Vị Đắc Xán Lạn

Chương 40:




Trong lúc Hạ Bình Ý đứng đó nghĩ cách, Kinh Xán đã đến chỗ chiếc xe điện quen thuộc trong bãi đỗ xe rồi. Thấy người phía sau vẫn chưa theo kịp, Kinh Xán bèn quay lại tìm Hạ Bình Ý.
Bốn mắt chạm nhau, Hạ Bình Ý hơi nghiêng đầu, bất đắc dĩ nhìn Kinh Xán.
“Không lái xe à?”, Kinh Xán hỏi.
Hạ Bình Ý bèn im lặng dắt xe, Kinh Xán vẫn đi cạnh anh như mọi ngày. Giữa dòng người, Hạ Bình Ý khẽ huých khuỷu tay vào tay Kinh Xán.
Kinh Xán không ngẩng đầu, Hạ Bình Ý lại giơ tay lên vỗ cậu.
“Làm gì thế?”.
Dù cậu vẫn không ngẩng đầu, nhưng ít ra cũng có đáp lại rồi.
“Xin lỗi,” Hạ Bình Ý nói: “ Vốn là giờ nghỉ trước đó tôi sửa xe giúp cô ấy, lúc đó chưa sửa xong, nhưng cũng gần xong rồi, nên vừa hết tiết cô ấy lại ra tìm tôi luôn. Tôi nghĩ chắc mình sửa cũng nhanh, sửa xong rồi đi tìm cậu, không ngờ lại hơi mất thời gian chút”.
Hạ Bình Ý giải thích như vậy lại làm Kinh Xán không thoải mái lắm. Giờ tan học, học sinh chen nhau ra khỏi cổng, người đằng sau nói gì cậu cũng nghe không sót chữ nào. Kinh Xán nhìn gáy người đằng trước, gật đầu với Hạ Bình Ý.
“Vậy cậu hết giận rồi à?”.
Kinh Xán không trả lời được. Cậu cũng biết mình không nên làm vậy, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng ở bãi đỗ xe hồi nãy, Kinh Xán lại cảm giác có rất nhiều lời đang kẹt trong lồng ngực mình.
Lúc đó, đã có khoảnh khắc cậu muốn chạy lên giành Hạ Bình Ý lại. Nhưng cậu biết cậu không thể làm vậy.
Đúng hôm nay trời lại rất lạnh, trên đường về, gió lạnh luồn thẳng vào cổ Kinh Xán. Rõ ràng cậu đã khóa áo rất chặt rồi, nhưng dường như áo lông vũ cũng không thể ngăn được cái lạnh không ngừng áp lại xung quanh.
“Kinh Xán?”.
Rẽ sang một con đường vắng người, Hạ Bình Ý thử gọi Kinh Xán.
“Ơi?”, giọng Kinh Xán nghe rất nghẹt, như bị thứ gì đó chặn ở mũi.
“Khụ,” Hạ Bình Ý hắng giọng, nói tiếp: “Hồi nãy não tôi chưa tải kịp nên mới nói vậy, tại tôi không thân với Đỗ Vi Vi, nên lúc cô ấy nhờ giúp tôi cũng khó từ chối. Thật ra lúc sửa xe tôi sốt ruột lắm, sợ mất thời gian quá không kịp về đi dạo với cậu. Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa”.
Nghe Hạ Bình Ý xin lỗi lại lần nữa, rồi nhìn hai bóng người di chuyển dưới đất, Kinh Xán im lặng một lát, nhếch khóe miệng.
Cậu nghĩ, nếu một người chịu giải thích với mình hết lần này đến lần khác, thì hẳn mình cũng có vị trí rất quan trọng trong lòng người đó.
Từ từ nghiêng đầu về phía trước, không nói không rằng, cậu tựa trán lên lưng Hạ Bình Ý.
Khi mới chạm vào, trán cậu thấy hơi lạnh, nhưng tựa lâu rồi, nhiệt độ cũng dần tăng lên.
Hạ Bình Ý cũng nhận ra hành động của Kinh Xán. Thật ra trước đây Kinh Xán cũng hay ngồi tựa đầu lên lưng anh, lúc cậu mệt, lúc cậu muốn hỏi gì đó, dường như cậu luôn làm động tác này.
Nhưng hôm nay…
Hạ Bình Ý nắm chặt tay lái. Không biết có phải vì áy náy với Kinh Xán không, mà khi cậu tựa trán lên lưng mình, cảm giác nhẹ nhõm bỗng tràn ra trong lòng Hạ Bình Ý… Dường như cái tựa đầu này thay cho sự thấu hiểu và thân thiết của Kinh Xán.
Không khí lạnh dần dần ngưng tụ, như đang ấp ủ trên không một cơn tuyết lớn.
Hạ Bình Ý ngẩng đầu nhìn lên, đoán liệu hôm nay mình có được đón cơn tuyết đầu mùa không.
“Hạ Bình Ý ơi”.
“Ơi?”.
Hạ Bình Ý vẫn đang nghĩ chuyện thời tiết bỗng bị gọi tên, anh lập tức đáp lại.
“Cậu không…”.
Suy tính hồi lâu, Kinh Xán vẫn chưa nói hết câu.
“Không gì cơ?”, Hạ Bình Ý giục cậu.
Người ngồi sau ngẩng đầu, nhìn mái đầu như đang tỏa hơi nóng của Hạ Bình Ý.
Kinh Xán cực kỳ phân vân không biết có nên hỏi câu này không. Cuối cùng, có lẽ chính không gian tĩnh lặng xung quanh cổ vũ cho cậu, cũng có thể vì trời lạnh quá, đóng băng mất ý định chùn bước trong trái tim hèn nhát của cậu, cậu không còn tỉnh táo, cũng không biết tại sao mình đã cất tiếng hỏi rồi.
“Cậu không… yêu sớm rồi đấy chứ?”.
Chiếc xe điện lảo đảo, làm Kinh Xán giật mình vội ôm hông Hạ Bình Ý.
“Yêu sớm cái gì?”, câu hỏi của Kinh Xán làm Hạ Bình Ý không biết phải trả lời thế nào: “Tôi yêu sớm với ai bây giờ, tôi có thân thiết gì với cô ấy đâu. Cô ấy nhờ tôi giúp, một bạn gái, hỏng xe không biết sửa, tôi cũng đâu thể thấy chết không cứu được?”.
“À…”, nhớ lại hình ảnh ấy, Kinh Xán bỗng thấy hai người họ cũng rất xứng đôi: “Cô gái đó còn xinh đẹp nữa, còn biết chơi bóng rổ, hẳn là…”.
Hẳn là kiểu mà cậu thích.
Kinh Xán nghĩ vậy, không nói tiếp nữa.
Cậu không mong Hạ Bình Ý thích Đỗ Vi Vi đâu.
“Không phải chứ,” Hạ Bình Ý cạn lời, liều chết quay lại nhìn Kinh Xán, hỏi: “Có xinh đẹp hay không liên quan gì đến tôi? Bình thường chúng tôi còn chẳng nói với nhau được mấy câu, cùng lắm là có nói chuyện học tập thôi. Vả lại Ôn Tương Doanh lớp các cậu xinh vậy mà tôi cũng có nói chuyện với cậu ấy bao giờ đâu, tôi giống người thấy con gái nhà người ta xinh xắn là chạy ra giúp đỡ lắm à?”.
Vốn dĩ Hạ Bình Ý chỉ muốn tỏ ra mình hoàn toàn không có hứng với việc yêu sớm thôi, nào ngờ vào tai Kinh Xán lại thành một ý khác.
“Còn biết Ôn Tương Doanh xinh đẹp cơ đấy”.
Hạ Bình Ý: “…”.
Anh chỉ không quan tâm thôi chứ cũng đâu có mù…
Đúng là nói dai nói dại, Hạ Bình Ý bèn quay hẳn người lại, gõ lên đầu Kinh Xán: “Đừng nói linh tinh nữa”.
Cú cốc đầu này làm Kinh Xán tỉnh táo lại, lý trí quay về, cuối cùng cảm giác xon xót trong mũi cũng bớt dần. Nhớ lại những gì mình vừa nói, Kinh Xán hối hận đỏ cả mặt.
“Ò,” cậu gượng đáp một tiếng, giải thích thêm một câu như vẽ chân cho rắn: “Tôi lo cho thành tích học tập của cậu thôi, cậu không được yêu sớm đâu đấy, thành tích học của cậu vốn không tốt rồi, yêu sớm có khi càng tệ hơn… Á…”.
Kinh Xán chưa nói hết câu đã thấy anh bẻ lái. Không gian xung quanh chợt tối sầm, không còn ánh đèn đường sáng rõ nữa, mà thay vào đó là mấy chiếc đèn con con màu cam trong con hẻm tối tăm tĩnh lặng.
“Đây… đây là đâu thế?”.
Kinh Xán nhìn con hẻm mình chưa từng đi qua bao giờ, hỏi Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý không trả lời ngay mà lái thêm một quãng nữa mới nói: “Giải quyết vấn đề cho xong đã”.
Kinh Xán thấy Hạ Bình Ý rẽ thêm hai lần, con hẻm ngày càng hẹp, cuối cùng anh đỗ xe ở cuối con hẻm.
“Xuống xe đi”.
Đèn xe điện tắt, cả con hẻm chỉ còn một bóng đèn nhỏ màu cam treo trước cửa một hộ gia đình, như muốn phá vỡ bóng đêm nồng đậm.
Lái xe điện giữa mùa đông, Hạ Bình Ý cũng rất quý trọng đôi tay mình, đeo găng tay vải. Anh kéo Kinh Xán ra đứng dưới bóng đèn, còn mình đối diện với cậu, sau đó anh vừa tháo găng tay, vừa quan sát biểu cảm của Kinh Xán.
Kinh Xán nhíu mày, quay đầu định đi: “Cậu đừng nhìn tôi mãi thế”.
“Này,” Hạ Bình Ý kéo người lại, giữ cậu đứng về chỗ cũ: “Nói chuyện đã”.
“Nói chuyện gì?”, Kinh Xán cảnh giác nhìn Hạ Bình Ý, sợ anh sẽ vạch ra bí mật trong lòng mình.
Thấy cậu nhạy cảm như vậy, Hạ Bình Ý buồn cười, song anh vẫn nhịn cười hỏi cậu: “Cậu thật sự tức giận vì lo tôi yêu sớm à? Không phải vì tôi lỡ hẹn với cậu vì người khác à?”.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, chẳng mấy khi có thể thấy rõ nhiều sao thế này.
Kinh Xán không muốn nói dối dưới bầu trời này.
“Chắc là cả hai”. Cậu cúi đầu, di đế giày lên nhành cỏ khô dưới đất.
Hạ Bình Ý im lặng gật đầu, sau đó bật cười.
Trong phút chốc, Kinh Xán bỗng hơi tức giận, có rất nhiều điều vốn cậu không định nói với Hạ Bình Ý, nhưng lúc này cậu lại nhạy cảm nghĩ rằng Hạ Bình Ý cười cậu hẹp hòi, mặt cũng không còn bình tĩnh nữa. Hạ Bình Ý thấy vậy mới vội nói: “Tôi chỉ muốn nói là cậu cứ yên tâm, tôi không yêu sớm đâu. Vả lại… tôi nói thật, trong lòng tôi, cậu khác với tất cả mọi người, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu vì ai khác”.
Kinh Xán không nghĩ Hạ Bình Ý lại thẳng thắn, bình tĩnh nói mấy câu này như vậy. Cậu bỗng không biết phải đáp lời thế này, chỉ vội vàng “ừ”một câu rồi quay người đi luôn.
Hạ Bình Ý lại kéo cậu về, nhưng lần này Kinh Xán không ngoan ngoãn để anh kéo nữa mà ra sức vùng khỏi tay Hạ Bình Ý. Dù Kinh Xán không cao to như anh, nhưng dù gì cũng là một thằng con trai mười mấy tuổi, nếu cậu dùng hết sức thì một tay của Hạ Bình Ý không giữ lại được.
“Ấy, ấy, đừng đi mà”. Hạ Bình Ý nhét găng tay vào túi, một tay thì giữ cánh tay cậu, cuối cùng anh dứt khoát ôm Kinh Xán lại từ phía sau: “Sao cậu cứ chạy mãi thế? Tôi có ăn thịt cậu đâu mà”.
Kinh Xán khựng lại vì tư thế này, tim cậu đập rất nhanh, hoàn toàn không nghe được Hạ Bình Ý nói gì.
Hạ Bình Ý tranh thủ lúc cậu chưa phản ứng lại, quay cậu một trăm tám mươi độ, đối mặt với mình.
“Cậu…”, vừa định lên tiếng, Hạ Bình Ý bỗng phát hiện Kinh Xán không bình thường: “Sao mặt cậu đỏ vậy, cổ cũng đỏ rồi này, cậu khó chịu à?”.
Ánh đèn trong hẻm mờ tối, Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán như bị dị ứng gì đó bèn lo lắng hỏi, anh sáp lại gần hơn, còn vạch cổ áo cậu ra muốn xem thử.
Ngón tay Hạ Bình Ý chạm vào cổ cậu, Kinh Xán giật phắt người ra sau né tránh. Vừa lùi lại, đầu cậu đã va thẳng vào tường.
“A…”.
Cú đụng này cực kỳ “chất lượng”, làm Kinh Xán đau đến mỗi nước mắt xộc lên.
“Đờ mờ…”, Hạ Bình Ý nghe tiếng đập cũng giật mình, vội vàng ấn tay lên đầu Kinh Xán: “Tự nhiên trốn làm gì?”.
Vừa đau vừa bối rối, Kinh Xán bỗng chốc rối tung lên, cũng buột miệng nói ra điều mình nghĩ: “Không phải tại cậu à?”.
Cơn đau dữ dội sau đầu kích thích nước mắt tràn ra khỏi vành mắt Kinh Xán, mắt cậu ầng ậc nước, làm tim Hạ Bình Ý loạn nhịp mấy hồi.
Giữa mùa đông, không biết chim nhà nào nuôi chợt hót một tiếng.
“Tại tôi làm sao?”, Hạ Bình Ý hỏi nhỏ.
“Tại cậu…”, phần lời chưa nói hết khựng lại trước ánh mắt anh, Kinh Xán có thể thấy rõ hình bóng mình trong mắt Hạ Bình Ý.
Tại cậu ấy làm sao?
Tại cậu ấy không đi dạo với mình? Tại cậu ấy trông có vẻ xứng đôi với bạn nữ kia? Hay là tại dù cậu ấy không yêu sớm thì sớm muộn gì sau này cũng sẽ hẹn hò?
Dường như đều đúng, nhưng cũng có vẻ chẳng đúng chút nào. Kinh Xán hiểu rõ, tất cả của tất cả, chẳng qua là vì cậu thích Hạ Bình Ý thôi.
Cậu thích Hạ Bình Ý, nên muốn so đo cả những chuyện vốn có thể thông cảm.
Kinh Xán chợt nghĩ, nếu thời gian dừng lại tại đây cũng rất tuyệt. Cậu không cần tiến về phía trước nữa, cũng không cần đối mặt với điều gì nữa, cậu được Hạ Bình Ý ôm vào lòng, tư thế khăng khít, như thể khoảng cách giữa họ gần gũi nhất trên đời.
Đúng lúc này, có bông tuyết bay xuống.
Cảm xúc trong mắt Kinh Xán thay đổi không ngừng, mà Hạ Bình Ý nhìn không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào. Tình cảm ở nơi đó muôn màu muôn vẻ, là những vẻ mà Kinh Xán thường chẳng bộc lộ ra.
Như có ai khẽ đẩy sau lưng anh, một sức mạnh anh không cảm nhận thấy, nhưng đủ để đẩy anh vô thức lại gần Kinh Xán.
Mười mấy năm qua Hạ Bình Ý chưa bao giờ hồi hộp thế này. Hồi hộp tới độ chẳng biết mình đang làm gì, đến mức anh phải nuốt nước bọt liên tục.
Kinh Xán cảm nhận được Hạ Bình Ý lại gần. Nhưng lần này, dường như nhịp tim khác thường quá mức đã tước mất năng lực né tránh của cậu. Cậu như quay lại với trường đua xe hôm đó, quay lại khoảnh khắc biết phần thưởng của cuộc đua là quả bóng có chữ ký… Niềm khát vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng cậu, biết là không nên, nhưng cậu vẫn bị nỗi khát vọng này kéo về phía trước…
Gần đến vô cùng, bờ môi khẽ chạm.
Tình cảm cậu cố gắng kìm nén lại dậy sóng, Kinh Xán như bị vật cùn nào đó nện vào đầu, ngay tức khắc, nước mắt cậu tràn ra.
Cơn tuyết đầu tiên của mùa đông, mang đến họ cái hôn ngây ngô vụng về.
Là Kinh Xán hôn Hạ Bình Ý.
Không ai cử động, bóng của hai người quấn quýt dưới đất hồi lâu, như đang ôm lấy nhau.
Đến khi có bông tuyết rơi trên môi, cái lạnh mới đánh thức Kinh Xán choàng tỉnh. Cậu lại lùi về sau, nhưng lần này cậu chỉ va vào tay Hạ Bình Ý, còn mu bàn tay Hạ Bình Ý thì đập lên tường.
Hạ Bình Ý lại như không cảm nhận được cơn đau, anh mím chặt môi, chăm chú nhìn Kinh Xán đang né tránh anh.
Ngay lúc vừa rồi, dường như Hạ Bình Ý đã có được đáp án cho một câu hỏi hóc búa. Anh hồi tưởng lại khung cảnh khi lần đầu mình gặp Kinh Xán, chẳng qua lần này không như mọi lần, điều anh nhớ đến không còn Kinh Xán nữa, mà là chính anh… Anh bỗng nhớ lại suy nghĩ nảy sinh trong đầu mình lúc đó, nếu Kinh Xán là con gái, nhất định anh sẽ theo đuổi cậu, cưới cậu.
Giữa bóng đêm tĩnh lặng, Hạ Bình Ý đã hiểu. Muộn màng làm sao, giờ anh mới hiểu ra rằng vì sao mình không dám nhìn thẳng vào cổ Kinh Xán, hiểu ra lý do anh không muốn Vương Tiểu Vĩ nhìn Kinh Xán, hiểu cảm giác râm ran đôi lúc xuất hiện trong lòng anh là thế nào, hiểu tại sao mình lại để bụng với người “thầy” mà Kinh Xán nhắc đến như thế…
Kinh Xán không phải con gái.
Nhưng anh cũng động lòng.
Kinh Xán không dám nghĩ nụ hôn này sẽ mang lại hậu quả thế nào, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Bình Ý. Cậu nghiêng người, khom lưng, hoảng loạn tới nỗi muốn luồn xuống cánh tay Hạ Bình Ý để bỏ trốn, nhưng Hạ Bình Ý không thả cậu ra. Anh đè Kinh Xán lên tường lần nữa, lần này Hạ Bình Ý lại gần cậu hơn, gần như đè cả người lên cậu.
Lần đầu tiên đầu cậu rối tung lên thế này, Kinh Xán nhất quyết không nhìn Hạ Bình Ý mà ép mình nhanh chóng bình tĩnh lại. Hạ Bình Ý sẽ nói gì? Tức giận chất vấn cậu? Ngó lơ cậu? Hay vẫn bao dung như trước, bình tĩnh hỏi cậu, hay là sẽ nói rõ với cậu điều gì đó…
Hành động vừa rồi là do cậu bồng bột, không điều khiển được bản thân, lú lẫn vì cảm xúc trào dâng. Vậy nên lúc này Kinh Xán nghĩ, dù Hạ Bình Ý có phản ứng thế nào, hành động của cậu sẽ có hậu quả thế nào cậu đều sẽ chấp nhận.
Cậu đợi Hạ Bình Ý “phán quyết”, song kết quả lại không như cậu phỏng đoán, Hạ Bình Ý không nói gì hết. Anh chỉ im lặng hồi lâu, sau đó gọi tên Kinh Xán.
“Kinh Xán”.
Ngay khi Kinh Xán hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu lại cảm thấy cảm giác dồn nén kia lại gần mình. Sau đó là khuôn mặt phóng đại của Hạ Bình Ý, cùng cảm giác lành lạnh trên môi.
Giống như khi cậu tựa đầu lên lưng Hạ BÌnh Ý, ban đầu hơi lạnh, lâu dần, nơi chạm môi ấm dần lên, nóng bỏng.
Thời gian như bỗng chạy sang một không gian khác, Kinh Xán cảm giác mọi thứ xung quanh mình ngừng lại, tuyết dừng giữa không trung, cảm giác ấm nóng cũng dừng mãi trên môi cậu.
Không biết bao lâu sau Hạ Bình Ý mới hơi lùi đầu ra, trả lại không khí cho Kinh Xán.
Kinh Xán nhận biết chuyện gì vừa xảy ra, cơ thể cậu lúc lạnh lúc nóng như lên cơn sốt, cậu đứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hạ Bình Ý, không dám cử động.
Rất lâu sau, cậu nghe chất giọng khàn khàn của Hạ Bình Ý hỏi bên tai cậu: “Cậu tức giận vì điều này à?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.