Hạ Bình Ý quấy quả làm Kinh Xán không thể tập trung xem được. Sau nụ hôn này, cậu cũng chẳng còn lòng dạ xem phim nữa. Kinh Xán không vùng vẫy nữa, cậu ngả đầu sang bên, tựa lên cánh tay Hạ Bình Ý.
Lần đầu tiên, Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán có hành động làm nũng rõ rệt như vậy.
“Không muốn xem nữa à?”, anh hỏi nhỏ.
Kinh Xán cọ lên cánh tay anh, gật đầu.
“Thế thì đi”. Hạ Bình Ý bắt lấy cánh tay Kinh Xán, “xúi giục” cậu: “Chuồn ra ngoài đi, tôi dẫn cậu đến chỗ này”.
Hai người đi sát mép phòng, lẻn ra khỏi phòng đa phương tiện, lúc đi còn có mấy học sinh lớp 12/21 hỏi Hạ Bình Ý, Hạ Bình Ý đều bình tĩnh bảo: “Đi vệ sinh tí”.
Hạ Bình Ý di chuyển không theo quy luật nào hết, Kinh Xán rẽ theo anh mấy lần, kìm lòng không đặng, nhắn nhở anh: “Trong trường nhiều camera lắm, chúng ta sẽ bị quay lại đấy”.
Hai người rẽ vào một góc cầu thang, Hạ Bình Ý bỗng dừng chân quay lại, làm Kinh Xán suýt đụng vào người anh.
“Sao thế?” Kinh Xán hỏi.
Hạ Bình Ý nhướng mày, nắm tay Kinh Xán.
“Cậu biết ai phụ trách lắp camera trường mình không?”.
Kinh Xán lắc đầu.
“Mẹ Vương Tiểu Vĩ,” Hạ Bình Ý giơ đôi tay đang lồng vào nhau của họ lên cao, đắc chí nói: “Nên là tôi biết hết chỗ nào có camera, camera quay được tới góc nào”.
Suốt quãng đường còn lại, Hạ Bình Ý vẫn không buông tay Kinh Xán, hai người nắm tay nhau đi qua sân trường mờ tối, khắp tầm mắt của Kinh Xán dường như chỉ có bóng lưng người phía trước.
Cuối cùng Hạ Bình Ý dừng lại trước một tòa nhà Kinh Xán chưa đến bao giờ, cậu ngước lên nhìn, hỏi: “Chỗ nào đây?”.
“Cậu không biết khu chúng ta học có cả thư viện đâu đúng không?”.
“Thư viện?” Kinh Xán lắc đầu: “Không biết thật”.
Hạ Bình Ý đi vòng qua sườn tòa nhà, sau đó mở cửa sổ. Kinh Xán thấy vậy đã biết ngay anh định làm gì, cậu vội vàng kéo Hạ Bình Ý lại: “Cậu định trèo cửa sổ à? Cậu vẫn muốn viết bản kiểm điểm nữa hay sao?”.
“Không sao đâu,” Hạ Bình Ý dụ dỗ cậu: “Cậu không muốn vào trong xem thử à? Vả lại dù phải viết bản kiểm điểm thì lần này cậu cũng phải viết cùng tôi mà”.
Kinh Xán chỉ mới thất thần một lát thôi mà Hạ Bình Ý đã kịp đẩy cậu đứng dưới cửa sổ.
“Cậu có lên được không? Lên đi, tôi đỡ cậu”.
Kinh Xán ngước mắt nhìn độ cao của cửa sổ, nói: “Lên thì lên được, nhưng chúng ta không cần thiết phải lẻn vào đâu nhỉ?”.
Kinh Xán vẫn lo Hạ Bình Ý sẽ tóm, bèn thử thuyết phục anh đi chỗ khác.
“Sao lại không cần?” Hạ Bình Ý ung dung bảo: “Đây là thư viện đó, chúng ta vào trong học hỏi thêm”.
Hạ Bình Ý biết tỏng tính Kinh Xán, biết mình không thúc cậu đi thì cậu hoàn toàn có thể đứng đây nói chuyện với anh mãi. Vậy nên Hạ Bình Ý thẳng tay ôm chân Kinh Xán nhấc cậu lên, làm Kinh Xán không thể không lộn qua cửa sổ theo ý anh. Cho Kinh Xán vào trước rồi, Hạ Bình Ý cũng nhanh chóng trèo qua.
Họ lén lút vào thư viện, đương nhiên không dám bật đèn, không biết Hạ Bình Ý lấy đâu ra một chiếc đèn pin nho nhỏ, chiếu xuống sàn nhà. Kinh Xán đi tới giá sách viết “Thể loại Văn học – Lịch sử”, quay lại nói với Hạ Bình Ý.
“Không phải cậu bảo vào đây học hỏi à?”.
Hạ Bình Ý nghe vậy bèn kéo cậu lại, đè cậu lên chiếc ghế chân cao cạnh cửa sổ: “Học được cách chặn họng tôi rồi à?”.
Kinh Xán nghiêng đầu: “Tôi đâu dám”.
“Cậu có gì mà không dám hả? Còn ngồi lên vai tôi rồi cơ mà”.
Chuyện này thì Kinh Xán không thể không cãi lại được: “Rõ ràng là cậu bảo tôi ngồi mà…”.
Hạ Bình Ý không cho Kinh Xán cãi thêm nữa, anh nâng cằm cậu, không nói không rằng đã hôn Kinh Xán.
Đến cũng đến rồi, khẩn trương vào việc nào.
Lúc nãy ở phòng đa phương tiện chỉ được lén lút hôn vội, Hạ Bình Ý chưa thể hiện được chút tình cảm nào cả. Lúc này không có ai xung quanh, không gian tối tăm khép kín như phóng đại cảm xúc của anh, thôi thúc Hạ Bình Ý ngày càng hôn sâu.
“Ừ, tôi bảo cậu ngồi lên,” giọng Hạ Bình Ý hơi khàn, làm Kinh Xán nghe xong càng nhũn chân hơn: “Ai bảo tôi là ngoại lệ chứ. Tôi là ngoại lệ, cậu cũng phải là ngoại lệ”.
Kinh Xán cảm giác nụ hôn của anh ngày một sâu hơn, hơi thở của Hạ Bình Ý quanh quẩn khắp môi lưỡi cậu, vòng ôm của anh cũng càng lúc càng chặt lại. Hơi thở của cả hai đều rất hỗn loạn, Kinh Xán lại cảm nhận thấy hơi thở bức bách quen thuộc, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trong quá khứ. Cái hôn không biết chừng mực này của Hạ Bình Ý lại khiến Kinh Xán vững lòng hơn, cậu cũng bất giác vòng tay ôm cổ Hạ Bình Ý từ lúc nào.
Không biết bao lâu sau, Hạ Bình Ý thở dốc bên tai Kinh Xán, sau đó anh lại khẽ hôn lên tai cậu.
“Hồi nãy tôi bảo tôi sẽ làm cùng cậu, cậu không tin đúng không?”.
Kinh Xán chớp mắt chờ đợi một lát mới tỉnh táo lại, cậu không lắc đầu cũng không gật đầu, không cho câu hỏi này của Hạ Bình Ý bất cứ câu trả lời nào.
“Không thừa nhận cũng vậy thôi, tôi nhìn thấy mà”. Hạ Bình Ý nhẹ nhàng đỡ gáy Kinh Xán, nói tiếp: “Đừng không tin, tôi sẽ luôn ở bên cậu, vậy nên dù sau này có chuyện gì, cậu cũng không cần phải sợ”.
Kinh Xán không sao hình dung được suy nghĩ của mình lúc này, cậu ôm chặt cổ Hạ Bình Ý, như sợ anh đi mất, sau đó lại vùi đầu vào hõm vai anh, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi ở nơi đó.
Kinh Xán há miệng thở, cậu muốn hít thở thật nhiều, để khắc sâu hình ảnh này vào ký ức của mình.
Không biết bao lâu sau, Kinh Xán mở mắt, khẽ hỏi: “Thật à?”.
“Đương nhiên rồi”.
Nếu cậu tin lời hứa này, có lẽ thế giới của cậu sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Kinh Xán như đang đứng trong một chiếc chai thủy tinh, nhìn ra thế giới tươi đẹp đầy cám dỗ bên ngoài, thế giới xinh đẹp kia có khinh khí cầu rực rỡ, tươi đẹp nhất, có ánh mặt trời chẳng bao giờ tắt, khiến người ta dễ dàng chìm đắm.
Nhưng hồi lâu sau, Kinh Xán như chợt tỉnh ngộ, cậu lắc đầu: “Đừng, nếu cậu thấy tôi khó ở quá thì đừng ở bên tôi nữa”.
“Cậu nói gì lạ vậy?”, Hạ Bình Ý bật cười, anh kéo tay Kinh Xán ra khỏi người mình, nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: “Khó ở quá là thế nào?”.
Kinh Xán không sao giải thích được, cậu im lặng một chốc rồi nói: “Tôi chỉ nghĩ không ai nói trước được tương lai, tôi tin lời cậu, nhưng không muốn cậu hứa hẹn như vậy”.
Hạ Bình Ý không biết Kinh Xán lại nghĩ đến chuyện kỳ quái gì, sao cậu lại có suy nghĩ bi quan như vậy. Anh bèn nắm vai cậu, nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi nói sẽ ở bên cậu thì sẽ ở bên cậu, sau này không được nói mấy câu thế này nữa”.
Kinh Xán vẫn muốn cãi lại, nhưng Hạ Bình Ý không cho cậu cơ hội đó nữa, anh lại hôn Kinh Xán. Mà quá đáng hơn nữa là anh còn thò cả tay vào đồng phục của cậu, sờ eo Kinh Xán. Kinh Xán tránh đi vì ngứa, nhưng sau dần, cậu cũng chẳng còn sức suy nghĩ gì nữa.
Hôm đó, khi ra khỏi thư viện, Kinh Xán hỏi anh: “Sao tự nhiên cậu muốn đến thư viện thế?”.
Kinh Xán cứ nghĩ Hạ Bình Ý sẽ nói mấy từ như kiểu “hẹn hò” gì đó, nhưng không ngờ, bóng tối lại làm Hạ Bình Ý chân thành hơn bao giờ hết.
Anh đứng bên cửa sổ, nói với cậu: “Vì muốn hôn cậu”.
Tối đó về nhà, Kinh Xán không giục Hạ Bình Ý học bài mà hai người cùng ngồi trên chiếc sô pha ở sân thượng hồi lâu. Gió đêm tĩnh lặng đánh thức cơn buồn ngủ, Kinh Xán ngáp dài. Hạ Bình Ý thấy vậy bèn kéo cậu nằm lên đùi mình, Kinh Xán trở mình, tìm một tư thế thoải mái rồi bắt đầu lướt điện thoại.
Thời gian qua, số người cậu liên lạc trong WeChat dần dần nhiều thêm, Ôn Tương Doanh còn thêm cậu vào nhóm lớp nữa. Lúc này mọi người vẫn chưa ngủ, có mấy người lén cầm điện thoại đến lễ tuyên thệ đang gửi ảnh mình chụp trộm được vào nhóm, người nào được chụp đẹp thì vui vẻ nhận ảnh, hoặc không thì lồng lộn lên chê bai người chụp chụp xấu quá, đòi xóa ảnh ngay lập tức. Kinh Xán bắt được hai bóng lưng rất quen thuộc giữa loạt ảnh xếp hàng, cậu mở tấm hình đó, giơ lên cho Hạ Bình Ý xem.
“Bọn mình này”.
Bóng lưng hai người chồng lên nhau, mọi người xung quanh đều đang nhìn họ.
Hạ Bình Ý phóng to tấm ảnh lên, tiếc hùi hụi bảo: “Bị nhòe rồi”.
Thế là Kinh Xán mở tin nhắn với Ôn Tương Doanh ra, tìm lại tấm hình Ôn Tương Doanh gửi cho cậu.
“Tấm này không mờ”.
Hạ Bình Ý nhìn xuống, sau đó anh cúi đầu mở điện thoại của mình, đưa cho Kinh Xán xem. Hạ Bình Ý đã cài tấm hình này thành hình nền tin nhắn của anh và Kinh Xán từ lâu rồi.
Kinh Xán ngắm nghía xong, cậu bấm ra mép màn hình điện thoại của Hạ Bình Ý, muốn xem anh đang để ảnh nền điện thoại là gì.
“Ơ? Sao cậu lại dùng ảnh này…”. Kinh Xán vẫn nhớ tấm hình Hạ Bình Ý cài làm ảnh nền này, đó là tấm hình Hạ Bình Ý chụp trộm lúc cậu ước với pháo hoa hồi năm mới. Lúc đó cậu thấy tối quá, chụp ảnh nhờ ánh sáng lập lòe của pháo hoa thì chẳng đẹp chút nào, đến giờ cậu nhìn lại vẫn thấy cứ là lạ.
“Cậu không dùng tấm nào đẹp đẹp được à?”.
“Hình này đẹp lắm rồi còn gì,” Hạ Bình Ý nghiêm túc nhìn lại, không mảy may ý định thay đổi: “Đẹp quá chừng, giống hệt thiên thần nhỏ ước nguyện vậy”.
Kinh Xán lườm anh, ví von kiểu gì vậy?
Hạ Bình Ý thấy cậu không hài lòng bèn bóp mặt cậu, ép hai bên má vào: “Nói tôi hả? Thế cậu thì sao? Đến giờ vẫn dùng hình nền mặc định của điện thoại, có chấp nhận được không? Sao hả, giờ đến quyền lợi cơ bản của người yêu cũng không được bảo đảm nữa à?”.
Kinh Xán chột dạ cầm điện thoại, lí nhí: “Giờ đổi đây còn gì…”.
Kinh Xán chưa hẹn hò bao giờ, nhưng trước đây cậu từng thấy người khác để màn hình điện thoại là ảnh bạn trai hoặc bạn gái, chẳng qua đến lượt mình thì hình như cậu không nhận ra rằng, mình cũng có tư cách làm chuyện này rồi.
Cậu nhanh nhẹn đổi hình nền điện thoại, Hạ Bình Ý kiểm tra, bỗng phát hiện cậu dùng một tấm hình chụp hai chiếc bóng vào đêm, có vẻ như là lúc anh chở Kinh Xán, hai người tựa sát nhau.
“Cậu chụp lúc nào thế?”, Hạ Bình Ý hỏi.
Kinh Xán nghĩ lại, thành thật trả lời: “Tối hôm cậu bắt gặp tôi sốt lần đầu tiên đó”.
Lần đầu tiên bị sốt?
Hạ Bình Ý sững sờ, chuyện này đã là rất lâu trước rồi nhỉ. Hôm đó vẫn chưa vào đông, lá vẫn rơi đầy mặt đất.
Kinh Xán thấy Hạ Bình Ý bật cười, bèn thắc mắc hỏi lý do.
Hạ Bình Ý xoa đầu cậu, hỏi: “Thích tôi lâu vậy rồi à?”.
Không biết nhà ai còn chưa ngủ, tiếng nhạc không lớn xuyên qua vách kính, dạo chơi khắp đường phố yên lặng. Nghe tiếng nhạc như đến từ những thập niên nào đó, phác họa lại hơi thở của phố to ngõ nhỏ thời ấy. Kinh Xán cảm giác như tiếng hát êm tai này đang hát lên tiếng lòng cậu, dẫn dắt cậu, làm cậu không dám nghe rõ lời. Nhưng không ngờ, Đặng Lệ Quân lại cứ lặp đi lặp lại câu “Ngoài anh ra, em chẳng thể cảm nhận được tình cảm nào khác”.
Khi bài hát kết thúc, Kinh Xán bỗng gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng.
Khi cậu phát ra âm thanh khẳng định này, đôi mắt vẫn bịn rịn nhìn Hạ Bình Ý. Thật ra Hạ Bình Ý không ngờ Kinh Xán trả lời anh, từ khi hai người họ bên nhau, anh vẫn luôn là người mặt dày, còn Kinh Xán chỉ ngoan ngoãn phối hợp. Càng lúc anh càng quen nói những lời ngon ngọt, mà Kinh Xán chỉ nói một câu “chúng ta” thôi, với anh đã là ngọt ngào lắm rồi.
Kinh Xán cầm điện thoại, nói tiếp: “Có thể còn sớm hơn cậu tưởng tượng cơ, sớm hơn nữa, sớm hơn nữa, sớm hơn nữa…”.
Kinh Xán lặp lại rất nhiều lần, càng nói tiếng càng nhỏ, đến khi hoàn toàn chìm vào ánh trăng.
“Nói nhiều lần vậy làm gì?”.
Lúc này Kinh Xán cười rộ lên như trẻ con, có thể nhận ra hôm nay cậu thật sự rất vui.
“Lặp lại đó, cũng có thể là tiếng vọng. Lúc cậu hát cho người mình thích nghe, cậu sẽ kéo giọng thật dài, khi hai người gọi điện thoại, có thể sẽ chào nhau rất nhiều lần trước khi tắt. Lặp lại càng nhiều lần, chứng tỏ tình cảm càng sâu đậm”.
“Ví dụ xem nào,” Hạ Bình Ý hỏi.
“Chẳng hạn như, tôi rất, rất, rất, rất, rất thích…”.
Ca sĩ đang hát đến câu Hạ Bình Ý thích nhất, nghe Kinh Xán nói vậy, Hạ Bình Ý nhướng mày cúi xuống gần Kinh Xán. Kinh Xán nhìn anh, nói: “Ăn xoài”.
“À…”, Hạ Bình Ý vừa thấy cậu cười đã biết chuyện không đơn giản, anh siết thắt lưng Kinh Xán kéo cậu về phía mình, cười nói: “Tôi biết trình làm văn của cậu không đâu vào đâu rồi, nhưng riêng gì làm văn, tôi nghĩ khả năng nghe hiểu của cậu cũng không ổn đâu, không hiểu người khác muốn hỏi gì hết”.
Kinh Xán càng sợ ngứa, Hạ Bình Ý càng thích ra tay với eo cậu. Nằm trong lòng Hạ Bình Ý không trốn đi đâu được, Kinh Xán cười đỏ cả mặt.
“Nhưng mà cậu không sớm hơn tôi đâu”.
Thấy Kinh Xán khó hiểu nhìn mình, Hạ Bình Ý nói tiếp: “Cậu có biết lần đầu chúng ta gặp nhau ở trên cầu thang, tôi đã nghĩ gì không?”.
“Nghĩ gì thế?”.
“Lúc đó… tôi đã thấy hơi tiếc, tôi nghĩ nếu cậu là một cô gái, nhất định tôi sẽ theo đuổi cậu, cưới cậu”.
Giờ nghĩ lại, Hạ Bình Ý vẫn thấy khó tin, dường như đã có ý thức nào đó thức tỉnh từ rất sớm, trước khi anh kịp hiểu rõ, nó đã tự ý điều khiển tình cảm trong cơ thể anh, nhốn nháo muốn lại gần Kinh Xán.