Trong tình yêu con người ta sẽ trở nên hẹp hòi nhất.
Phan Lôi muốn không để tâm nhưng không có cách nào không để tâm được. Từ lần trước vô ý phá vỡ ánh mắt si mê của Tô San dành cho Lục Chung,
trong lòng Phan Lôi như sợi dây đàn liên tục kéo căng.
Chẳng qua Tô San đã có Lục Tự, theo lý thuyết cô ta sẽ không coi trọng Lục Chung như hũ nút.
Nhưng khi con người cận kề với cái chết, lời nói cũng trở nên tốt lành,
dưới tình huống kiểu này Tô San nói lời đó, chẳng lẽ còn có thể giả vờ
ư.
Phan Lôi cũng không tin, hai người này không có chân nào.
Dọc đường đi, Phan Lôi đều im lặng.
Lục Chung diễn lại trò cũ, cả đoạn đường liên tục mèo nhèo muốn thân mật.
Có điều, Phan Lôi chẳng thèm đếm xỉa.
Khi Lục Chung không buông tha lăn qua lần nữa, Phan Lôi nhịn không nổi nói: “Anh cách xa em một chút!”
Cô chính là khó chịu, khó chịu Lục Chung vậy mà có một chân với Tô San.
Sau khi Tô San nói những lời ấy, Phan Lôi hoàn toàn ngây ngốc.
Đến khi Lục Chung mang cô rời khỏi, cô mới bừng tỉnh.
Thế giới này thực kỳ diệu, cô cho rằng hai người không thể nhất, lại có thể nhất.
Nhưng, vì sao là Tô San! Vì sao đàn ông xung quanh cô đều có một chân với Tô San!
Trở lại nhà họ Lục, Phan Lôi không chút nghĩ ngợi lên lầu.
Lục Chung đuổi theo, thừa dịp Phan Lôi chưa đóng cửa, bước thẳng vào trong.
Em tức giận à?
Anh cầm tay cô, cô không cho anh cầm. Cuối cùng, Lục Chung chỉ có thể viết trên giấy.
Cô đương nhiên tức giận!
Lẽ nào cô không có quyền tức giận hả?
Phan Lôi thở sâu mấy hơi, mới tìm được giọng của mình.
“Anh và Tô San là chuyện như thế nào?”
Nhắc tới Tô San, nét mặt Lục Chung giống như ngửi được mùi thối của phân chó, cực kỳ chán ghét.
Anh ở trước mặt cô hiếm khi lộ nét mặt chán ghét thế, trong nháy mắt, bỗng nhiên Phan Lôi mềm lòng.
Có thể chỉ do Tô San sử dụng quỷ kế, muốn ly gian hai người họ.
Nhưng, trong tiềm thức có một âm thanh nói cho Phan Lôi biết, không đơn giản vậy.
Còn nữa, Lục Chung có rất nhiều chuyện gạt cô, trước đây cô cảm thấy
cuộc sống chỉ là như thế này, đôi lúc hồ đồ, mở một con nhắm một mắt cho qua.
Nhưng hôm nay, cô không có cách nào qua loa với cuộc sống như vậy nữa.
Nhất là trên người Lục Chung cất giấu nhiều bí ẩn thế.
“Tạm thời anh trả lời cho em biết, Tô San nói… có phải là thật không?”
Có lẽ thái độ Phan Lôi hung hăng quá mức, cũng có thể do Lục Chung thực
sự từng qua lại với Tô San, do đó phản ứng của Lục Chung không phải lập
tức phủ nhận, mà là trợn mắt.
Động tác này làm Phan Lôi giận tím mặt.
Fuck! Hai người này quả thực có một chân!
Lại không có cách nào biết rõ, ít nhất giờ không có cách nào biết rõ, Phan Lôi đứng dậy muốn đi.
Lục Chung đuổi theo, Phan Lôi nghiến răng, giậm chân, “Anh lăn qua nữa, em tức giận cho xem.”
Lục Chung mới mặc kệ lời nói thừa của cô, đuổi theo cô được một đoạn,
cuối cùng Phan Lôi mệt mỏi thở hồng hộc, lại hết cách với Lục Chung.
Trong lòng cô cực kỳ uất ức, nhưng vẫn không biết làm thế nào.
Sao lại là Tô San chứ, tại sao người phụ nữ này luôn luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Phan Lôi âm thầm tức giận, cô rất bực Tô San.
Nghe nói Lục Chung cứu sống cô ta, không được mấy ngày chắc có thể vui vẻ rồi.
Cô cũng bực Lục Chung, cô đang tức giận, dường như anh không phát hiện.
Từ ngày đó trở đi, anh vẫn tới ôm cô, cô đẩy anh đánh anh, anh đều xem
như cù lét.
Anh ôm cô ngủ một giấc lớn đến sáng, không chỉ thế, gần như anh chẳng có chút áy náy nào, mỗi ngày đúng giờ đi làm tan tầm.
Hoàn toàn không để ý cơn tức giận của cô.
Thực ra, Phan Lôi biết hiện tại Lục thị bề bộn nhiều việc.
Sau khi Lục Tự gây thương thích cho người khác, vẫn luôn mất tích.
Lục Chung phái người tìm hắn, nhưng chẳng có tin tức gì.
Cô cũng biết mình không thể tiếp tục hồ đồ, nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới
chuyện Tô San và Lục Chung, cổ họng cô giống như bị vướng một cái gai,
làm sao cũng không nuốt trôi.
Phan Lôi cảm thấy không thể tiếp tục nữa.
Nếu nó là cái gai, vậy nhất định phải nhổ ra.
Có thể sẽ ầm ĩ một trận thật to với Lục Chung cũng tốt.
Chẳng qua, làm Phan Lôi bất ngờ là, lần này hai người họ cãi nhau, Lục Chung sẽ phản ứng lớn thế.
Hôm nay, Lục Chung trở về bèn trực tiếp vào phòng sách.
Phan Lôi nghĩ cũng không thèm nghĩ đi theo.
“Lục Chung, lẽ nào anh không có gì nói với em sao?”
Trông thấy Phan Lôi, Lục Chung đi tới, muốn ôm cô.
Phan Lôi không được tự nhiên xoay người, thoát khỏi cái ôm của Lục Chung, lui về sau ba bước, giọng trở nên lạnh lùng.
“Anh còn chưa giải thích đâu. Anh và Tô San có chuyện gì? Không được
trốn tránh vấn đề… Hôm nay em không hỏi ra đáp án… em sẽ… em sẽ rời nhà
bỏ đi!”
Phan Lôi nói xong lời ngoan độc.
Mặc kệ thế nào, Lục gia vẫn luôn là nhà của cô.
Bất kể khó khăn cỡ nào, cô cũng chưa từng nói rời nhà bỏ đi.
Nhưng lần này, cô dễ dàng bật ra.
Lục Chung tiến tới ôm cô thêm mấy lần, đều bị Phan Lôi vô tình đẩy đi.
Dần dần, hình như Lục Chung không còn nhẫn nại, xoay người tới bàn lớn trong phòng sách ngồi xuống.
Người này chuyện chính đáng đều không nói rõ, chỉ biết trốn tránh.
Bỗng Phan Lôi nghĩ đến lời Tô Giác nói, tính cách tiềm ẩn của Lục Chung
tối tăm cô có nghĩ cũng không nghĩ tới, lẽ nào những thứ trước đây chỉ
mới là bắt đầu.
Phan Lôi cảm thấy mình chẳng còn cách nào tiếp tục nhẫn nại, sãi bước đến trước mặt Lục Chung.
“Anh nói đi! Chẳng lẽ anh muốn làm kẻ câm cả đời!”
Dường như cô đã nói điều không nên nói, vì cô vừa dứt lời, cô nhìn thấy sự tàn bạo chợt lóe trong mắt Lục Chung.
Sau đó, hình như Lục Chung trở thành một con người khác.
Anh chợt đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo thoáng nhìn
Phan Lôi, kế đó bàn tay vung lên, tất cả mọi thứ trên bàn theo tiếng rơi xuống đất.
Một mảng hỗn loạn, nước mặt Phan Lôi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô chính thức biết được cô và Lục Chung cãi nhau.
Hóa ra, cô tự cho là đúng nghĩ rằng Lục Chung sẽ nhường cô, mặc cô cố
tình gây chuyện thế nào, anh đều như chú cừu non dễ bị ức hiếp vậy.
Giờ suy ngẫm một chút, chẳng qua chỉ do ảo tưởng của cô.
Phan Lôi khóc rất lâu trong phòng sách, lâu đến mức bà quản gia gõ cửa bước vào.
Bà cầm ly sữa tươi tới cho Phan Lôi ổn định tâm tình, thấy một mảng hỗn loạn trong phòng, dường như cũng hiểu chuyện gì.
“Tiểu thư, uống chút sữa đi.”
“Quản gia ơi…” Phan Lôi nhào vào lòng quản gia, oa một tiếng khóc lên,
“Tôi… tôi không biết… không biết làm sao lại thành như vậy…”
Rõ ràng không phải cô sai, nhưng phản ứng của Lục Chung giống như cô cố tình gây sự.
Quản gia vuốt tóc Phan Lôi, do dự một hồi, mới chậm rãi nói: “Khoảng
thời gian này tâm trạng thiếu gia cực kỳ thất thường, tiểu thư đừng ầm ĩ với cậu…”
Phan Lôi hít mũi, từ trong lòng quản gia ngẩng đầu lên, con ngươi được
nước gột rửa trở nên đen kịt, cô chớp chớp mắt, từng giọt từng giọt lại
rơi.
“Tôi không hiểu… chẳng qua tôi chỉ muốn biết chuyện anh ấy và Tô San
thôi… Anh ấy tức giận cái gì… chẳng qua tôi… chẳng qua tôi không muốn mơ hồ thế…”
Ai từng yêu đều hiểu rất rõ.
Người mà mình yêu có yêu mình hay không.
Mình có được người ấy yêu sâu đậm hay không.
Phan Lôi đều muốn biết.
Bao gồm quá khứ của chồng, cô cũng muốn biết.
Nhưng phản ứng của Lục Chung, thành thật mà nói, thực sự làm cô tổn thương.
Thậm chí, cô cảm giác mình không hiểu nổi anh.
“Khi thiếu gia ở mỹ, một năm mới bắt đầu đó, rất cực khổ.” Cuối cùng
quản gia vẫn nói thật, “Bên Lục gia này cắt đứt bất cứ nguồn chi tiêu
của thiếu gia ở Mỹ, mấy tháng ấy vất vả nhất, thậm chí ngay cả bánh mì
chúng tôi cũng không có tiền mua. Lúc đó… là tiểu thư Tô San qua đây
thấy chúng tôi khổ cực vậy… âm thầm viện trợ không ít cho thiếu gia…”
Hồi ức trở về tiểu thư Tô San lúc đó, lại đối lập với Tô San bây giờ,
quản gia cũng khó mà tin nổi, khuôn mặt cô bé như thiên sứ thế mà làm
chuyện ác độc vậy.
“Cô ta và thiếu gia ở chung với nhau một năm, đối xử với thiếu gia rất tốt. Tốt đến mức chúng tôi nghĩ thiếu gia biết yêu rồi…”
Nghe được tiếng hít một hơi của Phan Lôi, quản gia cười cười, “Kỳ thực
cũng không bất ngờ, tình cảm ngây ngô của chàng trai cô gái mới lớn, rất dễ nảy mầm… nhưng tôi không phải thiếu gia, giờ tôi cũng không biết lúc đó thiếu gia có tình cảm với tiểu thư Tô San không… Có điều, thiếu gia
đối với tiểu thư và tiểu thư Tô San không giống nhau… Tiểu thư Tô San
rất hoạt bát, cũng thích nói, nhưng thiếu gia gần như không nói chuyện
với cô ta, bình thường cũng lạnh lùng với cô ta. Khác với tiểu thư,
thiếu gia rất vui vẻ cũng rất chiều cô… còn hay cười nữa…”
Trong lòng dần dần dễ chịu, Phan Lôi lau nước mắt, ngăn chặn sự chua xót trong lòng, hỏi: “Về sau, bọn họ thế nào?”
Sao Lục Chung lại ghét Tô San thế?
Ký ức ùa về, ánh mắt quản gia thoáng lạnh lẽo.
“Đó là chuyện một năm sau, có một lần thiếu gia ngẫu nhiên tham gia vào
một vụ bắt cóc của băng nhóm địa phương, sau khi trở về, thiếu gia không nói được nữa. Ban đầu tôi tưởng thiếu gia bị băng nhóm đó hù dọa, hoặc
băng nhóm đó động tay động chân với thiếu gia, sau Hắc Nựu và Chuột Đồng tới, tôi mới biết thiếu gia làm quân sư đứng phía sau băng nhóm đó,
đồng thời còn phát hiện cơm nước mỗi ngày mình ăn đều bị bỏ một loại
thuốc. Loại thuốc này có thể khiến tâm trạng người ta trở nên mất khống
chế, nếu dồn nén lâu ngày, sẽ thành người câm. Thiếu gia, cũng chính vì
thời gian đó mà bị câm…”
Chuyện đảo ngược thành thế này, Phan Lôi hơi bất ngờ.
“Ý dì là Tô San bỏ thuốc?”
Quản gia gật đầu, giọng lạnh như băng, “Cô ta căn bản do Lục Thanh Dương phái tới cố ý tiếp cận thiếu gia… Gã cặn bã Lục Thanh Dương đó, hại
chết tiểu thư không nói, ngay cả cốt nhục duy nhất của tiểu thư cũng
không buông tha…”
Quản gia nghĩ tới thực sự rất hận Lục Thanh Dương, hàm răng nghiến đến xèo xèo vang dội.
“Trước đây thiếu gia không thích nói chỉ vì xấu hổ và tự bế, nhưng sau lần đó, cậu mới chính thức trở nên lạnh lùng.”
Quản gia liếc mắt nhìn Phan Lôi, “Về sau, sau khi trở về, thiếu gia cưới cô… Cậu thay đổi rất nhiều. Cậu sẽ nói chuyện với cô, sẽ cười, sẽ mang
cô đi chơi… Do đó tiểu thư à, tôi hi vọng cô đừng cãi nhau với thiếu gia nữa… Tô San sớm đã là quá khứ, cô ta căn bản không có bất kỳ uy hiếp gì với cô. Thiếu gia ghét nhất bị người của cậu phản bội… Một khi phát
hiện, tuyệt đối xuống tay không nể tình…”
Nghĩ đến dáng vẻ Tô San cầu xin Lục Chung, cả người Phan Lôi phát lạnh.
“Tô San…”
“Chẳng qua chỉ bán mặt mũi cho Tô Giác. Vả lại, thiếu gia biết tính tình cô mềm lòng, Tô San cứ để cô ta sống thêm vài ngày đi… Đôi khi, chết
cũng chưa phải hình phạt nghiêm khắc nhất!”