Biên tập: Xiaorong
Chương thứ năm
Tôi thấy anh rất thuận mắt
“Này các anh em, đêm nay lại có dạ hội nhá! Là dạ hội đón sinh viên mới của viện y học!” Hàn Dương vào ký túc xá, trên tay vung vẩy vé vào cửa, thấy Diệp Kính Văn thì cả người cứng lại.
“Kính Văn, hì hì, cậu đã khỏe chưa?”
“Ừm, rất khỏe.” Diệp Kính Văn dán mắt vào màn hình máy tính, lạnh nhạt đáp lời.
“Thế, đêm nay viện ta có dạ hội đón người mới, cậu đi xem không?”
“Không phải tối qua đã đón rồi sao? Đêm nay lại muốn đón nữa?” Diệp Kính Văn cau mày.
“Tối qua là cả trường, tối nay là viện y học, không giống nhau đâu.”
“Ờ.”
“Cậu đi không?”
“Chán chết.”
Hàn Dương hậm hực bỏ đi, cầm vé đặt xuống mặt bàn hai người còn lại.
“Không biết bọn Tiểu Chu khi nào về, hê hê, tôi nghĩ chúng nó chắc chắn sẽ đi ấy.”
“Sao cậu làm gì cũng phải có người làm cùng vậy?” Diệp Kính Văn vẫn nhìn chăm chăm vào máy tính, “Đi nhà xí cũng muốn có đồng bọn à?”
Hàn Dương đực mặt ra, “Tôi… tôi không có ý kia, hì hì, tôi thấy đi cùng nhau vui hơn.”
“À, cậu thích NP.”
“Hả?!…”
Đương lúc Hàn Dương còn ngẩn tò te, bạn cùng phòng đã về, Hàn Dương như gặp được cứu tinh mà xán đến cạnh cậu ta.
“Tiểu Chu, cùng anh mày đi dạ hội đón người mới đi! Đây là dạ hội riêng của viện y học chúng mình nha, nói không chừng còn có thể “tình cờ gặp gỡ ” gì gì đó nữa.”
“Rồi rồi, mày bỏ tao ra trước đã, tay áo tao vừa dính phải tương cà chua.” Tiểu Chu vừa vò bộ quân phục nhuộm đỏ, vừa lơ đãng hỏi, “Dạ hội có tiết mục gì hở, có gì đáng xem không?”
“Ờ, hình như có mời vũ đoàn đến diễn.”
“Lại là nhảy á, nhảy thì xem Kính Văn nhà mình là được rồi, việc gì phải tìm đâu xa, còn chả nhảy giỏi như Kính Văn của chúng ta. Tao còn muốn đêm nay ở ký túc xá đọc nốt quyển tiểu thuyết cơ.”
Diệp Kính Văn lạnh lùng quét mắt tới mà Tiểu Chu vẫn một mực cười chẳng hiểu gì.
“Kinh Văn à, sức khỏe cậu không sao chứ? Tớ nghe nói cậu xin không tập quân sự.”
“Không chết được.”
“Ừa, không chết là tốt rồi, hì hì, không chết là tốt rồi.” Tiểu Chu lau mồ hôi trán, xoay người ném một cái nhìn về phía Hàn Dương, “Hàn Dương, tao nghĩ rồi, dạ hội tao đi cùng mày cũng được.”
“Ừ ừ, vừa lúc tao cũng muốn nhìn cái gọi là Lâm Đình kết hợp một chút đây.”
“Lâm Đình kết hợp?” Diệp Kính Văn đột nhiên quay đầu hỏi.
“Chính là Lâm Vi cùng Ôn Đình còn gì nữa, hai người họ đêm nay chủ trì dạ hội.”
“Ừ.”
“Kính Văn nếu cậu không đi, tớ đem vé cho phòng bên nha…”
“Ai bảo tôi không đi.” Diệp Kính Văn nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy tấm vé, “Tôi chỉ nói chán phèo mà thôi, vừa lúc không có chuyện làm, tiện đường đi xem cũng được.”
Mấy người nghỉ ngơi một lát rồi cùng đến hội trường lớn của trường. Bên ngoài hội trường treo thật nhiều bóng bay, cửa cũng được làm thành hình vòm, nhìn cứ như lễ đường vậy. Diệp Kính Văn tìm một chỗ gần phía trước ngồi xuống, quét mắt qua xung quanh thì thấy được dáng người quen thuộc. Lâm Vi và Ôn Đình đứng chung một chỗ, chẳng biết nói gì mà cười đến vui vẻ.
Cũng rất chướng mắt.
Diệp Kính Văn hừ một tiếng, làm Hàn Dương bên cạnh giật bắn lên.
“Cậu hừ cái gì?”
“Ngứa mũi.”
“Ừ.”
Dạ hội đã bắt đầu, dưới ánh đèn rực rỡ, Lâm Vi cùng Ôn Đình khoác tay nhau bước ra.
“Kính chúc các vị quan khách, các thầy cô giáo, các bạn sinh viên,một buổi tối vui vẻ!”
“Tôi là Ôn Đình chủ trì đêm nay.”
“Tôi là Lâm Vi.”
“Lại là một năm gió thu tràn về!”
“Lại là một đêm hoa thắm trăng tròn!”
“Tiếng kèn quân sự còn vang vọng bên tai!”
“Hạt giống hi vọng đã đâm chồi nảy lộc!”
“Tiếng chuông trường đã sớm âm vang!”
“Cuộc sống đại học, cũng đã mở đầu!”
…
Hai người bên xướng bên họa trên sân khấu phối hợp hết sức ăn ý, giọng nam tao nhã, giọng nữ trong trẻo, nam một thân âu phục trắng, nữ một thân váy dạ hội đen.
“Ôi, bọn họ đúng là một cặp duyên trời xứng đôi há!” Hàn Dương nhịn không được tán thưởng.
“Giả tạo.”
Diệp Kính Văn bỗng phun ra hai chữ như vậy.
Hàn Dương cười ngu, “Giả tạo chứ gì nữa, mở đầu dạ hội đều phải văn vẻ thế này, chả lẽ lại để hai đứa dẫn chương trình vừa lên sàn nói, ‘Chào mọi người, bắt đầu dạ hội đi’ chắc.”
“Đúng thế đúng thế, nhưng mà anh Lâm Vi đúng là đẹp trai tràn trề, giọng nghe cũng hay, tớ thấy nếu hai người họ đi thi đọc thơ diễn cảm nhất định sẽ đoạt giải.” Tiểu Chu bên cạnh cũng hùa theo.
“Đúng là rất trắng.” Điểm Diệp Kính Văn chú ý tới hình như không giống hai người.
Hàn Dương tò mò hỏi: “Cái gì trắng?”
“Tôi nói mặt Ôn Đình rất trắng, trắng như nữ quỷ.”
“…”
Sau khi Lâm Vi cùng Ôn Đình đọc xong phần mở đầu, tiếp theo không thể thiếu bài diễn văn của lãnh đạo. Khán giả phía dưới đều buồn ngủ, Hàn Dương và Tiểu Chu buồn thỉu buồn thiu, liền tán nhảm về bài post tối hôm qua.
“Thật không nghĩ tới, bọn họ hợp nhau thế nha, tao vốn không tin, mà xem hôm nay, Lâm Vi quả không hổ danh hoàng tử.”
“Nhưng mà người như anh ta vẫn phải hiếm một chút mới được, nhiều quá đàn ông chúng mình hết đường sống.”
“Mày xem, anh ta xuất sắc như thế hẳn phải làm người khác ghen tị mới đúng. Nhưng mà, tại sao tao thấy anh ta mỉm cười thì căn bản không ghen nổi đây? Cứ như trời sinh đã phải đẹp như vậy, cho dù người khác có cùng khuôn mặt kia, cũng không cười phong độ được đến thế, cái ấy gọi là…” Hàn Dương nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu sau, cuối cùng nghĩ được một tính từ thích hợp nhất. “Khẽ… mỉm cười.” (*)
Diệp Kính Văn hừ tiếng nữa, “Giả tạo.”
“Kính Văn, như cậu gọi là cười nham hiểm.” Hàn Dương nhăn mặt với Diệp Kính Văn, sau đó giương mắt nhìn lên sân khấu, “Tôi nghĩ, nếu cậu cùng Lâm Vi đứng trên đó, nữ sinh phía dưới chắc sẽ phát điên mất.”
“Tôi không có hứng thú.”
“Thế cậu có hứng thú với cái gì?”
“Tôi có hứng thú với anh ta.” Diệp Kính Văn duỗi ngón tay, chỉ chỉ lên một mảnh góc áo Lâm Vi lộ ra chỗ cánh gà sân khấu.
“Ha ha, anh Lâm Vi hả, tôi nghĩ người có hứng thú với anh ta hẳn nhiều lắm. Tôi cũng có cơ mà.”
“Hứng thú của tôi không giống với các cậu.” Diệp Kính Văn mỉm cười, “Tôi muốn nghiên cứu cấu tạo cơ thể anh ta.”
�
“Hả?!…”
Diệp Kính Văn cúi đầu trầm tư trong thoáng chốc, sau đó rút ra kết luận của một giờ dán mắt soi mói Lâm Vi.
“Anh ta rất hợp với màu trắng.”
Hàn Dương thấy sống lưng lạnh run, chẳng biết vì sao, nụ cười của Diệp Kính Văn dường như hơi bị… quyến rũ. Dùng từ này miêu tả một thằng con trai cũng không phải chuyện hay ho gì, nhưng mà… hắn ta cười cực kỳ… cám dỗ.
Dạ hội vẫn rất sôi nổi, đặc biệt có mấy tiểu phẩm mà theo như cách nói của Tiểu Chu là rất có giá trị thưởng thức. Diệp Kính Văn lặng lẽ nhìn lên, mỗi khi Lâm Vi lên sân khấu, khóe miệng liền khẽ cong lên, cười gian xảo. Khi dạ hội kết thúc, Hàn Dương với Tiểu Chu đi về trước, Diệp Kính Văn một mình nán lại.
Ôn Đình khoan thai đi đến trước mặt Diệp Kính Văn, ưu nhã cười: “Cậu em, tròng mắt cậu sắp rớt ra đến nơi rồi kìa.”
“Ha ha, tôi có ngắm chị đâu, chị vội vàng cái gì.” Diệp Kính Văn hớn ha hớn hở cười với Lâm Vi đang đi tới, “Đàn anh, lâu lắm không gặp.”
“Lại là cậu.” Dễ thấy Lâm Vi có chút mất kiên nhẫn, “Điều lần trước tôi nói cậu quên rồi?”
“Khắc trong tâm khảm.”
“Vậy mà cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”
“Tôi thích anh dùng dao đếm xương tôi.” Diệp Kính Văn đột nhiên tiến đến bên tai Lâm Vi, khẽ thổi hơi nói, “Tốt hơn hết, dùng mắt anh đếm cũng được.”
Lâm Vi một tay tóm lấy áo Diệp Kính Văn, cực lực lườm hắn, “Tôi lặp lại lần cuối cùng, yêu cầu cậu không được xuất hiện trước mặt tôi.”
“Ôi, thế thì không được rồi, tôi muốn vào hội sinh viên, không biết chủ tịch tương lai có muốn tôi không đây?” Diệp Kính Văn cười rạng rỡ, “Anh hẳn không phải là loại người lấy việc công làm việc tư chứ?”
Lâm Vi buông hắn ra, khẽ nở nụ cười.
“Vậy phải xem năng lực cậu thế nào đã.”
“Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
“Ha ha, cậu tốt nhất nên làm tôi thất vọng.” Lâm Vi gạt hắn sang, sau đó phất tay với vẻ mặt cười đầy thâm ý của Ôn Đình, “Đình Đình tớ đi trước.”
Bóng lưng Lâm Vi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ôn Đình liếc nhìn Diệp Kính Văn, sau đó chỉ bóng lưng Lâm Vi, cười nói: “Cậu ấy rất ưu tú, phải không?”
“Phải.”
“Cậu ghen với cậu ấy?”
“Không.”
“Hâm mộ cậu ấy?”
“Cũng không.”
“Vậy cậu vì sao cứ bám riết cậu ấy không tha? Cậu muốn làm gì đây?”
Diệp Kính Văn mỉm cười, đến gần bên tai Ôn Đình, hạ giọng nói: “Cảm giác của tôi với anh ta, cùng một loại như chị với anh ta ấy.”
Ôn Đình sững người, sau đó thực cường điệu mà ngồi xổm xuống đất cười to.
Đợi tới lúc cười chán rồi, cô mới đứng lên, sâu xa mà rằng: “Kỳ thực có đôi khi, những gì mắt cậu nhìn thấy chẳng qua là giả tạo mà thôi.”
“Lâm Vi ấy, thoạt nhìn tưởng hoàng tử, nhưng cũng có thể là ác ma đó nha.”
“Cẩn thận một chút đi, chú em vắt mũi chưa sạch.”
Nói xong, nện giày cao gót, ngẩng cao mặt rời đi.
Diệp Kính Văn khe khẽ thở dài.
Phải làm sao đây, tôi luôn thích loại người này, nhìn qua giống người tốt, nhưng thực tế lại là một tên ác ma. Lâm Vi, dường như đáp ứng tất cả điều kiện về bạn đời lý tưởng trong lòng tôi.
Thật đáng tiếc.
Là một thằng con trai, không thể sinh con.
Lâm Vi vừa trở về ký túc xá thì di động vang lên. Dãy số lạ hoắc.
Lâm Vi lưỡng lự một chút, vẫn nhận máy. Điện thoại vừa thông, giọng nói mà Lâm Vi cực kỳ không muốn nghe truyền đến.
“Alô, anh Lâm Vi hả?”
Lâm Vi thầm nghiến răng, hối hận xanh cả ruột, cái kiểu giọng lè nhè vô lại kia, ngoại trừ Diệp Kính Văn ra thì còn ai vào đây nữa. Sớm biết thế đã không nhận điện thoại.
“Đừng cúp máy.” Diệp Kính Văn chợt nghiêm túc hẳn, “Tôi tìm anh có chuyện quan trọng.”
Lâm Vi liếc mắt xem thường, cậu thì có chuyện gì quan trọng hử? Lúc nào cũng y hệt thằng ất ơ.
“Nói đi.”
“Hội sinh viên các anh khi nào tuyển người mới?”
“Khoảng Quốc khánh.”
“Ừm. Phỏng vấn thế nào? Cẩn phải chuẩn bị những gì?”
“Không thể tiết lộ.”
“Muốn tuyển bao nhiêu người thế?”
“Còn chưa quyết định.”
“Anh sẽ đến phỏng vấn chứ?”
“Có lẽ.”
“Ha ha, anh đúng là cực kì không muốn nói chuyện với tôi nhỉ.” Diệp Kính Văn bỗng thở dài, ra vẻ bị tổn thương, “Anh ghét tôi đến thế sao?”
“Không thích.” Lâm Vi đáp.
“Nhưng mà tôi hình như có một chút chút thích anh.”
Lâm Vi im lặng thật lâu.
“Cậu tại sao thích tôi?”
“Vì tôi thấy anh rất thuận mắt.” Diệp Kính Văn trả lời vô cùng tự nhiên, “Tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp người vừa ý đến thế, ngay cả ba với anh trai, tôi đều thấy không vừa mắt, thế mà tôi lại thấy anh đặc biệt ưa nhìn.”
“Ờ.”
“Anh biết không, anh thu hút toàn bộ lực chú ý của tôi đấy.” Diệp Kính Văn tiếp tục dùng cái giọng buồn nôn đó để nói.
“Nếu như coi đôi mắt là máy ảnh, thì tôi nghĩ, phim chụp của cậu hư mất rồi, tiêu cự cũng chỉnh sai luôn.”
Cộp một tiếng, điện thoại bị cúp.
Diệp Kính Văn ngẩn ngơ, thì ra câu có mắt không tròng còn có thể biểu đạt như vậy.
Đúng là một đàn anh thú vị.
Lát sau, Lâm Vi nhận được một tin nhắn.
“Anh à, lưu lại số của tôi đi, tôi muốn sau này chúng ta có thể thường xuyên liên lạc.”
Lâm Vi cau mày tách lấy số, sau đó nhập tên: Diệp BT.
Hơn nữa lưu tên vào một nhóm riêng, dùng tiếng lợn kêu làm chuông báo.
Như vậy, mình vừa nghe thấy chuông là có thể trực tiếp tắt điện thoại.
Hết chương thứ năm.
————————————————————————————————————————–
(*) nguyên văn: