Gần đây con đường làm quan của Lục Chung rộng mở.
Phan Lôi vẫn ít nói như cũ, nhiều lúc còn đờ người ở trong phòng.
Cho dù vậy, Lục Chung vẫn rất vui vẻ.
Phan Lôi bị anh quấn lấy không có cách nào đành qua quýt vài câu, hiển nhiên anh cũng thỏa mãn.
Sau khi trao đổi, Lục Chung mới hiểu trước kia Phan Lôi yêu anh nhiều bao nhiêu.
Yêu một người, mới thích ở bên cạnh kề cận anh.
Yêu một người, mới ôm cô mọi lúc mọi nơi không buông.
Bất quá, chuyện đã là quá khứ, anh chưa bao giờ xoay đầu lại nhìn, cũng không có tư cách hối hận.
Trong lòng anh, chỉ cần Phan Lôi ở bên cạnh anh, vậy đủ rồi.
Quản gia thấy hai người họ hòa hợp, thay đổi phương pháp chuẩn bị món ngon cho Phan Lôi.
Sau khi Phan Lôi từ tầng hầm ra ăn cơm cũng ít, mặc kệ quản gia làm gì, đều chỉ nếm chút đỉnh.
Một câu thôi, bất chấp quản gia cố gắng thế nào, Phan Lôi cũng không béo nổi.
Lục Chung cực kỳ bất mãn với việc này, sau khi Phan Lôi gầy, khối nặng trịch trước ngực cũng nhỏ lại.
Một lần anh không cẩn thận đề cập, còn bị Phan Lôi tức giận cào.
Sau đó, anh nâng cánh tay bị cào đỏ thở dài, nhưng chẳng dám nhắc nữa.
Ban đầu Lục Chung cảm thấy tẻ nhạt.
Công ty không cần anh đi, anh ở nhà rảnh rỗi sẽ chơi game thuận tiện đá đá tiểu Kim, một ngày trôi qua cực kỳ thư thái.
Nếu không có Lục Tư mỗi ngày đều giục anh đi Mỹ chữa bệnh, thì càng hoàn mỹ hơn.
Khi thấy Phan Lôi vẫn gầy thế, Lục Chung nhàm chán lăn qua lăn lại trong phòng bếp.
Không ngờ làm xong, Phan Lôi ăn thêm một chén hiếm thấy.
Trải qua chuyện này, hình như đã tìm được mục tiêu mới của cuộc đời, mỗi ngày Lục Chung đều giày vò thực đơn.
Quả thực anh có chút bản lĩnh.
Nuôi Phan Lôi một tháng, đã mập lên chút.
Lúc này, thời tiết tháng 5 dần dần nóng hẳn.
Lục Tư không nhịn được nữa chạy tới cửa.
“Này! Anh còn muốn kéo bao lâu? Em cho anh đến tháng ba, anh nói tâm
trạng Phan Lôi chưa ổn định kéo dài tới tháng tư… Em cho anh tháng tư,
anh lại nói tiết trời mùa xuân se lạnh, giờ đã tháng năm rồi, anh còn
mượn cớ gì đây?”
Trong phòng bếp Lục Chung vứt dao, ngậm thuốc lá, dáng vẻ lưu manh đi ra.
“Không mượn cớ, chẳng qua… tôi muốn dẫn cô ấy đi cùng.”
“Anh bớt nhảm đi! Bộ anh tưởng hai người đi hưởng tuần trăng mật hả? !”
Lục Tư kiên quyết từ chối, “Quy tắc bên kia đâu phải anh không biết, trị bệnh còn mang theo người nhà… Không cho! Anh mau chóng quyết định đi!
Kéo dài vậy cũng không hay đâu!”
Lục Chung vẫn bày bộ dáng không tình nguyện, một ngày anh trôi qua cực kỳ thoải mái, chẳng muốn rối ren chút nào.
Lục Tư liếc mắt nhìn thấu anh, lạnh nhạt nói, “Anh đã quên hiện tại Phan Lôi chưa tha thứ cho anh sao, cô ấy chỉ kéo dài thời gian thôi. Còn
nữa… Nếu chuyện lần đó tái diễn thêm một lần anh sẽ thế nào? Có phải
muốn lặp lại bi kịch nữa không?”
Lục Tư hỏi liên tiếp mấy câu, Lục Chung đều im lặng.
Chốc lát sau, anh mới giùng giằng được một câu.
“Thực sự không thể mang theo cô ấy ư?”
“Cút! Fu*!” Cuối cùng Lục Tư hết kiên nhẫn.
Phan Lôi hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện Lục Chung đi trị bệnh.
Trái tim cô nói, hiện tại cô muốn hai người xa nhau một thời gian.
Có lẽ, sau khi xa nhau cô mới hiểu rõ, cảm giác cô dành cho Lục Chung.
Có thể chậm rãi tìm về cảm giác nhớ nhung vỡ vụn.
Phan Lôi nghĩ thế, Lục Tư bước vào.
“Chị dâu, Lục Chung phải ra nước ngoài một thời gian.”
Phan Lôi tưởng Lục Chung đi công tác, gật đầu ngay.
Lục Tư không rời đi, trái lại chần chừ nhìn cô, “Thời gian hơi dài, có lẽ mất nửa năm.”
“…Ừ.”
Phan Lôi cảm thấy ông trời rất ưu đãi cô, cô vừa nghĩ tới việc chia
cách, ông trời đã nhanh chóng đưa cơ hội chia cách đến trước mặt cô.
Lục Tư đi tới cửa, lại hết sức ân hận ngoảnh lại, “Còn nữa, chị dâu, lần trước là em gạt chị. Em chưa tìm được tin tức ba mẹ chị…”
Nghe vậy, Phan Lôi cười cười, “Tôi biết.”
Một người biến mất gần hai mươi năm, sao có thể dễ dàng tìm được.
Lúc đó bất quá cho cô thêm một phần dũng khí sống tiếp thôi, chuyện khác đều không quan trọng nữa.
Không giống như trước, lần này Phan Lôi cực kỳ chờ mong lần chia cách này, chẳng còn lưu luyến không rời giống trước kia.
Trái lại Lục Chung không giống thế.
Anh chả muốn đi Mỹ, từng giây từng phút đều không quên dụ dỗ Phan Lôi đi với anh.
Phan Lôi bị dây dưa đến mức bó tay, chỉ có thể đá anh bay ra ngoài.
“Chẳng phải Lục Tư nói em không thể đi sao? Anh cứ không nghe lời hoài vậy?”
Nghe thế, Lục Chung chả thèm nhắc nữa, nhưng chốc lát sau lại chịu không nổi ngồi xuống rồi.
“Nhưng một mình em không cô đơn à?”
“Không.”
“Ngủ một mình sẽ không lạnh sao?”
“Giờ đang là mùa hè.”
“… Vậy sau này em không quen ăn cơm do quản gia làm thì sao?”
“… Việc này…” Trái lại điểm này Phan Lôi lưỡng lự.
Cô đã quen một ngày ba bữa Lục Chung cung phụng, nếu không có anh, cô thực sự không quen lắm.
Sự lưỡng lự của cô, Lục Chung biến thành lưu luyến không rời anh, lại quấn lấy.
“Anh biết em không bỏ anh được mà. Mèo ngoan, anh cũng không bỏ em được.”
“…” Con chó hoang này cho chút ánh nắng là bắt đầu sáng rực!
Lục Tư quyết định là đầu tháng sáu, vậy cách thời gian chia xa còn một tháng.
Thời tiết tháng năm, ấm áp hợp lòng người, Lục Chung nói mang Phan Lôi ra ngoài chơi.
Resort Lục gia vẫn là resort ấy, bất quá Phan Lôi chẳng muốn đi.
Nếu đi lại nghĩ đến Lục Vĩnh đã chết như thế nào.
Xin lỗi, tâm tình cô vẫn chưa buông bỏ được.
Hình như biết sự do dự của cô, Lục Chung cũng vứt chuyện resort, chuẩn bị làm một căn cứ huấn luyện khổng lồ.
Anh biết không ít người trong thành phố, rất nhiều trường học đào tạo huấn luyện đều kéo lên ngọn núi đó.
Nghe nói một nét bút đã kiếm một bộn tiền.
Chẳng qua Phan Lôi không có hứng thú, Lục Chung có thể kiếm tiền, là bản lĩnh của anh.
Thời gian cứ từ từ trôi qua như thế, thỉnh thoảng Chuột đồng và Hắc Nựu sẽ tới, có điều chỉ đi ngang qua.
Hình như Lục Chung không thích bọn họ xuất hiện trước mặt Phan Lôi, ngẫu nhiên Chuột đồng nói thêm vài câu với cô anh sẽ đen mặt, mặc dù phần
lớn chủ đề giữa Chuột đồng và cô đều xoay quanh tiểu Kim.
Đừng thấy dáng vẻ tiểu Kim này vô dụng, nhưng người ta xuất thân từ chó
theo dấu vết đấy, nghe nói trước kia còn cứu Chuột đồng một mạng.
Bất quá giờ già rồi, cảm thấy nhát gan hơn hồi con trẻ nhiều.
Lúc trò chuyện, Chuột đồng vuốt đầu tiểu Kim, tiểu Kim đưa đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Chuột đồng, dáng vẻ hai người hệt như anh em tốt.
“Lão đại còn một con Becgie Đức, con đó tên là Oai Phong, sau này sẽ dẫn chị đi xem nó một chút.”
“À… thôi quên đi, tôi cảm thấy tiểu Kim rất được.”
“Tiểu Kim đương nhiên được, chẳng qua Oai Phong chính là con chó của lão đại…”
“…”
Phan Lôi còn chưa chính thức từ chối, trên vai trầm xuống, Lục Chung và Hắc Nựu đã nói xong.
“Đang nói gì đấy?”
Chuột đồng nhìn Lục Chung, nhanh chóng tự động biến mất.
Tiểu Kim không biết điều còn muốn lại gần cầu vuốt ve, bị Lục Chung một cước đá bay ra ngoài, giống y đúc trước kia.
Tiểu Kim nức nở một tiếng, tự chuốc bẽ mặt, nằm ở một bên an ủi tâm hồn bị tổn thương.
Phan Lôi bị Lục Chung vuốt cổ, thoáng rợn rợn.
Trước đây có thể cô không biết những hứng thú này của Lục Chung, hiện
tại sau khi trải qua chuyện Tô Giác, cô thực sự nhạy cảm không ít.
Có lẽ phải nói là thông minh không ít.
“Em và Chuột đồng chỉ nói về tiểu Kim… Em lớn hơn cậu ấy ba tuổi…” Thấy
Lục Chung không phản ứng, Phan Lôi bèn bỏ thêm một câu phía sau.
Lục Chung lại gần, sờ mũi, “Anh chỉ hơi khó chịu. Thói quen thôi. Có lẽ… lần này sau khi anh quay về, sẽ tốt hẳn.”
Cảm tạ trời đất, Phan Lôi cảm thấy Lục Chung thay đổi rất nhiều.
Ít nhất, anh biết nói ra một số tâm tình ẩn giấu.
Vậy cũng tốt, sẽ không sợ bỗng chốc bộc phát, đến lúc đó ai cũng không thu lại được.
Thấy Lục Chung thành thật thế, trong lòng Phan Lôi thoáng thoải mái.
“Hắc Nựu tìm anh làm gì vậy?”
Lục Chung mím môi, trên mặt không che giấu chút sát khí nào.
“Xảy ra chuyện gì? Anh muốn đối phó ai nữa sao?” Phan Lôi vừa thấy dáng
vẻ kinh khủng của Lục Chung, lại nghĩ đến Tô Giác không rõ tung tích,
nhất thời trong lòng quýnh lên.
“Anh sẽ làm gì Tô Giác?”
Nói xong, Phan Lôi cảm giác bàn tay Lục Chung buông lỏng lại nắm bả vai cô.
Quả nhiên, Lục Chung tức giận.
“Em còn nhớ hắn hả?”
“Em đã nói rõ ràng, em và anh ấy không có chuyện gì. Anh đánh người ta thành dáng vẻ ấy, chẳng lẽ em không nên hỏi thử à?”
“Không nên.”
Sắc mặt Lục Chung rét run, xem ra rất để ý Tô Giác.
Trong lòng Phan Lôi cũng tức giận, nhưng cô lại vô cùng sợ Lục Chung.
Ai biết cô nhóm thuốc nổ rồi, bản thân có bị nổ luôn không.
Hít sâu một hơi, cô hỏi: “Vậy em không hỏi Tô Giác, Tô San thì sao. Lục
Tư nói lần trước cô ta đánh tráo thuốc của Tô Giác, anh đã làm gì cô
ta?”
Lục Chung cười, khuôn mặt ưa nhìn lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi.
“Cô ta đã đi chỗ cô ta nên đi.”
“…”
Phan Lôi hối hận.
Mặc dù cô không thích Tô San.
Nhưng cách xử lý của Lục Chung, quả thực dọa cô.
Im lặng một lúc, cô mới cào tay Lục Chung.
“Sau này anh… nên tích chút đức đi.”
Đương nhiên Lục Chung không ngờ Phan Lôi sẽ cào tay anh, nhất thời sắc
mặt thả lỏng, ngồi xổm trước mặt Phan Lôi, xoa lòng bàn tay cô.
“Ừm, em không thích, anh đi thả cô ta.” Dù gì ông già liên tục làm phiền anh, thân phận Tô San đặc biệt, trong thời gian ngắn anh thực sự không
có cách nào trực tiếp giết cô ta, dứt khoát làm lễ vật cho Phan Lôi đi.
Thấy Lục Chung có thể ‘biết sai sửa liền’, Phan Lôi thoải mái một chút.
“Được rồi, Chuột đồng và Hắc Nựu đâu? Sắc trời đã trễ, muốn giữ bọn họ ăn cơm tối không?”
“Hừ… sớm bảo bọn họ lăn rồi. Anh làm cơm mà bọn họ dám ăn, chán sống hả?”
“…” Phan Lôi giao tiếp gặp chướng ngại hơi nhiều, nhịn không được xoa xoa cần cổ rã rời.
“Được rồi… anh cũng không cần lúc nào cũng bày bộ dáng này, từng phút
từng giây đều muốn trả thù xã hội, anh không ngại mệt hả. Thôi, em mệt,
chẳng muốn ăn, đợi đói rồi hẳn ăn. Anh đưa em về phòng đi.”
“Anh cũng không muốn ăn, chúng ta cùng nhau ngủ nhé?”
Lục Chung cười tủm tỉm, ôm lấy Phan Lôi, lúc bế lên, có chút bất mãn.
“Tại sao anh cảm thấy em lại nhẹ nữa nhỉ?”
“… Anh bị ảo giác đó.”
Phan Lôi ngáp một cái, dạo này thực sự dễ mệt dễ buồn ngủ quá.