Vị Đắc Xán Lạn

Chương 43:




Hậu quả của việc đóng phim thần tượng trên tuyết là, hôm sau đã có người lên cơn sốt.
Đo nhiệt độ xong, Kinh Xán giành xem trước, nhìn rõ nhiệt độ rồi cậu mới thở phào, nói: “Không sốt mấy, 37.3 độ thôi”.
“Thôi?”, Hạ Bình Ý nhận cặp nhiệt độ, không sao hiểu nổi. Rõ ràng là tuyết chui hết vào người anh cơ mà, sao Kinh Xán lại sốt? Anh sờ mặt Kinh Xán, lắc đầu nói: “Nói chứ, sức khỏe của cậu không ổn lắm, sau này tôi dẫn cậu đi tập nhé”.
Kinh Xán vẫn chưa quen với kiểu thân mật này lắm, cậu đăm đăm nhìn Hạ Bình Ý hồi lâu mới gật đầu, sau đó kéo chăn lên trùm kín mặt.
Hạ Bình Ý nhìn khoảng chăn gồ lên, cười rất khẽ. Trốn cả buổi trời, Kinh Xán mới hơi nhích cái đầu nặng trĩu, thò đôi mắt ra, hỏi Hạ Bình Ý: “Tuyết ngừng chưa?”.
Hạ Bình Ý đặt cặp nhiệt độ lên đầu giường, đứng dậy đi tới cửa sổ, kéo chiếc rèm ra một khe nhỏ.
“Vẫn chưa, đợt tuyết này lớn quá”.
Lần này Kinh Xán không sốt cao lắm, cậu lại không muốn đến bệnh viện, Hạ Bình Ý bèn tìm thuốc cho cậu. Nhìn cậu uống thuốc xong, Hạ Bình Ý mới dặn: “Cậu nghỉ ở nhà đi, tôi xin nghỉ với chủ nhiệm lớp cậu cho, hôm nay ra ngoài lạnh lắm”.
Kinh Xán cầm nửa cốc nước ấm, cúi đầu không nói gì.
Hạ Bình Ý mặc áo hoodie, đợi mãi Kinh Xán vẫn không trả lời mới lấy làm lạ. Anh quay đầu lại, thấy Kinh Xán đang nghoẹo đầu nhìn ra ngoài khe hở của rèm cửa.
Đất trời có thêm lớp tuyết đọng có vẻ trắng lạ thường, cả ánh nắng tràn ngập khắp nơi cũng rực rỡ hơn hẳn.
Ở cùng nhau lâu rồi, Hạ Bình Ý đã rất quen với biểu cảm này của Kinh Xán. Anh lại gần giường, cúi người để đầu mình ngang với mặt Kinh Xán, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”.
Lần này Kinh Xán không né tránh, cậu mím môi hồi lâu mới hỏi lại: “Tuyết lớn lắm à?”.
Hạ Bình Ý gật đầu: “Nhiều năm rồi chưa có trận tuyết nào lớn thế này”.
“À… hiếm khi…”, Kinh Xán lại dịch về phía Hạ Bình Ý, kề sát anh hơn: “Vậy có phải không thể học tiết thể dục không?”.
“Học chứ,” Hạ Bình Ý đáp ngay: “Có tuyết thì có thể chơi ném tuyết gì đó, chắc là còn đông hơn bình thường ấy chứ”.
“À…”.
Kinh Xán đáp lại, sau đó không nói gì nữa. Hai tay cậu siết chặt chiếc chăn, chỉ thò cái đầu ra, ngẩng lên nhìn Hạ Bình Ý.
Đôi mắt to tròn chớp liên hồi, cuối cùng Hạ Bình Ý cũng hiểu Kinh Xán muốn gì.
Hạ Bình Ý sửng sốt, đứng thẳng dậy: “Cậu nghĩ gì thế? Sốt rồi mà còn muốn chơi ném tuyết à?”.
“Thì… cũng không sốt cao lắm,” Kinh Xán lí nhí: “Sốt nhẹ thôi mà…”.
“Sốt nhẹ không phải sốt à? Đừng nói linh tinh, không ai đang sốt còn chơi ném tuyết hết”.
Kinh Xán biết mình đuối lý, cậu vẫn chưa nghĩ ra lí do nào hợp lý cả, nhưng cũng không muốn từ bỏ, bèn ngồi nhìn Hạ Bình Ý thu dọn. Hạ Bình Ý nhấc áo đồng phục trên ghế lên, đi ngang qua giường, nhìn vẻ mặt cực kỳ đáng thương của người kia.
“Hạ Bình Ý ơi…”, Kinh Xán lại rụt cổ, giấu cả cằm vào trong chăn: “Tôi chưa chơi ném tuyết với bạn bè bao giờ hết, hôm nay lớp bọn mình còn học thể dục cùng giờ nữa…”.
Hạ Bình Ý mở miệng, không đợi anh kịp nói gì, Kinh Xán đã ngồi dậy, giành nói trước: “Với cả không phải cậu nói tôi thích gì, muốn gì đều có thể nói với cậu à?”.
Có lẽ cũng biết mình hơi vô lí, Kinh Xán càng nói càng nhỏ, khi nói đến chữ cuối cùng thì gần như không phát ra tiếng nữa.
Hai người im lặng nhìn nhau, rất lâu sau, Hạ Bình Ý mới vỗ lên gáy mình, cam chịu ra trước tủ quần áo.
Kinh Xán vẫn chưa hiểu chuyện gì, đến khi cậu nhìn theo Hạ Bình Ý đã thấy Hạ Bình Ý lấy một chiếc quần giữ ấm ra, hỏi cậu: “Đây là chiếc dày nhất rồi à?”.
Kinh Xán lập tức hiểu ý Hạ Bình Ý, cậu vội vàng vén chăn quỳ dậy, dịch ra gần tủ quần áo: “Không, không phải, tôi tìm cho, tôi có chiếc dày hơn cơ, tôi có quần bông đó!”.
Một bàn tay trắng nõn thò vào tủ quần áo, tìm kiếm bộ đồ dày hơn. Hạ Bình Ý cúi đầu, bắt gặp khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng của Kinh Xán.
Thôi vậy.
Hơi sốt tí chơi ném tuyết cũng không có gì nguy hiểm. Kinh Xán muốn đi thì đưa cậu đi vậy.
Dù sao… cũng mới yêu ngày đầu mà.
Đến tiết thể dục cơn tuyết này vẫn chưa tạnh hẳn, đúng như Hạ Bình Ý nói, người tham gia tiết thể dục không ít đi tí nào, trái lại còn đông hơn, cũng không còn mấy ai cầm sách cầm vở nữa.
Có tổng cộng ba lớp học thể dục vào tiết này. Khi xếp hàng, mấy cậu con trai lớp Kinh Xán đã bắt đầu cảnh giác ngó nghiêng. Ba phe, vốn không ai manh động, nào ngờ khi giáo viên thể dục lớp họ đang nói hôm nay có tuyết, mọi người phải chú ý an toàn, thì một quả bóng tuyết bay từ lớp 12/21 qua, đập thẳng vào người giáo viên thể dục lớp họ.
“Đậu…”.
Nghĩ mình là giáo viên, thầy thể dục lập tức nuốt ngược câu chửi lại.
“Lôi thôi ít thôi! Bắt đầu nhanh đi!”, thầy thể dục lớp 12/21 gào lên.
Giáo viên thể dục lớp 12/21 trẻ hơn đôi chút, lại thêm lớp tự nhiên vốn nhiều con trai hơn, có thể nói họ chẳng sợ ai trên sân thể dục này hết.
“Đậu má!”, vừa bị khiêu khích, thầy thể dục lớp 12/8 bèn ngồi xuống vốc một nắm tuyết, nhanh tay vo lại thành bóng, hét lên: “Các em, chiến!”.
Chỉ mấy chữ này thôi đã thổi kèn hiệu chiến đấu. Đám học sinh lớp mười hai đã gò bó quá lâu lập tức buông xõa, tiếng hò hét vang khắp sân thể dục, cực kỳ sôi động.
Ban đầu Kinh Xán vẫn chưa phản ứng kịp, cậu đứng yên tại chỗ, còn các nam sinh, nữ sinh cạnh cậu đã chạy vọt qua, nhanh chân lao về phía lớp 12/21 rồi. Kinh Xán nhìn học sinh hai lớp dần tụ lại, ai cũng nhanh nhảu ngồi xuống vo hai quả bóng tuyết, mỗi tay một quả chạy sang bên kia, vừa chạy vừa hết mấy câu xung phong cực chuẩn bài.
Lên chiến trường, Kinh Xán thể hiện độ chuẩn xác khi ném bóng của mình, ném quả nào trúng quả đó, làm cho hai cậu con trai bên lớp 12/21 cũng phải chửi thề. Mấy người họ quay lại nhìn Kinh Xán, lập tức lên dây cót… Ném con gái ác quá thì không được, nhưng con trai còn phải ngán à?
Kinh Xán đang đứng giữa quân địch bỗng dịch chân, chưa kịp chạy, cậu đã bị mấy cậu con trai kia ném cho phải ôm đầu. Đến cả Vương Tiểu Vĩ cũng quên hết tình xưa, vào hùa cùng các anh em trong lớp, ném Kinh Xán.
Kinh Xán vừa chạy chầm chậm né tuyết, vừa tranh thủ vốc tuyết dưới đất lên. Nhưng cậu chỉ có một mình, cơn mưa bóng tuyết đua nhau ập tới khiến cậu không mở nổi mắt, “súng đạn” trong tay cũng không nhắm chuẩn được, sức chiến đấu giảm sút nặng nề.
“Đợi đã! Đợi đã!”, cậu vội hét lên.
“Đợi gì mà đợi! Không đợi được!”, một nam sinh cũng hét.
Không biết đã có bao nhiêu tuyết lọt vào cổ áo Kinh Xán, mặt cậu cũng đau rát. Cậu khom người muốn nhanh chóng vo tuyết, nào ngờ đúng lúc này lại có người ném một quả bóng tuyết cực rắn đúng gáy cậu. Kinh Xán lảo đảo lao về phía trước, nhưng khi cậu bắt đầu ngã xuống lại được một cánh tay đỡ lại.
Trong cơn hoảng loạn, Kinh Xán tiện tay túm hông người đỡ cậu, ổn định lại thăng bằng. Sau đó, cậu nghe Vương Tiểu Vĩ hò hét: “Đờ mờ, Hạ Bình Ý, cậu làm gì đấy?”.
“Đúng vậy!”, đám con trai lớp 12/21 phẫn nộ chỉ vào Hạ Bình Ý: “Cậu làm gì đấy? Tạo phản à?”.
Hạ Bình Ý giữ chặt vai Kinh Xán bằng một tay, kéo người đang gập eo dậy, tay còn lại còn tranh thủ ném một quả bóng tuyết cực lớn vào người đang hô hào lớn nhất, Vương Tiểu Vĩ.
Vương Tiểu Vĩ không ngờ Hạ Bình Ý lại tấn công mình, bất thình lịnh ăn một quả bóng tuyết, cậu ta chửi ầm lên: “Ui da đậu má! Hạ Bình Ý, cậu cùng lớp với ai hả!”.
“Cùng lớp với cậu,” Hạ Bình Ý vẫn chưa bỏ tay khỏi người Kinh Xán, anh cười đáp lại, sau đó hất cằm về phía Kinh Xán: “Nhưng cùng phe với cậu ấy”.
Vương Tiểu Vĩ sững người, sau đó cậu ta ép hai tay lại, vo quả bóng chặt hơn, cười nham hiểm: “Thế này thú vị rồi đây. Các anh em! Xử hai đứa nó!”.
“Chiến!!!!!”.
Lần này thì Kinh Xán phản ứng rất nhanh, cậu nhân lúc đám Vương Tiểu Vĩ đang nói chuyện với Hạ Bình Ý, nhanh tay vo hai quả bóng tuyết. Sau đó cậu bước ra trước mặt Hạ Bình Ý, ném về phía đối phương. Vốn chỉ có mình Kinh Xán đấu với họ thì không cân bằng, giờ có thêm Hạ Bình Ý thì hay ho hơn nhiều. Mấy cậu học sinh điên cuồng vun tuyết, chẳng cần biết trời trăng gì mà cứ ném thẳng tay. Không lâu sau, bầu trời cũng trắng xóa vì những quả bóng tuyết, tựa như họ đã đặt chân vào trường quay một bộ phim về tận thế.
Những người vô tình bị ảnh hưởng xung quanh nhao nhao lùi ra, chỉ còn hai người tựa lưng vào nhau đững giữa cơn bão tuyết.
Đến cuối cùng, Kinh Xán cũng không nhắm nữa, cậu vừa vốc tuyết lên là bất chấp ném khắp xung quanh. Dù sao ngoài Hạ Bình Ý, bốn bề xung quanh đều là địch. Hạ Bình Ý cũng bất chấp, anh vẫn canh cánh chuyện Kinh Xán đang sốt, nên ai ném tuyết vào người Kinh Xán anh lại ném trả gấp đôi, đã vậy còn không ném vào người mà chỉ ném cổ và mặt, ai quan tâm cậu có lạnh không, có chịu được không chứ.
Vậy mà tên Vương Tiểu Vĩ này lại chẳng biết điều chút nào, cậu ta thấy Hạ Bình Ý vẫn còn hừng hực sức chiến đấu, bèn tập trung xử Kinh Xán. Hạ Bình Ý thấy cậu chỉ chăm chăm tấn công Kinh Xán, không nhẫn nhịn được nữa, bèn kéo cổ áo cậu ta lại nhét một nắm tuyết lớn vào cổ cậu ta.
“Đờ mờ!”, Vương Tiểu Vĩ giậm chân vì lạnh: “Hạ Bình Ý, đậu má cậu!”.
Dù lúc ra khỏi sân ai cũng rất te tua, nhưng Kinh Xán đã hoàn thành mong muốn được chơi ném tuyết của mình. Đến lúc tan học rồi cậu vẫn chưa đã nghiền, vân vê một quả bóng tuyết trong tay. Đến khi vo quả bóng tròn xoe rồi, cậu mới nhặt một cành cây rất mảnh dưới đất lên, cắm lên quả bóng làm mắt và miệng rồi giơ ra trước mặt Hạ Bình Ý: “Tặng cậu này”.
Hạ Bình Ý nhận quả bóng, quan sát vài giây, nói: “Ít ra cũng đừng qua loa thế chứ”.
Kinh Xán cười toe sáp lại gần: “Lần sau tôi đắp người tuyết cho cậu, cảm ơn cậu vì hôm nay…”.
Cậu chưa nói xong, Hạ Bình Ý đã tháo găng tay, nhìn cậu: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”.
Kinh Xán nghĩ hồi lâu mới nói: “Cảm ơn cậu… vì đã phản bội lớp cậu”.
Hạ Bình Ý bật cười, âm thanh phát ra từ trong cổ như có thể xới tơi lớp tuyết đọng thật dày kia.
“Vậy sao gọi là phản bội lớp được? Cùng lắm chỉ là…”, Hạ Bình Ý đặt tay lên tai Kinh Xán, đẩy đầu cậu lại gần môi mình: “Đứng đúng chỗ của mình thôi”.
Kinh Xán rụt cổ.
Cổ áo của Kinh Xán ướt sũng. Hạ Bình Ý buộc cậu phải về nhà đắp chăn ngay lập tức, đã hoàn thành ước nguyện, Kinh Xán cũng không cứng đầu nữa, ngoan ngoãn xin phép giáo viên về nghỉ. Hạ Bình Ý tiễn cậu ra cổng trường, lại áp bàn tay đã được chà nóng lên trán cậu đo thử, may cũng không sốt cao.
“Về gửi tin nhắn cho tôi nhé, uống thuốc xong thì ngủ một giấc, lúc nào dậy lại nhắn tin cho tôi”.
“Được!”, Kinh Xán giơ tay lên bảo đảm, sau đó cậu lên taxi, vẫy tay với người trong trường qua cửa kính.
Cậu đã hứa trước lúc đi rồi, nhưng sau khi gửi tin nhắn cho Hạ Bình Ý lúc về tới nhà thì cậu không nhắn thêm gì nữa. Hạ Bình Ý bồn chồn, đến Vương Tiểu Vĩ cũng nhận ra anh không bình thường, không chịu nghe giảng, cũng không làm đề, lại còn hay lén lút xem điện thoại, nhắn tin.
Lần thứ tám Hạ Bình Ý vừa lắc đầu, vừa thở dài với màn hình điện thoại, Vương Tiểu Vĩ cũng không nhịn được nữa, hỏi anh: “Cậu sao thế? Nhà có chuyện gì à?”.
Hạ Bình Ý nhìn cậu ta, sau đó lại cúi xuống nhìn màn hình.
“Không trả lời tin nhắn,” Hạ Bình Ý gõ lạch cạch vài chữ, còn luôn miệng lầm bầm: “Lâu thế này rồi không phải vẫn đang ngủ đấy chứ?”.
Anh đã nhắn cho Kinh Xán mười mấy lần rồi, nhưng Kinh Xán không trả lời lấy một câu.
“Không được,” Hạ Bình Ý vùi đầu xuống bàn, sau đó ngoảnh sang nói với Vương Tiểu Vĩ: “Tôi phải ra ngoài một lát, lát nữa thầy có hỏi thì cậu bảo tôi đau bụng xuống y tế nhé”.
“Ra ngoài?”, nghe vậy, Vương Tiểu Vĩ há hốc miệng: “Cậu điên rồi à? Cậu không biết học sinh không thể ra khỏi trường ngoài giờ nghỉ nếu không có chữ ký của chủ nhiệm à?”.
“Biết chứ, nhưng tôi vẫn phải đi,” Hạ Bình Ý cất điện thoại vào túi, nói: “Trèo tường vậy”.
Vương Tiểu Vĩ cực kỳ khâm phục kiểu người bạo gan như Hạ Bình Ý.
Phải biết rằng trường trung học số bảy bắt kỷ luật rất nghiêm, nhất là chủ nhiệm phụ trách kỷ luật khối mười hai của họ, cực kỳ hết mình. Ngày nào hắn ta cũng đứng trước cửa bắt học sinh đến muộn, muộn một phút thôi cũng phải ghi lại cụ thể là học sinh lớp nào. Có lần nọ có học sinh đi muộn, cậu bạn đó không muốn bị tóm nên lúc qua cổng không xuống dắt xe, định bụng chạy thẳng qua luôn. Nào ngờ thầy chủ nhiệm này còn đuổi theo cậu ta qua hai tòa nhà, bắt người lại.
Cũng ngoài bốn mươi rồi, liều thật.
Đến giờ Vương Tiểu Vĩ vẫn rất ấn tượng với bản kiểm điểm của cậu bạn đó, vậy nên khi nghe Hạ Bình Ý nói định trèo tường, Vương Tiểu Vĩ đã bắt đầu nghĩ xem nên viết kiểm điểm giúp Hạ Bình Ý thế nào rồi.
“Hay là thôi đi, cậu gắng chờ thêm tiết rưỡi nữa là tan học rồi, chuyện gì quan trọng tới mức phải trốn học chứ. Tôi không muốn nghe cậu đọc bản kiểm điểm trên loa đâu”.
Lúc này tâm trí Hạ Bình Ý chỉ toàn là Kinh Xán, hoàn toàn không tiếp thu lời cảnh cáo của Vương Tiểu Vĩ. Anh tranh thủ lúc giáo viên quay lưng viết bảng, khom người chuồn ra cửa sau phòng học. Hạ Bình Ý ngồi hàng cuối cùng, nên hành động lần này vô cùng trót lọt, ngoài Vương Tiểu Vĩ lo lắng nhìn theo anh thì không một ai khác chú ý đến.
Hạ Bình Ý vừa nhanh chân chạy xuống cầu thang, vừa ngó nghiêng quan sát có giáo viên nào đang đi tuần bên ngoài không. Vốn mọi chuyện đều đang rất suôn sẻ, không ngờ ngay khi anh trèo lên tường rào, đang trèo lên trên thì một tiếng gầm tức giận vang lên phía sau.
“Học sinh lớp nào thế này? Đang làm gì thế?”.
Chỉ cần ở trường trung học số bảy hai ngày thôi thì không ai không nhận ra giọng nói này. Hạ Bình Ý thầm chửi một câu “xúi quẩy”, tay chân lại không chần chừ chút nào. Động tác leo núi trong nhà của anh chuẩn hơn Kinh Xán nhiều, bức tường này cũng chẳng có gì khó khăn với Hạ Bình Ý. Anh chẳng tốn mấy sức đã trèo được lên tường, sau đó không quay đầu lại mà nhảy xuống luôn.
Đứng bên kia bức tường, Hạ Bình Ý vẫn có thể nghe được tiếng hét nóng nảy của thầy phụ trách kỷ luật. May sao có bức tường chắn đó, người bên kia không đuổi theo anh.
Hạ Bình Ý cầm điện thoại, ra ven đường bắt một chiếc xe, chạy thẳng đến nhà Kinh Xán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.