Việc Xấu Trong Nhà

Chương 87:




Trần Bắc Bắc chẳng biết mình có phải đang mơ không.
Nếu đó là mơ, vậy giấc mơ này cũng quá kinh khủng.
Trong mơ cô bị nhốt vào một căn phòng giam lỏng, căn phòng chỉ có một chiếc giường, hai tay cô bị trói ngay đầu giường, lúc này một người đàn ông đang rong ruổi trên người cô.
Trong mơ, cô cũng cảm thấy rất đau.
Mỗi lần người đàn ông tiến vào, cô đều cảm giác như lưỡi dao sắc bén hung hăng cứa lên người cô.
Song, không biết vì sao, cô không khóc.
Trần Bắc Bắc nghĩ, chắc nước mắt cô chảy khô mất rồi.
Trần Bắc Bắc ghét biển rộng.
Càng ghét căn phòng u ám.
Mà giấc mơ này, khiến cô cảm giác mình đang ở trên biển, mọi thứ xung quanh đều là nước biển. Trên biển còn có một ngôi nhà nho nhỏ, cô bị nhốt trong ngôi nhà này, cả ngày lẫn đêm, không biết bao lâu.
Hi vọng biến thành thất vọng, cuối cùng trở thành tuyệt vọng.
Cô chẳng biết mất bao nhiêu thời gian nữa.
“Bắc Bắc… Bắc Bắc?”
Trần Bắc Bắc mở mắt, chống lại cô chính là đôi mắt đầy lo lắng của Trần Như Ngọc.
“Bắc Bắc… cuối cùng con tỉnh rồi…”
“Mẹ, con bị sao thế?” Trần Bắc Bắc cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu đau quá, cô ôm đầu, kêu một tiếng, “Shiz… Mẹ, đầu con đau quá… có ai gõ đầu con à?”
“Con bé này… Đây là bệnh viện, con mới ngất xỉu.” Trần Như Ngọc dở khóc dở cười.
Thấy Trần Bắc Bắc vẫn còn mờ mịt, Trần Như Ngọc đưa cho cô ly nước, “Lại uống nước nào… Sao mặt con toàn là mồ hôi vậy, gặp ác mộng sao?”
Trần Bắc Bắc ực một hớp nước ấm, mới gật đầu liên tục.
“Vâng ạ, con vừa gặp ác mộng, mơ thấy con bị cầm tù…”
Lúc tầm mắt Trần Bắc Bắc chống lại Lục Chung ở phía sau, chợt im bặt.
Cô không muốn sợ hãi, nhưng khi Lục Chung đến gần lại nhịn không được cả người run rẩy.
Lục Chung thấy cô tỉnh lại, lập tức nhích lại gần, giơ tay lên tính sờ đầu cô, song tay anh còn chưa tiếp cận đã bị Trần Bắc Bắc mạnh mẽ đẩy ra.
“Đừng đụng vào em!”
Ánh mắt Lục Chung thoáng mờ mịt, hình như muốn nói xảy ra chuyện gì?
Trần Như Ngọc thấy thế, cũng hiểu có gì đó không đúng.
“Sao vậy Bắc Bắc, Lục tiên sinh vừa nhận được điện thoại liền tới đây đó…”
“Con… con…” Ở trước mặt mẹ, Trần Bắc Bắc chẳng biết nói thế nào, chỉ rũ con ngươi xuống, “Con… con hơi mệt tí… Con muốn yên tĩnh một mình…”
Yêu cầu của bệnh nhân là lớn nhất, cả đoàn người tưởng Trần Bắc Bắc vẫn chưa hồi phục hẳn nên hơi kích động, thế là theo yêu cầu của cô lui ra ngoài.
Lục Chung lù lù ở đó không nhúc nhích.
Lúc Trần Như Ngọc đi ngang qua đã dừng lại một giây mới lên tiếng: “Lục tiên sinh, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Chung nhìn Trần Bắc Bắc, trong mắt tràn ngập tâm tình phức tạp, cuối cùng vẫn theo Trần Như Ngọc đi ra.
“Lục tiên sinh, tôi không biết rốt cuộc Bắc Bắc gặp chuyện gì ở chỗ cậu, nhưng tôi có thể khẳng định Bắc Bắc biết thân thế của mình…”
Lục Chung tuyệt đối hối hận, không nên để mẹ Phan Dụ vào.
Hai người cứ thế mà sống yên bình.
“Tôi vẫn coi Bắc Bắc là con gái ruột, tôi không biết quá khứ của nó, không biết nó bị gì, mới một mình ôm con vớt từ biển rộng bao la, nhưng tôi biết, nó là con gái tôi, cậu có thể thông cảm cho tâm trạng một người làm mẹ không? Nếu cậu thực sự thích Bắc Bắc, nên cho nó cuộc sống yên ổn, mà không phải như hôm nay, miệng sùi bọt mép ngất trên ghế salon… Nó… nó rất đau… Tôi… tôi không hi vọng con gái tôi… đau…”
Lúc Lục Chung trở lại phòng bệnh, Trần Bắc Bắc hình như đã ngủ.
Anh giơ tay lên, muốn sờ dung nhan bình yên trong lúc ngủ kia.
Song đến giữa đường, anh lại rút tay về.
Dường như anh luôn luôn làm sai.
Trước đây là nhà họ Lục, hiện tại Phan Lôi đã là Trần Bắc Bắc rồi, anh vẫn mắc thêm sai lầm.
Anh nghĩ rất đơn giản, tình trạng hiện giờ của Trần Bắc Bắc cũng không thích hợp để khôi phục trí nhớ, chứ đừng nói trong trí nhớ có mặt tối của anh, vả lại sức khỏe cô chịu không nổi kích thích kia.
Vì vậy, Lục Chung cho rằng để cô yêu anh thêm lần nữa, lần nữa trải qua thế giới hai người như trước kia là được.
Nhưng anh không tính ra, mẹ ruột Phan Lôi sẽ tìm tới, lại là nhân vật vướng tay vướng chân tới vậy. Anh có thể liều lĩnh, bóp chết nhân tố chia lìa hai người họ từ trong trứng nước. Anh biết bản thân anh có thể làm được.
Song cuối cùng một tia lý trí nói cho anh biết.
Nếu anh làm.
Hai người thực sự xong rồi.
Rút tay về, Lục Chung đứng trước giường Trần Bắc Bắc rất lâu, lâu đến mức mẹ Phan Dụ đến.
“Nó sao rồi?”
Lục Chung không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Trần Bắc Bắc đang ngủ say.
“Xin lỗi, tôi không biết nó từng chịu nỗi đau đớn thế này, hừ, về điểm này cậu cũng không xứng làm chồng nó…”
Mẹ Phan Dụ vẫn còn lẩm bẩm, Lục Chung ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bà.
“Nhìn cái gì, tôi có nói sai không.”
Lục Chung nhíu mày, trực tiếp đưa di động tới: Đừng làm ồn.
Mẹ Phan Dụ như con chim sẻ, chi chi cha cha.
Trần Bắc Bắc vất vả lắm mới ngủ được, đương nhiên Lục Chung không nỡ đánh thức cô.
Ở phòng bệnh sững sờ một hồi, anh phất tay với mẹ Phan Dụ, hai người đi ra cửa.
Xem ra, có một số việc vẫn cần nói rõ ràng.
Giấu giấu giếm giếm như thế không phải cách.
Sau khi hai người rời khỏi, ai cũng không phát hiện người vốn ngủ bình thản bỗng dưng mở mắt.
Đương nhiên Trần Bắc Bắc giả vờ ngủ.
Cô căn bản không có ngủ, chỉ cảm giác có người tiến tới, theo quán tính vờ ngủ. Chẳng biết sao, cô rất sợ người đàn ông tên Lục Chung này, lại có thể ngay lập tức dựa vào tiếng bước chân và hơi thở trên người anh mà đoán được anh.
Đây là một loại tình cảm rất phức tạp.
Trần Bắc Bắc tránh né loại tình cảm này, chỉ có thể giả vờ ngủ. Cô cảm thấy hơi thở trên người Lục Chung rất dễ chịu, nhưng kỳ quái là, khi anh muốn chạm vào cô, cô lại sợ hãi.
Chẳng biết thế nào nữa, nghĩ đến đầu lại đau rồi.
Lục Chung luôn luôn ở bên cạnh cô, đứng rất lâu rất lâu, lâu đến mức khi Trần Bắc Bắc tưởng bản thân không thể vờ ngủ nữa, thì mẹ Phan Dụ tiến vào.
Cô nhớ mẹ Phan Dụ, cũng nhớ lời bà từng nói.
Bà nói khuôn mặt cô giống con gái bà, lại chưa từng nghĩ tới, cô thực sự là con gái bà.
Nghĩ đến Trần Như Ngọc, nghĩ đến Trần Cận Nam, còn có Trần Ngai Ngai, trong lòng Trần Bắc Bắc lại mờ mịt.
Chuyện này rốt cuộc là một loại hỗn loạn thế nào trong cuộc sống đây.
Trần Bắc Bắc cố gắng che giấu tâm trạng mình.
Song vẫn bị Lục Chung phát hiện.
Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, cô bài xích việc đến gần và ╭(╯3╰)╮thân thiết của Lục Chung.
Bản chất Lục Chung là kẻ tung lưới bắt cá, sau này hai người gần như hàng đêm đều làm, nếu trên người Trần Bắc Bắc khó chịu, anh sẽ ôm cô hôn cô.
Một người đàn ông tung lưới
Lúc bắt đầu Trần Bắc Bắc còn lấy Trần Ngai Ngai ra làm cớ, nhưng liên tục ba ngày, cho dù Lục Chung tốt tính nhẫn nại cũng tiêu hao hết.
Lại một lần nữa, Trần Bắc Bắc ở trong phòng Trần Ngai Ngai ngủ. Trong khoảng thời gian này, giấc ngủ của cô không sâu, có biến động nhỏ gì cô cũng nhanh chóng giật mình tỉnh giấc.
Vì vậy, Lục Chung qua đó ôm cô về ngủ, thoáng cái cô bèn tỉnh lại.
“Sao anh ở đây?”
Thực sự rất muốn giãy giụa, rất muốn kháng cự.
Nhưng sắc mặt Lục Chung không dễ coi, rất nặng nề.
Trần Bắc Bắc không nắm chắc tính tình Lục Chung, từ sau cơn ác mộng ấy, cô luôn luôn có cảm giác, Lục Chung thực sự không phải bộ dáng hiện giờ cô thấy được.
“Tối nay em… em muốn ngủ với Ngai Ngai, em muốn nó gọi mẹ sớm một chút…”
Lần nào cũng mượn cớ này, Trần Bắc Bắc đã thành thói quen.
Lần này Lục Chung không ghi sổ nợ, trực tiếp khiêng cô về phòng ngủ.
Phòng Lục Chung rất tối, khi anh sống một mình chất lượng giấc ngủ không tốt, rèm cửa sổ phải che kín chặt chẽ mới ngủ ngon được.
Lúc này, rèm cửa sổ che ánh sáng, trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn mờ đặt dưới đất.
Cảm giác u ám này rất gống nhà giam trong giấc mơ, gần như trong nháy mắt Trần Bắc Bắc bị đặt trên chăn bèn mạnh mẽ bật dậy.
“Hôm nay em… em không muốn…”
Lục Chung sớm đã cảm thấy Trần Bắc Bắc có chút không đúng, anh tưởng Trần Bắc Bắc tiếp nhận được sự thật mẹ Phan Dụ là mẹ ruột cô làm bước đệm. Nhưng sự thực chứng minh, anh căn bản đợi không nổi cô thích ứng, chẳng những không thích ứng, cô còn bài xích anh.
Hầu như Lục Chung không khống chế được cơn giận của mình, cầm cổ tay Trần Bắc Bắc kéo lên giường.
Sự tức giận trong mắt anh dọa Trần Bắc Bắc, khi Trần Bắc Bắc bị anh đè xuống giường, suýt không thể nào đè nén tiếng thét chói tai.
“Buông ra! Khốn kiếp! Anh buông ra! Đáng ghét! Thật đáng ghét!”
Cô liều mạng đấm đá trên người người đàn ông.
Cảm giác sợ hãi trong cơn ác mộng đồng loạt kéo đến.
Thông cảm khác nào để bản thân chịu.
Cô rất khó bình tĩnh trở lại.
Cô đấm đá một hồi, không cảm giác được động tác của người đàn ông, cũng chậm rãi dừng lại.
Mở mắt ra, cô chống lại ánh mắt người đàn ông.
Đen láy lấp lánh trước sau như một, nhưng không còn thần thái ngày xưa, chỉ có bi thương nồng đượm.
“Em…” Cô không cố ý, cô không thể vì một giấc mơ, mà đẩy người mình yêu ra.
Nhưng giấc mơ ấy quá chân thực, phản ứng sinh lý của cô không lừa được chính mình, cô rất sợ, cô thực sự sợ Lục Chung.
Tay Lục Chung chậm rãi buông ra.
Thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, tựa như một con mèo đáng thương vậy, Lục Chung bèn mềm lòng.
Có phải anh ép cô quá mức không.
Anh hẳn nên an ủi cô, giống như lúc trước, an ủi một con mèo.
Đúng vậy.
Hẳn nên làm thế.
Anh nhớ cô rất thích anh dịu dàng.
Lục Chung vươn tay ra, nở nụ cười yếu ớt, muốn trấn an con mèo nhỏ hoảng hốt lo sợ kia.
Anh muốn nói cô biết, anh sẽ không tổn thương cô.
Anh sẽ dịu dàng.
Nhưng, khi tay anh đến gần, người phụ nữ bỗng nhiên lùi lại, cảnh giác nhìn tay anh.
Một phút ấy, Lục Chung đã hiểu rõ, một vài thứ đã thay đổi.
Lúc anh hoàn toàn không đề phòng, đã thay đổi.
Động tác này của Trần Bắc Bắc, suýt đánh đuổi lý trí cuối cùng của Lục Chung.
Hiện tại trong đầu anh đều là ý nghĩ chinh phục cô đàn áp cô làm cô.
Ôm cô vào lòng, biến cô thành của anh.
Anh vươn tay, anh muốn bắt lấy cô.
Nhưng một tia lý trí cuối cùng xuất hiện trong đầu.
Làm vậy, anh không phải giống hệt trước kia ư?
Không thích.
Cô không thích thế.
Song, lúc này Lục Chung làm sao cũng không khống chế được bản thân, tia lý trí cuối cùng cũng bị dập tắt, anh nhào tới cô gái trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.