Trần Hạo vẫn không đổi sắc mặt, anh chỉ là hơi trầm giọng xuống một chút: "Tôi sẽ đưa cô ấy đi."
Ngữ khí mang tính khẳng định cho thấy anh sẽ không thay đổi quyết định này. Kiên quyết, vững vàng.
Một tên sát thủ ở ngoài chạy vào, gương mặt không được tốt lắm, hắn ta đến bên chỗ Amon thì thầm gì đó. Tuy Trần Hạo không nghe được nhưng trên mặt anh lại treo ý cười nơi đáy mắt.
"Chưa xong đâu." Amon lãnh đạm nhìn Trần Hạo, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Diệp đang hôn mê: "Tôi chỉ giao cô ấy cho anh chăm sóc một thời gian thôi."
Trần Hạo lúc này mới cười rạng rỡ. Người của anh từ bên ngoài tiến vào cùng với người Tiêu gia.
* * *
Lâm Vân Du từ đầu đến cuối không ngờ được, tình hình của Tiêu Thanh Diệp sẽ tệ thế này. Lúc này cả Tiêu gia đang ở bệnh viện thủ đô mong chờ kết quả khám tổng quát của bác sĩ.
Hai mắt Lâm Vân Du đỏ hoe, chưa kể đến Tiêu lão phu nhân nhìn cháu gái bị như thế mà huyết áp tăng đột ngột, bị ngất đi. Chỉ có Tiêu Ngọc Phương còn giữ được bình tĩnh, bà nhanh chóng cùng Trần Hạo đưa Tiêu Thanh Diệp đến đây.
Thực sự thì Tiêu Ngọc Phương đã tự trách mình rất nhiều.
Hiện tại, bà chỉ mong Tiêu Thanh Diệp có thể tỉnh lại, còn thứ khác bà không quan tâm.
Trần Hạo đứng ngoài cửa, anh rất bình tĩnh.
Thực ra là người ta thấy thế, còn trong lòng Trần Hạo lại như lửa đốt.
Mẹ kiếp! Ngay lúc đó anh chỉ hận không thể nào xé xác lão già đó ra.
Trong mắt Trần Hạo lại lóe lên những suy tính gì đó, ánh mắt lập tức trầm xuống, lạnh lẽo vô cùng.
* * *
Tiêu Thanh Diệp ở lại trong bệnh viện đã là ngày thứ hai rồi nhưng cô vẫn chưa tỉnh dậy. Trần Hạo vẫn luôn túc trực bên cô ấy, ngoài anh ra còn có Lâm Vân Du bám riết cô ấy không rời.
Mẹ anh cũng đã tới đây ngay sau khi bà biết tình trạng của Tiêu Thanh Diệp.
Hiện giờ Lâm Vân Du đang đi đâu đó, anh cũng chẳng quan tâm lắm.
Tiêu Thanh Diệp chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa. Còn có, tay cô đang bị ghim kim tiêm truyền nước.
"Thanh Diệp, em tỉnh rồi." Giọng nói bình tĩnh của Trần Hạo vang lên, khác với thường ngày, bây giờ giọng nói ấy còn có chút vui mừng. "Có muốn uống nước không?"
Tiêu Thanh Diệp nhẹ nhàng gật đầu, bỗng dưng thấy choáng váng xây xẩm cả mặt mày. Cô theo phản xạ đưa tay sờ lên đầu, xúc giác cho cô biết bây giờ trên đầu cô đang là một lớp băng vải trắng.
Trần Hạo đỡ cô ngồi dậy trên giường, cô nhẹ nhàng nhận lấy ly nước từ tay anh ta uống một ngụm, đang uống thì anh ta nói với cô: "Tiêu Thanh Diệp, lấy tôi nhé."
Phụt! Tiêu Thanh Diệp phun cả ngụm nước ra ngoài, cô ôm lấy cổ họng ho sặc sụa, khó khăn lắm mới hỏi lại được: "Anh.. nói gì cơ?"
"Lấy tôi." Trần Hạo mỉm cười, trong lòng anh thực ra đang luống cuống chết đi được. Đã tự dặn lòng là phải hoàn mỹ, thế mà lại thế này.
"Không thể." Tiêu Thanh Diệp lắc đầu. "Tôi không yêu anh."
"Em có chắc là em không yêu tôi?" Trần Hạo kề sát gương mặt của anh vào gương mặt của cô, tay anh lấy đi ly nước trên tay cô. Hơi thở nam tính phả vào mặt Tiêu Thanh Diệp, cô hơi né người đi một chút, cẩn thận suy nghĩ lại.
Lúc đó Trần Hạo liền dán môi mình vào môi cô, tay đỡ lấy gáy cô mà hôn. Tiêu Thanh Diệp mở to mắt, cô ra sức chống cự nhưng không thể được.
Nụ hôn của Trần Hạo dịu dàng nhưng lại đầy bá đạo xâm chiếm lấy toàn bộ khoang miệng của Tiêu Thanh Diệp. Không biết là vô tình hay cố ý, cô lại bị mê hoặc bởi nụ hôn của con người này..
Hai người tách nhau ra, gương mặt Tiêu Thanh Diệp đỏ ửng lên không biết vì ngại hay vì ngạt thở. Trần Hạo nhìn vẻ mặt của cô mà tức cười, anh dỗ dành: "Thôi nào, anh sẽ giúp em làm một việc cực kì quan trọng, rồi anh và em sẽ đính hôn."
"Việc gì?" Tiêu Thanh Diệp đưa tay chà xát môi, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa tan hết. Đính hôn thì vẫn có thể hủy mà.
"Diệt Vũ gia." Trần Hạo cười, như thể việc diệt một đại gia tộc đối với anh là một chuyện nhỏ vậy. "Anh cam đoan, nhiều nhất chỉ cần ba ngày thôi."
Tiêu Thanh Diệp kinh ngạc nhìn anh ta. Cô thầm suy tính gì đó rồi gật đầu, tựa như xem lời nói của anh là nói chơi.
* * *
Ba ngày sau, trên truyền hình đưa thông tin việc Vũ gia và tập đoàn Vũ thị cố ý trốn thuế, buôn bán trái phép; hiện giờ tình hình vô cùng nguy kịch.
Tiêu Thanh Diệp nhìn bản tin buổi sáng, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh tập đoàn Vũ thị ở trên màn hình, đáy mắt lộ một tia cảm xúc lạnh lẽo.
Anh ta làm được.
Xem ra người đàn ông này.. cũng không tồi nhỉ. Gương mặt cô lại hơi ửng đỏ, giống như nhớ tới chuyện gì đó vậy.