Vị Đắc Xán Lạn

Chương 39:




Thầy?
Không hiểu vì sao, nhìn biểu cảm của Kinh Xán lúc nói câu này, Hạ Bình Ý lại không thoải mái lắm, như thể… có cảm xúc gì đó rất lạ chiếm trọn suy nghĩ của anh, lòng anh cũng chua loét, chua hơn cả dứa.
Không đợi anh nhận biết rõ cảm giác khác thường này, trọng tài đã sốt ruột rồi. Vương Tiểu Vĩ huýt sáo, cảnh cáo anh: “Cậu chuẩn bị lâu quá đấy, ném nhanh lên, tôi cho thẻ đỏ bây giờ”.
Hạ Bình Ý suy tư nhìn Kinh Xán, sau đó anh tập trung lại, ném quả đầu tiên.
Không ngờ, bị cảm xúc khác lạ này ảnh hưởng, Hạ Bình Ý thất thần ngay lúc ném bóng. Bỗng chốc, anh như nhìn thấy cảnh tượng Kinh Xán vừa nói vừa cười, tập bóng với một người khác trên sân bóng này.
Anh nhíu mày, nghiêng đầu.
Sao lại thế nhỉ? Hình như cảnh tượng ấy không đẹp chút nào.
Đúng như Hạ Bình Ý dự đoán, quả đầu tiên đập vào thành rổ, sau đó rơi ra ngoài.
Vừa bắt đầu đã rõ thắng thua, không ít người xung quanh đều ồ lên. Một người chưa từng ném bóng thua lại thua đầy bất chợt như vậy, ngay lập tức, người vây quanh chờ xem Hạ Bình Ý chống đẩy còn đông hơn người xem họ ném bóng.
“Ố ồ ô,” Vương Tiểu Vĩ kéo giọng dài thượt, hả hê nói: “Sa chân lỡ bước rồi nè”.
Hạ Bình Ý nhìn quả bóng vừa bật ra ngoài, vẫn đang nằm dưới đất, cười khổ.
Sao thế này?
Hạ Bình Ý đỡ quả bóng Vương Tiểu Vĩ ném sang, rồi lại quay lại nhìn Kinh Xán. Kinh Xán không hiểu vì sao Hạ Bình Ý cứ nhìn mình mãi, nghĩ hồi, cậu vẫn bước tới chỗ anh.
“Sao thế?”.
Hạ Bình Ý cụp mắt, lắc đầu.
“À,” Kinh Xán ngẫm nghĩ, nói: “Vậy cậu tập trung ném nhé, đừng chống đẩy nhiều quá”.
Hôm đó, Kinh Xán đã trở thành cậu bé ngầu nhất sân bóng, chẳng bao lâu sau chuyện cậu thắng Hạ Bình Ý một quả đã lan truyền khắp sân bóng rổ, cả mấy học sinh lớp thể dục đang huấn luyện cũng chạy sang trêu Hạ Bình Ý “không còn như lúc trẻ”.
Thấy người vây quanh sân bóng ngày một nhiều, Kinh Xán kéo tay Hạ Bình Ý, nói nhỏ: “Hay thôi đừng làm nữa?”.
“Vậy đâu được, dám chơi dám chịu”.
Giữa tiếng đếm đồng thanh của mọi người, Hạ Bình Ý nghiêm túc chống đẩy đủ mười lần, lúc đứng dậy anh còn không quên trêu chọc Vương Tiểu Vĩ: “Thấy chưa, sau này cậu cứ tiêu chuẩn này mà làm”.
“Cậu lượn đi,” Vương Tiểu Vĩ nhất quyết không thừa nhận Hạ Bình Ý giỏi chống đẩy, còn huênh hoang bảo: “Sau này tôi sẽ cử Kinh Xán lên sân thay tôi luôn”.
Hạ Bình Ý nhìn cậu ta: “Được, nhớ trả phí lên sân cho Kinh Xán”.
Kinh Xán nghe vậy mới cười khúc khích, đúng lúc này thì tiếng còi vang lên, cậu quay lại nhìn, thấy giáo viên lớp mình gọi cả lớp tập trung.
“Bọn tôi phải tập trung rồi, tôi đi trước đây”.
“Đợi đã”.
Kinh Xán vừa định chạy về lớp mình thì Hạ Bình Ý đã bước vội lên, chặn trước mặt Kinh Xán. Kinh Xán chưa kịp dừng lại ngay, đụng vào người anh.
Cơ thể cậu con trai vừa vận động xong nóng hầm hập, Kinh Xán hoảng hốt ngẩng đầu, bắt gặp Hạ Bình Ý đang chăm chú nhìn mình.
Hạ Bình Ý phủi tay, cúi đầu hỏi: “Thầy nào thế?”.
“Ơi?”, Kinh Xán không hiểu anh hỏi gì, chớp đôi mắt vô tội nhìn Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý lại chỉ về phía tấm bảng quảng cáo kia, ra vẻ định “tính sổ” với cậu: “Không phải đã nói là tôi dạy cậu à?”.
Lúc này Kinh Xán mới lùi lại, không nói gì. Cậu hơi hơi xoay người, muốn đi vòng qua Hạ Bình Ý, nhưng Hạ Bình Ý lại không chịu bỏ qua, tiếp tục đuổi theo chặn cậu lại.
“Tôi chơi giỏi hơn hay cậu ta chơi giỏi hơn?”.
Nhớ lại vừa rồi Hạ Bình Ý phòng thủ trên sân bóng, Kinh Xán không sao trốn được, đành trả lời: “Đều giỏi hết”.
“Đều giỏi?”, rõ ràng Hạ Bình Ý không hài lòng với đáp án này, anh đăm đăm nhìn Kinh Xán, nói: “Không được, để tôi dạy cậu đi, đừng học với người khác nữa, rõ ràng động tác này không chuẩn bằng tôi”.
Kinh Xán thấy lời lẽ của anh chi chít lỗ hổng, bèn hảo tâm nhắc nhở: “Người ta dạy xong rồi, đã vậy hồi nãy cậu còn khen tôi giỏi, cực kỳ giỏi, tôi còn thắng cậu nữa”.
“Lúc thi đấu là do tôi thất thần thôi,” Hạ Bình Ý phóng khoáng phất tay: “Hơn nữa lúc đó tôi khen cậu, không phải khen người khác, cậu mà học với tôi thì còn giỏi hơn cơ”.
“Kinh Xán!”.
Kinh Xán dừng lại tại đây hơi lâu, cán sự thể dục đang cho mọi người vào hàng, thấy thiếu một người bèn hét tên Kinh Xán đứng cách đó nửa sân.
“Tôi đây!”, Kinh Xán cuống quýt đáp lại, sau đó cậu đẩy cánh tay Hạ Bình Ý, nói: “Lát nữa rồi nói”.
Giáo viên thể dục lớp 12/8 vẫn nói nhiều như mọi ngày, gần hết giờ học còn nói thêm rất nhiều những câu như “lớp mười hai rồi phải chú ý kết hợp cả học tập và nghỉ ngơi”, “giờ nghỉ giữa tiết thì xuống sân mà đi dạo một vòng”… Hạ Bình Ý đã tan lớp từ lâu cũng không đi, cầm chai nước vừa nãy đứng trước hàng lớp 12/8 đợi Kinh Xán.
Giáo viên nói đi nói lại cũng chỉ có từng đó câu, thấy sắp đến hồi kết rồi, Kinh Xán đang định thầm nói câu “Tan học” cùng lúc với giáo viên thể dục, thì thầy giáo lại đổi chủ đề.
“Còn nữa, sau này các em muốn học từ mới, làm đề thì cứ ra đây đi một vòng rồi về lớp mà làm cho thoải mái, đừng học trên sân cho khổ. Tôi không muốn các em còn trẻ măng thế này đã đứa nào đứa nấy đau lưng mỏi cổ nên mới yêu cầu các em ra vận động, nhưng nếu các em thật sự không muốn vận động thì tôi cũng không ép. Không còn nhỏ nữa rồi, các em thấy sao tốt thì làm thôi”. Nói xong, cuối cùng giáo viên thể dục cũng thổi còi: “Tan học”.
Hạ Bình Ý thong dong đứng đợi, thấy Kinh Xán đi qua, anh hỏi thẳng: “Rốt cuộc là ai dạy cậu thế?”.
“Không ai hết…”, Kinh Xán ậm ờ nói: “Thật ra… tôi cũng không quen, vô tình gặp trên đường nên người ta dạy tôi mấy chiêu thôi, tôi cũng không biết tên người ta nữa”.
Nghe vậy hẳn là không quen thật, Hạ Bình Ý chợt nhẹ nhõm hơn.
“Được rồi, sau này tôi dạy cậu, đừng học với người khác nữa”.
Mấy giây sau, Kinh Xán mới trả lời: “Được”.
“À đúng rồi,” Kinh Xán sực nhớ ra tối nay lớp cậu phải thi thử: “Tối nay lớp tôi thi thử đề khoa học xã hội, sau tiết tự học thứ ba hẵng xuống sân nhé”.
Hạ Bình Ý và Kinh Xán đều thấy ngồi trong lớp mãi bí quá, nên hai người thường xuyên hẹn nhau xuống sân đi dạo sau tiết tự học thứ hai.
“Được,” Thầy Hạ Bình Ý mới lên chức, vui không sao chịu được.
Bài thi tổng hợp buổi tối vừa kết thúc, chuông reo, nộp bài xong Kinh Xán lon ton chạy ra khỏi phòng học, vội vàng muốn hóng gió cùng Hạ Bình Ý. Nào ngờ khi cậu đến cửa sau lớp 12/21, lại phát hiện Hạ Bình Ý không ngồi ở chỗ.
Đúng lúc này Vương Tiểu Vĩ quay lại, thấy Kinh Xán, cậu ta hỏi: “Tìm Hạ Bình Ý à?”.
Kinh Xán gật đầu: “Cậu ấy đâu?”.
Vương Tiểu Vĩ dốc bút chỉ xuống dưới: “Đang giúp Đỗ Vi Vi sửa xe”.
Kinh Xán sững sờ.
Thẫn thờ gật đầu, quay người đi, cậu mới nhận ra là Hạ Bình Ý thất hẹn với mình.
Đã vậy còn là vì người khác.
Kinh Xán bỗng thấy không vui lắm.
Lý trí nói với cậu rằng cậu không thể so đo vậy được, chắc chắn có lí do nên Hạ Bình Ý mới thất hẹn. Nhưng khi đi ngang qua cầu thang, Kinh Xán vẫn dừng lại, không sao bước tiếp về lớp được. Cậu nhìn xuống tầng, rồi lại nhìn cửa lớp mình.
Cuối cùng, cảm xúc vẫn chiến thắng lí trí. Nhân lúc mình còn chưa hối hận, Kinh Xán chạy thẳng xuống tầng, vọt vào bãi đỗ xe.
Giờ này bãi đỗ xe không có mấy người, cậu không cần tìm kiếm đã thấy ngay Hạ Bình Ý… Đỗ Vi Vi đang đứng cạnh anh, hơi khom người soi đèn pin cho Hạ Bình Ý.
Kinh Xán không vào trong, cũng không về lớp, mà cậu đứng ngay lối vào bãi đỗ xe, tựa lên tường đợi.
Hai người kia đều không nói chuyện, ít nhất năm phút sau, Kinh Xán mới nghe Hạ Bình Ý nói: “Xong rồi”.
Sau đó là câu cảm ơn của Đỗ Vi Vi, cùng với tiếng bước chân vội vã của Hạ Bình Ý.
“Kinh Xán?”, Hạ Bình Ý ra tới cửa, giật bắn mình vì người đang đứng tựa vào tường. Anh vừa định lên tiếng, bỗng phát hiện Kinh Xán chưa từng có biểu cảm này với mình.
Có phần ấm ức, lại thêm chút hờn trách.
Không đợi anh quan sát kỹ càng, Kinh Xán đã cúi đầu nhìn đất.
“Nói không giữ lời”.
Nghe cậu rầm rì, Hạ Bình Ý mới muộn màng nhận ra Kinh Xán đang tức giận.
Thấy Đỗ Vi Vi đi về phía họ, Kinh Xán vội vàng bước đi.
“Này, cậu đừng chạy”.
Kinh Xán càng đi càng nhanh, lúc lên cầu thang thì dứt khoát nhảy cách bậc luôn. Hạ Bình Ý vội vàng đuổi theo cậu, nhưng không biết Kinh Xán lấy đâu ra sức mà chạy nhanh đến vậy. Kinh Xán vọt vào lớp đúng lúc chuông vào học vang lên, mặc cho Hạ Bình Ý đứng ngoài cửa khua tay múa chân thế nào cũng không chịu ngẩng lên nhìn. Chu Triết thấy Hạ Bình Ý bèn chọc bút vào Kinh Xán, nhắc cậu. Kinh Xán lại chỉ lắc đầu, vẫn cứng đầu cúi mặt.
Hạ Bình Ý hết cách, quay sang thấy giáo viên đã lên đành phải về lớp mình.
Suốt một tiết sau đó lòng Hạ Bình Ý vẫn rối như tơ vò, anh thật sự không biết tại sao Kinh Xán lại phản ứng dữ dội tới vậy. Lỡ hẹn với Kinh Xán là lỗi của anh, nhưng thường ngày anh cũng cho Vương Tiểu Vĩ leo cây không ít lần, Vương Tiểu Vĩ cũng sẽ chửi anh mấy câu, nhưng dường như cậu ta chẳng bao giờ để bụng. Nhưng Kinh Xán…
Hạ Bình Ý nghĩ, trông ánh mắt vừa rồi của cậu thật sự rất đau lòng.
Hồi tưởng lại, Hạ Bình Ý lại càng hối hận.
Anh cũng không biết mình nghĩ gì, muốn gì nữa? Sửa xe cái gì vậy? Mắc gì cứ phải sửa xe vào giờ nghỉ giữa tiết? Mười phút ngắn thế nào mi không biết à?
“Này”. Hạ Bình Ý huých cùi chỏ vào Vương Tiểu Vĩ vốn cũng đang chẳng tập trung học hành, hỏi cậu ta: “Mọi khi tôi cho cậu leo cây cậu có tức giận không?”.
Vương Tiểu Vĩ khó hiểu nhìn anh hồi lâu, kìm nén “lời hay ý đẹp” định tuôn ra lại: “Cũng không tới nỗi tức giận, nếu làm lỡ việc của tôi thì tôi sẽ chửi cậu, còn không lỡ thì thôi”.
Hạ Bình Ý nhìn mặt Vương Tiểu Vĩ, sực nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, nãy tôi bảo cậu nếu Kinh Xán qua tìm tôi thì bảo cậu ấy giúp tôi ấy, cậu nói gì thế?”.
“Thì nói cậu đang sửa xe giúp Đỗ Vi Vi đó”.
“Không phải chứ,” Hạ Bình Ý vừa nghe vậy, mắt tối sầm: “Cậu không bảo cậu ấy là tôi dặn cậu ấy chờ tôi một lát à?”.
Vương Tiểu Vĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ: “Không, quên mất rồi”.
Giỏi lắm.
“Cậu…”, Hạ Bình Ý ném bút, tựa vào lưng ghế: “Vương Tiểu Vĩ, tôi có trông chờ được gì ở cậu không?”.
Vương Tiểu Vĩ không thể hiểu nổi: “Tôi làm sao hả? Bảo cậu ấy cậu đang sửa xe không phải nghĩa là giờ cậu không ở đây, lát nữa hẵng quay lại tìm cậu à?”.
Hạ Bình Ý thật sự không biết nói gì nữa, hậm hực đáp: “Sao mà giống nhau được hả? À đâu, có phải cậu mua suất vào lớp chọn không đấy, chuyển lời thôi cũng không chuyển trọn vẹn được à?”.
“Này, sao còn tung tin vịt nữa vậy?”, Vương Tiểu Vĩ quay ngoắt sang, nghiêm túc nói: “Tôi thấy… như nhau mà”.
Hạ Bình Ý khoát tay, không muốn đáp lại cậu bạn cùng bàn thiếu dây thần kinh não này nữa. Anh cau mày nhìn mớ chữ lộn xộn trên bảng, không có tâm trạng học chút nào. Trăn trở mãi đến lúc chuông tan học reo, Hạ Bình Ý vội xách cặp chạy ra ngoài.
Cậu không đợi ở đầu cầu thang như mọi ngày vẫn hẹn mà chạy thẳng sang lớp 12/8 dẫn Kinh Xán đi. Trên đường đến bãi đỗ xe, Hạ Bình Ý vẫn luôn nắm cánh tay Kinh Xán, phòng cậu bỏ chạy.
“Cậu giận à?”.
Lúc nói câu này Hạ Bình Ý hơi cúi đầu, rất gần Kinh Xán. Giữa cầu thang hỗn loạn, giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Bình Ý làm tai cậu ngứa ngáy.
Kinh Xán gập ngón tay, quặp vào lòng bàn tay, lắc đầu.
Hạ Bình Ý căng thẳng đứng thẳng lại, nhưng vẫn không rời mắt khỏi mặt Kinh Xán.
“Nhưng mà tâm trạng của cậu không ổn lắm”.
Kinh Xán vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu, cắm mặt đi về phía bãi đỗ xe.
Dường như Hạ Bình Ý chưa từng xử lí tình huống thế này trong cuộc đời xã giao hữu hạn của mình. Anh gãi đầu, nhìn theo bóng lưng ưỡn thẳng kia, lẳng lặng thở dài.
Không nói gì, cũng không nổi giận… Vậy phải dỗ thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.