Vi Quân Cuồng

Chương 3:




Triệu Băng nhìn thấy ngẩn ngơ, khẽ động khóe miệng, trên mặt chậm rãi hiện ra một chút tươi cười.
… Quả nhiên thú vị.
Hắn híp mắt nhìn lại gương mặt Như Mặc không chút biểu tình kia,cảm giác hô hấp dần dần nhanh hơn, chả lẽ đã lâu không có làm nên bệnh cũ lại bắt đầu phát tác? – hôm nay lại gặp một chuyện hứng thú như vậy, liền nhịn không được nghĩ muốn ngoạn thử một phen.
Tuy rằng đây không phải lúc phù hợp, nhưng hắn hết lần này đến lần khác gặp khổ sở lại bị đuổi giết khiến cho vạn phần chật vật, một chút phóng túng cũng không tính quá phận đi?
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy dưới chân có chút động, Như Mặc nhẹ nhàng như bay nhảy lên cây, nói: “Vương gia, tạm thời không có nguy hiểm .”
“Ân.” Triệu Băng gật gật đầu, liếc nhìn y hỏi, “Ngươi bị thương ?”
“Một chút tiểu thương, không đáng trở ngại.” Như Mặc cũng không quay đầu lại nhìn miệng vết thương ở trên vai, vẫn là thói quen cúi đầu, thanh âm vững vàng, hoàn toàn không có biến đổi.
Mái tóc được buộc gọn ở phía sau vì giao đấu với đám hắc y nhân vừa nãy mà giờ đã xõa hết cả, hỗn độn, rối tung trên vai, vừa mới lộ ra chiếc cổ trắng nõn, vào thời khắc nhập nhoạng giữa sáng và tối, còn mang theo vài phần hương vị mê hoặc nhân tâm.
Triệu Băng đột nhiên có chút miệng lưỡi khô rát.
Tay phải nắm lại, đã định vươn ra nhưng rồi lại miễn cưỡng nhịn xuống, mặt giãn ra cười nói: “Hiện tại đã không còn sớm, xem ra hôm nay không thể ra khỏi khu rừng này được, trước hết vẫn là nên tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
Triệu Băng dừng một chút, cố ý bày ra một nụ cười đến sáng lạn, ôn nhu nói: “Thuận tiện chữa vết thương trên người ngươi.”
Hắn tướng mạo vốn đã tuấn mỹ, thái độ phong lưu, giờ phút này mắt phượng chứa những thách thức, bạc thần mỉm cười, bộ dáng thật sự tuấn mỹ đến cực điểm. Như Mặc cố tình làm như không thấy, cúi đầu một cái, lạnh lùng thản nhiên đáp: “Rõ “
Sau đó lại dùng thân thủ ôm lấy thắt lưng của Triệu Băng, thân hình nhoáng lên một cái, dọc theo thân cây bay vút xuống, vững vàng trở lại mặt đất.
Triệu Băng lại một trận choáng váng đầu óc, hai chân hư nhuyễn vô lực, trên mặt sự tươi cười sắp duy trì không được, cắn răng nói: “Lần sau lúc nào bay tới bay lui, nhớ rõ nhắc nhở trước với ta một tiếng.”
“Ân”
“Còn nữa, không được tái dùng ôm .”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Như Mặc cực mềm mại đáp ứng một câu, trong lòng thầm nghĩ, không thể khiêng cũng không có thể ôm, chẳng lẽ phải xách đi sao ? Ngô, y cúi đầu nhìn xuống bàn tay, thử tưởng tượng đến tình cảnh vừa thi triển khinh công vừa xách Triệu Băng, thực sự là có chút đau đầu a, sau đó đi nhanh đi ra phía trước.
Như Mặc nếu không tính võ công cao cường, thì khả năng sinh tồn nơi hoang dã cũng đã là không tồi. Chẳng bao lâu, đã tìm được một sơn động để trú ẩn, sau đó phơi cỏ cho khô, rồi lại đi bẫy gà rừng nướng ăn.
Hầu hạ vô cùng chu đáo, ngay cả Triệu Băng vốn đã quen sống an nhàn sung sướng cũng không thể tìm ra được dù chỉ một lỗi, đành phải nghiêng đầu, vừa ăn vừa nói: “Ngươi đã không còn việc gì cũng nên chữa trị vết thương đi.”
Tuy rằng miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng khẳng định vẫn còn rất đau a? Người này như thế nào lại không hề có cảm giác?
Như Mặc gật gật đầu, lại bẻ một cái đùi gà tiến đến dâng cho Triệu Băng, thần sắc bình tĩnh nói: “Ân, thuộc hạ trị thương mới có thể tiếp tục bảo hộ Vương gia.”
Triệu Băng nghe được ngẩn người, bất giác bật cười.
Người này ngay cả trị thương cũng là vì mình? Cáp, thật so với tưởng tượng của hắn thì ngày càng thú vị.
Triệu Băng đảo đảo con ngươi đen tuyền, nhìn thấy Như Mặc cởi bỏ áo, tay cầm chủy thủ đang cố sức lấy ra mũi tên găm ở sau lưng, trong lòng không khỏi động, vội đoạt lấy chủy thủ kia, nói: “Để ta giúp ngươi.”
“… Vương gia?” Như Mặc ngạc nhiên, đáy mắt xẹt qua chút mông lung, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ không chút biểu lộ.
Triệu Băng mỉm cười, nghiêng người về phía trước, thật cẩn thận lấy mũi tên ra, sau đó thoa chút kim sang dược lên, cuối cùng lấy mảnh vải băng bó miệng vết thương. Tay hắn làm tuy rằng không thuần thục cho lắm, cuối cùng hiệu quả lại cũng không đến nỗi tệ, khó tránh khỏi nổi lên đắc ý dào dạt, phượng mâu hẹp dài cười cười, đích thực phong lưu tiêu sái, tuấn mỹ vô song.
Như Mặc tựa hồ thần kinh có chút hoảng, kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Đa tạ Vương gia.”
Triệu Băng cực vừa lòng với phản ứng này, thuận tay đưa lên sờ chiếc cằm của y, tỉ mỉ cẩn thận nhìn lại, cười hỏi: “Đau không?”
Lắc đầu.
“Ngươi bất cứ lúc nào cũng chỉ có một biểu tình như vậy sao?”
Như Mặc thoáng nghĩ rồi gật đầu.
Triệu Băng lại cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má y, hạ giọng nói: “Có hay không bổn vương hạ mệnh lệnh nào, ngươi đều ngoan ngoãn làm theo?”
Nghe vậy, Như Mặc biến sắc, không chút nghĩ ngợi, đáp: “Chỉ cần Vương gia ra lệnh một câu, thuộc hạ sẽ vượt qua núi đao biển lửa, muôn lần chết không chối từ.”
Từng từ từng chữ, nhấn mạnh chắc chắn.
“Tốt lắm.” Triệu Băng vỗ vỗ bàn tay, ánh mắt bỗng tươi sáng hơn, đột nhiên nói, “Vậy ngươi cười một lần cho ta xem đi.”
“A?” Biểu tình đạm mạc như nước rốt cục xuất hiện vết nứt, Như Mặc chậm rãi chau mày, thoáng có chút khó xử. So với việc này thì thà bảo y dùng kiếm giết người hay đi đối đầu với kẻ thù còn dễ hơn.
Triệu Băng lại cứ nhìn chằm chằm vào Như Mặc mà mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp , biểu tình vui vẻ như đang xem kịch.
Như Mực không còn cách nào, đành phải cúi đầu một lần nữa, cố gắng nghĩ đến nụ cười của Triệu Băng mà làm theo. Đối người bình thường mà nói thì chuyện này là một việc làm vô cùng đơn giản, nhưng đổi với y lại muôn vàn khó khăn, không biết mất đi bao nhiêu khí lực, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên, lộ ra nụ cười không chút tự nhiên, cứng ngắc đến cực điểm.
Y vốn là tướng mạo bình thường, trên mặt bây giời lại xuất hiện thêm nụ cười quái dị, thật sự không tính là đẹp. Chỉ nguyên đôi mắt kia vẫn vô hồn thâm trầm, tản ra những ánh nhìn lạnh lẽo, thật là hoặc nhân.
Không hiểu sao, Triệu Băng trong lòng có chút động, nhịn không được…Dần dần tiến gần tới gương mặt mang nụ cười quỷ dị kia, ách, từ cổ họng phát ra một tiếng: “Hảo ngoan.”
Sau đó cúi đầu, không hề có chút dự liệu mà hôn.
Đôi môi ôn nhu mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt.
Khớp hàm đóng chặt vốn không có kháng cự, lập tức phục tùng mà mở ra, mặc hắn ra sức lộng hành.
Triệu Băng ban đầu vốn chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, một lòng chỉ nghĩ muốn trêu đùa mà thôi. Nào ngờ sau khi hôn, trong người nóng như lửa thiêu, kìm lòng không được càng ôm chặt lấy thắt lưng Như Mặc, đưa nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Hắn từ trước mặc dù dưỡng qua không ít luyến đồng mỹ thiếp, nhưng hơn phân nửa là tuyệt sắc mỹ nhân yếu đuối, hiện giờ như thế nào đối với nam tử bình thường này lại có dục niệm? Bất quá, nhìn thấy bộ dáng này của Như Mặc sau khi chứng kiến cảnh tượng y giết người không chớp mắt, lại tái ôm lấy Như Mặc rồi lại tiếp tục hôn, quả thật là rất khó để kiềm chế mà.
Sau một hồi lâu, Triệu Băng mới chậm rãi ly khai, há miệng thở dốc.
Như Mặc hít thở thật sâu, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Vương gia, hiện tại đã không còn sớm, ngài nên sớm đi nghỉ ngơi.”
Nụ cười ngắn ngủi mới vừa rồi kia sớm đã biến mất không thấy dạng. Thay vào đó, như mọi khi, lại một bộ mặt trước sau như một, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày đạm mạc, con ngươi đen u ám, hoàn toàn thờ ơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.