Vi Thần

Chương 10:




Chiếc kiệu nho nhỏ ngồi một người thì thông thoáng, hai người chen nhau thì có vẻ chật chội, không chỗ duỗi tay chân,
thế là Thôi Minh Húc có thể ôm Tề Gia càng chặt, đôi tay vòng qua eo mò mẫm: “Trước kia không phải còn có mấy miếng thịt à? Tại sao toàn sờ thấy xương thế này?”
Vừa nói vừa bóp nắn thêm hăng hái, ngón tay cố sức mà ấn, như thể sợ Tề Gia này là giả.
Tề Gia xoay eo muốn trốn ra xung quanh: “Thôi, Thôi, Thôi, Thôi…” Cuối cùng đã nhặt được hồn bị dọa chạy trở về, cả buổi cũng không nhả nổi chữ thứ hai.
“Thôi gì hả?” – Thôi Minh Húc nhìn tròng mắt sắp rớt ra của Tề Gia, chân mày nhếch khẽ, vòng tay quấn lấy, ôm trọn vào lòng: “Quên ta tên gì luôn rồi?”
“Thôi huynh.” – Tề Gia gọi nhỏ.
“Sai, đổi cái khác.”
Tề Gia lặng thinh, hơn nửa ngày lại nhỏ giọng gọi: “Thôi tiểu công tử.”
Đần! Càng gọi càng quá. Thôi Minh Húc nâng cằm Tề Gia mắt đối mắt với y: “Gọi như thế sao?”
Vậy gọi thế nào? Tề Gia mím môi nhìn Thôi Minh Húc vẻ mờ mịt.
Hết cách, Thôi Minh Húc bĩu môi: “Ngươi hỏi han tên Vu Giản Chi thì gọi thế nào?”
“Giản Chi.” Chuyện này đáp thật nhanh.
“Cho nên…”
Tề Gia hạ mắt, nhìn chăm chăm vào cổ áo Thôi Minh Húc. Thôi Minh Húc nhất định không thả y ra, má chạm má, cọ đến độ mặt y đỏ như lửa đốt. Lại thêm cả nửa ngày, Tề Gia khe khẽ mở lời: “Minh Húc… Ưm…”
Chữ “Húc” mới ra khỏi miệng, đôi môi cứ một mực hà hơi bên gò má tiến lại gần, lắp kín miệng Tề Gia. Môi bị mút đến tê dại, đầu lưỡi bị vờn không biết đặt ở đâu, vòm miệng ngập hơi thở của Thôi Minh Húc, cái lưỡi trơn ướt mềm mại như không phải quấn lấy đầu lưỡi y mà là cơ thể, theo đầu lưỡi quấn quýt, người cũng bị hắn ăn cả vào bụng. Toàn thân “bùm” một phát nổ tung, Tề Gia mở lớn mắt, nhìn nụ cười trong mắt Thôi Minh Húc.
“Lúc trước là ta hơi vô sỉ…” Hôn đã rồi mới buông tay, Thôi Minh Húc ngắm đôi môi đỏ lựng và khuôn mặt mất hồn lần thứ hai của Tề Gia, cười cười, cánh tay dùng sức, hai người thân chạm thân mặt chạm mặt, toàn bộ hơi thở phả lên vành tai Tề Gia: “Nói chuyện không xuôi tai, sắc mặt khó chịu. Nghe lúc có lúc không lại… Đây, những lời này đều do kẻ khác nói… Tuy rằng bản thân ta cũng hơi dao động…”
Tề Gia nằm trước ngực không động tĩnh, Thôi Minh Húc cứ nói chuyện một mình, da mặt mỏng, giật giật môi, nhấc mành kiệu quát đám khiêng kiệu: “Đi nhanh như vậy làm gì? Kinh thành mọc chân bỏ chạy được chắc? Đi chậm lại!”
Thả mành kiệu, Tề Gia vẫn không lên tiếng, Thôi Minh Húc ngồi không yên, thò tay vào áo Tề Gia sờ eo Tề Gia: “Này, ngươi nói một câu đi!”
“Ta biết.” – Tề Gia cúi đầu, mang tai đỏ đến không thể đỏ hơn: “Ngươi vốn, vốn tính khí không được tốt.”
“Ta…” – Thôi Minh Húc phồng má, Tề Gia rụt người, có giận cũng không phát ra được.
Tề Gia tạm dừng, rồi tiếp tục nói: “Tối hôm đó, những điều ngươi nói ngoài cửa ta đều nghe được.” Càng nói càng nhỏ tiếng, khẽ đến mức sắp bay đi.
Thôi Minh Húc vui vẻ trong lòng, ôm y chặt hơn: “Vậy mà hôm sau ngươi còn giả bệnh không thượng triều?”
“Chưa hết giận.” – Tề Gia trả lời, chết cũng không chịu ngẩng mặt nhìn Thôi Minh Húc.
Còn rất giận, nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng do hắn hoài nghi nhân phẩm người ta trước, Thôi Minh Húc chột dạ chớp chớp mắt, được, thế thì trước bỏ qua chuyện này, sổ sách lật sang trang mới, tiếp tục tính sổ chuyện kế: “Còn thư? Có đọc thư của ta không?”
“Có đọc.”
“Tại sao không hồi âm?” Hại hắn ở Cức Châu nóng lòng ngóng trông mỏi mòn.
Tề Gia cuống quít giải thích: “Tới Tô Châu mới nhận được.”
“Vậy chuyện viết thư hai chữ?” Đây mới là tội nặng. Vừa nhận được thư, Thôi Minh Húc thiếu điều không bất tỉnh. Phải hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc là tên thất đức nào chỉ bảo. Giọng điệu trở nên tủi hờn uất ức: “Ở Cức Châu không ai trò chuyện với ta, ta chỉ có thể tâm sự cùng ngươi. Ban ngày bận rộn, viết thư cho ngươi xong, trời đã hửng sáng. Mới tới Cức Châu thì đổ bệnh, ta vừa uống thuốc vừa viết thư gửi ngươi, thậm chí còn sót lại gốc bệnh, trời trở lạnh thì tay run lẩy bẩy, ông thầy lang băm châm cứu cho ta, cây nào cây nấy đều thô thế này…” Càng nói càng xa sự thật, trên mu bàn tay không tì vết ở đâu ra lỗ kim to bằng ngón tay? Mà nếu có thật thì giờ vẫn còn lỗ kim à?
Tề Gia nghe được thấy xót lòng, chủ động giơ tay sờ mặt Thôi Minh Húc: “Gầy, còn đen.” Đôi mắt đen nhánh chớp chớp.
Thôi Minh Húc hít mũi gật đầu: “Ở đó khổ, ăn uống không đầy đủ…” Đôi tay thừa cơ mò vào trung y của Tề Gia, xuôi theo đường eo thỏa mãn hướng lên trên.
Tề Gia còn đang xót lòng, hoàn toàn không phát hiện, chỉ nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn: “Bệ hạ bảo, không thể viết nhiều.”
Biết ngay có phần gã ta! Thôi Minh Húc nhìn xuyên khe mành thấy kinh thành có vẻ đã gần trước mắt, cách lớp mành kiệu quát to: “Đi nhanh thế làm gì? Hoàng đế thích chờ cứ để ngài ấy chờ!” Dám để Thôi Minh Húc hắn đợi gần một năm!
Xoay sang hỏi Tề Gia: “Thánh chỉ đâu?”
Tề Gia mới ngước nhìn lên, lại bị dọa sợ náu mình tiếp: “Khẩu, khẩu dụ.”
Hừm! Rõ ràng hoàng đế đang khiêu khích ly gián. Thật là, đăng cơ ba năm không làm được gì, chuyện nhà của thần tử thì để ý vô cùng! Thôi Minh Húc siết tay, ngón tay đè lên đầu nhũ của Tề Gia. Tề Gia run người, đau kêu ai ái, vừa lách mình né bàn tay Thôi Minh Húc vừa biện bạch: “Kì thực, kì thực bản thân ta cũng cảm thấy, cảm thấy…”
“Ta hỏi Lục thừa tướng, Lục thừa tướng nói viết nhiều hay ít tùy vào tâm ý của ta.” Mày Thôi Minh Húc nhếch lên, Tề Gia lặng thinh, ấp úng không dám tiếp tục: “Sở dĩ… sở dĩ, khi đó ta cũng không muốn để ý đến ngươi.”
Nói xong vội vàng cúi đầu thấp hơn, vì đôi tay tác quái nơi nơi của Thôi Minh Húc, mặt đỏ bừng đỏ tới cổ.
Thôi Minh Húc trông thấy một phần cần cổ lộ ra ngoài, trắng hồng rạng rỡ, nõn nà khiến lòng người nhộn nhạo, môi lưỡi nhúc nhích, rút một tay giật cổ áo Tề Gia, mở miệng cắn lên.
Khi hả miệng, thấy cảnh Tề Gia đau đến hai mắt đỏ hoe, một đôi mắt thỏ long lanh nhìn mình, trái tim Thôi Minh Húc dao động, cúi đầu, cắn lên bên còn lại. Hai dấu ấn đỏ tươi một trái một phải, cổ áo thấp hơn một tí là trông thấy rõ rệt. Thôi Minh Húc đến lúc này mới hài lòng, cười xấu xa ngắm nghía trái phải một lượt, rồi thay Tề Gia cài lại vạt áo. Ôm y một cách yên bình, lắng nghe tiếng ồn ào của khu chợ chốn kinh thành bên ngoài kiệu: “Ta ở lại kinh thành một thời gian, tìm cơ hội, ta sẽ tiến cung tâu với bệ hạ, ta muốn đến Tô Châu, làm huyện thừa, làm nha dịch, làm quan thủ thành đều được. Đáng lẽ ra ngươi theo ta đến Cức Châu thì tốt hơn, ở đó không ai ức hiếp ngươi. Nhưng Cức Châu khổ quá, có nơi nào dành cho người? Dù sao không thể để ngươi theo ta đi đào kênh rạch hứng nắng gắt…”
Tề Gia vừa định nói, kiệu đã hạ xuống đất, ngoài kiệu có người thông báo: “Đại nhân đến cửa cung rồi.”
“Đã biết.” – Thôi Minh Húc trả lời vẻ cáu kỉnh, đã bảo là đi chậm chút mà còn như chạy đi đầu thai vậy.
Đám người khiêng kiệu bên ngoài cũng thầm kêu khổ, lòng vòng quanh tường cung hết ba vòng rồi mới quay về, ngài còn bao nhiêu chuyện chưa nói dứt?
Tề Gia vươn tay xốc mành kiệu muốn bước ra lại bị Thôi Minh Húc nắm tay kéo về. Cổ tay mát lạnh, một chiếc xuyến bạc hãy còn đong đưa.
Vẻ mặt Thôi Minh Húc hơi mất tự nhiên, mắt chăm chú vào cổ tay Tề Gia liếc nhanh rồi dời đi: “Cho ngươi, đeo, không cho tháo.”
Đây là phong tục của Cức Châu, cô dâu mới nhà nào cũng đeo một chiếc, còn dùng một đoạn chỉ đỏ quấn mấy vòng trên thân xuyến, tươi tắn rực rỡ. Thôi Minh Húc hiếu kì, nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu ra nguyên cớ, đành đi hỏi Kim Tam Thủy.
Kim Tam Thủy cũng trả lời thẳng thắn: “Đây là thứ phải tặng khi đưa sính lễ, cô nương nhà nào đeo xuyến chứng tỏ cô ấy đã có chỗ.”
Anh ta trải đời không bao nhiêu nhưng rất thông minh, vừa thấy điệu bộ Thôi Minh Húc muốn nói lại thôi, xoay người kéo Thôi Minh Húc đến tiệm bạc đặt một chiếc. Thôi Minh Húc mấy ngày nay đều cất trong người.
“Còn nữa, gặp hoàng đế thì đừng thừa lời, nói xong thì mau đi, mọi việc phải hiểu rồi mới được gật đầu. Nhất là cái vụ tứ hôn gì đó, đã đeo vòng của ta rồi, ngươi dám đồng ý thử xem? Có nghe hay không?”
Vòng tay là do nghe thấy tin đồn tứ hôn mà có, Thôi Minh Húc cứ cầm cổ tay Tề Gia không buông, Tề Gia vội gật đầu.
“Ta về phủ trước, lát nữa sẽ đến nhà ngươi.”
Tề Gia lại gật đầu.
“Sắc trời không còn sớm, ta ở nhà ngươi chờ ngươi về ăn.”
Tề Gia nói: “Không có chuyện tứ hôn đâu, là bọn Đức Lương huynh nói đùa thôi, đừng cho là thật.”
Thôi Minh Húc không buông tay.
Tề Gia nói tiếp: “Thật ra… Lần này không phải hoàng thượng triệu ta đến, là tự ta quay lại.”
Ngươi đi tìm gã? Thôi Minh Húc siết chặt hơn.
Tề Gia nuốt nước miếng: “Lúc trước cũng có vài lần ta chạy về tìm bệ hạ… Lúc ấy thái hậu ép hoàng thượng tuyển hậu, ngài ấy không chịu xem tranh đàng hoàng, thái hậu sai ta đuổi theo ngài ấy…”
Chỉ vì chuyện này? Thôi Minh Húc cay đắng.
Tầm mắt Tề Gia rơi xuống chiếc xuyến trên cổ tay, ngượng nghịu không lý do: “Còn vòng tay này… Là cho cô dâu mới đeo.”
Hắng giọng ho khan một tiếng, Thôi Minh Húc vờ bình tĩnh: “Ta biết.”
“Hoa văn trên mặt… Là, là mong sớm sinh quý tử mới, mới…”
Sao Kim Tam Thủy không nhắc chuyện này? Thôi Minh Húc thiếu chút bị sặc nước bọt, ho khù khụ, tiểu ngốc tử nhanh như chớp chạy đi không còn bóng dáng.
Quy lai trì uyển giai y cựu, Thái Dịch phù dung Vị Ương liễu [1].
Gốc phong đỏ bên nguyệt động môn đã thay lớp áo mới xanh sẫm, những khóm hoa màu đỏ tía rộ khắp vườn, hoa nghênh xuân nở sớm khoe sắc vàng óng ánh. Giữa bức tranh chim hoa cánh bướm, Liễu thị và Trần thị kéo Thôi Minh Húc bùi ngùi hỏi han không dứt, điểm tâm đặt trên bàn là những món Thôi Minh Húc thích ăn. Tiểu chất tử dạo trước còn ẵm ngửa giờ đã chệnh choạng đôi chân nhỏ đuổi bắt hồ điệp, đại chất tử cứ mở miệng khóc oa oa đã học xong cách đối thơ, cung kính khom người hành lễ với Thôi Minh Húc: “Xin ra mắt tam thúc.” Sống lưng Thôi Minh Húc lạnh toát, tưởng như gặp được một Thôi Minh Đường bé.
Hoa đào ngoài cửa sổ bung nở kiều diễm động lòng người, chiếc bàn trong phòng bày sách, giá bút, chặn giấy còn có nghiên mực đi tới đâu cũng mang theo. Ngón tay miết dài theo hoa văn chạm nổi trên nghiên mực, đài hoa, lá sen, thân hoa, với cả dòng suối róc rách.
Ninh Hoài Cảnh phất quạt chọc ghẹo: “Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán [2], xa cách một năm, Thôi tiểu công tử đã chín chắn hơn xưa, ta sắp không nhận ra rồi.”
Thôi Minh Húc cũng nhìn dung mạo không còn ngả ngớn như khi xưa của hắn ta: “Ta cũng sắp không nhận ra ngươi rồi. Vãn Tiều dẫu sao đã trải qua cửu tử nhất sinh ở bên ngoài mới trở về được, tính tình trở nên hiền hòa cũng dễ hiểu. Vậy còn ngươi? Tại sao Khách Thu thành hôn, ngươi ngay đến một nụ cười cũng cười khó coi?”. ngôn tình hài
Ninh Hoài Cảnh dùng quạt che khuất nửa mặt: “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra?” Đôi mắt phiêu đãng ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ ngẫm lại, chuyện hoang đàng ngày xưa dường như đều đã trở thành việc của đời trước.”
Thôi Minh Húc tựa lưng vào ghế, giọng điệu thong dong: “Đúng vậy, đời trước ngươi còn nợ ta ba sọt lớn táo giòn.”
Ninh Hoài Cảnh cười tinh quái, chủ đề dừng lại tại đó.
Cũng có người không hề thay đổi.
Tạt ngang qua Xuân Phong Đắc Ý lâu, từ xa đã trông thấy trước cửa một dải màu sặc sỡ và giọng nói cao vút khó lòng quên được: “Ai dô, nhìn xem nhìn xem, ai đây? Thôi tiểu công tử! Ai dô, ngài đúng là ngày càng khôi ngô, nhìn cái tư thái này nhìn cái dáng dấp này, phong thái này, chỉ đứng trên triều đường thôi, không cần nói cũng biết là một công thần báo quốc, trên sân khấu cũng không tìm ra ai đĩnh đạt như ngài đâu, mấy cô nương trên lầu của ta đều mê mệt ngài!”
Mí mắt tô màu xanh sáng cùng cặp đôi đỏ tươi khép mở, bộ ngực đồ sộ theo đó rung lên, kim tuyến trên váy lóe sáng lóa mắt, trong số người trên cả con phố bà ta nổi bật nhất.
Thôi Minh Húc nói: “Ma ma, đã lâu không gặp, vẫn khỏe mạnh chứ?”
Xuân Phong ma ma cười khục khục như chim bồ câu: “Vẫn khỏe, vẫn khỏe!”
Bàn tính vàng trong tay làm tôn lên khuôn mặt cười như xuân phong đắc ý: “Ngài còn chưa gặp mặt Tiểu Thiến nhà ta đúng không? Ai dô, không phải ma ma khoe khoang, chứ Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm cũng chỉ thế thôi. Vẫn trinh trắng đấy. Ngài vào uống hai ba ly chứ?”
Phố xá khách đến người đi, cung đăng bằng sa đỏ phất phơ trong gió. Tiếng hát tiếng nhạc tiếng tỳ bà tất cả đều thua giọng cười vui vẻ của Xuân Phong ma ma.
“Thôi tiểu công tử!” – Có người phía sau vội vã gọi Thôi Minh Húc.
Thôi Minh Húc ngoảnh lại, người nọ mặt mũi lạ hoắc, nhớ mang máng hình như là một trong những người khiêng kiệu vừa nãy.
“Trong cung truyền lời, nói rằng đại nhân nhà tôi phải hầu bệ hạ dùng bữa, tạm thời chưa quay về. Đại nhân sai tiểu nhân đến báo cho công tử một tiếng, đêm lạnh đường tối, xin đừng chờ đợi.”
Đã hứa là nói chuyện xong sẽ mau chóng rời khỏi, vậy mà lại bị giữ chân, Tề Gia này, quả nhiên phải buộc vào người một khắc cũng không rời mới yên lòng được.
Thôi Minh Húc đuổi phu khiệng kiệu, trong nhất thời không nơi để đi. Trong phủ cũng không có gì lý thú, đại ca hơn nửa năm chưa dạy bảo hắn, sợ rằng đã sớm nhịn không nổi; Từ Khách Thu đã lập gia đình, không thể tùy tiện đến ăn chực như trước đây; Giang Vãn Tiều hối cải làm một con người mới dốc hết lòng vào Chức Cẩm Đường của gia đình, nghe nói lại xuất kinh đi thu mua hàng hóa rồi; về phần Ninh Hoài Cảnh… Quên đi, dù gì cũng là hai thằng con trai lớn tướng tương đối kiệm lời, nói chi đến tâm sự.
Bước hai bước về trước, liếc qua con hẻm nhỏ cạnh Xuân Phong Đắc Ý lâu, Thôi Minh Húc vòng vào. Từ trong cung về Tề phủ phải băng ngang nơi này, ngồi ở đây cũng được, nếu gặp Tề Gia có thể hù y sợ. Thôi Minh Húc nghĩ tới bộ dạng mắt trợn tròn mặt trắng bệch của Tề Gia, miệng hơi cong lên.
Bấy giờ, ánh chiều tà đã ngã về núi Tây, mặt trăng ở cửa núi Đông vẫn chưa mọc. Ráng chiều ửng đỏ dần bị bóng đêm màu thiên thanh gặm nhắm, cửa tiệm kế bên đã sớm thắp ngọn đèn lồng đỏ cạnh cửa. Có người vén vạt áo hấp tấp về nhà; người phụ nữ nhuốm vẻ mỏi mệt hùng hổ hét gọi con gái mê mải chơi ở nhà hàng xóm quên cả thì giờ; thư sinh đội khăn vuông cứ đo bước chân bên tường cả nửa buổi, lắc đầu đọc một câu: “Một ngày không gặp, như cách ba thu.” Mặt mũi chán chường.
Hẻm nhỏ thoạt tiên cũng có tốp năm tốp ba người đi đường, dần dần, chỉ còn lại một mình Thôi Minh Húc đứng đối diện hiệu thuốc bắc. Người chạy việc của hiệu thuốc nhìn Thôi Minh Húc rất lâu, chạy tới hỏi hắn: “Công tử đây muốn khám bệnh? Bốc thuốc?”
Thôi Minh Húc vội xua tay: “Không phải.”
Cậu chạy việc không vui mà chạy về, chỉ chốc lát sau, hiệu thuốc bắc cũng đóng cửa. Mùi thức ăn nóng sốt được gió thổi lan lên phố, lại tan ra thành những sợi tơ khói trong gió, mãi đến hư vô. Thôi Minh Húc sang bên cạnh vài bước, ngồi xổm trước một cửa hiệu đã ngừng buôn bán. Xoay đầu nhìn bốn phía, không khỏi phì cười, hoá ra lúc đó Tề Gia cũng ngồi đây chờ hắn.
Gió ngang qua đại sảnh mang theo hơi lạnh ẩm ướt, trước đó mới đổ mưa, vũng nước đọng chưa khô trên mặt đất sau lúc mặt trời lặn đã bốc lên thành từng dòng hơi mát, Thôi Minh Húc vòng chặt tay, nhớ tới thời còn bé.
Khi đó, lão gia nhà họ Thôi vừa tạ thế, Thôi Minh Húc tuy nói đã lớn, nhưng lại bị chiều hư, vẫn còn như một đứa con nít. Thôi Minh Đường luôn luôn để mắt trông chừng không cho hắn làm gì, hắn càng muốn chống đối. Hôm nay dẫn người đánh vỡ đầu công tử nhà này, mai lại cầm đầu gây rối cửa hàng nhà khác, ông thầy phải bỏ số tiền lớn mời về bị hắn phá đến đen mặt, người được mời đến tiếp theo bị hắn nhốt trong thư phòng cả ngày không cho uống một hớp nước. Khi Thôi Minh Đường nổi giận, đuổi hắn ra khỏi nhà không phải lần một lần hai. Thôi Minh Húc cứ khoanh tay ngồi trên bậc thang trước phủ nhà, huýt gió hát vài điệu dân gian, ngắm kiến bò lại tìm cây chọt chọt con giun chui từ đâu ra. Thôi Minh Đường đứng sau cổng nhòm hắn qua khe cửa, hắn biết. Vì vậy, hắn quay mặt qua cổng làm mặt quỷ, đại thiếu gia phủi mông chạy đến nhà tên hồ bằng cẩu hữu tạm bợ một đêm, hôm sau chắc chắn sẽ có người đến đón hắn về.
Thôi Minh Húc luôn nghĩ rằng thế này là chờ đợi, hát vài điệu dân gian, bắt kiến, chọt giun. Hồi đó gió không lạnh thế này, đêm không đen thế này, xung quanh không quạnh vắng thế này. Mành lụa hồng phấn trong Xuân Phong Đắc Ý lâu bị gió thổi bay ra ngoài cửa sổ, ai đang ngọt ngào hát “Điệu tương tư”, ai cùng ai đang to tiếng nói cười, tiếng “keng” chạm cốc ngay đến người dưới lầu cũng nghe rõ. Người đợi chờ vẫn mãi chẳng đến, những lưới âm thanh náo nhiệt có ra sao đều không liên quan đến hắn.
Kẻ khác đắm chìm trong ánh đèn, hắn thu mình trong bóng ảnh, nỗi bi thương không duyên cớ như dây leo quấn quanh trái tim hắn. Chờ đợi quả là chuyện phải nhẫn nại và đầy rộn rã. Tề Gia thì sao? Y cũng từng ngồi chờ ở vị trí này, thời gian còn lâu hơn hắn. Khi đó, tiết xuân se lạnh, gió đêm lạnh ngắt như đao kiếm. Lúc Thôi Minh Húc chạy xuống lầu, sắc mặt y nhợt nhạt, cơ thể lạnh đến độ Thôi Minh Húc đang ôm y ngăn không được cơn rùng mình.
Tên ngốc Tề Gia này…
Trăng non như móc câu, lẳng lặng treo trên mái nhà cong, vũng nước đọng chưa khô bên cạnh điểm sương. Thôi Minh Húc thấy lòng chua chua, đau đớn tràn lan, vậy nên vòng tay càng siết chặt.
Đầu ngõ hẻm lung linh sắc màu trôi đến hai điểm đỏ bầm, một chiếc kiệu nhỏ nhấp nhô đi tới, ngang qua mặt Thôi Minh Húc, lại vòng trở lại. Thôi Minh Húc ngẩng đầu, thấy Tề Gia đang vén mành kiệu cười với hắn.
“Cười cái gì?” – Thôi Minh Húc phủi vạt áo đứng dậy: “Ban đêm gió to ngươi còn lộ mặt ra ngoài.”
Tề Gia nhanh nhẹn xuống kiệu, đuổi phu khiêng kiệu về trước, mới xoay mặt về phía Thôi Minh Húc: “Ta từ quan rồi.”
Những oán trách nửa thật nửa giả đầy bụng đều cứng đờ trong họng, Thôi Minh Húc nghĩ, sớm muộn sẽ có ngày hắn bị lời của mình làm nghẹn chết: “Đang tốt lành, ngươi từ quan làm gì?”
“Ta vô dụng, không làm được chuyện gì.” – Vẻ mặt Tề Gia rất thoải mái, phủi tay áo, chắp tay sau lưng: “Phải xử lý chuyện lặt vặt, không thể để đại nhân khác thu dọn thay ta.”
Bọn họ thích dọn cứ để bọn họ đi mà dọn. Da mặt Thôi Minh Húc dày hơn Tề Gia. Ngẫm đi ngẫm lại, như vậy cũng tốt, quan trường đích xác không thích hợp với Tề Gia. Về chút bổng lộc ít ỏi này không cần cũng được, nhà họ Thôi hắn không nuôi nổi một người?
Tề Gia nghiêng đầu nhìn Thôi Minh Húc: “Ta cũng không ở kinh thành.”
“Vậy ngươi đi đâu?” – Thôi Minh Húc có chút hi vọng khó hiểu, thân thể bị gió lạnh thổi phát run dần dấy hơi ấm. Phải chăng là cái châu… kia? Từng đóa từng đóa hoa đào nhỏ màu hồng nhạt nở bung “bụp bụp”.
“Ta dự định quay về quê tổ.”
Hoa nở hoa lại tàn, chỉ trong vòng dăm ba câu. Gió lùa “vù vù” qua phòng.
“Lâm Châu?” – Thôi Minh Húc nhớ mang máng Tề Gia từng đề cập qua, mấy thúc thúc của y đều ở Lâm Châu. Ừm… thứ sử Lâm Châu là… A, là Tần đại nhân già đến sắp đi không nổi. Đoán chừng năm nay nên để ông ấy về quê dưỡng già được rồi nhỉ? Tròng mắt đảo lia lịa, Thôi Minh Húc ngầm gẩy bàn tính.
Tề Gia nở nụ cười: “Không phải Lâm Châu. Đời ông nội của ông nội nhà chúng ta mới bắt đầu sống ở Lâm Châu. Trước đó thì không phải.”
“Đó là đâu?”
“Cức Châu, ta suy nghĩ rất lâu rồi.”
Ừm… thứ sử Cức Châu là… Thôi Minh Húc sửng sốt.
Những vì tinh tú lác đác nơi chân trời dường như đều lọt vào đôi mắt Tề Gia, sáng đến nỗi Thôi Minh Húc không cách nào mở mắt. Trong con hẻm nhỏ mờ tối im ắng, Tề Gia nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng, lúm đồng tiền hai bên gò má: “Quê tổ ta là Cức Châu, ngươi không biết?”
Có gì đó căng ra trong ngực lại chọc thủng cuống họng, một chút xót xa một chút nhức nhối, phải cố sức căng hai mắt bặm chặt môi mới ngăn không cho nước mắt chảy ra: “Ngốc tử!” Kinh thành rất tốt, dưới chân thiên tử, đô thành một nước. Cức Châu là chốn con người ở sao? Thôi Minh Húc đưa tay nhéo mặt Tề Gia.
Khuôn mặt cười của Tề Gia bị nhéo đến biến dạng: “Ta ngu nhưng ta không ngốc.”
Ấn mạnh tiểu ngốc tử vào lòng, Thôi Minh Húc thấy trên tường có hai chiếc bóng chồng lên nhau thành một: “Đã hứa rồi, đến Cức Châu sẽ không cho quay về nữa.”
Tề Gia nói nhỏ: “Ta không phải ngươi.”
Tiếng cười hai người tràn ra trong gió.
“Ngươi biết vì sao bệ hạ cứ chọc cho Lục thừa tướng giận không?” – Tề Gia hỏi Thôi Minh Húc, giọng điệu bí mật.
“Vì sao?” Việc nhà bọn họ liên can gì đến ta? Thôi Minh Húc thuận miệng hỏi.
“Ta cũng không rõ.” – Lời Tề Gia hơi ngập ngừng: “Bệ hạ lén nói với ta, ngài ấy làm Lục thừa tướng đau. Nhưng theo ta quan sát, trên người Lục thừa tướng không có thương tích.”
Tề Gia nhíu mày, rõ ràng đã bị vấn đề này quấy nhiễu rất lâu.
Ngẫm lại đồn đãi trong triều về hoàng đế và thừa tướng, lại bạo gan nhớ đến cuốn xuân cung đồ ngày nọ Ninh Hoài Cảnh kín đáo đưa cho hắn. Ưm… Chắc liên quan đến thứ này. Vừa nghĩ rằng không sao, mấy thứ trong xuân cung đồ xông ra hết. Chẳng hạn như ngồi này, chẳng hạn như đứng này, chẳng hạn như nằm này, còn như… Người trong lòng không chút đề phòng, cơ thể rất mềm mại, môi cũng rất mềm mại, mấy việc làm trong kiệu lúc vào kinh căn bản chưa thỏa mãn, gió thổi nhẹ, đốm lửa nhỏ có xu thế lan ào ào thành đám cháy.
Thôi Minh Húc xấu xa nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng phau: “Ngươi muốn biết?”
Dắt Tề Gia còn đang lơ mơ ra khỏi hẻm rồi quẹo trái, ngoặt vào Xuân Phong Đắc Ý lâu. Ớ… Câu chuyện do Tề Gia bắt đầu, không phải Thôi Minh Húc hắn ma mãnh lừa gạt: “Ma ma, có phòng trống không? Không có cũng phải lấy cho bản công tử một phòng!”
Bước cộp cộp lên lầu mở cửa. Tề Gia phát hiện hơi bất bình thường: “Làm gì vậy?”
“Cho ngươi biết, cùng ta sẽ không đau.” – Hàm răng trắng của Thôi Minh Húc lóe sáng.
Sau đó, vào phòng.
Sau đó, cửa đóng.
Sau đó, hai ngọn đèn cầy tắt ngúm.
Sau đó, không có…
Cái gì? Ngươi hỏi trong phòng xảy ra chuyện gì?
Trong Xuân Phong Đắc Ý lâu Xuân Phong ma ma ra vẻ rất xuân phong đắc ý phất quạt nháy mắt dựa vào thành lan can chạm trổ cười giòn tan: “Ai dô, cọp đã quắp thỏ vào động, trừ ăn tươi nuốt sống thì còn làm gì?”
Ngoái đầu cười, cảnh xuân mênh mang.
Tại một nơi rất xa rất xa rất xa, thanh gỗ của người kể chuyện “bộp” một tiếng đập mạnh xuống bàn: “Chuyện xưa đã hết.”
“Thối tiền!”
Dưới sự phấn khích của quần chúng.
Ấm trà bị ném lên tận nóc nhà, chân ghế bị gãy hết một, bàn vuông bốn chân bay múa giữa không trung. Ừ… Rất là náo nhiệt.
Chú thích:
[1] Câu thơ trích trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, câu thơ ca ngợi vẻ đẹp của hoa phù dung.
[2] Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán: là một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc nói với bạn. Ý nói ba ngày không gặp mặt kẻ sĩ thì đến lúc gặp lại đã phải nhìn họ bằng con mắt khác xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.