Vĩ Lam

Chương 5: 6 tháng trước (2)




Hạ Lam vô lực, để mặc cho tên đó làm loạn trên người mình, cô cảm nhận được một chất lỏng từ khóe mắt sau lăn dài xuống mất hút ngay khi tiếp với tóc. Không lẻ cô đang khóc sao?Cô thật sự không nhớ nỗi lần cuối cùng mình khóc là khi nào nữa. Tự dưng bây giờ lại khóc.
Ngay khi tia hy vọng của Hạ Lam như một sợi chỉ mỏng manh sắp bị cắt đứt thì một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên len lỏi vào không khí hỗ độn, dơ bẩn ngay lúc này.
"Tụi mày buông cô ấy ra!"
Lũ côn đồ nghe thấy liền đình chỉ động tác, hướng mắt nhìn Nam Khương như một thằng ngu.
"Bọn tao không rảnh chơi trò 'anh hùng cứu mĩ nhân' với mày, cút đi!"
"Tao gọi cho cảnh sát lúc nãy, chắc giờ họ sắp đến nơi rồi đấy."Nam Khương mỉm cười bình tĩnh giơ điện thoại nhìn chúng, tên đứng gần hắn nhất rõ ràng có thể nhìn thấy rõ con số kia trên lịch sử cuộc gọi.
"Chết tiệt."
Cả bọn kéo nhau rời khỏi nhà vệ sinh, gã bị Nam Khương phá hư chuyện tốt còn không quên oán hận mắng hắn một câu:
"Mày đến không đúng lúc gì cả."
Đợi gã thịt xong con nhỏ đó thì mày đến cũng không muộn, mày đến trễ một chút thì mày cũng đâu có chết!
Nam Khương xem lời nói của gã như gió thoảng qua tai. Đúng là hắn có thể đến trễ hơn nhưng đáng tiếc hắn lại không muốn nhận lấy đồ phế thải đã bị người khác chà đạp qua, cho dù đây là một cuộc giao dịch cũng không được. Cho nên, lúc thấy 'món hàng' sắp bị lũ đàn em của Hạ Xu 'dùng', hắn đã nhanh chóng 'xuất đầu lộ diện'.
Đôi mắt âm trầm lạnh lẽo ngay tức khắc đã hóa thành một bãi gió xuân tươi mát, hướng mắt nhìn 'món hàng' đang nằm vô lực trước mắt đi đến. Hắn cúi đầu mỉm cười hỏi cô:
"Cô không sao chứ?"
Hạ Lam vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau việc lúc nãy, cô phải mất một lúc lâu để lấy lại bình tĩnh, nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt cô không khỏi thơ thẩn một chút, anh ta thật sự cũng quá đẹp trai đi, so với mấy 'tiểu bạch kiểm' của bà ta còn đẹp hơn.
"Tôi ổn."
Trong lúc đó,Nam Khương cũng không ngừng đánh giá Hạ Lam, tóc đỏ, gương mặt trang điểm lòe loẹt, do vụ xối nước bẩn lúc nãy nên lớp trang điểm đã bị trôi đi không ít, nhất là mascara chảy xuống khiến người ta không dám nhìn.
Nam Khương thật sự nể phục trình độ ăn mặn của lũ lúc nãy, con nhỏ này xấu xí như vậy mà tụi mày cũng muốn thịt.
Hắn cố kiềm nén cảm giác ghê tởm mà nâng người Hạ Lam lên, muốn đỡ cô dậy. Không may, bắp chân Hạ Lam đã bị tổn thương không nhẹ, cô theo bản năng dựa vào lồng ngực người đang đỡ mình.
"Cô không thể đứng vững được sao?" Nhìn cơ thể đầy nước bẩn dán sát vào người mình, hắn không thể chịu nỗi được nữa, đồng thời càng thêm khinh thường Hạ Lam.
"Chân tôi hình như bị gãy rồi."
"Vậy tôi đưa cô đến bệnh viện."Thật phiền phức chết được.
Nam Khương để cô dựa vào tường, cúi người trước mặt Hạ Lam cõng cô ra ngoài, bắt một chiếc taxi đưa Hạ Lam đến bệnh viện. Hắn nhìn cô với ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Sẽ ổn thôi, cô cố chịu đựng."
"Ừm."
"Cô tên gì?"
"Tôi là Hạ Lam"
"Tôi là Trần Nam Khương"
[...]
Hai người nói chuyện phiếm nhau một lúc thì xe đã đến bệnh viện.
Nếu là bình thường cô không hề lịch sự mà 'ngươi hỏi ta đáp' như vậy, chắc hẳn vì hắn là ân nhân của cô nên cô có chút khoan nhượng đi.
Hạ Lam mau chóng được đưa đi chụp X-Quang.
"Bác sĩ, chân Hạ Lam sao rồi?" Nam Khương vội vàng hỏi bác sĩ, trong đôi mắt hắn hiện rõ sự lo lắng và gấp gáp.
"Cậu là người thân của cô ấy?"
"Tôi là bạn trai của cô ấy, Hạ Lam ổn chứ?"
Từ cử chỉ, nét mặt của Nam Khương hoàn toàn đúng chuẩn kiểu đàn ông thâm tình, yêu thương bạn gái.
"Cô ấy bị chấn thương khá nặng, cần phải theo dõi một thời gian, cậu mau làm thủ tục nhập viện đi."
"Vâng, thưa bác sĩ"
Chỉ trong vòng 3 ngày Hạ Lam nhập viện, Nam Khương đã mau chóng trở thành mẫu bạn trai lý tưởng của các cô y tá, họ cực kỳ hâm mộ cùng ganh tị Hạ Lam. Thử nghĩ xem, trên đời này làm gì có người bạn trai nào gần như ở bên bạn gái 24/24 như vậy, ngày nào cũng tự mình nấu canh mang đến cho bạn gái bồi bổ, lâu lâu lại đưa bạn gái ra ngoài hóng mát, quan trọng nhất là anh ta rất đẹp trai nha. Cô gái xấu xí kia thật tốt số.
Mà Hạ Lam cũng vì biểu hiện quá mức ân cần của hắn mấy ngày nay mà không khỏi cảm thấy ấm áp cùng hoài nghi. Đây là lần đầu tiên cô được người khác quan tâm chăm sóc, từng cử chỉ của hắn như dòng suối ngọt ngào len lỏi vào trái tim đã sớm nguội lạnh của cô. Cảm giác này cô chưa từng cảm nhận bao giờ nhưng kì lạ cô lại không cảm thấy bài xích.
Hạ Lam không nhịn được hỏi hắn:
"Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi vậy?"
Nam Khương chỉ nhìn cô mỉm cười, sau đó trả lời:
"Đối xử tốt với người con gái mình thích thì có gì lạ lắm sao?"
"Anh thích tôi?"Nực cười,người khác gặp cô không cho cô một cái tát là may làm gì có chuyện thích cô chứ.
Thấy gương mặt đầy vẻ trào phúng của Hạ Lam, biết rõ cô không tin tưởng mình, hắn liền nói:
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích."
"..."Hạ Lam trầm mặc, không nói gì cả.
Đã quen sống trong sự cô lập, ghét bỏ quá lâu bỗng dưng lại có người xuất hiện đối xử tốt với cô còn nói thích cô khiến cho cô bối rối không biết thế nào.
Sau khi xuất viện, Hạ Lam đi học, trở lại với quỹ đạo sống như trước đây, ngoại trừ việc luôn có một thiếu niên luôn đợi cô trước cổng trường sau khi tan học.
Chuyện này ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán của đám nữ sinh trong trường, nhất là đám Huệ Giang:
Huệ Giang vô cùng tiếc hận mà khuyên nhủ cô:
"Đại tỷ, chắc chắn anh ta thích chị lắm đấy, chị mà bỏ lỡ cực phẩm như vậy sau này đừng có mà hối hận."
Thông qua lớp kính, Hạ Lam nhìn người vẫn còn đang đứng đợi cô ngoài kia, đôi mắt trầm lặng như đang suy tư điều gì, sau đó đôi mắt ấy lại trở nên kiên định. Cô chạy đến trước mặt Nam Khương:
"Chúng ta có thể thử không?"Giọng cô nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho hắn nghe rõ từng chữ.
Nam Khương hơi kinh ngạc, sau đó vội vã kéo tay Hạ Lam, ôm cô vào lòng.
Cô quyến luyến cảm giác hắn mang đến cho cô, hắn là người đầu tiên mang đến cho cảm giác được yêu thương, trân trọng thứ mà đối với cô quá đỗi xa xỉ.
Nhưng Hạ Lam không biết chính quyết định này đã đẩy cô vào hố sâu vạn trượng mang đến bao thương tích đầy mình và hậu quả khó lường trong tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.