Vị Vương Công Cuối Cùng

Chương 40: Nhập cuộc (3)




Anh chậm rãi nói: “Đã lâu không gặp.”
Nàng nghe tiếng vội đi qua, vươn tay nắm chặt lấy hai bàn tay anh. Ngón tay Shuji khô ráo lạnh lẽo, Minh Nguyệt muốn truyền hơi ấm sang cho anh, đồng thời ngẩng đầu nhìn mặt anh, ngắm một hồi lâu. Gò má anh gầy gò tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi mà dịu dàng, cằm đã cạo râu hơi xanh xanh, cổ áo vạt áo vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước. Nàng biết anh đã bị nhốt ở đây chừng mười ngày, tưởng tượng được những gì anh gặp phải và chịu đựng, những điều này và ấn tượng về anh khoan hậu thanh nhã, từ bi cao thượng trong nháy mắt chồng chéo lên nhau, khiến lòng nàng dậy lên nỗi xót thương và mẫu tính nồng đậm, càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng không nỡ. Lát sau, nàng mới nói: “Shuji-kun có khỏe không?”
Anh được nàng nắm chặt hai tay, gật đầu, trên mặt hé ra nụ cười: “Sao biết tôi ở đây?”
“… Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?”
“Ừ.”
Trong phòng có hai cái ghế gỗ, họ rốt cuộc cũng rời tay nhau ra, ngồi xuống đối diện nhau. Trước khi tới, Minh Nguyệt đã đắn đo rất lâu nên mở lời thế nào, giờ nói ra cũng vẫn thấy khó khăn: “Lần trước Shuji-kun tới tìm em, vì sao người gác cổng lại nói với anh không có em ở đó?”
“Lần trước có nói qua, trước kia em từng phạm sai lầm.”
“Không nói sự thật với anh là bởi thực sự rất đáng xấu hổ. Trước khi đi Nhật Bản, em từng tham gia cuộc vận động học sinh sinh viên ở đây, vì giải cứu một người bạn mà bị bắt, tiếp đó bị nhốt vào nhà giam. Tiểu thư Lưu Nam Nhất cùng em đi nghe kịch hôm đó là người bạn tốt nhất của em, năm đó sau khi biết tin, cô ấy đã chạy về nhà em báo tin, nhờ vậy em mới được cứu ra khỏi ngục giam. Vụ án đó đến nay chưa chắc đã hoàn toàn được buông bỏ, bởi vậy nên người nhà đều nói với bên ngoài là không có em.”
Anh nở nụ cười: “Bao nhiêu vụ án như vậy, nào có nghiêm trọng đến mức đó chứ?”
“Một cô gái khác đã bị xử tử.” Nàng nói.
“…”
“Bởi vậy nên, nếu không nhờ Lưu Nam Nhất, có lẽ kết quả của em cũng là như thế, không được cứu, không thể đi Nhật, cũng sẽ không quen biết Keiko và Shuji tiên sinh, càng không ngồi đây nói chuyện với Shuji tiên sinh như bây giờ.”
Anh cúi đầu ngẫm nghĩ: “Minh Nguyệt tiểu thư tới không phải chỉ để nói chuyện này với tôi đâu chứ?”
“Em tới,” Minh Nguyệt hơi khom người, ghé lại gần, bức thiết ngẩng lên nhìn Shuji: “Em tới là muốn cầu xin Shuji tiên sinh giúp đỡ người bạn và cũng là ân nhân của em, Nam Nhất. Hiện giờ cô ấy cũng đang bị quân cảnh giam giữ, bởi cô ấy quen biết người bị tình nghi có liên quan tới vụ cướp ngân hàng Phụng Thiên. Nếu chuyện này được làm chứng thì phiền phức mà Nam Nhất gặp phải, em không dám tưởng tượng… Vậy nên, xin anh, van cầu anh, nếu như…”
“Tôi phải nói ‘Không phải’, phải không? Tôi không thể chỉ chứng mới có thể loại bỏ nguy hiểm cho Nam Nhất tiểu thư, phải không?” Anh nhìn nàng.
“Shuji tiên sinh…”
Anh đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Ban ngày quá ngắn, vầng dương tà tà một bên, ánh sáng màu vỏ quýt không đến mức chói mắt. Nàng tới hóa ra là để nói với anh chuyện này. Anh quay đầu lại nhìn nàng, nghĩ thầm, anh bị quân cảnh giam giữ lâu vậy, cậu nhờ vả hết các mối quan hệ cũng chỉ có thể đưa vào được một ít quần áo để thay, không thể gặp mặt nói chuyện, Uông Minh Nguyệt đã vào đây bằng cách nào? Là ai thăm dò tin tức? Là ai móc nối quan hệ? Là ai bày mưu tính kế cho nàng, bảo nàng tới đây cầu xin anh? Là ai cảnh giác theo dõi tình cảm trọn lòng mà anh giấu kín, lấy đó làm mồi nhử, bảo Minh Nguyệt tới đây làm thuyết khách, buộc anh phải chịu sự chi phối?
Chỉ có một người. Chỉ có một người.
Chỉ là, người này chắc chắn đã không nói cho Minh Nguyệt biết rằng, nếu Shuji không thể chỉ chứng tên tội phạm đã ăn cắp bản thiết kế cấu trúc ngân hàng hôm ấy, vậy thì mọi phiền phức sẽ đổ hết lên đầu anh. Anh phải làm thế nào để thoát thân đây?
Khi còn trẻ Shuji từng nghe kể một câu chuyện: Tướng quân muốn ám sát quốc quân, sai mỹ nhân dâng tặng lễ vật. Lễ vật đặt trong vò, dùng nhiễu điều đậy lại, mỹ nhân cười tươi như hoa dâng lên. Quốc quân bị mê hoặc điên đảo thần hồn, vén nhiễu điều lên, rắn độc nhảy ra, cắn lên tay ông ta. Quốc quân trúng độc bỏ mình, sau đó triều đại thay đổi.
Anh từng thấy bức vẽ dựa theo câu chuyện này trên vách tường trong chùa, màu sắc cường điệu rực rỡ, tạo hình và vẻ mặt nhân vật lại bình thản đến quái dị. Muốn đau khổ không thấy đau khổ, muốn yêu dị không thấy yêu dị, không giống như cảnh tượng náo nhiệt mà anh tưởng tượng ra thuở thiếu thời. Mỹ nhân dâng rắn độc trên trán điểm chu sa, cũng không cười mà vẻ mặt hòa nhã đoan chính, có thể thấy được trong lòng nàng rất vô tư trong sáng. Bàn tay bị rắn cắn trúng độc của quốc quân cũng không với ra phía trước mà tư thế rất bình thường, không giãy giụa, giữa lông mày còn loáng thoáng hiện lên nét cười. Shuji xem, chỉ cảm thấy tranh vẽ không ổn, chí ít cũng không đúng đề tài.
Rất nhiều năm sau, trong căn phòng âm u lạnh lẽo này, nghi hoặc của anh rốt cuộc cũng được sáng tỏ: Mỹ nhân không biết lễ vật nàng dâng lên quốc quân là rắn độc, mà quốc quân thì đã bị mê hoặc, chết cũng cam lòng.
Anh im lặng hồi lâu, Minh Nguyệt tiến lên, đứng đằng sau anh: “Shuji tiên sinh…”
Anh quay đầu, không muốn nhìn thấy nàng rối rắm, gật đầu: “Hiểu rồi. Tôi biết phải làm thế nào, xin đừng lo lắng.”
Người đàn ông này nhận lời với ai cũng có thể khiến người đó tin cậy, Minh Nguyệt mừng rơn, cầm tay anh, rối rít niềm nở nói: “Cảm ơn anh, Shuji-kun. Em, và cả người nhà của Nam Nhất nữa, đều phải cảm tạ anh, bọn em sẽ không quên ân tình này.”
Anh vẫn gật đầu, nhìn mặt nàng: “Bình kịch hôm đó xem không tệ. Sau khi chuyện kết thúc, lại mời tôi đi xem nữa nhé?”
“Được, được, Shuji.”
Minh Nguyệt men theo lối đi quanh co rời khỏi đó, xe Hiển Sướng đã đợi sẵn bên ngoài. Nàng lên xe, nhìn chàng, lặng im ngồi bên cạnh. Hiển Sướng bảo tài xế lái xe, quay đầu hỏi nàng: “Hắn đồng ý rồi?”
“Vâng.”
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhếch miệng cười.
“Vương gia cười gì vậy?”
“Người này không tệ. Tình cảm với Nam Nhất thế nào? Có định kết hôn không?”
“Không biết.”
“Sao em lại không biết? Cô ấy không phải bạn thân nhất của em sao?”
Ánh mắt Minh Nguyệt nhìn ra trước, không biết phải trả lời câu hỏi của chàng thế nào.
“Đừng trách ta lắm chuyện, có những chuyện đã thật sự khiến ta hồ đồ rồi, chúng ta lén bàn luận riêng sau lưng cha mẹ Nam Nhất đi: Nam Nhất sao lại có quan hệ với một tên cướp vậy?”
“Không biết.”
“Ngày đó ở rạp hát Đồng Phương, rõ ràng cô ấy đã nói với ta, người Nhật này là bạn cô ấy.”
“Đúng thế…”
Chàng cười rộ: “Em thế này là đang trả lời ư?”
Minh Nguyệt không đáp lời.
Chàng thu lại nụ cười, nắm vai nàng xoay lại, bắt nàng phải nhìn mình: “Nói đi, em đã nói thế nào để người này đồng ý?”
Minh Nguyệt nhìn Hiển Sướng, mãi lâu sau rốt cuộc mới mỉm cười: “Em nói gì ư, còn không phải lời vương gia đã dạy sao: Nếu anh ấy chỉ chứng, Nam Nhất sẽ xong đời. Nếu anh ấy muốn cứu Nam Nhất thì tự mình cân nhắc. Em nói như vậy đấy.” Nói đoạn nàng hất tay chàng trên vai xuống, nhích sát sang một bên, nổi quạu: “Ngài hỏi em tại sao Nam Nhất lại giao du với người Nhật, chuyện của người khác sao em biết được? Em thân với cô ấy thì có nghĩa cái gì cũng phải toang toác ra hết sao? Cô ấy cần phải khai báo hết mọi mối quan hệ với em sao? Em cần phải kể tất cả mọi chuyện với cô ấy sao? Em phải nói mối quan hệ giữa em và vương gia với tất cả mọi người em quen biết sao?”
Nàng đanh đá một trận lại khiến chàng bật cười, duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng: “Nói cũng có lý ghê nhỉ? Có điều, em không nói ra, họ sẽ không biết ư? Cha mẹ cô ấy sáng nay tới nhà chúng ta, xưng hô với chúng ta người nào người nấy đều rõ ràng minh bạch, không phải là đã sớm nhìn rõ chúng ta rồi sao…”
Minh Nguyệt không tiếp lời, thừa dịp chàng không để ý, rút tay ra khỏi nắm tay chàng, gãi gãi tai rồi nhét vào chỗ ủ tay trong ống tay áo. Sau đó, nàng phát hiện ra, ủ tay nhuốm đẫm mùi xà phòng nhàn nhạt, đó là mùi hương trên tay Shuji.
Bản thân Azuma Shuji cũng không biết, quá trình anh chỉ chứng và nhận mặt tên cướp ngân hàng Phụng Thiên đã thu hút sự quan tâm của cả thành dưới sự tô vẽ trắng trợn của truyền thông.
Sáng sớm hôm đó, anh bị dẫn vào phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, có lão Mã đã biết mặt từ trước, cũng có không ít những quân cảnh xa lạ khác, người nào người nấy đều cao lớn vạm vỡ, khí thế đáng sợ, nhìn anh chòng chọc. Lão Mã rót cho anh một chén trà trước rồi ngồi xuống đối diện anh, quen mặt rồi, nói tới nói lui cũng thân cận hơn đôi chút, giống như coi Shuji là anh em đồng hành của mình: “Bắt được rồi.”
Shuji nhìn gã: “Ai?”
“Người mà anh thấy. Không phải anh đã hỗ trợ chúng tôi vẽ ra sao…”
Shuji gật đầu: “Tốt.”
“Đợi lát nữa dẫn bốn người vào, nhìn thấy hắn, anh chỉ ra là được. Nghe hiểu chưa?”
“Rồi.”
Lão Mã đã có kinh nghiệm từ trước: “Đừng chỉ nhầm đấy.” Gã sợ Shuji nghe không hiểu, còn gõ gõ lên đầu mình tỏ ý: “Thấy đúng thì chỉ ra, nếu có sai lầm gì, anh sẽ phải ở lại chỗ chúng tôi làm khách tiếp đấy, vậy coi như xong rồi…”
“Ừ.”
Lão Mã liếc mắt cho thủ hạ, chỉ một lát sau, bốn người được dẫn vào, ai nấy đều quần áo tả tơi, vết thương chồng chéo, nhưng vóc dáng ngoại hình và tướng mạo chênh lệch rất lớn. Shuji liếc mắt một cái là thấy ngay Đàm Phương bước vào đầu tiên, gã thổ phỉ cũng liếc anh, tiếp đó dời mắt sang chỗ khác như những người còn lại.
Lão Mã cất tiếng: “Là ai? Nhìn ra không?”
Shuji không đáp.
Lão Mã thấy Shuji không nói gì thì hơi sốt ruột, mở bức tranh vẽ trước đó ra đưa cho anh: “Anh xem đi, có phải tên kia không?” Vừa nói, gã vừa chỉ tay về phía gã thổ phỉ Đàm Phương tướng mạo hung tợn.
Shuji lắc đầu.
“Có ý gì?”
“Không có người đó.”
“Anh lặp lại xem!”
Shuji quay sang nhìn lão Mã: “Không có người đó. Không ai trong số họ là người nói chuyện với tôi bên ngoài công ty.”
Sau khi bắt được Đàm Phương, lão Mã đã dùng hết các cực hình bức cung, lại không moi ra được chữ nào, thình lình quá trình phá án lại bị truyền thông tung ra ngoài, bài trong tay mà không đánh được còn chọc phải một đống phiền phức, mọi hi vọng trước mắt gã đều đặt hết lên Azuma Shuji, kết quả người này lại trơ mắt nhìn thổ phỉ nói với gã không phải!
Lão Mã đập mạnh bàn, hai tay xách cổ áo Shuji lên: “Anh nhìn cho kĩ! Nhìn cho kĩ! Tên thứ nhất bên trái không phải chính là kẻ anh nói đến sao? Không phải chính là kẻ trong bức vẽ sao? Anh mù hay là hỏng não rồi?”
“Tôi không mù. Tôi nhìn rất rõ. Trong căn phòng này không có người đó.” Shuji nói, “Anh cảm thấy người thứ nhất bên trái giống người trong tranh à? Tất cả bọn họ đều giống cả.”
Lão Mã giận quá hóa cười, buông cổ áo Shuji ra, lắc đầu nói: “Anh không hiểu. Anh không hiểu. Lời ban nãy tôi nói với anh anh không hiểu. Azuma-san, nếu không phải người này, nếu anh không thể chỉ hắn ra, như vậy kẻ cướp chính là anh. Anh nghe hiểu không? Nếu tôi không bắt được kẻ cướp, vậy anh chính là kẻ cướp. Anh nghe hiểu không?”
“Không phải tôi.” Shuji không chút gợn sóng, “Cũng không phải người này.”
“Nghĩ thử lại xem? Nhìn thử lại xem?”
“Không cần.”
Đàm Phương được mang ra ngoài. Các phóng viên chờ ở cửa sở cảnh sát từ sớm nhanh chóng gửi bản thảo, tin tức ngay tức khắc lên báo. Khuya hôm đó, Lưu Nam Nhất và gã thổ phỉ Đàm Phương được phóng thích. Azuma Shuji thì hoàn toàn bặt vô âm tín.
Uông Minh Nguyệt cầu xin Hiển Sướng một lần nữa ra tay cứu giúp.
Chàng tựa người trên sập xem sách, cười lạnh: “Cứu? Cứu thế nào? Không phải chuyện của chúng ta nữa rồi. Bảo hắn tự cầu phúc đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.