Khi Phan Lôi tỉnh lại, cho rằng bản thân gặp ác mộng.
Cô luôn luôn gặp ác mộng, lần nào cô cũng tự nói với mình, chỉ cần tỉnh lại, tất cả sẽ tốt thôi.
Và dĩ vãng đều như nhau, lần này tỉnh lại, Lục Chung ngủ bên cạnh cô. Cô khẽ động, Lục Chung lập tức thức giấc, anh lại gần, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương nhìn cô.
Cũng là ánh mắt này bỗng dưng khiến Phan Lôi tỉnh táo, trên tay Lục Chung vẫn còn vết thương cô cắn, máu ngưng tụ thành khối, rất nhiều chỗ đã xuất hiện máu bầm.
Xem ra, Lục Chung chưa xử lý vết thương.
Mà cô cũng không nằm mơ.
Bởi vì, tất cả đều là thật.
Đầu Phan Lôi hơi đau, cô chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Chỉ là vết thương quả thực khiến người ta thấy có chút u ám, Phan Lôi cắn môi, rất lâu mới bất đắc dĩ mở miệng: “Anh xử lý vết thương chút đi.”
Lục Chung bất động, tay dài chân dài của anh ôm cô vào lòng, dường như bất cứ lúc nào cũng lo lắng cô sẽ chạy mất.
Phan Lôi thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lục Chung, “Anh không thể luôn như vậy. Trái tim đồng cảm của con người là vật phẩm tiêu hao, có thể lần đầu tiên anh tự tổn thương mình còn đau lòng cho anh, hoặc lần thứ hai cũng thế, nhưng nhiều quá rồi… Lục Chung, giờ em phát hiện con người là sinh vật biến hóa nhanh nhất, do đó, đừng lợi dụng sự thông cảm của em nữa.”
Động tác Lục Chung đỡ cô trở nên cứng đờ, nhìn ra được anh còn thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn xuống giường băng bó vết thương.
Chẳng qua, trước khi rời đi, anh khóa trái cửa.
Phan Lôi quay về giường nằm, cảm thấy trái tim kiềm nén đến hốt hoảng.
Hơi nhói, cô đè lên, có một cảm xúc xa lạ bắt đầu khởi động trong lòng.
Cô vẫn sống một cách mơ hồ, không biết cha mẹ là ai, không biết mình đến Lục gia bằng cách nào, chẳng so đo người nhà họ Lục ai tốt ai xấu với cô, sau khi kết hôn, lại tự cho rằng đã tìm được tình yêu đích thực nhưng giờ…
Phan Lôi suy nghĩ một hồi, kỳ thực trong lòng có phần hiểu rõ. Tối qua cô quá phẫn nộ, đến nỗi quyết đoán quá bừa bãi.
Lục Chung lừa cô, chẳng qua cô không tin Lục Chung không có chút tình cảm nào với cô.
Như cô nói, từ ngày cô kết hôn, đã là một con cờ vô dụng, nhưng sau khi kết hôn, Lục Chung tuy ít trao đổi với cô, nhưng trong lúc đó nghĩa vụ vợ chồng đều rất cố gắng thực hiện.
Cho đến bây giờ, Phan Lôi không hiểu Lục Chung làm vậy có nghĩa gì.
Nếu muốn lợi dụng cô, anh hoàn toàn có thể chủ động quyến rũ cô.
Nhưng… dường như người chủ động bò qua chính là cô.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Phan Lôi ngẩng đầu.
Quả nhiên, vết thương được Lục Chung băng bó qua loa một chút, trên tay anh còn bưng ly sữa tươi, đưa cho Phan Lôi.
Phan Lôi lắc đầu, bảo Lục Chung ngồi xuống.
“Anh luôn luôn nói được?”
Lục Chung ngoan ngoãn nhích lại gần, lắc đầu.
“Nói tiếng người!”
Quả nhiên, Lục Chung nhấp nháy môi, một hồi mới lên tiếng: “Không phải.”
Cũng chính là lúc sau khi hai người ở chung mới nói được, ít nhất không lừa cô hoàn toàn. Phan Lôi nghĩa thầm.
“Anh… lúc đó kết hôn là chuyện thế nào?”
Phan Lôi suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến một sự việc quan trọng khác.
“Tương kế tựu kế.”
Đúng là vậy.
Lục Tự cho rằng mình là bọ ngựa bắt ve, lại không ngờ hoàng tước ở phía sau.
“Tô San là người yêu hay thuộc hạ của anh?”
“Không quan trọng.”
Phan Lôi phát hiện mặc dù Lục Chung nói chuyện được, nhưng nói rất ít, cũng không lưu loát lắm.
Dường như là di chứng sau khi bị hạ độc.
Hít sâu một hơi, Phan Lôi chẳng muốn mềm lòng, nhưng lời thốt ra lại mềm nhũn.
“Anh muốn uống một hớp sữa không?” Thấy anh nói chữ nào cũng rất khó khăn, còn rất nghiệt ngã, Phan Lôi lại đau lòng.
Quả nhiên không thể làm thánh mẫu!
Bất quá, nghe cô nói vậy, Lục Chung thực sự ngoan ngoãn uống một ngụm sữa tươi.
Mặc kệ nhìn từ đâu, Lục Chung vẫn là Hươu ngốc trước kia.
Nhưng lúc này Phan Lôi biết chẳng qua anh chỉ giả vờ.
Người đàn ông có thể làm Lục gia rối loạn, cũng lừa được Lục Thanh Dương gian xảo, cuối cùng mọi việc đều thuận lợi, lẽ nào là một nhân vật đơn giản.
Trong lòng Phan Lôi cười khổ, “Giờ anh đâu cần giả vờ biết điều, em…”
Cô nói không nên lời ‘Em chưa từng có giá trị lợi dụng!’ Những lời này, mất một thời gian rất lâu, cô mới hiểu vị trí của mình, nhưng không muốn tin tưởng.
Lúc này cũng thế.
Lục Chung vốn muốn ngồi bên cạnh Phan Lôi, nhưng Phan Lôi rõ ràng không muốn anh kề bên cô vào giờ khắc này.
Lục Chung lượn mấy vòng xung quanh cô, cuối cùng ngồi trước giường Phan Lôi.
Phan Lôi ngồi trên giường đỡ trán, anh cũng không nói lời nào, chỉ bày bộ dáng xếp bằng ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phan Lôi cũng không biết nói gì, đầu óc cô hò hét loạn cả lên, giơ tay, liếc nhìn đồng hồ báo thức ngay đầu giường.
Hóa ra, cô ngủ không bao lâu, giờ trời còn chưa sáng.
“Em hơi mệt, anh ra ngoài trước đi.”
Lục Chung bất động, không chỉ bất động, nghe cô nói mệt mỏi, bèn nhanh chóng bò lên giường.
Việc này là trước đây Phan Lôi dạy Lục Chung, làm thế nào để trở thành người đàn ông biết săn sóc.
Nếu cô than mệt, anh nhất định phải ôm cô một cái, hôn nhẹ cô.
Trước kia anh học rất chậm, lần này trái lại bò lên giường rất nhanh.
Phan Lôi đẩy Lục Chung rất lâu, ngực anh giống như tường đồng vách sắt, làm thế nào đều không nhúc nhích.
Một hồi, Phan Lôi cũng thấm mệt, tùy ý để Lục Chung ôm cô vào lòng, không động đậy nữa.
Bất quá, cả người rất mệt mỏi, nhưng khó ngủ.
Phan Lôi nhắm mắt lại, đầu óc đều là một mảng hỗn loạn, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, hầu như mỗi hình ảnh đều máu tanh bạo lực.
Cô mở mắt, cũng không thể chịu nổi bóng tối dữ tợn.
“Anh định làm gì Lục Tự?”
Phía sau im lặng rất lâu, chốc lát sau Phan Lôi mới cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, tay người đàn ông nhích lại gần, lấy lòng xoa lòng bàn tay của cô.
“Sẽ không chết.”
Lúc này Phan Lôi cũng chẳng ngây thơ nữa.
“Anh sẽ làm hắn sống không bằng chết sao?”
Quả nhiên Lục Chung không đáp lại. Có lẽ là ngầm thừa nhận đi.
“Lục Thanh Dương và mẹ anh rốt cuộc là chuyện như thế nào? Em nghe được, anh nói anh không phải anh trai Lục Tự…”
Hiển nhiên Lục Chung chẳng muốn trả lời vấn đề này, nhưng Phan Lôi hừ một tiếng, tỏ ra bất cần.
“Quên đi, anh không muốn nói thì thôi. Em muốn ngủ!”
Ai thích quan tâm chuyện xấu của anh chứ, tiếp tục trò chuyện như vậy chẳng biết còn bao nhiêu mặt đen tối mà cô không biết.
Phan Lôi âm thầm trút giận.
Nhưng, vẫn ngủ không được.
Trong lòng có chuyện, còn là chuyện lớn thế, Phan Lôi đâu buồn ngủ chứ.
Lục Chung ở phía sau không lên tiếng rất lâu, có lẽ đại thù của anh đã báo, đương nhiên ngủ một giấc đến trời sáng rồi.
Phan Lôi thở dài, sau này làm thế nào đây?
Lẽ nào muốn tiếp sống cả đời hồ đồ vậy.
“Bà yêu một người đàn ông. Người đàn ông đó không yêu bà.”
Ngay khi Phan Lôi cho rằng Lục Chung không đáp, phía sau truyền đến giọng Lục Chung.
“Bà liền suy sụp.”
Lục Chung nói rất đơn giản, nhưng Phan Lôi cực kỳ thỏa mãn.
Ít nhất, Lục Chung bằng lòng mở miệng kể chuyện trong lòng anh, vậy cũng tiến bộ rồi, không phải sao?
“Thế làm sao lại lấy Lục Thanh Dương?”
“Không biết.”
Lục Chung thẳng thắn trả lời.
Phan Lôi hít sâu một hơi, ở chung với Lục Chung, cô đã học được cách tưởng tượng.
Đồng thời, còn là cách tưởng tượng phong phú.
Chắc đây là một câu chuyện cẩu huyết. Cô gái nhà giàu yêu một chàng trai anh tuấn, nhưng bị chàng trai phản bội, cô gái nhà giàu dưới cơn nóng giận đã tìm một anh chàng nhà nghèo khác bắt rể, vốn tưởng rằng thông qua anh chàng nhà nghèo với khuôn mặt tuấn tú này có thể quên được tình cảm ngây ngô kia, nhưng không ngờ anh chàng nhà nghèo ấy lại là sói đói có nhân phẩm đê tiện.
Hắn âm mưu ôm tiền cô gái nhà giàu, trong thời gian ở rể đã lấy mạng cô gái, cũng hại chết cha cô gái, đuổi con trai riêng của cô gái đi, sau đó đón con trai ruột của mình ở bên ngoài về nuôi.
Toàn bộ chuyện xưa đơn giản cẩu huyết thế đấy.
Phan Lôi cắn môi, kỳ thực cô cũng không quan tâm chuyện cũ cho lắm.
Giờ khắc này, sự thật khiến cô để tâm là chuyện khác cơ.
“Trước kia tại sao… tại sao mỗi ngày đều qua đây…”
Lục Chung lại im lặng.
Phan Lôi hận nhất chính là tính cách chậm chạp kéo dài kiểu này, cô đang vội gần chết, thật muốn xoay người cho Lục Chung một trảo.
Nhưng cô ráng nhịn.
Trong bóng tối, cô chờ một hồi quả nhiên đợi được Lục Chung trả lời.
“Lúc bình thường bà nói, hôn nhân là trung thành, thân thể phải trung thành.”
Phan Lôi mất một khoảng thời gian suy xét lời Lục Chung, rất lâu mới hiểu Lục Chung nói ‘bà’ này chính là Lục Phi Nhã.
Hóa ra khi Lục Phi Nhã bình thường còn tạo dựng tam quan kiểu này cho Lục Chung ư?
Hôn nhân, chính là anh cưới cô, sau đó không hiểu cái gì là tình yêu, do đó mỗi ngày đều tới ôm ấp xoắn xít cơ thể cô?
Ta đập! Quan điểm rách nát này! Phan Lôi muốn mắng thô tục.
Nếu đề tài bắt đầu rồi, vậy dứt khoát hỏi tới cùng.
“Thế anh tính sao với em?”
Theo lý thuyết thời gian này Lục Chung đang đứng trên đỉnh cao của cuộc sống.
Với anh mà nói, Lục gia bây giờ dễ như trở bàn tay.
Hiện tại anh có thể nói chuyện rồi, bỗng chốc từ thái tử câm không được coi trọng biến thành người thừa kế Lục thị chạm vào còn sợ phỏng tay, cô chỉ là một cô bé mồ côi, có lẽ chịu số phận bị vứt bỏ thôi.
Trong nháy mắt, Phan Lôi thầm nghĩ che lỗ tai lại, chẳng muốn nghe đáp án.
Sớm biết sẽ có kết cục hôm nay, còn thua kém hơn Lục Chung khi ấy chỉ là một kẻ câm.
Không biết nói chuyện, có phải sẽ không nghe được đáp án tàn nhẫn thế đúng không.
Lục Chung chậm chạp không nói đáp án, lòng Phan Lôi càng nóng như lửa đốt.
Sao vậy, đáp án này rất khó trả lời à?
Quả nhiên đàn ông là thế giới khó hiểu nhất, cũng là sinh vật tuyệt tình nhất.
Trong nháy mắt, đầu óc Phan Lôi bắt đầu bổ sung đủ loại đáp án của Lục Chung.
“Đương nhiên là vứt bỏ cô rồi!”
“Đương nhiên từ đâu tới thì quay về nơi đó!”
“Ly hôn!”
“Cho cô một khoản tiền rồi đi đi!”
“Giết cô…”
…
Phan Lôi rùng mình, vô số ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, cuối cùng cô phát hiện Lục Chung vẫn chưa trả lời.
Anh chỉ nhẹ nhàng thả tay, vòng qua hông cô, một đôi tay kéo cô vào lòng, cuối cùng bàn tay rơi lên cái bụng mềm mại của cô.
“Anh muốn sinh con với em.”