Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 68:




Sự kiện của Giả Trân cùng Tần Khả Khanh làm liên lụy thanh danh Lý gia bị hao tổn, Lý Thủ Trung liền nảy sinh oán khí với Giả Dung. Lần này cao điệu muốn đuổi học hắn, chưa chắc không có ý tứ muốn trút căm phẫn.
Nơi này học sinh chỉ có ba người Giả Dung, Tống Thanh là dựa vào năng lực bản thân thi vào cống sinh. Mà Trầm gia tuy có danh ngạch ấm sinh nhưng Trầm Nhược Hư khinh thường sử dụng. Hắn cùng Tống Thanh đều thông qua khoa thị đậu được công danh, thành tích đứng hàng đầu, được tuyển vào nơi này học tập.
Như vậy "ấm sinh" phẩm hạnh ti tiện trong miệng Lý Thủ Trung, ám chỉ chính là Giả Dung.
Vu giám thừa cùng Phạm giám thừa luôn thương tiếc Giả Dung, nhìn ra mục đích của Lý Thủ Trung là muốn đuổi đi Giả Dung, liền đem hắn phân loại thành tiểu nhân đứng về hướng Giả Trân nối giáo cho giặc, trong đồng tử lúc này dâng lên hai ngọn lửa.
Chỉ thấy Giả Dung mờ mịt nhìn quanh, khó hiểu hỏi:
- Học sinh ngu dốt, không biết tế tửu nói là người phương nào?
Trầm Nhược Hư âm thầm nhìn Giả Dung, cảm giác cổ quái lúc trước lại xuất hiện.
Lý Thủ Trung phất tay quét rơi nghiên mực trên bàn, chỉ vào mũi Giả Dung cả giận nói:
- Ở đây ấm sinh cũng chỉ có một mình Giả Dung ngươi, ngươi đừng giả bộ hồ đồ! Hiện tại liền thu thập xong vật của ngươi, cút ra khỏi quốc tử giám!
Giả Dung vô tội, mở trừng hai mắt thần tình thuần lương nói:
- Tế tửu ngài tuổi không nhỏ, trí nhớ có lẽ có chút hỗn loạn, nhớ lầm rồi chứ. Học sinh không phải ấm sinh, là lệ giám.
Lớn tuổi trí nhớ không tốt? Rõ ràng là ám chỉ hắn già hồ đồ.
Lý Thủ Trung nhất thời nổi trận lôi đình, vỗ bàn một cái bật dậy muốn trách mắng Giả Dung, Trầm Nhược Hư đã giành lên tiếng trước.
- Giả huynh chứng thật là quyên lệ giám, học sinh có thể làm chứng.
Xem ra bộc lộ chuyện xấu xa của Trữ quốc phủ, đại bộ phận người Giả gia cùng thông gia có quan hệ với Giả gia đều đứng về phía mặt đối lập với Giả Dung. Cũng may lúc trước hắn liệu được một bước này cho nên mới kịp quyên trước lệ giam.
Tống Thanh theo sát phía sau nói:
- Học sinh cũng có thể chứng minh.
Cùng ngày nghỉ phép, Trầm bá bá đã hỗ trợ quyên lệ giám lấy được chứng minh, kêu a Hư cầm về cho Giả Dung. Lý tế tửu cùng mấy vị khác thoạt nhìn còn không biết, chẳng lẽ Giả Dung cố ý lưu tới bây giờ để âm người, hạ mặt mũi của Lý Thủ Trung?
Lý Thủ Trung giận quá thành cười:
- Hoang đường! Ta vốn là tế tửu quốc tử giám, Giả Dung là lệ giám hay ấm sinh ta làm sao không rõ ràng?
Lý Thủ Trung kiêng kỵ mấy nhà kềnh càng sau lưng Tống Thanh cùng Trầm Nhược Hư, cho dù tức giận hai người cũng không dám cố ý đem lửa giận tát lên người bọn họ.
- Ai nha!
Giả Dung đột nhiên vỗ đầu, lộ ra biểu tình chán nản:
- Đều tại ta! Trận này vội vàng học tập, quên đem đồ vật đưa cho giám thừa các vị, cùng các vị nói rõ ràng, học sinh đã từ ấm sinh chuyển sang lệ giám.
- Phạm giám thừa thỉnh xem, đây là chứng minh quyên nạp cùng chứng minh lệ giám do quan phủ mở ra.
Giả Dung lấy ra hai phần chứng minh đưa cho Phạm giám thừa ngồi gần nhất.
Rõ ràng bên mình mang theo chứng minh, lại nói đã quên, hiện giờ Tống Thanh đã mười phần xác định Giả Dung cố ý làm như vậy. Nhìn vẻ mặt thuần lương của Giả Dung, hắn xê dịch bước chân tới gần Trầm Nhược Hư.
- Không sai, thật sự.
Phạm giám thừa xong xong, trên mặt lộ vẻ tươi cười đưa cho Vu giám thừa.
Lý Thủ Trung hiển nhiên không tin, từ sau bàn đi tới đoạt lấy hai phần chứng minh trong tay Vu giám thừa, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm quan ấn trên chứng minh, một cỗ uất khí lập tức nảy lên trong lòng.
- Nếu Giả Dung đã quyên nạp lệ giám, Lý tế tửu từ nay về sau đừng tiếp tục nhắc tới việc đuổi đi Giả Dung.
Vu giám thừa nói xong lại nói:
- Hơn nữa Giả Dung tâm tính thuần lương trung hậu, xưa nay phẩm hạnh tốt đẹp. Ta cùng Phạm giám thừa thật xem trọng đứa nhỏ này, Lý tế tửu từ nay về sau đừng tiếp tục ngậm máu phun người, nói hắn phẩm hạnh ti tiện. Nếu bởi vì làm ảnh hưởng tiền đồ của học sinh, chính là ngươi sai lầm.
Lý Thủ Trung tối sầm, chợt linh quang chợt lóe, sắc bén nhìn Giả Dung.
- Ta nghe người ta nói lúc ngươi rời đi Trữ quốc phủ thì nhẵn túi, nơi nào có tiền quyên nạp.
Lý tế tửu dùng ác ý lớn nhất nói tiếp:
- Ta còn nghe nói một đoạn thời gian trước Trữ quốc phủ khó hiểu mất trộm, hay là ngươi dùng tiền tài bất chính có được để quyên nạp lệ giám?
Lửa giận bốc lên trong lồng ngực, thanh âm Trầm Nhược Hư lạnh như băng dẫn đầu đứng ra nói:
- Giả Dung nghĩ ra được một phối phương xà phòng thơm mới, là ta hỗ trợ đem phối phương bán cho mợ cùng hai vị bá mẫu của ta. Tiền bạc quyên nạp là từ đó mà có. Không biết Lý tế tửu còn có lời gì muốn nói?
Lập tức mang ra hai vị quốc cữu phu nhân cùng một vị nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, Trầm Nhược Hư nháy mắt đổ họng Lý Thủ Trung á khẩu không thể trả lời.
Hắn chỉ lên bức họa Khổng Tử trên tường tiếp tục nói:
- Bịa đặt việc giả dối vu tội cho học sinh, Lý tế tửu quả thật còn xứng đôi với chức vị tế tửu sao? Nhìn bức họa Khổng thánh nhân trên tường, ngươi không cảm thấy xấu hổ?
Lý Thủ Trung theo bản năng ngẩng đầu nhìn bức họa Khổng Tử, ngay khoảnh khắc tiếp xúc ánh mắt của thánh nhân, ánh mắt của hắn lóe lóe, chột dạ dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Diễn tinh Giả Dung ngại ngùng cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nói ra thật xấu hổ, học sinh từ nhỏ thích nghiên cứu những đồ chơi linh tinh kia. Dưới cơ duyên xảo hợp nghiên chế ra xà phòng thơm kiểu mới. Chỉ mong tiên sinh đừng trách móc học sinh không làm việc đàng hoàng mới tốt.
Vu giám thừa ánh mắt dịu dàng nhìn Giả Dung, lắc đầu cười nói:
- Thế gian ai không có chút sở thích riêng của mình, làm sao có thể nói là làm việc không đàng hoàng đây?
Liễu tư nghiệp cùng Phạm giám thừa đều gật đầu đồng ý.
Giả Dung cúi thấp đầu, bộ dáng ngượng ngùng. Không người thấy được trong mắt hắn hiện tia giảo hoạt, giống như một con tiểu hồ ly bướng bỉnh.
Trầm Nhược Hư nhìn chăm chú vào Giả Dung, nhíu mày, nội tâm cảm giác cổ quái không giảm trái lại càng tăng hơn nhiều!
Dằn xuống nỗi băn khoăn, hắn nhìn qua Lý Thủ Trung:
- Học sinh còn chưa dùng bữa, nếu tế tửu không còn việc gì, chúng tôi cáo lui.
Vu giám thừa vội vàng đề nghị:
- Ta cùng Phạm giám thừa, Liễu tư nghiệp cũng chưa dùng cơm, cùng nhau đi thôi.
Ba người Giả Dung tránh đường, đồng thanh nói:
- Tư nghiệp, giám thừa, mời đi trước.
Dứt lời Liễu tư nghiệp mang theo mọi người nghênh ngang rời đi, chỉ lưu lại một mình Lý Thủ Trung ở trong phòng, nhìn như con trâu già phẫn nộ, hai lỗ mũi phồng lên phun khí.
Sau ba ngày tuyên truyền, mặc dù không thể nói lan truyền khắp kinh thành, nhưng ít nhất hơn phân nửa kinh thành cũng biết tin tức cửa hàng đồ ăn băng Tấn Giang sắp khai trương.
Ngày hôm sau, ngày khai trương muôn người chờ mong rốt cục đã đến.
Các dân chúng trải qua ba ngày doanh tiêu đói khát vừa hừng đông ăn điểm tâm xong liền khẩn cấp đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.