Hiển nhiên, gần đây Phan Lôi phạm phải sao Thái Tuế.
Không phải gặp cướp trên đường, thì từ cầu thang nhà mình té gãy chân.
Khi Tôn Như Ý chạy tới bệnh viện, Phan Lôi đang nghĩ có nên vào miếu đốt nhang đèn cầu bình an không.
Lúc này Tôn Như Ý tiến vào, trông thấy Phan Lôi hết sức bất đắc dĩ.
“Sao hôm qua cậu còn tốt mà? Mới có một đêm…” Thế giới giống như long trời lở đất vậy!
Bọn cô thực sự là chị em tốt.
Phòng Tôn Như Ý bị cháy, Phan Lôi bèn té gãy chân.
“Được rồi, chú rể câm nhà cậu đâu?” Không thấy Lục Chung bên cạnh Phan Lôi, Tôn Như Ý hỏi.
Nhắc tới Lục Chung, Phan Lôi không trả lời, rất lâu mới mím môi, nhàn nhạt nói một câu.
“Anh ấy đến công ty rồi.”
“Hai người xảy ra chuyện gì à?” Thấy phản ứng của Phan Lôi, đây là phản ứng đầu tiên của Tôn Như Ý.
Từ sau khi Phan Lôi và Lục Chung trở nên tốt hẳn, hành động của hai người chỉ có thể dùng tình yêu cuồng nhiệt để hình dung. Thỉnh thoảng cô vẫn hay nói giỡn, hai người họ ở chung với nhau vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ cãi nhau.
Ai sẽ tự ngược đi cãi nhau với một người câm chứ.
Nhưng...
Không cãi nhau, lẽ nào trực tiếp đánh nhau.
Tôn Như Ý tưởng tượng hoàn tất, sắc mặt cũng thoáng trắng bệch, “Hắn đánh cậu? Hắn đẩy cậu xuống lầu?”
“Không có…” Phan Lôi lắc đầu, giọng trở nên nhỏ hẳn, “Mình tự lăn từ trên lầu xuống…”
“Thật không?” Tôn Như Ý có chút khó tin. Không phải cô có ấn tượng không tốt với Lục Chung, mà luôn cảm thấy Hươu ngốc trong miệng Phan Lôi không phải người cô nhìn thấy.
Tên Lục Chung đó, chả nói lời nào, âm trầm, tuy dáng dấp cũng không tệ, nhưng vừa nhìn liền biết hoàn toàn không phải người lương thiện.
Cũng chỉ có Phan Lôi mới cảm thấy tên đó là bé ngoan có tâm địa tốt bụng.
“Vậy tại sao cậu té từ trên lầu xuống? Cậu chẳng phải trẻ con, lẽ nào còn chơi trò tự ngược?”
Phan Lôi mím môi, không biết nên nói sao đây.
Giờ tâm trạng cô rất phức tạp, không biết mở miệng thế nào với Tôn Như Ý.
Tôn Như Ý thấy sắc mặt cô không tốt, cho rằng Phan Lôi mệt, thế là muốn tìm một đề tài giải khuây, bèn nói: “Được rồi, cậu biết không? Con hẻm dưới lầu bọn mình đó, đêm qua đã xảy ra chuyện lớn, nghe nói mấy tên lưu manh bị đánh, còn đánh thành tàn phế, trong đó có một tên đưa đến bệnh viện đã đi luôn…”
Dường như không phát hiện sắc mặt Phan Lôi trở nên tái nhợt, Tôn Như Ý tự mình nói: “Nghe bạn cùng phòng của mình nói, mấy tên du côn đó vài năm trước từng cưỡng hiếp một cô gái đang trên đường đi học, về sau chẳng biết đã xảy ra chuyện gì không giải quyết được… Lúc này đây không biết ai dũng mãnh thế… Vì dân trừ hại…”
Trong lòng Phan Lôi hò hét loạn cả lên, cô cảm thấy mình nhịn sắp phát điên rồi.
“Như Ý, mình hỏi cậu một vấn đề nhé?”
“Hả?”
“Nếu cậu phát hiện người nhà cậu, không phải người mà cậu cho rằng là người nhà, ngược lại trở thành người cho tới bây giờ cậu không quen biết, cậu sẽ làm thế nào?”
Tôn Như Ý chớp chớp mắt, “Mình chẳng hiểu? Cậu có ý gì?”
Phan Lôi nghiến răng, lặp lại lần nữa.
“Nói đúng hơn là, ví dụ nhé, cậu cho rằng cậu lấy một võ lâm minh chủ chính phái, nhưng thực ra hắn là thủ lĩnh Ma Giới, trên tay dính đầy máu tươi, toàn là máu… Cậu sẽ thế nào?” Phan Lôi dè dặt nhìn Tôn Như Ý. Tôn Như Ý thích xem tiểu thuyết, cô nói như vậy, hẳn biểu đạt thỏa đáng nhỉ.
“Tình tiết này quá cũ rích rồi…” Tôn Như Ý bĩu môi, thấy ánh mắt Phan Lôi thoáng thất vọng, cười cười, lần nữa nói trúng một câu.
“Có phải cậu phát hiện chú rể câm nhà cậu chẳng hiền lành gì?”
Phan Lôi kinh ngạc với năng lực phản ứng của Tôn Như Ý, “Cậu… sao cậu biết thế?”
Tôn Như Ý lắc đầu, híp mắt, một bộ dáng bí hiểm.
“Thực ra, mình cũng không biết làm sao biết được. Chắc là, trực giác chăng… Kỳ thực, lúc đó khi cậu nói nhân phẩm anh Lục Tự của cậu có vấn đề, mình đã có cảm giác rồi, Lục Chung nhà cậu không đơn giản như cậu nghĩ đâu… Sau này, cậu dẫn hắn tới gặp mình, cũng sợ cậu chê cười, lần đầu tiên mình thấy hắn còn sợ hết hồn… Ánh mắt hắn rất lợi hại, chọc mình cả người rét run…”
“Những thứ này… mình lại không biết…” Phan Lôi lẩm bẩm.
Tôn Như Ý cười, “Đương nhiên cậu không biết rồi. Tuy hắn không như vậy với mình, nhưng mình thấy được hắn rất tốt với cậu. Xoay người lại, nhìn cậu đều là dịu dàng thần phục… Cho nên, lúc đó mình nghĩ người này tuy tính cách có chút không như chúng ta nghĩ, nhưng ít nhất đối với cậu không tệ…”
Đối với cô không tệ…
Phan Lôi không trả lời.
Lục Chung đúng là không tệ với cô.
Ban đầu chẳng qua không quan tâm, vì hai người họ không có tình cảm.
Sau này, cô theo đuổi anh tới tay, Lục Chung rất tốt với cô.
Nhưng… thế này là được rồi sao?
Phan Lôi có chuyện trong lòng, mà Tôn Như Ý cũng bề bộn nhiều việc, ở bệnh viện bầu bạn với cô một hồi mới đi.
“Lôi Lôi, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé. Mình về trước.”
Đi chưa được vài bước, Tôn Như Ý hình như lại chần chừ, dừng bước, “Đúng rồi, Lôi Lôi, mình đã gặp Chung Phỉ Phỉ…”
Tôn Như Ý thoáng lo lắng có nên kể lại tình hình lúc gặp Chung Phỉ Phỉ cho Phan Lôi nghe không.
Cuối cùng, cô vẫn quyết định nói thật.
“Học chung một khóa, mình lại không thích cô ta, nhưng cô ta rơi vào kết cục đó, mình cảm thấy rất thổn thức. Bằng tốt nghiệp đại học cô ta còn chưa lấy, nghe nói cũng chưa về nhà, giờ ở nơi phong nguyệt làm gái… Mặt cô ta bị hủy, trên người còn lở loét, nghe nói không ai chạm vào cô ta… Hiện tại là loại thấp kém nhất ấy, mười đồng một lần…”
Tôn Như Ý gợi lại ký ức của Phan Lôi.
Hóa ra cô ghét Chung Phỉ Phỉ đến thế, nhất là lúc cô ta cấu kết với Lục Vĩnh, đánh đập cô, còn chuẩn bị cường bạo cô.
Nhưng người tổn thương cô, một đã chết, một rơi vào kết cục như vậy.
Là quả báo của ông trời ư?
Tâm trạng Phan Lôi hơi phức tạp, một hồi cô thấy mình rất già mồm, nhưng về mặt khác, lại cảm thấy không thể không già mồm.
Tôn Như Ý gặp Lục Chung ngay cửa bệnh viện.
Lục Chung trông thấy cô, hiếm khi gật đầu chào hỏi.
Tôn Như Ý thực sự hơi sợ ông chồng âm trầm của bạn tốt, nhưng nghĩ đến Phan Lôi bày vẻ mặt lo lắng cực kỳ ở phòng bệnh, bèn ngừng lại.
“Lục tiên sinh, Lôi Lôi là người rất đơn thuần. Còn nữa, cô ấy không thích bị bỏ lại… Lần trước… Lần trước cô ấy từng kể hai người cãi nhau… cô ấy…”
Người đàn ông xoay đầu nhìn cô chằm chằm, vẫn không nhúc nhích.
Tôn Như Ý nổi một tầng da gà trên cánh tay, hít sâu một hơi, mới nói hết phần còn lại.
“Lúc nhỏ, Lục Vĩnh luôn nói cô ấy là người bị ba mẹ vứt bỏ. Tuy Lôi Lôi không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy rất để ý. Cô ấy không thích bị bỏ lại, bất kể là nguyên nhân gì… Lục tiên sinh, nếu anh thực sự yêu cô ấy, thì đừng bỏ cô ấy lại… cho cô ấy nhiều tín nhiệm chút… còn nữa… vợ chồng quan trọng nhất là hiểu nhau, nếu hai người đã thương nhau thế thì không có gì không giải quyết được.”
Khi Lục Chung tiến vào phòng bệnh, Phan Lôi đang tách nho trong giỏ trái cây ăn.
Tôn Như Ý biết cô thích ăn nho, nên mua một hộp thật lớn.
Chẳng qua cô ấy chưa đủ săn sóc, nho còn chưa rửa.
Phan Lôi hành động bất tiện, nhưng tham ăn, liên tục bị mê hoặc, tách từng quả từng quả nho bỏ vào miệng.
Lúc đầu chỉ là nếm thử, sau đó có cảm giác muốn ngừng mà không được.
Bỗng Lục Chung bước tới, Phan Lôi sợ hết hồn, một quả nho nhất thởi mắc ngay cổ họng. Cô khó chịu hừ hai tiếng, cuối cùng một đôi tay vươn ra nhẹ nhàng vỗ, vuốt sống lưng cho cô.
“Sao anh tới đây?”
Lục Chung không trả lời, chỉ lấy nho xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Hươu ngốc, anh đi đâu thế?”
Lục Chung rửa sạch nho trở về, thuận tiện cầm khăn nóng lau tay cho Phan Lôi.
Động tác của anh rất dịu dàng, một đôi tay thon dài có lực, lòng bàn tay còn có vết chai nhàn nhạt.
Kỳ quái thật, sao cô có thể cho rằng người đàn ông này là người dịu dàng vô hại chứ.
Có điều, xem như tối hôm đó anh bạo lực thế, nhưng giờ cầm tay cô lại rất đỗi dịu dàng.
Phan Lôi cảm thấy trái tim ê ẩm, cô kéo tay Lục Chung, “Hươu ngốc, chúng ta nói chuyện được không?”
Lục Chung lau tay cho cô xong, đưa quả nho cho cô.
Phan Lôi thỏa mãn ăn.
Quả nho rất to, nước cũng nhiều, mặt mày Phan Lôi rạng rỡ, kéo tay Lục Chung để anh cũng nếm thử.
Lục Chung bày tỏ không có hứng thú, xoa xoa đầu cô, bỗng nhiên cười cười.
Phan Lôi lóa mắt bởi nụ cười chợt xuất hiện này, thầm mắng mình không có tương lai, ngoài miệng lại yếu ớt nói, “Cái kia, em chẳng thích anh đánh nhau.”
Ngược lại Lục Chung xoa tay cô, lần này anh không trốn tránh, trực tiếp viết: Để sinh tồn.
“Nhưng… nhưng như vậy quá bạo lực…” Phan Lôi nhớ lại hình ảnh ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bọn họ ức hiếp em.
Một đáp án đơn giản, khiến Phan Lôi nói không nên lời.
Cô từng thấy hai lần Lục Chung bạo lực, hình như mỗi lần đều là vì cô.
Lần trước Chuột Đồng không bảo vệ cô cho tốt, lần này là mấy tên lưu manh muốn ức hiếp cô.
Mỗi lần anh ra tay, hình như đều vì bảo vệ cô.
Phan Lôi trầm mặc, thật lâu mới thốt một câu.
“Sau này anh… có chừng mực chút là được. Họ đã bị dạy dỗ… anh… anh không cần đánh chết họ…”
Lời này vừa nói xong, nét mặt Lục Chung rất hoang mang.
Hơn nửa ngày, mới chậm rãi viết bốn chữ.
Chết chưa hết tội.
Giờ phút này, Phan Lôi mới phát hiện tam quan của cô và Lục Chung khác biệt quá lớn. Đồng thời, cô thực sự tò mò, trước đây rốt cuộc Lục Chung đã xảy ra chuyện gì, mới làm tam quan của anh trở nên khác với người thường.
Nghĩ đến đây, để thay đổi tam quan của anh chẳng phải chuyện trong một sớm một chiều, lúc này, Phan Lôi thực sự không muốn cãi nhau.
Cô nghĩ bọn họ về sau còn thời gian mà, cô có nghị lực uốn nắn Lục Chung lại.
Lẽ nào vì mấy tên lưu manh mà đẩy người cô yêu ra xa sao? Phan Lôi không phải người vĩ đại vậy.
Cô nghĩ, cuộc sống sau này không phải cô thuyết phục Lục Chung, thì chính là Lục Chung đồng hóa cô.
Chẳng qua, đó là chuyện sau này.
Cầm một quả nho, Phan Lôi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói thêm: “Đúng rồi, khi nào em có thể xuất viện?”