Thân thể Cố Duật cứng ngắc, rất lâu sau đó anh mới tìm được giọng nói của mình.
Cánh tay không tự chủ mà ôm chặt cô hơn, muốn dựa vào cái ôm này để tìm hơi ấm, nhưng cuối cùng lạnh lẽo vẫn chính là lạnh lẽo.
Bão tố trong lòng như càn quét mọi thứ, có thể lừa dối người khác, cũng có thể lừa dối bản thân, nhưng tình yêu thì không thể lừa dối được.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, bấy lâu nay anh tự lừa dối bản thân rằng không yêu cô, tiếp cận cô chỉ để trả thù.
Nhưng rồi người tính không bằng trời tính, trái tim vốn dĩ ngu ngốc hơn lý trí, đến cuối cùng người hối hận vẫn là anh.
" Lộ Khiết, xin em... cho anh một cơ hội "
Cổ họng của anh ứ nghẹn, như có cái gì chặn lại, lúc cất tiếng giọng thều thào đáng thương.
Nhưng truyền vào tai Lộ Khiết lại là chuyện nực cười.
" Anh lấy tư cách gì mà xin tôi? "
" Chồng em "
" Trong mắt tôi anh đã không còn là chồng "
" Lộ Khiết, em thật sự vô tình như vậy sao? "
" Người vô tình không phải là tôi, mà là anh, anh kêu tôi tha thứ cho anh, tha thứ cho người giết cha mình sao?
Hay tha thứ cho người từng hành hạ đánh đập mình? Nói tôi nghe đi "
Từng câu từng câu, Cố Duật hỏi, Lộ Khiết liền điềm tĩnh đáp lời. Muốn cho anh một cơ hội, nhưng cô hết lý do để cho anh một cơ hội nữa rồi.
Lúc trước cô có thể tìm mọi lý do khoang dung tha thứ cho anh, hiện tại đã không còn rồi, cô không còn sức để tìm lý do tha thứ cho anh.
Hiện thực chính là hiện thực, mọi thứ đã bày ra trước mắt, cô không thể lừa mình dối người được nữa.
" Anh buông tôi ra đi, hiện thực ngay trước mắt, đừng tự lừa mình dối người, giữa tôi và anh không thể cứu vãn được nữa "
Lộ Khiết đẩy Cố Duật ra, tự mình nhẹ nhàng nằm xuống giường, để lại bóng lưng trơ trọi đối diện với anh.
" Anh xin lỗi "
Lời nói của Cố Duật cất lên, làm bóng lưng của Lộ Khiết trở nên cứng ngắc, " anh xin lỗi "
Haha, phải chăng lời nói quá muộn màng? Sóng mũi hơi cay, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, cuối cùng cô vẫn yếu lòng như vậy, cô im lặng, một mực im lặng.
Cố Duật nhẹ nhàng nằm kế bên giơ tay ôm cô vào lòng, ánh mắt chuyển đến chân của cô, nhìn sợi dây xích dài ngoằn ngoèo, lòng một trận đau nhói.
Anh chỉ còn cách này, cô mới không rời xa anh, trói cô bên cạnh như vậy, anh mới thật sự an tâm.
" Khiết nhi, ngoan ngoãn ở bên anh, anh sẽ bù đắp cho em, đừng rời xa anh có được không? "
" Ở bên anh cũng không khác địa ngục là bao, bù đắp?
Anh nhắm bù đắp được cái gì cho tôi? Nếu anh đã nói bù đắp vậy anh hãy làm ba tôi sống lại, làm Thẩm thị trở nên như trước, làm Thẩm gia đầm ấm hài hòa như trước đi.
Tôi không cần anh bù đắp, chỉ cần anh trả tự do cho tôi, tôi đã cảm tạ anh rất nhiều "
Cố Duật xiết chặt cánh tay ôm Lộ Khiết càng thêm chặt, giọng khàn khàn lên tiếng.
" Em càng mong tự do thì anh càng xiết chặt em, cho đến khi em bỏ đi ý nghĩ đó "
" Anh vẫn như vậy, vẫn chính là bá đạo, ích kỷ, không xem ai ra gì "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Điện thoại của muội bị hư: nay mới có thể đăng, muội sẽ bù sớm thôi:>