Kể cũng lạ, rõ ràng lúc chơi ném tuyết Kinh Xán đã không còn khó chịu chút nào rồi. Nhưng vừa về đến nhà, tháo kính ra, người cậu lại nóng phừng phừng, cả thuốc hạ sốt cũng không ăn thua gì. Cậu vẫn còn nhớ mình phải nhắn tin cho Hạ Bình Ý, nhưng mí mắt cậu cứ chùng xuống, không sao mở lên được.
Ngủ giấc này, cậu mơ rất nhiều lần, có tốt, cũng có xấu. Mà trong những giấc mơ tốt đẹp ấy, không lúc nào thiếu bóng Hạ Bình Ý. Có những lúc Kinh Xán như nửa tỉnh nửa mơ, không thể phân biệt có phải mình đang nằm mơ không. Cậu thấy Hạ Bình Ý ngồi ở đầu giường nhìn mình, hỏi cậu lần sau còn chơi ném tuyết lúc đang sốt nữa không, cậu không dám trả lời, Hạ Bình Ý lại nghiêm mặt nhìn cậu, làm Kinh Xán thấp tha thấp thỏm.
Không biết đã ngủ bao lâu, Kinh Xán lơ mơ nghe thấy tiếng động trong phòng. Cậu khó chịu dịch đầu, nhưng vẫn không thể mở mắt nhìn xem ai vào phòng. Trong cơn mê man, Kinh Xán cảm nhận thấy một bàn tay lành lạnh áp lên trán mình, sau đó, cậu nghe thấy tiếng Hạ Bình Ý.
“Kinh Xán, dậy nào”.
Giọng nói này dịu dàng quá, đến nỗi Kinh Xán cứ ngỡ chỉ là ảo giác của mình. Nhưng dù là vậy, cậu vẫn nghe lời “ảo giác” này, bước ra khỏi cõi mộng đã quấn lấy cậu nhiều giờ.
Trần nhà trắng xóa cũng không giúp cậu tỉnh táo hơn, trái lại làm ý thức của Kinh Xán càng thêm hỗn loạn.
“Hạ Bình Ý?”, Kinh Xán quay sang nhìn người ngồi cạnh giường, chần chừ gọi.
“Ừ,” Hạ Bình Ý nhíu mày: “Không phải uống thuốc rồi à? Sao giờ nóng thế này?”.
“Không biết nữa”.
Người Kinh Xán ê ẩm vì sốt, run rẩy liên tục, lúc này cậu muốn chống người ngồi dậy, nhưng không sao nhúc nhích được.
“Cậu phải vào viện thôi,” Hạ Bình Ý sờ trán cậu: “Bây giờ cậu còn sốt cao hơn lần trước nữa”.
Bộ đồ vừa mặc để chơi ném tuyết không mặc lại được nữa, Hạ Bình Ý nói xong bèn đứng dậy, tìm quần áo giúp Kinh Xán. Kinh Xán biết tình hình sức khỏe của mình bây giờ không ổn, cũng không từ chối nữa mà ngoan ngoãn nằm đợi.
Dù đã mặc đồ ngủ nhưng khi xốc chăn lên, Kinh Xán vẫn rùng mình vì lạnh. Cậu lập tức rụt người vào chăn, nhưng nhìn người đang ngồi bên cạnh, cậu vẫn đặt bàn tay đang túm chăn lên bộ quần áo. Hạ Bình Ý bèn kéo chăn khoác lên lưng cậu: “Quàng chăn thay đồ”.
Thay quần áo xong, Hạ Bình Ý dắt Kinh Xán định ra ngoài. Song Kinh Xán lại bỏ tay anh ra, lấy chứng minh thư, ví tiền trong cặp, rồi bỏ cả điện thoại trên tay cậu vào túi, sau đó cậu mới đeo khẩu trang, nói với Hạ Bình Ý: “Đi thôi”.
Vừa rồi không xem đồng hồ, đến khi ra ngoài nhìn lên đồng hồ treo tường, Kinh Xán mới ngạc nhiên hỏi: “Giờ đã tan học đâu, cậu ra ngoài bằng cách nào thế?”.
Hạ Bình Ý mở cửa, gió lạnh tràn vào làm Kinh Xán rét run.
Hạ Bình Ý thấy vậy bèn kéo kín mũ cho Kinh Xán, sau đó ôm cậu vào lòng, hai cánh tay siết chặt lấy cậu. Không đợi cậu kịp làm gì, anh đã ôm cậu ra con đường lát đá ngoài sân.
“Trèo tường”.
“Trèo tường?”, khác với giọng kể bình tĩnh của Hạ Bình Ý, giọng Kinh Xán cao gấp mấy lần, xuyên thẳng màng nhĩ của Hạ Bình Ý.
“Giữ sức đi, sốt thế này rồi còn lớn tiếng vậy?”.
“Nhưng mà cậu không bị phát hiện à?”, Kinh Xán lo lắng hỏi.
Hạ Bình Ý không thèm nghĩ ngợi, nói: “Chắc là không đâu”.
Từ nhỏ đến lớn, Kinh Xán luôn tuân thủ quy tắc, chưa từng làm những chuyện như trèo tường trốn học. Trông Hạ Bình Ý bình tĩnh như vậy, nhưng Kinh Xán lại không yên tâm được, cậu kéo cánh tay đang ôm cậu của Hạ Bình Ý, nói: “Hay là cậu về trường đi, hồi nãy tôi ngủ không dậy được thôi, giờ không sao rồi, tôi tự đi bệnh viện được mà”.
Nghe cậu nói vậy, Hạ Bình Ý bình tĩnh nhìn cậu hai giây: “Nhìn kìa, bắt đầu nói mê sảng rồi đấy”.
Hạ Bình Ý “áp giải” Kinh Xán lên taxi, không còn đường vùng vẫy, Kinh Xán đành ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạ Bình Ý. Có lẽ do vốn đã khó chịu, lại thêm tài xế lái hơi nhanh, xe chưa lăn bánh được bao lâu mà Kinh Xá đã có dấu hiệu say xe. Thấy Kinh Xán nhắm mắt, cái đầu đang tựa vào ghế di chuyển liên tục, Hạ Bình Ý nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao thế?”.
Kinh Xán mệt mỏi mở mắt, cậu chần chừ, nói: “Tôi khó chịu”.
Dù ngoài trời rất lạnh, nhưng Kinh Xán thật sự không dằn được cảm giác buồn nôn này, cậu bèn hơi hé cửa sổ. Nhưng lúc này Kinh Xán cũng không chịu được gió, dù mở cửa sổ giúp cậu đỡ say xe hơn, nhưng lại lạnh tới mức cậu phải liên tục rụt cổ.
Hạ Bình Ý không nói gì, anh nghiêng người đóng cửa sổ bên Kinh Xán lại, hé cửa bên mình ra, sau đó anh điều chỉnh tư thế chắn gió cho cậu. Một tay Hạ Bình Ý ôm vai Kinh Xán, ra dấu bảo cậu hơi nghiêng người, tựa vào mình.
Kinh Xán nhìn tài xế ngồi đằng trước, ngồi im.
Ngày đầu tiên yêu đương cậu đã tự hiểu ra nhiều điều, học được cách đề phòng mọi người, bảo vệ họ.
“Yên tâm, không ai nhận ra đâu”. Hạ Bình Ý như đọc được suy nghĩ của Kinh Xán, anh kéo đầu Kinh Xán gần môi mình, hòa cùng tiếng radio, anh nói cho cậu nghe bằng âm lượng chỉ hai người họ nghe thấy: “Dựa vào tôi đi”.
Mặc quần áo dày quá, tiếng quần áo cọ sát lúc tựa vào nhau cũng nhiều hơn. Dưới cái lạnh thế này, Kinh Xán mê mẩn trước độ ấm trong lòng Hạ Bình Ý. Bờ vai căng cứng cũng thả lòng, Kinh Xán ngoan ngoãn tựa vào lòng Hạ Bình Ý.
Mọi ngày ngồi trên xe điện, Kinh Xán luôn tựa trán lên lưng Hạ Bình Ý, lúc này cậu lại đổi sang tựa gáy lên ngực anh. Hạ Bình Ý vòng cánh tay đang ôm Kinh Xán qua người cậu, nắm tay Kinh Xán ở một nơi tài xế không nhìn được.
Kinh Xán sửng sốt, sau đó cậu tựa vào lòng Hạ Bình Ý, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hạ Bình Ý nhẹ nhàng nắm tay cậu, nói: “Chợp mắt một lát đi”.
Kinh Xán kéo ống tay áo xuống, che tay hai người.
Nhiệt độ trong xe giảm xuống vì mở cửa sổ, nhưng lồng ngực Hạ Bình Ý như có thể che chắn mọi cái lạnh. Kinh Xán đắm chìm trong tư thế quá đỗi thân mật này, nhắm mắt lại.
“Bác tài, phiền bác lái vững chút, bạn cháu say xe”.
Mười lăm phút sau họ đã đến bệnh viện trung tâm thành phố. Cả thành phố Huy Hà chỉ có một bệnh viện lớn này thôi, vậy nên bất kể ngày nào, cổng bệnh viện luôn đông người chen chúc. Khi đến cách bệnh viện một quãng, chú tài xế lái xe chậm lại, hỏi hai người họ dừng xe ven đường, không vào trong viện được không.
“Trưa nay tôi phải qua trường đón con gái, giờ mà lái lên nữa thì còn lâu mới nhích qua được đoạn này”. Đương nhiên tài xế cũng biết người tới bệnh viện đều là để khám bệnh, ông nhìn chàng trai ăn mặc kín mít tựa vào người chàng trai còn lại, trông có vẻ cực kỳ khó chịu nên cũng thấy hơi ngại: “Xin lỗi các cậu nhiều, tôi bớt cho hai cậu năm tệ nhé”.
“Không sao đâu ạ, chú dừng xe ven đường đi”.
Hạ Bình Ý còn chưa nói gì, Kinh Xán đã mở mắt đồng ý với tài xế. Hai người xuống xe, lách qua quãng đường người chật như nêm, cuối cùng cũng vào được sảnh bệnh viện đông đúc không kém.
Lần đầu tiên Kinh Xán đến bệnh viện này, cậu nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm. Vốn Hạ Bình Ý sợ Kinh Xán mệt, bảo cậu ngồi chờ ở dãy ghế bên cạnh, nhưng Kinh Xán cứ kiên quyết đi xếp hàng lấy số cùng anh. Hạ Bình Ý hết cách, đành dẫn cậu ra ô cửa vắng nhất xếp hàng.
Hàng người lấy số tiến lên rất chậm, như thể bệnh nhân nào cũng có vô số điều muốn hỏi y tá sau quầy phát số. Đứng lâu, Kinh Xán cũng dần dần mất sức. Cảm nhận được người phía sau ngày càng dồn nhiều sức lên lưng mình, Hạ Bình Ý quay lại, kéo Kinh Xán lên phía trước, sau đó vòng hai tay qua người cậu, bảo cậu đứng tựa vào anh.
Cái ôm cực lộ liễu này làm Kinh Xán giật thót, cậu nhìn đám đông xung quanh, khẽ nhắc: “Ở đây đông lắm”.
Hạ Bình Ý nghe vậy cũng không lỏng tay ra chút nào, anh cũng nhìn quanh, sau đó chỉ vào một người bệnh đang được hai người dìu cách đó không xa, nói: “Cậu cũng là người bệnh, tôi dìu cậu, bình thường mà”.
Kinh Xán vẫn muốn nói gì đó, song lại bị Hạ Bình Ý chặn lại: “Muốn ngồi xe lăn hay muốn tôi ôm?”.
Với câu hỏi này, đáp án sai vô cùng rõ ràng.
Kinh Xán ngước nhìn Hạ Bình Ý, không trả lời.
Hai người tìm phòng khám theo chỉ dẫn trên giấy đăng ký số, sau khi đưa sổ khám và số cho y tá, Hạ Bình Ý thấy còn phải đợi mấy người nữa mới đến lượt họ, bèn tìm chỗ trống ngồi cùng Kinh Xán.
Người ngồi cạnh Kinh Xán là một đứa bé, nó chẳng chịu ngồi yên, cứ trèo lên trèo xuống mãi, đá vào chân Kinh Xán mấy lần. Kinh Xán tốt tính không nói gì, chỉ dịch chân về phía Hạ Bình Ý. Hạ Bình Ý thấy phụ huynh của đứa bé kia chỉ nhắc nhở có lệ rồi để mặc luôn, bèn đứng dậy, vỗ vai bảo Kinh Xán đổi chỗ với anh.
Kinh Xán đổi chỗ xong, cậu kéo tay áo Hạ Bình Ý, hỏi nhỏ: “Cậu tức giận à?”.
Lúc Hạ Bình Ý vui hoặc không vui đều thể hiện ra rất rõ ràng. Những lúc không vui, cằm của anh sẽ căng ra, trông hệt như đang nghiến răng vậy.
Đương nhiên Hạ Bình Ý không vui, vốn Kinh Xán đã khó chịu rồi, ngồi đây còn bị đứa bé kia quấy quá mãi. Nhưng cũng không đến mức tức giận, anh lắc đầu, quay sang nói với đứa bé kia: “Nhóc này, nhà anh nghèo lắm không mua nổi quần đâu, nhóc cẩn thận đừng đá vào chân anh, không là anh nổi giận đấy”.
Có lẽ do giọng Hạ Bình Ý hung dữ quá, đứa bé kia giương mắt nhìn anh hồi lâu, không dám nói gì.
Phụ huynh của đứa bé kia lại phản ứng lại trước, hắn ta lườm Hạ Bình Ý, Kinh Xán trông mắt hắn ta không thân thiện cho lắm, lo lắng không biết người ta có xích mích gì với Hạ Bình Ý không.
May sao có lẽ trông Hạ Bình Ý có vẻ khó nhằn, ông bố kia chỉ vỗ mông con trai mình, bế cậu bé sang bên kia, cảnh cáo nó: “Đừng có nghịch, ngồi yên đấy”.
Vốn Kinh Xán đang nghiêng đầu, nhìn đứa bé kia qua vai Hạ Bình Ý, nhưng Hạ Bình Ý lại quay người qua bẻ đầu cậu lại.
Kinh Xán nhìn vẻ mặt vẫn chưa bình thường lại của Hạ Bình Ý, lí nhí: “Dữ dằn”.
Thái độ của Hạ Bình Ý lập tức dịu đi.
“Tôi dữ dằn với cậu lúc nào chưa?”.
Kinh Xán không nói gì.
Hạ Bình Ý lại không chịu: “Còn phải nghĩ nữa? Từng này tuổi rồi tôi chưa tốt tính với ai thế này đâu đấy”.
Nghe vậy, Kinh Xán không khỏi mỉm cười, đáp lại: “Ừ”.
Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, Hạ Bình Ý kìm lòng không đặng: “Có những lúc hiền lành quá chỉ khiến cậu chịu thiệt hơn thôi”.
Kinh Xán sửng sốt, không biết có phải Hạ Bình Ý đang dạy dỗ mình không. Thật ra cậu rất tán thành với câu này, nhưng cậu không thay đổi được, tính cách đã thành hình rồi, nhiều năm sống như vậy cũng quen rồi, dường như có ấm ức thế nào cậu cũng tự chịu đựng được, chưa từng có lúc nào cần trút giận với người khác.
Cậu hơi phồng má, tội nghiệp nhìn Hạ Bình Ý, Hạ Bình Ý cũng bất lực nhìn cậu.
“Số 23, Kinh Xán, mời vào phòng khám số 3”.
Loa phát thanh gọi đến tên Kinh Xán, Hạ Bình Ý bèn kéo Kinh Xán dậy, vào phòng khám số 3.
“Cậu khó chịu kiểu gì?”, bác sĩ hỏi.
“Chắc là bắt đầu sốt từ đêm qua rồi, sáng nay vẫn ổn, có 37.3 độ thôi, có lẽ do sáng nay cảm lạnh nên giờ đang sốt cao”. Kinh Xán còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Bình Ý đã mô tả hết vấn đề của cậu.
“Có mẫn cảm với thuốc gì không?”.
“Có ạ,” Hạ Bình Ý đứng bên cạnh, giành trả lời trước: “Azithromycin”.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý, sau đó chỉ bút vào Kinh Xán: “Để bệnh nhân tự nói”.
Hạ Bình Ý khựng lại, hai bác sĩ thực tập ngồi cạnh không nhịn được cười: “Hai người là anh em à?”.
Lần này Hạ Bình Ý không trả lời, Kinh Xán lắc đầu, nói: “Không phải, bạn bè thôi ạ”.
“Vậy thì bạn cậu quan tâm cậu lắm đấy”.
Nếu hôm qua nghe được câu này có lẽ Kinh Xán sẽ âm thầm đắc ý. Nhưng hôm nay thì khác, Kinh Xán lập tức chột dạ, cái cổ cứng còng, không dám nhìn Hạ Bình Ý nữa.
Ra khỏi phòng khám, Kinh Xán cúi xuống nhìn đơn thuốc của bác sĩ: “Giờ phải xuống nhà thuốc tầng một lấy thuốc trước rồi mới đi tiêm đúng không?”.
Thấy người bên cạnh không trả lời, Kinh Xán bèn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hạ Bình Ý.
Kinh Xán giơ tay vẫy vẫy trước mắt Hạ Bình Ý. Hạ Bình Ý bèn tóm tay cậu lại, nắm chặt rồi miết: “Bạn bè à?”.
Kinh Xán không ngờ Hạ Bình Ý lại để bụng chuyện này. Cậu nghĩ hồi, giơ một ngón tay đang bị Hạ Bình Ý giữ chặt lên, giải thích: “Một trong các quan hệ của chúng ta thôi”.
“À? Thế còn quan hệ gì nữa?”.
Kinh Xán nghĩ ngay đến hai chữ, nhưng giờ bảo cậu nói ngay trước mặt anh thì không thể được. Thế là, hai chữ này vừa ra đến đầu lưỡi thì “phanh” lại, bị hai hàng răng cắn chặt ngăn cản. Kinh Xán cắn chặt hai chữ kia, đăm đăm nhìn thẳng, đi về phía trước.
Đi khám bệnh là một chuỗi những sự chờ đợi, xếp hàng không ngừng. Xuống sảnh tầng một, hai người lại đứng vào hàng chờ lấy thuốc. Kinh Xán vẫn hơi mệt, Hạ Bình Ý bèn bảo cậu tựa vào anh như vừa nãy.
“Nếu cậu không trả lời được thì tôi cho mở sách làm bài nhé”.
Sảnh bệnh viện không yên tĩnh cho lắm, đủ mọi loại âm thanh hòa lẫn cùng nhau, tiếng nào tiếng nấy đều rất sốt sắng. Giọng Hạ Bình Ý không nhanh không chậm, có vẻ đối lập rõ ràng với khung cảnh hiện thực quá mức xung quanh.
Hạ Bình Ý đọc đáp án hai chữ bên tai cậu, sau đó bàn tay đặt bên hông Kinh Xán khẽ xoa hõm eo cậu, nói: “Lặp lại nào”.
Kinh Xán từ từ mở mắt, đứng thẳng dậy.
Đằng trước lại có người lấy thuốc xong, Kinh Xán bình tĩnh dịch lên một bước theo hàng, sau đó quay người lại.
Cậu im lặng nhìn Hạ Bình Ý, Hạ Bình Ý cũng không sốt ruột, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Biết mình không trốn được, Kinh Xán bèn kéo vai Hạ Bình Ý, bảo anh ghé tai lại gần mình.
Lúc này Hạ Bình Ý không nhịn cười được nữa, anh làm theo ý Kinh Xán, ghé tai lại gần môi cậu, nghe Kinh Xán khẽ nói: “Bạn trai”.
Thật ra đêm qua Kinh Xán đã âm thầm lặp đi lặp lại từ này rất nhiều lần rồi, có lúc cậu dùng giọng nghi vấn, có lúc lại là câu khẳng định. Nhưng đến lúc này, khi Hạ Bình Ý ép cậu phải nói lên thành lời, dường như cuối cùng Kinh Xán đã đá bay được lớp giấy chắn giữa cậu và Hạ Bình Ý. Dù vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng cậu đã cảm nhận được rõ ràng tất cả đều rất chân thực.
Mùi thuốc khử trùng vẫn thoang thoảng khắp bệnh viện, không có tia nắng nào rọi được vào trong sảnh, chỉ có ánh sáng từ bóng đèn trên cao. Cậu nghiêng đầu, nhìn hàng người còn rất dài phía trước.
Tất cả đều không phải dáng vẻ cậu thích, chỉ trừ người phía sau là phải.
Họ đứng cùng nhau, họ… đang yêu nhau.