩ mở tờ giấy thôi cũng tạo được âm thanh lớn như thế. Kinh Xán không dám cử động nữa, hai tay cứng đờ, lén nhìn lên giáo viên.
Còn một bên cánh chưa mở nữa…
Kinh Xán đang thầm nghĩ sao giáo viên vẫn chưa nói gì nhỉ, bỗng có tiếng giở sách vang lên cạnh cậu. Cậu quay sang, thấy động tác của Chu Triết, lập tức hiểu ý mở nhanh tờ giấy ra.
Chứ đầu tiên lọt vào mắt Kinh Xán là hai chữ “chiến thư” rất to. Nét chữ cố ý viết to, theo thể chữ đậm.
Bên dưới hai chữ này là hình vẽ một chiếc ô tô, Kinh Xán vừa thấy đã nhận ra là xe gì. Cậu sửng sốt, sau đó lập tức mở bức tranh hôm nay mình vẽ ra.
Dù hai chiếc xe có góc độ khác nhau, nhưng rất rõ ràng, cậu và Hạ Bình Ý cùng vẽ một chiếc xe, mà khác nhau là trên chiếc xe của Kinh Xán viết tên tiếng Nhật của Fujiwara Tofu Shop, còn Hạ Bình Ý không rành lắm, chỉ viết chữ “Fujiwara”.
Kinh Xán gập vở lại, cầm tờ giấy của Hạ Bình Ý, cậu đọc đi đọc lại hàng chữ bên dưới, cảm giác niềm vui trong tim mình sắp tràn cả ra.
“Tám giờ sáng ngày 1 tháng 11, đợi cậu ở núi Haruna”.
*Fujiwara Tofu Shop và núi Haruna đều là địa điểm trong phim Initial D, không phải địa danh có thật.
Phần ký tên khiến Kinh Xán cực kỳ không phục, bởi vì Hạ Bình Ý viết – AE86.
Kinh Xán gấp lại chiếc máy bay như ban đầu, cậu gập hai bên cánh xuống, ép vào vở mình. Sau đó cậu cầm bút lên, nhìn bảng. Cán bút chọc lên đùi hai phát, một ý tưởng vụt qua, cậu lại mở bức tranh của mình, viết lên đó vài chữ. Viết xong, cậu cẩn thận xé từng chút một, miết lên bàn gấp máy bay.
Ngó nghiêng mãi cũng hết giờ, Kinh Xán cầm máy bay giấy lên, vọt ra khỏi lớp trước nhất.
Phía cuối lớp 12/21 đã bắt đầu ồn ào, Kinh Xán giấu tay sau lưng, giả vờ lơ đãng nhìn vào trong. Hạ Bình Ý ngồi ngay cửa sau, ném từ đây lên bàn anh thì gần như chẳng khó chút nào, nhưng Kinh Xán thầm lắc đầu, nghĩ ném gần như vậy thì không ngầu chút nào.
Cậu đang nghĩ mình nên ném máy bay kiểu gì cho ngầu, bỗng phát hiện Hạ Bình Ý có xu hướng quay đầu về phía mình. Thời gian gấp rút, không kịp suy nghĩ, chiến sĩ buộc phải tùy cơ ứng biến. Vậy nên trong lúc áp lực, Kinh Xán đã làm một động tác khiến mấy cậu con trai xung quanh đều phải trố mắt… Cậu thò người vào lớp, kéo cổ áo Hạ Bình Ý ra rồi nhét máy bay vào người anh.
“Đệt!”. Tám trăm năm rồi chưa có ai đánh lén Hạ Bình Ý như vậy, cổ anh lạnh toát, buột miệng chửi một câu.
Tiếng chửi này làm Kinh Xán giật thót, đã vậy Hạ Bình Ý còn đứng bật dậy, hất đổ cả ghế.
Kinh Xán chớp mắt, sau khi đụng phải ánh mắt Hạ Bình Ý, cậu vắt chân lên cổ chạy.
Hạ Bình Ý cũng không ngờ là Kinh Xán, anh còn đang thò tay ra sau cổ áo thì người trước mắt đã thoắt cái bỏ chạy rồi. Đúng lúc Kinh Xán bỏ chạy, Hạ Bình Ý mới nhận ra vấn đề. Anh tức tốc rút thứ sau gáy ra cầm trên tay, nhảy qua ghế đuổi theo cậu.
“Cậu đứng lại cho tôi!”.
Có ngu mới đứng á.
Kinh Xán chạy phía trước đã gần về tới lớp rồi, cậu thở hồng hộc, vịn lên khung cửa phanh lại, ngay trước khi Hạ Bình Ý kịp túm áo thì cậu đã vọt vào trong lớp. Lúc chạy thử năm mươi mét cậu cũng không chạy nhanh như vậy.
Dù sao cũng là lớp khác, Hạ Bình Ý không tiện vào trong. Anh giơ chiếc máy bay lên, đứng ngoài cửa sổ ngoắc tay với Kinh Xán vẫn đang hoảng hồn trong lớp.
Kinh Xán lắc đầu mấp máy môi với anh, cậu nói một chữ đơn giản, dễ hiểu: “Không”.
Hạ Bình Ý cũng lập tức đáp lại: “Nhanh lên, ra đây”.
Kinh Xán nhịn cười, vẫn đáp lại anh một chữ đó.
Hạ Bình Ý nghiêng người, chống hông, nhìn mấy nữ sinh đang lẳng lặng quan sát mình, anh đành phải hăm dọa cậu. Hạ Bình Ý chĩa mũi máy bay về phía Kinh Xán: “Tan học, đợi đấy”.
Hăm dọa còn không được nói thành tiếng, còn không biểu đạt được dấu chấm than nữa.
Hạ Bình Ý ra trận thất bại cầm máy bay về phòng học, Vương Tiểu Vĩ đã dựng lại ghế cho anh rồi, thấy anh quay lại, cậu ta hứng khởi nhìn anh. Dù sao cũng không có mấy cơ hội được thấy Hạ Bình Ý chịu thua, đương nhiên Vương Tiểu Vĩ sẽ không bỏ qua.
“Sao rồi sao rồi?”.
Hạ Bình Ý lườm cậu ta: “Vừa rồi cậu không ra ngoài xem hay làm sao?”.
“He he,” Vương Tiểu Vĩ cười: “Không phải vì tôi muốn biết nguyên nhân kết quả, tiến triển mai sau à? Tôi nói trước nhé, trông Kinh Xán không đánh lại cậu đâu, cậu đừng ỷ mạnh hiếp yếu”.
Cậu ta nhìn sang chiếc máy bay giấy vừa hôn gáy Hạ Bình Ý, vui vẻ giục Hạ Bình Ý mở ra xem.
“Sang bên cạnh”. Hạ Bình Ý đẩy cậu ta sang, quay lưng lại mở máy bay ra.
Vừa mở ra, Hạ Bình Ý đã thua thêm một lần nữa. Anh tựa vào ghế, thầm nghĩ, toi rồi, vẽ cũng không bằng người ta luôn.
Ngửa đầu ra ghế, Hạ Bình Ý giơ tờ giấy trong tay lên, để ánh đèn rọi qua mặt sau tờ giấy.
Đây là lần đầu tiên anh thấy chữ Kinh Xán, chữ cũng như người, xinh xắn, lại có chút gì đó ngang bướng.
Mấy chữ trên giấy cũng được viết theo thể chữ đậm: “Thư ứng chiến”.
Bên dưới chiếc xe còn có một dòng chữ, cực kỳ nghênh ngang.
“Tôi mới là thần xe núi Haruna”.