Lục Thanh Dương không phải không nghi ngờ lời Lục Tự nói.
Khi thấy hình ảnh ở hiện trường, một luồng máu nóng xông lên đầu Lục Thanh Dương.
Cảm giác bị phản bội dần dần chiếm lĩnh trong lòng.
Không đợi toàn bộ cảm giác đó phá kén chui ra, lại đến chuyện Lục Vĩnh chết.
Lục Vĩnh là đứa ông nhìn nó lớn lên, ông biết tính tình của nó.
Háo sắc, có chút thông minh, nhưng Lục Thanh Dương càng biết rõ, nó không phải là loại người chẳng biết chừng mực.
Mấy năm nay, Lục Vĩnh luôn có tâm tư với Phan Lôi, nhưng nó chộn rộn rất nhiều năm, nhưng vì câu nói của ông, vẫn chưa hề hành động.
Lục Thanh Dương không tin Lục Vĩnh sẽ chạm vào Chung Phỉ Phỉ.
Mặc dù hiện giờ bộ dáng của Chung Phỉ Phỉ giống như bị làm nhục, điềm đạm đáng yêu, trốn ở góc tường, quần áo xốc xếch.
Nhưng Lục Thanh Dương không tin.
Việc này khẳng định còn có ẩn tình.
Nhưng xảy ra như vậy rồi, đã mất một người thân, còn định mất thêm người thân ư?
Đóng cửa lại, Lục Thanh Dương bi thương thoáng nhìn Lục Vĩnh trên mặt đất, khóe môi giật giật, rất lâu mới phun ra được lời.
“Lục Vĩnh… cháu tôi, vì đánh nhau ẩu đả… mà bị tên lưu manh không rõ… không rõ… giết chết…”
Một câu nói, lần lượt bật thốt.
Ý của ông quá rõ ràng, chẳng qua, Lục Tự là con ông, sao ông có thể để nó ngồi tù chứ.
Đối với quyết định này của ông, tất cả mọi người phải giữ kín như bưng.
Phan Lôi vẫn trốn trong lòng Lục Chung, lúc Lục Thanh Dương nói Phan Lôi cũng không quay đầu.
Cô túm tay áo Lục Chung, không biết vì sao, sợ hãi cực kỳ.
Lục Chung chống lại con ngươi thâm trầm của Lục Thanh Dương, khẽ gật đầu.
Đồng thời, khi ôm lấy Phan Lôi đang mềm nhũn trở về, ánh mắt anh lướt qua Chung Phỉ Phỉ còn trốn ở góc tường.
Mặc kệ như thế nào, đất diễn của Chung Phỉ Phỉ đến đây kết thúc rồi.
Tuy rằng trễ hơn Lục Vĩnh một chút, nhưng cũng coi như kết thúc.
Về đến phòng, Phan Lôi vẫn còn run rẩy.
Lục Chung hâm ly sữa tươi cho cô, sau khi đút cô uống, lúc này tâm trạng cô mới chậm rãi tỉnh táo.
Chẳng qua, vẫn túm Lục Chung không cho anh đi.
“Hươu ngốc, anh nói cho em biết… Lục Vĩnh chết rồi sao?”
Lục Chung gật đầu.
Gã đó, sớm đã chết rồi. Mấy ngày nay xác sống như còn sống, phải cảm ơn nghiệp vụ của Chuột đồng.
Phan Lôi thở dài, “Trước đây em… em nằm mơ, lúc nào… lúc nào cũng muốn hắn chết… nhưng mà…”
Phan Lôi không phải thương xót Lục Vĩnh.
Chẳng qua tin tức này quá đột ngột. Cô nằm mơ cũng không ngờ, gã Lục
Vĩnh luôn xem việc ăn hiếp cô làm thú vui sẽ chết bất ngờ tới vậy, còn
chết trong tay Lục Tự.
Đây xem như quả báo ư?
Phan Lôi không biết, cô uống sữa tươi xong, rúc vào lòng Lục Chung.
“Đêm nay, Hươu ngốc, anh phải ôm em ngủ.”
Lục Vĩnh âm hồn bất tán đó, ai biết tối nay có tìm cô không.
Lục Chung ngoan ngoãn ôm cô, nghe cô ở trong lòng, kể chuyện hồi bé.
Lục Vĩnh làm sao ăn hiếp cô, đánh cô, mắng cô, nhốt cô vào phòng tối.
Chuyện tồi tệ nhất mà một cậu bé làm với một cô bé, hắn đều làm qua.
Rất nhiều tiểu thuyết thổi phồng đó là tình yêu, nhưng Phan Lôi hiểu hơn ai hết.
Đó vốn dĩ là sai lầm, không liên quan đến tình yêu.
Sữa tươi hơi ngọt, ấm áp, khiến tâm tình cũng thả lỏng.
Phan Lôi túm tay Lục Chung, cuối cùng nặng nề thiếp đi.
Cô ngủ không được yên ổn, có lẽ đêm nay cô bị cú sốc quá lớn, mi tâm của cô còn nhíu thật chặt.
Lục Chung ngắm rất lâu, rất lâu sau đó, anh mới vươn tay, ngón tay dài dịu dàng vuốt ve vùng xung quanh lông mày đang nhíu lại.
Chốc lát sau, một nụ hôn nhẹ in lên trán cô.
“Khụ khụ…” một màn săn sóc kết thúc khi âm thanh lúng túng ngoài cửa sổ vang lên.
“Lão đại, hết thảy đều hoàn tất.”
Phan Lôi mơ hồ tỉnh lại từ trong giấc mộng, bên người không có bóng dáng của Lục Chung đâu.
Cô lại càng hoảng sợ, từ trên giường ngồi dậy, dụi mắt không ngừng gọi vài tiếng.
“Hươu ngốc… hươu ngốc… hươu ngốc…”
Liên tiếp gọi mấy tiếng, căn phòng đều không trả lời.
Hiện thực và cảnh trong mơ, Phan Lôi dần dần không phân biệt nổi.
Trong lòng khủng hoảng, Phan Lôi mạnh mẽ bò dậy, chạy ra ngoài.
Lục Chung không hề đi, anh ngồi trên ghế salon bên ngoài, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tiểu Kim ngoan ngoãn nằm bên chân anh.
Lục Chung như vậy, dường như trở nên xa lạ.
Phan Lôi chậm rãi đi tới, lúc cách anh chừng vài bước, cô bèn ngừng lại.
Hay là, cô tự véo bản thân mình đi.
Đây có phải đang mơ không?
Khi cô chưa kịp ra tay độc ác véo chính mình, Lục Chung xoay đầu, hình như phát hiện ra cô.
Anh mỉm cười, nghiêng người kéo cô vào lòng.
“Hươu ngốc…”
Nụ hôn nóng bỏng của anh chấm dứt tiếng thét kinh hoàng của cô.
Không còn nhẹ nhàng lướt qua, ngược lại tràn đầy tính xâm lược, môi lưỡi chiếm lấy mạch suy nghĩ của cô, cô bị lắp kín có chút khó chịu, đầu
lưỡi bị hút đến tê dại, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.
Cô không kiềm được muốn đẩy Lục Chung ra, nhưng bị tay đối phương đè lại, càng thêm dán vào thân thể anh.
Đầu lưỡi tê rần, người đàn ông còn trừng phạt cắn cô một cái.
Lục Chung tối nay quá xa lạ, khiến Phan Lôi hơi sợ, ra sức vỗ vai Lục
Chung, vượt qua người đàn ông xâm lược tìm được giọng nói của mình.
“Lục Chung… anh tỉnh tỉnh lại đi… anh dọa em… dọa em sợ đấy…”
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, ôm cô lên đầu gối, tách chân cô ra.
Áo ngủ của Phan Lôi rất phong phanh.
Dưới áo ngủ chỉ mặc mỗi quần lót bằng tơ lụa, Lục Chung kéo quần lót của cô, giữa tiếng kêu la sợ hãi, hung hăng chôn vùi bản thân vào đấy.
Nhanh quá, Phan Lôi kinh hô một tiếng.
Tiểu Kim tỉnh ngủ ngẩng đầu, sủa Lục Chung hai tiếng.
Lục Chung ngừng động tác lại, ngoái đầu nhìn tiểu Kim đang sủa kia.
Tiểu Kim nức nở một tiếng, cụp đuôi chạy lên sân thượng.
Con chó ngốc vô dụng.
Phan Lôi đau đến nghiến răng nghiến lợi, vốn định đẩy Lục Chung ra, nhưng cuối cùng lại đưa tay, ôm người đàn ông vào lòng.
“Lục Chung, Lục Chung, anh tỉnh lại tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi mà.”
Động tác hung hăng trước tiếng kêu la chậm rãi ngừng lại, sức bấm hông cô cũng chậm rãi yếu dần.
Một lát sau, cô cảm nhận được bờ vai trầm xuống, là Lục Chung tựa vào vai cô.
Lục Chung dường như mệt chết đi được.
Không biết tại sao, Phan Lôi cảm thấy tối nay tâm trạng Lục Chung không tốt.
Chẳng biết có phải vì Lục Vĩnh không?
Thành thật mà nói, Phan Lôi thực sự không muốn đoán tâm tư Lục Chung. Tâm tư đàn ông, phụ nữ làm sao đoán được.
Lục Chung không thể nói xem như quên đi, còn không thích giao tiếp.
Phan Lôi không nhúc nhích, để Lục Chung tùy ý tựa vào vai cô, thậm chí tay cô còn nhẹ nhàng vuốt lưng anh.
“Xảy ra chuyện gì? Hôm nay anh sao thế?”
Lục Chung siết chặt vòng tay ôm cô, anh không rời khỏi thân thể cô, chỉ nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt cô.
Phan Lôi không tính bỏ qua cho anh như vậy.
Cô giữ đầu anh, đối mặt với đôi mắt anh, “Anh không thể vĩnh viễn thế
này được? Tâm trạng không tốt có thể nói em nghe mà, có lẽ em không thể
giúp anh, nhưng em có thể giả làm heo con để anh vui vẻ mà…”
Nắm tay Lục Chung, Phan Lôi hôn một cái, “Em là vợ anh, không phải sao? Anh có chuyện gì, không nên một mình gánh lấy.”
Con ngươi Lục Chung đen kịt, nghe cô nói thế nhanh chóng lóe lên một tia sáng, quá nhanh, Phan Lôi suýt chút nữa không bắt được.
“Hươu ngốc, rốt cuộc anh có chuyện gì không nói với em?”
Cằm bị nâng lên, người đàn ông lắc đầu, lần nữa ôm cô vào lòng.
Không có.
Cái gì cũng không có.
Anh viết lên tay cô.
Theo ý anh, không phải vì chuyện kia.
Chẳng qua anh nghĩ đến tối nay là ngày giỗ của mẹ, mà anh… giết một đứa con trai của Lục Thanh Dương.
Rốt cuộc báo đáp công ơn mấy năm qua ông ta nuôi dưỡng ư? Vòng tay siết chặt, Lục Chung nhếch môi cười.
Không có vấn đề gì, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.
Lục Thanh Dương có bao nhiêu, anh sẽ khiến ông ta mất bấy nhiêu.
Sau đêm đó, Lục Chung lại khôi phục bộ dáng Hươu ngốc thường ngày.
Vẫn ngây ngô ngốc nghếch, thỉnh thoảng sẽ cười… tà mị.
Sau khi Phan Lôi tốt nghiệp đại học, trong khoảng thời gian ngắn đã tìm được một công việc, cũng không phù hợp lắm.
Lúc cô đang do dự sau này muốn làm nghề gì, tranh châm biếm trên weibo
của cô gây tiếng vang không tệ, có biên tập của nhà xuất bản đến tìm cô, bảo là muốn xuất bản tập tranh châm chiếm này.
Phan Lôi rất vui mừng, giống như bản thân đã có chỗ dùng.
Cô nói chuyện này cho Lục Chung nghe, đối với Lục Chung, miễn là cô thích anh đều ủng hộ.
Nếu cô thích vẽ vời thì vẽ đi.
Hơn nữa lời tỏ tình của mèo và chó xem như là ước hẹn của bọn anh, tuy
Lục Chung muốn độc hưởng phần xúc động này, nhưng thấy Phan Lôi cực kỳ
thích chia sẻ, cuối cùng chỉ có thể theo cô.
Hóa ra Phan Lôi chỉ chơi cho vui, thoáng chốc lại biến thành nghề nghiệp nhất thời có chút không quen.
Lục Chung trấn an cô, có thể từ từ bước.
Dần dà, Phan Lôi cũng hiểu rõ, quá vội vàng trái lại sẽ không hiệu quả.
Còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sau khi Lục Vĩnh gặp chuyện không may, Lục Chung càng rảnh rỗi.
Bình thường đi làm sớm, buổi chiều sẽ trở lại.
Phan Lôi cũng từng hỏi công ty đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần như thế Lục Chung đều lắc đầu nói không có gì.
Phan Lôi lại cảm thấy có chuyện.
Cô cho rằng Lục Vĩnh chết, Lục Tự lại gây ra chuyện lớn, theo lý thuyết
Lục Thanh Dương hẳn phải trọng dụng đứa con không phạm sai lầm này chứ.
Nhưng Lục Thanh Dương không quyết định vậy, thậm chí còn kiên định đứng về phía Lục Tự.
Vụ án của Lục Vĩnh nhanh chóng có người đứng ra gánh.
Ở trước mặt cảnh sát Lục Thanh Dương khóc thảm thiết bày tỏ nhất định
phải đưa phần tử tội phạm này ra vành móng ngực, nhưng chỉ có Phan Lôi
biết, mấy giọt nước mắt đó giả dối bao nhiêu.
Rõ ràng hung thủ ở bên cạnh, lại kêu gào đưa người khác ra công lý.
Phan Lôi muốn cười ha hả hai tiếng, nhưng thời cơ không thích hợp.
Cô lại không muốn tìm chỗ chết.
Ngoài ra, cô phát hiện, mặc dù Lục Thanh Dương không thân thiết với Lục Chung lắm, nhưng hình như cũng ghẻ lạnh Lục Tự.
Nghe nói ngày đó Lục Tự giải thích là do Lục Vĩnh muốn cưỡng hiếp Chung Phỉ Phỉ, Lục Tự hết cách mới tranh chấp với Lục Vĩnh.
Lời giải thích này, quá gượng gạo thôi.
Phan Lôi cũng chẳng tin.
Khoan nói tới Lục Thanh Dương là con cáo già.
Híp mắt, Phan Lôi quan sát sau khi cảnh sát đi người đàn ông kia nhanh chóng biến sắc, trong lòng thầm nghĩ.
Hai cha con này, cuối cùng có khoảng cách rồi.
Lại liếc nhìn gương mặt than của Lục Chung ở bên cạnh, lúc nào Hươu ngốc mới có được tình thương của cha đây.