Hạ Bình Ý về nhà lục lại hết những ghi chép trong khoảng thời gian đó, anh mang những thứ mình từng ghi lại đến nhà Kinh Xán, đọc lại từng trang một. Anh muốn nhờ những thứ này khôi phục lại mớ ký ức lộn xộn của mình, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu, anh gần như không nhớ lại được chuyện gì.
Hạ Bình Ý chán nản, Kinh Xán không nỡ nhìn anh như vậy bèn cất hết những thứ anh mang đến vào ngăn kéo, khóa lại, không cho anh xem nữa.
“Không muốn tôi nhớ lại à?” Hạ Bình Ý hỏi.
Kinh Xán lắc đầu, ngồi xuống cạnh anh.
Đầu giường cậu có mấy chiếc xe 4WD, ngoài những chiếc Hạ Bình Ý tặng cậu thì còn thêm một chiếc xe rất lớn nữa. Đó là chiếc xe Kinh Tại Hàng đã mang đến đây tặng cậu.
Biết sự thật về sinh nhật tám tuổi của mình, cảm xúc của Kinh Xán không dao động nhiều như cậu tưởng tượng. Cậu thấy như vậy cũng tốt, như thể đã có một nút thắt trong cuộc đời cậu được tháo gỡ. Nhưng dường như cậu cũng chẳng nhẹ nhõm hơn là bao. Cậu vẫn gặp lại cơn ác mộng ấy, vẫn sẽ mơ thấy đầu giường khống trải sau khi ngủ dậy, vẫn mơ thấy mình chạy xuống cầu thang, nhìn thấy Kinh Tại Hàng đang uống cà phê, bình tĩnh nhìn cậu.
Khi cậu choàng tỉnh bởi giấc mộng lần nữa, cậu mới biết nỗi sợ đi cùng mình bao năm qua đã ăn sâu bén rễ trong lòng cậu, mọc lên thành từng gốc cổ thụ cành lá sum suê, không thể nhổ lên dễ dàng vậy được.
“Không muốn,” Kinh Xán nằm sấp xuống giường, đặt tay lên chiếc xe 4WD kia: “Nếu cậu quên đi vì quá đau khổ thì tôi hy vọng cậu không bao giờ nhớ lại nữa. Tôi không muốn cậu đau khổ, cũng không muốn cậu gặp ác mộng nữa. Tôi muốn mình tốt lên, cùng cậu”.
Hạ Bình Ý cũng nằm bò xuống, đè lên lưng Kinh Xán. Anh vuốt ve cổ Kinh Xán, nhẹ nhàng xoa vài lần. Kinh Xán cũng nhắm mắt lại trước sự vỗ về dịu dàng này.
“Nhưng tôi muốn thấy cậu hồi đó”.
Cậu hồi đó…
Hạ Bình Ý không nhớ, nhưng Kinh Xán thì nhớ rất rõ.
Trong mắt mọi người, lúc đó cậu thường xuyên nói chuyện một mình, là kẻ không bình thường, cần phải tránh xa để bảo đảm an toàn. Cậu chịu đựng tất cả những sự trêu đùa và chống đối ấy, không nói với giáo viên, cũng không nói với bố mẹ. Khoảng thời gian đó thật sự rất tồi tệ, ngày nào cậu cũng đứng bên ranh giới gục ngã. Chỉ riêng buổi tối cơ thể cậu đau đớn nhất kia, lại gắn với những điều tốt đẹp trong lòng Kinh Xán.
Bởi Hạ Bình Ý như chàng dũng sĩ xông vào cơn ác mộng của cậu, chém rách màn đêm, cho cậu nhìn thấy vầng trăng trên trời tròn như vậy, sáng như vậy.
Biết bình tinh sẽ tới, đêm tối cũng không làm người ta tuyệt vọng nữa.
Cậu vẫn nhớ mãi vầng trăng hôm ấy, cũng nhớ mãi một Hạ Bình Ý đi về phía cậu.
“Đừng nhìn,” Kinh Xán lắc đầu, nói: “Cậu cứ coi như lần gặp nhau ở cầu thang là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi, như vậy sẽ tốt hơn”.
“Tại sao?” Hạ Bình Ý hỏi.
Kinh Xán rụt tay về, gác dưới cằm. Cậu vẫn nhớ mùa hè năm trước, đó là cuộc gặp gỡ cậu đã chuẩn bị rất lâu mới chờ được.
“Bởi vì… trước đây tôi thảm hại lắm”. Kinh Xán khẽ nói: “Tôi không muốn cậu thấy tôi thảm hại như vậy, tôi hi vọng mỗi lần cậu nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau, suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu sẽ là lúc đó, cậu từng muốn nắm tay tôi đi hết quãng đời còn lại”.
Lần đầu gặp gỡ thật sự của họ đúng là hối ức đáng nhớ với Kinh Xán. Nhưng ngược lại, với Hạ Bình Ý thì đó chỉ là anh từng gặp một cậu bé thảm hại, bị bắt nạt, vào khoảng thời gian anh đau khổ nhất.
Cậu muốn mình là một cậu bé cực ngầu trong lòng Hạ Bình Ý, là người khiến anh rung động từ cái nhìn đầu tiên, mà không phải là một cậu bé thảm hại.
“Thảm hại?”.
Kinh Xán mặc quần đùi, Hạ Bình Ý vẫn nhớ chuyện cậu từng kể trước ánh nến sinh nhật, bèn sờ lên vết sẹo trên đùi cậu.
“Thảm hại thế nào? Người từng cứu cậu mà cậu kể là tôi à?”.
“Ừ,” sinh nhật mười bảy tuổi cậu vẫn chưa chắc chắn, nhưng giờ thì cậu khẳng định rồi. Kinh Xán nói: “Là cậu đấy, cậu đã cứu tôi”.
“Vậy kể cho tôi nghe, lúc đó tôi làm gì rồi? Chúng ta đã có chuyện gì?” Hạ Bình Ý sợ cậu không vui còn nói thêm: “Cậu tả cậu đẹp đẹp chút cũng được”.
Nghe anh nói vậy, cậu bé cực ngầu bèn xốc lại tinh thần. Kinh Xán chống cánh tay lên ngực Hạ Bình Ý, bảo anh đứng dậy.
“Tôi kể cho cậu nghe rồi đấy, là lần tôi bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh, lúc ra ngoài tôi không dám về nhà, nhưng lại đụng phải họ trên đường. Họ vây quanh tôi, đánh tôi, sau đó có một quả bóng rổ bay ra, va lệch đầu tên đứng trước mặt tôi luôn”.
Hạ Bình Ý sững người: “Tôi ném à?”.
“Ừ,” Kinh Xán ngồi khoanh chân, gật đầu.
“Ha,” Hạ Bình Ý không ngờ mình từng làm hành động này: “Tôi ngầu thế à?”.
Kinh Xán dừng lại vài giây, nói chắc nịch: “Cực kỳ ngầu”.
Hạ Bình Ý xoa đầu cậu, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó cậu đi vào từ đầu ngõ, lúc đó cậu mặc áo sơ mi đen, đội mũ lưỡi trai, đi chậm lắm. Tôi nhớ cậu đã nói ‘Làm gì đấy? Bắt nạt trẻ con à?’, sau đó cậu đánh nhau với mấy tên kia. Cậu giỏi lắm luôn, đánh mấy phát đã hạ đo ván cả đám rồi. Lúc đó cậu bị thương, chỗ trên lông mày đó, tôi đưa băng cá nhân cho cậu. Nhưng mà lúc đó cậu không giống bây giờ đâu, hơi nóng tính chút”. Kinh Xán nhìn anh, nhắc lại một từ mình từng dùng để nhân xét Hạ Bình Ý: “Dữ dằn gì đâu”.
“Ha ha,” Hạ Bình Ý bỗng “tỉnh ngộ”: “Tôi bảo mà, tôi cứ nghĩ lúc ở bệnh viện cậu chần chừ cái gì mãi”.
Kinh Xán hầm hừ khe khẽ.
“Tôi hung dữ với cậu à?”.
“Cậu kéo tôi rời khỏi đó, nói tôi bị thương nặng, còn bảo tôi đi bệnh viện. Tôi vừa nói không muốn đến bệnh viện mặt cậu đã hằm hằm, bảo ‘Không đến bệnh viện thì muốn làm gì? Chơi bóng rổ à?’”.
Hạ Bình Ý không nhịn được bật cười, anh có thể tưởng tượng ra lúc mình nói câu này đã dùng giọng điệu gắt gỏng thế nào.
“Sau đó thì sao? Cậu nói gì?”.
“Lúc đó tôi cũng không biết nên làm gì, nhưng tôi không muốn đi khám thật nên đã nói ‘Được đấy’. Sau đó cả nửa phút cậu chẳng nói gì hết,” Kinh Xán chột dạ nói: “Chắc là bị tôi chọc tức quá. Sau đó, cậu kéo tôi lên lưng cậu, cõng tôi đến bệnh viện, nhưng mà cậu chỉ ném tôi trước cửa bệnh viện rồi đi luôn”.
Nói xong, Kinh Xán thấy mình dùng từ chưa đúng lắm, vội vàng sửa lại: “À, không phải ném, là thả xuống, lúc cậu thả tôi xuống nhẹ nhàng lắm”.
“Vậy bóng rổ thì sao?”.
“Bóng rổ là lần thứ hai gặp mặt rồi. Tôi muốn gặp lại cậu, hôm cậu cứu tôi cậu có cầm bóng rổ, tôi nghĩ chắc là cậu chơi bóng ở sân cạnh nhà tôi nên khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng đứng trước cửa sổ đợi cậu. Cuối cùng cũng có một tối cậu đến đó, tôi bèn chạy xuống tìm cậu. Chắc là cậu thấy tôi đứng nhìn cậu mãi nên đã hỏi tôi có muốn chơi không. Tôi nói không biết chơi, sau đó cậu bảo ‘Bóng rổ đơn giản lắm, tôi dạy cậu’. Tôi đã tập động tác cậu dạy tôi rất nhiều lần, cậu cũng thấy đấy, thành quả tốt lắm luôn. Ban đầu tôi muốn biểu diễn cho cậu xem, nhưng sau hôm đó thì cậu không tới nữa. Ngày nào tôi cũng đợi, đợi mãi, đợi mãi, sau đó tôi bắt đầu không dám chắc…”.
“Chuyện gì?”.
Kinh Xán lắc lư cơ thể, nói: “Không chắc có phải cậu cũng là người tôi tưởng tượng ra không”.
Có khi nào không có ai cứu cậu hết, cậu đã tự tưởng tượng ra một dũng sĩ? Có khi nào cũng chẳng có ai dạy cậu chơi bóng rổ, chỉ là cậu tự hoàn thiện cho giấc mộng của mình hay không?
Hạ Bình Ý bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện.
Tại sao lúc chạy bộ Kinh Xán tỏ ra đề phòng mình như vậy, tại sao khi đứng dưới bảng quảng cáo, Kinh Xán lại nói “Tôi không nhớ”.
Thật ra cậu vẫn luôn nhớ rõ, chẳng qua là không dám tin những gì mình thấy.
“Vậy tức là lúc gặp tôi ở trường, cậu cũng nghĩ tôi là ảo giác của cậu à?”.
“Ừ”.
Cả hai im lặng rất lâu, sau đó, Kinh Xán bỗng ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Hạ Bình Ý, tôi vẫn luôn tìm cậu. Tìm cậu ở cả hai thế giới”.
Lời thổ lộ như lời yêu này khiến Hạ Bình Ý sững lại.
Không biết tại sao anh bỗng nhớ đến câu Tống Ức Nam đã nói khi ở trong bếp: “Nếu cháu là giả, có lẽ Tiểu Xán thật sự sẽ ở lại thế giới có cháu”.
Hạ Bình Ý xoa mặt Kinh Xán, gọi tên cậu.
“Tiểu Xán”.
“Ơi?”.
“Nếu như, tôi nói nếu như thôi, tôi không thật sự tồn tại trên thế giới này thì cậu sẽ làm sao?”.
Thật ra từ khi gặp lại Hạ Bình Ý, Kinh Xán đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Kinh Xán chớp mắt, quả quyết nói: “Tôi sẽ ở bên cậu”.
Thật ra cậu không cần “nếu như”.
Không ai biết rằng khi đến Huy Hà, thấy Hạ Bình Ý trên đường qua vách kính cửa sổ, lúc đó cậu vẫn nghĩ Hạ Bình Ý chỉ là ảo giác mà cậu tưởng tượng ra.
Nhưng cậu đã ở lại.
“Cậu thích tôi từ lúc đó à?” Dường như việc Kinh Xán tranh giành câu “Tôi thích cậu trước” với anh ngày họ tỏ tình đã có đáp án, Hạ Bình Ý hỏi tiếp: “Thích tôi từ lúc tôi cứu cậu rồi à?”.
Lần này Kinh Xán im lặng rất lâu, cuối cùng cậu lắc đầu.
Cậu nói: “Tôi không biết có tính không nữa, chắc là… vậy đấy”.
Thật ra trong khoảng thời gian tìm kiếm dằng dặc kia Kinh Xán chưa từng nghĩ đến chuyện có thích hay không. Lúc đó cậu hoàn toàn không có ý thức gì về từ này, cũng không biết từ này mang lại cho người ta cảm nhận thế nào, là nhung nhớ da diết? Hay giằng xé tim gan? Cậu từng đọc, từng xem rất nhiều lời thoại kinh điển bày tỏ tình yêu trong tiểu thuyết, phim ảnh, muôn màu muôn vẻ, cũng từng xúc động vì chúng. Nhưng khi thật sự trải qua rồi, cậu mới biết những lời nói ấy vẫn chưa đủ chuẩn xác.
Với Kinh Xán, thích không phải là một khoảnh khắc, không phải tình cảm đột ngột sôi trào, mà là sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy, tiếc nuối và nhớ nhung như lớp bụi chồng lên những ngày trống trải dần qua, dần dần tích thành một bức trường cao chót vót.
Thích của người khác là khao khát phá tan rào cản, cậu thì không. Cậu chỉ ngồi trên vách tường cao, nhìn thế giới mênh mông bên ngoài. Cậu không muốn yêu anh, không định thích anh, trong tim cậu chỉ có một ý niệm còn lớn lao hơn cả thế giới – Cậu muốn gặp anh lần nữa, muốn nói với anh một câu thật đơn giản “Tôi là Kinh Xán, tên cậu là gì?”.
Lời Kinh Xán làm Hạ Bình Ý càng thêm phiền muộn, anh nhìn vào mắt Kinh Xán, hỏi: “Tại sao cậu không hỏi thẳng tôi? Tại sao không nói với tôi là chúng ta từng gặp nhau”.
Anh rất mong từ lâu trước Kinh Xán nói với anh rằng “Tôi từng gặp cậu”. Nếu vậy, có lẽ họ sẽ đến gần nhau anh hơn, anh sẽ được hiểu về quá khứ của Kinh Xán sớm hơn, không để Kinh Xán trải qua nỗi bất lực kia nữa. Khi đó cũng sẽ không có bài thi tiếng Anh kia, không có đôi chân va vấp đến đổ máu của Kinh Xán.
Tại sao?
Nghĩ kỹ lại Kinh Xán bỗng phát hiện, dường như im lặng luôn là quyết định đầy tự nhiên của cậu. Sau khi hỏi thử anh ở phòng bếp, cậu chưa từng nghĩ đến việc đối đầu với Hạ Bình Ý vì chuyện này. Tại sao lại thế?
Một lát sau, Kinh Xán đã hiểu.
“Bởi vì tôi chưa từng nghĩ những người khác sẽ sai lầm”.
Những điều xuất hiện trong thế giới của cậu luôn là sai lầm, nhưng người khác thì không.
Vậy nên dù cậu không biết nếu Hạ Bình Ý chưa từng đến Bắc Kinh thì tại sao cậu lại tưởng tượng ra một người giống hệt anh, tại sao Hạ Bình Ý lại có vết sẹo trên lông mày giống người đó, nhưng cậu chưa từng nghi ngờ Hạ Bình Ý nói dối.