Biên tập: Xiaorong
Chương thứ hai mươi hai
Thôi cũng xem như H
Lâm Hạ mua đồ ăn về, bốn người ngồi quây quần ăn xong bữa tối, sau đấy Lâm Hạ vào thằng phòng riêng, không biết làm gì.
Lâm Kiệt cũng khóa mình trong phòng.
Lâm Vi máy mắt mấy lần, nhìn tên Diệp Kính Văn hãy còn cười ranh mãnh.
“Tối nay làm gì?” Dứt lời lại thấy câu hỏi ái muội quá thể, nên anh sửa ngay, “Ý tôi là, chốc nữa cậu còn phải đọc truyện Chu Phóng à?”
Diệp Kính Văn mỉm cười gật đầu.
“Ờ.” Lâm Vi tỉnh bơ chỉ vào phòng tắm, “Hay cậu đi tắm trước đi, đêm nay Lâm Kiệt với Lâm Hạ lại xem phim kinh dị, đừng để ý tới bọn nó.”
Diệp Kính Văn vẫn cười.
Lâm Vi lườm hắn, “Bảo cậu đi tắm, cười cái gì?”
“Anh không tắm à? Cùng nhau đi.”
Tắm với cậu á? Thôi xin kiếu.
Lâm Vi đứng lên về phòng, không đoái hoài đến cái tên đang cười gian tà phía sau.
“Tôi lên mạng tìm cái này, cậu tắm đi, tắm nhanh một chút.”
“Ừ.” Diệp Kính Văn gật đầu, “Anh này, hình như tôi quên mang áo ngủ. Định mượn anh mặc chút.”
Lâm Vi cười lạnh, “Thứ đó tôi không dư, em gái tôi có áo ngủ con thỏ màu hồng đấy, cậu mặc không?”
Diệp Kính Văn cười cười, mở hành lí tìm quần áo sạch. “Thôi tôi có khăn tắm rồi, quấn tạm cũng được.”
Lâm Vi mở máy tính đăng nhập QQ, không thấy Chu Phóng trên mạng, chỉ có nickname của Ôn Đình là sáng đèn.
“Đừng chọc tôi, phiền lắm.” Trên status là một câu như vậy.
[ vi vi đích vi tiếu ]: Đình Đình phiền gì thế?
[TT độc tự vũ]: Cậu biết thằng nhóc tên Hàn Dương không?
[ vi vi đích vi tiếu ]: Không. Sao?
[TT độc tự vũ]: mấy ngày hôm trước tống cho tớ một bó bách hợp to đùng, hôm nay thì là hoa hồng, tớ nổi điên, bèn bảo cậu ta “lần sau tặng hoa cúc luôn cho rồi”.
[TT độc tự vũ]: Thế là cậu ta tặng hoa cúc thật!!!
[ vi vi đích vi tiếu ]: ha ha, đáng yêu thế còn gì ^^
[TT độc tự vũ]: cậu biết tên nhóc đó nói gì không, cậu ta nói “không ngờ chị thích hoa cúc thật”.
[TT độc tự vũ]: nhìn bộ mặt si tình của cậu ta, tôi muốn tức cũng tức không nổi nữa!!
Lâm Vi gãi cằm, cười trên nỗi đau khổ của cô bạn.
[ vi vi đích vi tiếu ]: hết sảy hết sảy, trong đám theo đuổi cậu, nhóc này coi như ngây thơ nhất rồi.
[TT độc tự vũ]: ha ha, còn trong cái đám theo đuổi cậu, Diệp Kính Văn chắc là tên gian manh nhất ha.
[ vi vi đích vi tiếu ]: phải lắm, hai loại người này khó đối phó như nhau.
[TT độc tự vũ]: mà này, hai cậu đến đâu rồi? Cậu thả cần dài câu cá to, đừng bảo ngay cả nòng nọc cũng không câu được nhé?
[ vi vi đích vi tiếu ]: câu được một con cá mập, lấy không?
[TT độc tự vũ]: cậu giữ đi, tin chắc cậu sẽ thành người đầu tiên ăn thịt cá mập, danh lưu thiên cổ ~
[ vi vi đích vi tiếu ]: giờ tớ cũng không biết nên làm gì nữa, đến đâu hay đến đấy thôi.
[TT độc tự vũ]: ngay từ đầu tớ đã bảo cậu đang chơi với lửa, cậu không nghe, còn lôi cả Chu Phóng vô, chẳng khác gì đổ thêm một thùng dầu vào đó.
[TT độc tự vũ]: giờ thì tự cầu nguyện đi thôi.
Lâm Vi thoát QQ, day nhẹ trán rồi khẽ thở dài. Bỗng dưng anh thấy hơi hối hận.
Đâu phải thua thật, chỉ là kéo thêm mình vào mà thôi. Tuy rằng việc ấy cũng chẳng có gì không phải.
“Sao mà ủ rũ thế kia.” Diệp Kính Văn vào phòng với đôi dép lê và chiếc khăn tắm quanh mình, tóc hãy còn sũng nước.
Lâm Vi không nhìn hắn mà quay ngoắt đi lấy quần áo.
“Cậu ngủ trước, tôi đi tắm.”
Diệp Kính Văn ậm ừ, cầm máy sấy hong khô tóc.
Lâm Vi vào phòng tắm, mở vòi hết cỡ cho nước xối lên cơ thể.
Anh ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ lần đầu gặp Diệp Kính Văn đến nay một lần. Lúc đầu cho rằng cậu ta muốn chơi đùa, nên kéo cả Chu Phóng vào cuộc, nhằm lật tẩy cậu ta. Vậy mà cậu ta tưởng thật, mà dường như mình cũng…
Hoàn toàn có thể thẳng thừng từ chối cậu ta, nhưng lại không nỡ.
Bởi vậy lòng càng thêm rối bời.
Nửa giờ sau Lâm Vi mới tắm xong, quay lại phòng ngủ.
Diệp Kính Văn ngả mình lên giường, đầu có gối dựa, lưng có chăn ấm, khăn tắm lơi lỏng khiến thân trên cùng hai điểm trên ngực phơi cả ra ngoài.
Lâm Vi liếc xéo, “Hôm nay rảnh quá nên đeo kính cơ à?”
“Đeo cho anh ngắm đấy.” Hắn tháo kính xuống, cười một cái, rồi lại đeo vào, “Bảnh hông?”
Lâm Vi mặc xác hắn, ngồi xuống giường sấy tóc.
Diệp Kính Văn không nói thêm, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng máy sấy tóc cùng tiếng Diệp Kính Văn lật trang truyện.
Lâm Vi có cảm giác tim mình đập nhanh lên một chút, chắc bởi ở cùng tên kia nên lúc nào cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, chẳng thể nào an tâm.
Anh bật máy sấy lên mức tối đa, hong khô tóc, sau đấy vén chăn leo lên giường.
Chăn ấm và dễ chịu đến lạ, đoan chắc Diệp Kính Văn vừa nằm ngủ ngay bên cạnh đây thôi.
Tim như tan ra, anh trở mình tìm Diệp Kính Văn.
Hắn đọc sách rất nghiêm túc, rất yên lặng, nom ngoan ngoãn đến nỗi chẳng ai ngờ đây là cái tên vẫn hay vênh vang hợm hĩnh ngày thường.
Đồ sói gian, lại đội lốt cừu gạt tôi chứ gì.
Lâm Vi cười thầm, kéo kính trên mặt hắn xuống, “Đeo thủy tinh chứ đâu mà kính, chẳng có số độ gì cả.”
“Có chứ, một trăm độ.” Diệp Kính Văn khẽ cười, cũng chui vào chăn, nghiêng mình đối mặt với Lâm Vi.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau, thật lâu thật lâu.
“Muốn vận động chút không?” Diệp Kính Văn bỗng hỏi.
“Làm gì?” Lâm Vi cười, “Tôi sẽ không tranh thủ trời tối mà lợi dụng cậu đâu, tôi quân tử lắm.”
“Còn tôi thì không.”
Dứt lời, hắn dang tay kéo Lâm Vi vào lòng, nhoài người lên đè anh xuống dưới.
“Định làm gì?” Hai mắt Lâm Vi sáng quắc, nụ cười còn đeo nguyên trên mặt, tỏ vẻ không sợ hãi chút nào.
“Sao không chống cự?” Diệp Kính Văn tóm lấy tay Lâm Vi, kéo lên đỉnh đầu, thả cả trọng lượng cơ thể lên người anh, khiến da thịt hai người cọ vào nhau.
Khăn tắm trên người hắn trượt xuống vì động tác ấy, áo ngủ Lâm Vi mặc cũng xộc xệch đi vài phần. Hai thân thể trần trụi, ngực áp ngực, tựa như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
“Tôi mà chống cự một cái, nhỡ đâu lại kích thích máu ngược đãi của cậu thì sao.” Lâm Vi dịu dàng cười, tay vén mớ tóc mái của hắn ra sau tai.
“Thế thì chẳng vui chút nào, anh chống cự đi Lâm Vi, chẳng phải anh vẫn luôn không muốn chạm vào người khác hay sao?” Diệp Kính Văn chau mày.
“Nếu cậu muốn cưỡng ép xác sống, thì cứ tới đi.”
Lâm Vi nhắm mắt, ra vẻ có-giỏi-thì-lên-đi.
Diệp Kính Văn trộm cười.
Lâm Vi, anh xài chiêu xoàng quá.
Sói thích hồ ly, hồ ly biết thế nên khoác tấm da dê, chắc mẩm sói sẽ bỏ cuộc mà không ngờ rằng, thật ra sói cũng thích ăn thịt dê lắm lắm…
Mồi ngon tới cửa, nào có ai từ chối bao giờ.
Diệp Kính Văn buông tay Lâm Vi, một tay vòng quanh hông anh, tay kia chuyển đến vuốt ve trước ngực.
Lâm Vi giả làm xác sống thật, nằm ngay đơ, mặc cho tên kia giở trò.
Hắn tiến lại gần, khẽ hôn lên môi anh, Lâm Vi ngoan ngoãn mở miệng đón người kia vào. Lưỡi hai người mau chóng bám riết lấy nhau, hôn đến say sưa, Diệp Kính Văn cực kỳ nhập tâm, vừa dịu dàng đưa đẩy đầu lưỡi ai kia, vừa mạnh mẽ tấn công khoang miệng anh.
Đợi cho nụ hôn kéo dài, Diệp Kính Văn mới lưu luyến trở ra, hơi thở hai người đều trở nên rối loạn.
Lâm Vi khẽ cười, tay im ỉm lướt trên lưng Diệp Kính Văn, kéo hắn lại gần, rồi lại ấn môi anh lên môi hắn lần nữa.
Lần chủ động này khiến tim Diệp Kính Văn đập lỗi mấy nhịp.
Đang hôn triền miên, lưỡi Diệp Kính Văn chợt tê dại, rồi trời đất đảo xoay, đến khi hắn mở mắt ra, tình thế đã thay đổi hoàn toàn.
Thấy người kia đè trên người mình mà cười đến là thâm thúy, hắn miễn cưỡng thở dài.
Nhìn nhau thật lâu, cuối cùng hắn mới bật ra được một câu.
“Được lắm, xem ra tôi đã coi thường anh rồi.”
Lâm Vi bật cười, cúi xuống hôn lên khóe môi Diệp Kính Văn.
“Nhóc con nhà cậu, muốn vận động cũng phải để đàn anh đến dạy, phải không hử?” Âm cuối hơi cao do bắt chiếc giọng điệu tinh quái của Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn cười âu yếm, quàng tay quanh người Lâm Vi, lơ đãng lướt tay qua cặp mông cao cao, rồi ngoan ngoãn trở về, ôm vai anh, rồi lại đưa lên đưa xuống, vuốt ve khắp lưng anh.
Sự việc phát triển quá mức tưởng tượng khiến Lâm Vi dao động, chẳng hay mình bị tên kia lợi dụng.
Diệp Kính Văn cười thầm.
“Đến đi, dù sao tôi đã là người của anh, làm một lần nữa cũng không sao.”
Sau đó lại điềm đạm bổ sung, “Lâm Vi, tôi thật lòng với anh.”
“Anh làm nhẹ nhẹ chút nha.”
Nói rồi hắn dang rộng hai chân, vòng lên hông Lâm Vi.
***
Lâm Vi sắp cười không nổi nữa rồi.
Xem ra kế sách mà tên Chu Phóng cà chớn bày ra chẳng hữu dụng chút nào!
Nào là đêm đó chắc chắn Diệp Kính Văn chưa có gì với chú, nào là muốn biết thằng đấy cố ý hay không cứ thử một lần sẽ biết, nào là nếu nó đã bảo chú cưỡng ép nó, chú giả bộ cưỡng lại lần nữa, thể nào nó cũng lòi đuôi.
Đồ Chu Phóng chết toi.
Diệp Kính Văn chẳng những không lòi đuôi, mà còn nằm ra để tôi…
Đừng đùa dai vậy chứ, biết thế nghe lời Ôn Đình cho xong. Đây quả thật là gieo gió gặt bão mà.
“Kính Văn, tôi mệt rồi, hay là mình ngủ sớm nhé.” Lâm Vi nhận thua.
Diệp Kính Văn cười đến là thích thú, cứ như hắn đã nắm chắc khởi đầu cùng kết thúc của sự việc từ đời nảo đời nào.
“Lâm Vi, sao anh có thể vô tâm như thế.” Hắn nhấc đầu cọ lên hõm vai Lâm Vi, tội nghiệp nói, “Cứng thế này rồi, sao mà ngủ được.”
Rồi khẽ rướn mình lên bụng Lâm Vi.
Đầu Lâm Vi vang tiếng nổ bùm.
“Vô tâm khỉ gì, là chính cậu đốt lửa cơ mà, tự dội nước lạnh hạ hỏa đi!”
Rồi anh trở mình, cuốn chăn che kín mít, không để ý tới tên kia.
Thấy tấm lưng cứng ngắc cùng với phần cổ đỏ gay của ai kia, Diệp Kính Văn cười đầy bí hiểm.
“Không dập lửa cũng chả sao, hay anh làm gối ôm cho tôi nhé.”
Dứt lời, hắn tự tiện vén chăn lên, vòng tay lên lưng Lâm Vi, đưa anh vào lòng mình.
“Buông ra mau.”
“Không buông.”
“Buông ra…” Giọng nói mang vài phần run rẩy.
“Sao bảo anh là gối ôm của Chu Phóng? Tôi cũng thế, không có gối ôm không ngủ được.” Ngữ điệu tủi thân khôn xiết.
Thế cậu để tay vào chỗ đó làm gì? Xuống chút nữa là tới phần quan trọng rồi, gãi gì mà gãi, nghĩ tôi gặp trở ngại sinh lí nên không phản ứng nổi phải không?!
Lâm Vi điên tiết, tóm lấy tay Diệp Kính Văn, khóa vào ngực mình.
“Thôi thôi, mau ngủ đi.” Anh vươn tay tắt đèn.
Diệp Kính Văn vẫn xấu xa như cũ, chuyển động ngón tay, véo nhẹ lên hai điểm trên ngực Lâm Vi.
Lâm Vi hít một hơi, “Đừng có làm bậy!”
“Ai làm bậy đâu nào.” Tên kia chối bay chối biến, tay lại nhéo sang bên trái, “Hình như cứng lên rồi…”
Lâm Vi liếc xuống, bắt được bàn tay đang lộng hành kia, chẳng ngờ phía dưới lại lọt vào vòng vây của bàn tay còn lại…
“A…”
Lâm Vi kìm không được mà kêu thành tiếng, tay Diệp Kính Văn hãy còn đang cọ đi cọ lại qua lớp vải quần trong, dấy lên một luồng khí nóng chạy khắp toàn thân, tim anh đập nhanh quá…
“Diệp Kính Văn, mau bỏ tay ra.” Lâm Vi có vẻ tức giận.
Diệp Kính Văn vỗ nhè nhẹ, cười bảo: “Chào hỏi thằng em của anh một cái, hình như nó sợ tôi lắm thì phải.”
“Còn bậy bạ nữa là tôi đạp cậu xuống giường!” Lâm Vi nổi cơn.
“Nhưng… chỗ ý cứng lên rồi kìa, anh không cần giải tỏa à?”
“Không việc gì tới cậu.”
“Ai bảo thế? Là tôi đốt lửa, phải có trách nhiệm dập lửa chứ.” Hắn cười gian, lén luồn tay vào.
Lâm Vi đông cứng lại, muốn giữ lấy bàn tay tai quái nọ, nhưng dục vọng đã bị đối phương khống chế, có phản kháng cũng không ích lợi gì.
Tỉ mỉ hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Chu Phóng xong, Lâm Vi khẽ thở dài, ngừng luôn vẫy vùng rồi ngả vào người Diệp Kính Văn, mặc cho mấy ngón tay hắn nhè nhẹ vỗ về bộ phận ấy.
“Ư..”
Tiếng rên rỉ bật ra, xen lẫn cả âm mũi đáng yêu.
Tay Diệp Kính Văn chuyển động nhanh hơn, lên xuống theo quy luật. Hơi thở nóng rực phả bên tai làm tim Lâm Vi đập dồn như đánh trống trận.
Từng đợt khoái cảm từ xa dội lên tận đỉnh đầu, cả người bỏng cháy.
Đặc biệt là chỗ Diệp Kính Văn đang nắm giữ, nóng đến muốn tan chảy.
Máu không ngừng chảy xuôi, Lâm Vi gắng điều chỉnh hơi thở cùng tiếng tim đập của mình. Tim Diệp Kính Văn có lẽ cũng đang chạy đua, từng nhịp đập mạnh mẽ truyền lại từ phía sau lưng, tim hai người như đang hòa chung trong một bản song ca.
Nhịp thứ nhất qua đi, rồi nhịp thứ hai…
Lâm Vi mơ màng nhẩm đếm, cảm thấy nhẹ nhàng quá đỗi, bởi vòng tay của Diệp Kính Văn êm đềm tựa như một đám mây vậy.
“Đủ… đủ rồi.” Bụng dưới Lâm Vi cứng lại, muốn gạt phắt tay Diệp Kính Văn ra, nhưng tay hắn vẫn cứ khăng khăng dính vào chỗ ấy, còn ác ý miết vài đường…
“A…”
Tiếng rên bị đè nén, cuối cùng Lâm Vi không kiềm chế nổi nữa, ra đầy tay Diệp Kính Văn, còn làm vương một chút lên giường…
Anh ngã vào lòng Diệp Kính Văn mà thở dồn dập, tiếng tim đập hối hả vang lên rõ ràng hơn trong màn đêm yên ả.
Sau một hồi bình tĩnh lại, Lâm Vi mở miệng, lại không biết nói gì.
Chẳng lẽ.. chẳng lẽ… vừa trút ra trong tay cậu ta sao?!
Lẽ nào đã thích cậu ta thật? Tại sao không thấy phản cảm với chuyện này, ngược lại còn thấy phấn khích, được cậu ta nắm lấy thì cảm thấy thật dễ chịu, dễ chịu đến mức… muốn làm tiếp lần nữa.
Lâm Vi lắc đầu, lắc rụng luôn thứ suy nghĩ đáng sợ này.
“Lâm Vi, anh cũng dùng tay làm cho tôi nhé…”
Diệp Kính Văn đột nhiên lên tiếng, giọng nói dịu dàng đến độ sắp hòa tan tim ai kia.
Mặt Lâm Vi đỏ lựng. Đây gọi là gì? Có qua có lại sao? Cậu giúp tôi, còn muốn tôi đáp trả?
Có thể từ chối không? Dường như… không đành lòng.
Trời đất ơi.
Lâm Vi thầm than một tiếng, quay người lại, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên phân thân nóng rực của Diệp Kính Văn.
Đã cứng đến mức này…
Lâm Vi tò mò cầm lấy, nhận thấy thứ ấy lại lớn lên vài phần, liền rụt ngay tay về.
Diệp Kính Văn cười, giữ tay anh lại.
“Đừng sợ, nó biết điều lắm.”
Biết điều? Thành tinh từ lâu rồi còn biết điều cái gì…
“Phải làm như vậy, được rồi, lên trên một chút, ư…”. Truyện Teen Hay
Diệp Kính Văn dùng tay chỉ dẫn Lâm Vi, nhẹ chuyển động lên xuống, mặt dày lớn tiếng rên rỉ.
“Hư, thật thích…”
Lâm Vi cúi đầu, nhắm lại hai mắt, mặt ửng hồng.
Dù nói mình là đàn anh, nhưng có vẻ tên cà chớn này kinh nghiệm phong phú lắm, biết dạy mình sờ bên này chạm bên kia mới chuẩn?
“Ấy, đừng mạnh tay thế, anh muốn xẻo tôi đấy à.” Diệp Kính Văn hít mạnh một hơi, đè tay Lâm Vi lại.
Lâm Vi hừ một tiếng, lách tay mình ra khỏi tay hắn.
Qua lòng bàn tay có thể cảm nhận được máu lưu thông trong huyết quản, lại nhớ đến quá trình sản sinh tinh tử đã được học khi trước, phải đi qua bước này… W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đang mơ hồ nghĩ, chợt nghe thấy tiếng cười rầu rĩ trên đỉnh đầu.
“Này, anh tập trung tí được không.”
“Im miệng!” Lâm Vi thẹn quá hoá giận, mạnh tay chà sát thứ cứng rắn nọ, “Nói nữa xẻo thật đó.”
“Anh này, tôi nhận thấy anh lúc nào cũng cộc cằn với người mình thích, lần đầu gặp mặt đã đánh tôi, tôi thấy vinh dự vô cùng…”
“Im ngay.”
“Au… xẻo tôi thật thì sau này cuộc sống chăn gối của anh sẽ…”
“Đã bảo im mà!”
“…”
Tiếng động trong phòng mãi đến đêm khuya mới nguôi.
Lâm Kiệt và Lâm Hạ ngồi xem phim ma trong phòng khách.
“Chị nghe thấy không, có tiếng ma kêu trong phòng anh hai…” Lâm Kiệt u uất liếc sang Lâm Hạ.
Lâm Hạ cũng u uất nhìn lại, “Hình như là… có.”
“Không phải tắt đèn rồi sao…”
“Nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm, xem phim ma nhiều quá nên tưởng tượng ấy mà…” Lâm Hạ run bắn lên, kéo Lâm Kiệt lại gần, núp sau lưng thằng bé.
“Á!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con ma trên màn hình rốt cuộc cũng lộ nguyên hình be bét máu.
Hết chương hai mươi hai.