Thời gian trôi qua thật mau.
Đã một năm chín tháng kể từ ngày đó.
Cái nắng nóng bao trùm đại học T, nơi đang diễn ra khóa huấn luyện quân sự cuối cùng.
Hội học sinh cùng Đoàn trường mang theo rất nhiều chai nước để chia vui cùng đàn em.
Có vài người đi khảo sát quanh sân, còn có người cầm máy quay phim, chụp hình.
Trong đó có hai người đặc biệt thu hút mọi ánh nhìn.
Đều mặc quần jean, áo sơ mi một đen một trắng.
Cả hai đều rất đẹp trai, tóc mái dài rũ xuống che khuất đôi mắt.
Họ đều đang cười.
Một tà khí, một khí phách.
“Oa, tớ thi vào đại học T quả không sai lầm, mới đây mà đã thấy được hai chàng trai đẹp như vậy!” Có nữ sinh cúi mặt, thì thầm nhận xét.
“Hai người bọn họ a, đừng hy vọng, họ chính là Hắc bạch song lang trong truyền thuyết đại học T đó nha”
“Là sói đó, hiểu chưa?”
Hai người họ đồng thời quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía này nhẹ nhàng cười, khiến cho người ta muốn mềm nhũn cả hai chân.
Đoàn người vừa đi khỏi, lại có người nhận xét.
“Này, hai người kia là ai vậy?”
“Một người là thiên tài khoa Y, một người thiên tài khoa Luật, một Chủ tịch Hội học sinh, một Bí thư Đoàn”
“Như hình với bóng, nói không chừng đã sớm đoạn rồi”
“Đoạn cái gì?”
“Đoạn tụ đó, đoạn tụ đó. Đồ ngốc”
“A, vậy tớ hết hy vọng….”
“Không sợ sói thì các vị có thể đi hỏi thử xem, tớ nghe nói cả hai đều không có bạn gái nha”
“Không phải đã đoạn rồi sao..”
“Không có chứng cớ đừng đoán bậy, đồ ngốc. Huấn luyện viên đến rồi, tất cả im lặng nào”
“Nghiêm!”
“Nghỉ!”
Những tân sinh viên mới vào trường đều cảm thấy có nhiều thứ mới lạ, truyền thuyết về hai nhân vật bí ẩn kia cũng không ngoại lệ.
Danh tiếng của vị Chủ tịch vừa từ chức lại càng khiến họ đối với vị Chủ tịch đương thời càng thêm kính nể.
Vị này tài giỏi đến mức nào mà có thể soán ngôi vị Chủ tịch tài ba kia, những điều đó đều trở thành những đề tài nóng hổi cho các tân sinh viên thỏa luận.
Khóa huấn luyện kết thúc, trong sân trường giăng đầy các băng rôn kêu gọi tham gia hội nhóm.
Có hai nam sinh đang đạp xe, cái bóng kéo thật dài trên mặt đất.
“Cậu nói xem Đoàn và Hội học sinh có chỗ nào khác nhau a..” Nam sinh cao lớn da ngăm đen tháo cái mũ xuống, nhìn hai cái băng rôn màu đỏ đơn giản, bất đắc dĩ thở dài.
“Băng rôn làm giống nhau, khẩu hiệu cũng giống nhau, không biết khác cái gì nữa…” Nam sinh hướng người đối diện cười, khoe hàm răng trắng tinh.
“Một cái là tổ chức kiểu truyền thống, một cái kiểu hiện đại, quyền lợi như nhau, nếu tinh ý hơn sẽ thấy, Đoàn phụ trách tương đối nhiều hoạt động, còn Hội học sinh gắn liền với sinh hoạt của sinh viên” Người kia thái độ không lạnh không nhạt, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“A, cậu thật lợi hại, nói câu nào chuẩn câu nấy!” Nam sinh dùng đôi mắt trong suốt nhìn đối phương, kéo ra nụ cười sáng lạn “À, tớ đã quen mặt với Hội học sinh lẫn khoa Y, còn cậu có tính tham gia câu lạc bộ nào không?”
Đối phương nhẹ nhàng lắc đầu.
Nam sinh lại đội mũ vào, thở dài nói “La Băng, tớ nói da cậu làm sao mà phơi nắng cũng không đen…Tớ chẳng làm được, trải qua khóa huấn luyện thì đen như than thế này”
“Tớ tình nguyện đen một chút, con trai trắng như vậy để làm gì”
Hai người chạy xe tới, vừa đi vừa cười hướng về phía trường học.
“Không biết nữa, nghe nói Hội học sinh và Đoàn đều đang tuyển thành viên, số lượng khá đông”
“Cậu đã từng nghe qua chuyện xưa về Hắc Bạch song lang chưa?”
“Tớ không có hứng thú với mấy cái đó”
“Nga” Nam sinh có chút tủi thân chu mỏ “Nghe nói hai vị này đều rất ưu tú, đại học T đúng là nơi sản sinh nhân tài”
“Đúng vậy, chắc điểm thi đỗ vào cũng rất cao”
“Thiết, chính là trường trung học Nhân Xuyên, đừng khi dễ họ” Nam sinh giơ ngón giữa “Trung học Nhân Xuyên cho ra toàn quái thai, nói khó nghe hơn đều là biến thái nha”
“Sâm Lâm, lần trước cậu đấu bóng rổ thua người ta nên không phục chứ gì”.
“A, bị cậu đoán được rồi” Hắc Sâm Lâm ngẩng đầu lên cười “Kì thực tớ không nhỏ nhen như vậy, đi thôi, hội diễn sắp bắt đầu rồi”.
Hội học sinh cùng Chi Đoàn kết hợp tổ chức hội diễn, quả nhiên quy mô rất đáng sợ.
Chỉ là không ai hiểu tại sao không tổ chức ở hội trường mà dời qua giảng đường trống gần trường học.
Đến khi hội diễn bắt đầu, mọi người mới hiểu hết dụng ý.
Tầm nhìn thoáng, sân khấu được thiết kế nâng lên cao khiến cho khán giả có thể nhìn bao quát, trông như một rạp chiếu phim cỡ lớn, dù nghe hay nhìn đều rất hoàn hảo.
Ánh sáng từ ngọn đèn thắp sáng cả dãy phòng.
Ánh đèn huyền ảo khiến người ta sinh ra ảo giác.
Hắc Sâm Lâm và La Băng chọn một chỗ ngồi xuống, cùng theo dõi các tiết mục đặc sắc.
Sân khấu rất lớn, rất đẹp, dù có bố trí bao nhiêu đội vũ đạo cũng không tạo cảm giác gò bó chật hẹp.
“Sau đây là tiết mục mà mọi người vẫn đang chờ đợi phải không? Vị này chính là hoàng tử khiêu vũ trong truyền thuyết đó nha” Người phụ trách tiết mục nở nụ cười ngọt ngào.
“Mọi người hãy vỗ tay lớn hơn nào, cùng chào đón màn nhảy đơn bài <<Quá nhiều>> của Diệp sư huynh”
Dưới khán đài là một tràng tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tiếng cổ vũ làm rung chuyển cả bầu trời đại học T.
La Băng không nhịn được được nhướng mày, tâm tình Hắc Sâm Lâm cũng lên cao, dùng hết sức hô to.
“Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn…”
Trong tiếng gào thét ầm ĩ, Diệp Kính Văn ưu nhã cất bước lên sân khấu, trở về làm vị hoàng tử năm nào.
Một thân áo đen bó sát người, tôn lên vóc dáng thon dài hoàn mĩ.
Lộ ra một mảng ngực trắng, khiến cho thị giác người nhìn rung động.
Diệp Kính Văn mỉm cười nhìn xuống khán đài khẽ khom người, lại vang dội một loạt tiếng cổ vũ đinh tai.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, hắn bắt đầu nhảy.
Điệu nhảy tuyệt đẹp, thân thể dẻo dai, khi âm nhạc phát ra triền miên, chân mày hắn giãn ra có nét buồn nhàn nhạt.
Khơi lên sự nhiệt huyết bên dưới, kéo người ta vào thế giới của hắn.
Cuối cùng, Diệp Kính Văn dùng một tư thế mị hoặc đứng trên sân khấu nhìn xuống.
Ánh mắt kiêu ngạo, lặng lẽ nhìn dòng người đang điên cuồng, khóe miệng giương lên nụ cười tà ác.
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, đem hội diễn đẩy lên cao trào
Sau đó hắn dời mắt xoay người xuống sân khấu, không một chút lưu luyến.
Hắc Sâm Lâm há to mồm, mắt như muốn rớt xuống đất.
“Ta nói, còn có người nhảy được như vậy, bệnh tim cũng bị anh ta làm cho tái phát rồi”.
“Kinh ngạc. Như vậy mà cậu cũng học Y sao” La Băng cười tà nhìn cậu, hừ một cái.
Hắc Sâm Lâm nghiêng đầu quay sang chỗ khác cười, xa xa có một bóng hình màu trắng đơn bạc.
Lặng lẽ rời khỏi khán đài.
Thật giống như đang sợ bị người ta phát hiện ra.
“Trường này có nhiều thứ kì quái thật” Hắc Sâm Lâm thở dài, nhân cơ hội nắm lấy tay La Băng “Không xem nữa, ăn há cảo không?”
Chẳng hạn như người kia, tâm tình thật khó hiểu.
Rất nhiều thứ đã thay đổi.
Sau khi hội diễn kết thúc, diễn đàn trường sôi nổi hẳn, Hắc Sâm Lâm đăng kí một cái id gọi là “Bánh ngọt thật ngon” vào diễn đàn.
Bên diễn đàn khoa Y, có người lập một topic thảo luận.
Phía dưới lượt hồi âm nhiều lạ thường.
“Tôi cảm thấy Chủ tịch đương thời khác quá, năm đó anh ấy cũng có thi hùng biện nha”
“Đúng vậy đúng vậy, vòng trung kết bị bệnh nên không có tham dự, bây giờ tham dự vòng loại trực tiếp”
“Anh ta thì sao chứ, lần này lw của chúng ta mới thật sự lợi hại, nữ sinh theo đuổi nhiều muốn chết, cái cậu yjw kia á, suốt ngày trưng cái mặt lạnh lẽo thật là hù chết người mà”
“lw chẳng là gì hết, anh ấy đã thuộc về quá khứ rồi, bây giờ là thời đại của họ Diệp”
“Nhắc tới lw tôi lại nhớ tới lời đồn đại, năm đó anh ta từ chối những lá thư tỏ tình, khiến cho nhiều người chán ghét”
“Tôi cũng chán ghét yjw, cả ngày cười như sói đói, đi cùng xf quá hợp, hai con sói đi đi lại lại trong trường, tạo ra nhiều lời đồn đáng sợ”
“Chủ đề quá nhiều người công kích, tôi đành phải xóa vậy”
Chỉ chốc lát sau, topic bị xóa đi.
Sau đó lại có người mở topic mới, bàn luận về hội diễn hôm nay.
Chủ đề này lại tiếp tục thu hút sự chú ý, bài trả lời cứ tăng mãi.
Hội diễn qua đi, bắt đầu giai đoạn học tập, tân sinh viên hăng say tự giác lao đầu vào học.
Một tháng sau, đã quen với môi trường thì bắt đầu cúp vài tiết học.
Sau đó nữa, trốn tiết nhiều như cơm bữa.
Hắc Sâm Lâm rất ít khi trốn tiết, La Băng cũng rất ít khi đi học, cậu ta có thiên phú về phương diện công nghệ thông tin, phần lớn thời gian đều trốn trong kí túc xá nghiên cứu.
Ngày đó khi trở về, La Băng đột nhiên phát sốt.
Hắc Sâm Lâm bận rộn chăm sóc cậu ta, chườm khăn lên trán, thức canh một đêm dài.
Kết quả là quên luôn cuộc thi Toán học ngày thứ hai.
Cũng nhờ vậy, trong số các thi sinh hôm đó, có tên hai cậu học sinh không có điểm.
Chuyện này khơi lên một nỗi bức xúc trên diễn đàn trường.
La Băng cảm thấy hơi áy náy, vì vậy mời Hắc Sâm Lâm đi ăn cơm.
Hai người họ gặp một nam sinh ở quán lẩu, anh ta lặng lẽ ngồi trong góc, một mình ăn lẩu uyên ương.
Cắn một trái ớt, gắp hải sản trong nồi ra, cau mày nuốt xuống.
Cách ăn thật khó hiểu.
Người đó hình như cảm nhận được Hắc Sâm Lâm đang nhìn mình, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của anh ta rất đẹp, khi cười lên, khóe mắt cong cong nhìn rất ấm áp.
Như mặt hồ yên tĩnh.
Chỉ là cảm thấy anh ta quá trầm lặng.
Hắc Sâm Lâm hướng anh ta le lưỡi, vùi đầu vào tán dóc với La Băng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua thật nhanh, sau khi kết thúc học kì một, lại bắt đầu học kì hai, sinh viên bước vào một giai đoạn mệt mỏi.
Sau kì thi, sinh viên được buông lỏng vài ngày, nhưng khoa Y vẫn rất bận rộn.
Cuộc thi kiến thức về cơ thể người được bắt đầu từ năm ngoái, trải qua quá trình bỏ phiếu, 80% yêu cầu hằng năm đều phải tổ chức một lần.
Mỗi lớp chọn ra một người đi dự thi.
Hắc Sâm Lâm không hiểu sao bị bắt đi tham dự.
Không ngờ lớp cậu vượt qua nhiều vòng thi liên tiếp, nằm trong 16 đội mạnh, sau đó vào bán kết, đối thủ là một người cùng khóa khác lớp.
Trận bán kết ở một đội khác, là sinh viên năm cuối cùng sinh viên năm ba tranh tài.
Hắc Sâm Lâm kéo La Băng đi xem náo nhiệt.
Hai lớp tranh tài vô cùng kịch liệt.
Cứ tưởng là những kiến thức đó đối với sinh viên năm cuối và năm ba đã quên gần hết.
Không ngờ bọn họ cũng rất lợi hại, đáp không sai một câu, đến lúc phải giành quyền trả lời thì bầu không khí càng nóng hơn.
Cùng một câu hỏi như nhau, phía dưới điên cuồng gào thét giúp đỡ.
Rất ít đội dùng đến cách này để phân thắng bại, vì vậy tâm trạng hai đội đều căng như dây đàn.
“Xương có cấu tạo gồm…”
Người chủ trì vừa đọc xong câu hỏi, Diệp Kính Văn liền nhấn chuông giành trả lời.
Thái độ lớn lối của hắn khiến cho người ta có một áp lực vô hình, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm người đối diên, ngón tay khi giành quyền trả lời vẫn rất ưu nhã.
Giống như vị hoàng tử cao quý, không để ai vào mắt.
Hắc Sâm Lâm thì thầm bên tai La Băng “Cậu có cảm thấy anh ta hình như hơi biến thái, cậu xem cái thái độ đó, không giống như đang tranh tài, mà giống như đang chơi mèo vờn chuột..”
La Băng gật đầu, ánh mắt dời về phía người có khuôn mặt tà khí, bờ môi hắn nhẹ nhàng khép mở, giống như đang tán gẫu thông thường.
“Máu, Mô, Tủy” Nói xong khóe miệng khẽ nhếch lên, như đang cười nhạo câu hỏi quá dễ.
“Năm 3, trả lời chính xác, được thêm 1 điểm!” Người chủ trì mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng vì bầu không khí xung quanh nên giọng nói có chút run rẩy.
“Các cơ trong cơ thể người chia làm 3 loại nào?”
Tiếng chuông phía đối diện vang lên, khóe miệng Lâm Vi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho mọi người tim đập loạn nhịp.
“Cơ xương, cơ ngực, cơ tim” Thanh âm có lực trầm ổn, mang theo nụ cười hài hòa, tạo nên một sự đối lập hoàn toàn với Diệp Kính Văn.
“Năm cuối, thêm 1 điểm!”
Một hỏi một đáp, bầu không khí không ngừng nóng lên.
Diệp Kính Văn nâng cao khóe miệng cười rất quỷ dị, ánh mắt sắc bén bắn về người đối diện, nhưng Lâm Vi trước sau chỉ mỉm cười, không gợn một chút sợ hãi.
Nhưng chẳng ai thấy phía dưới bàn, năm ngón tay nắm thật chặt, do dùng quá nhiều lực mà trở nên trắng bệch.
Dưới đài lần lượt vang lên tiếng cổ vũ, các câu hỏi trong đề đều đã hỏi hết.
Người chủ trì có chút lúng túng “Bởi vì cả hai bất phân thắng bại, cho nên chúng ta sẽ tiến hành phương pháp cuối”
“Đại diện hai bên đồng thời trả lời ba câu hỏi. Ai trả lời đầy đủ hơn sẽ thắng”
Kết quả như dự liệu, một người bị loại.
Bại dưới tay đàn anh năm cuối cũng khiến các sinh viên năm ba tâm phục khẩu phục.
Mọi người sung sướng chạy đến bắt tay đàn anh.
Nhưng Diệp Kính Văn chỉ đi tới trước mặt Lâm Vi, cười tà sáp lại nói.
“Chúc mừng, đàn anh dối trá”
Sống lưng Lâm Vi cứng ngắc, bàn tay nhẹ nhàng run rẩy.
Cuối cùng hai người phải trả lời 3 câu hỏi để phân thắng bại.
Chỉ anh mới biết, Diệp Kính Văn đã sai chỗ nào.
Trong đầu có mười hai dây thần kinh,
Khứu giác, thị giác, ốc tai, vận nhãn, vận nhãn ngoài, phụ, hạ thiệt, sinh ba, mắt, hàm trên, hàm dưới, mặt.
Lâm Vi viết toàn bộ, không bỏ cái nào.
Nhưng Diệp Kính Văn một chữ cũng không viết, hắn để trống toàn bộ, làm cho Lâm Vi mơ màng nhớ lại.
“Trong đầu có mười hai dây thần kinh đều sử dụng rồi, anh vẫn không chịu?”
“Mười hai dây thần kinh trong đầu cậu đều không dùng được”
“Anh cứ nói đi, tôi mất cái nào?”
“Cậu không mất, chỉ là gắn sai chỗ thôi”
Những tin nhắn ấy vẫn còn lưu trong điện thoại, lúc gửi tin nhắn vẫn thấy đáy lòng ấm áp như mới vừa hôm qua thôi.
Nhưng bây giờ, hắn đối với mình như kẻ xa lạ.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ hắn đã quyết định vất bỏ tất cả, ngay từ chính thời điểm mình muốn giải thích ngày đó.
Lâm Vi hướng về phía khán phòng người người đang tung hô, cười có chút cô đơn.
Hắc Sâm Lâm lại gặp Lâm Vi tại quán lẩu kia.
Hình như anh ta tâm trạng không tốt, cúi gằm mặt ăn không nói tiếng nào.
Hắc Sâm Lâm rất khó hiểu, anh ta không phải là người chiến thắng sao? Nhìn cứ như sắp chết tới nơi.
Nhìn La Băng một cái, cậu nghĩ định an ủi đàn anh một chút nhưng không biết mở lời thế nào.
Nhưng Lâm Vi đột nhiên cười với cậu.
“Em là Hắc Sâm Lâm sao?”
“Ân”
“Có hứng thú tham gia cuộc thi thí nghiệm học kì này không?”
Hắc Sâm Lâm đừng nửa ngày không biết nói gì.
Theo lý thuyết, tại khoa Y này cậu gần như vô hình, làm sao có thể được vị đàn anh nổi tiếng này chú ý tới?
“Hay là chúng ta lập thành một nhóm đi” Lâm Vi nói tiếp.
Hắc Sâm Lâm sợ hãi đứng dậy “Em không giỏi lắm…”
“Không sao đâu, em có suy nghĩ nhạy bén, như vậy đã giúp được anh rồi” Lâm Vi uống một hớp nước, đi tới bên Hắc Sâm Lâm cười ấm áp “Biết cách giết chết một con muỗi không?”
Bạn đang �
Để giết chết một con muỗi, phương pháp tốt nhất là khi thấy nó lại gần ta, trước tiên ta phải buông lỏng toàn thân, chờ nó đậu trên da chuẩn bị hút máu, khi ta cảm nhận được nó đang hút máu là lúc ta có thể đập chết nó.
Hắc Sâm Lâm trong lúc lơ đãng nói ra cách diệt muỗi mà khoa truyền nhau, nghe đâu chính là do Lâm Vi nói, điều này làm cho Hắc Sâm Lâm càng thêm nể phục.
“Không biết có làm phiền em không, chỉ là…anh không tìm được người giúp đỡ thích hợp” Nụ cười của Lâm Vi rất nhạt, khiến cho Hắc Sâm Lâm dâng lên một chút đau lòng.
“Yên tâm đi, đàn anh, dù có leo núi cao, xuống biển lửa em cũng sẽ theo đến cùng” Mặt Hắc Sâm Lâm đỏ lên, bởi vì da đen nên không thấy rõ lắm.
Trong lúc hồi hộp, không phát hiện lúc đàn anh xoay người, khóe miệng lộ ra một nụ cười hồ ly gian xảo.
yjw: Diệp Kính Văn
lw: Lâm Vi