Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ cần phải nói chuyện tử tế rồi.
Nhưng mà, căn bản là không có thời gian nói chuyện, lúc Lục Hạo đi ngắm sofa ở trong trung tâm thương mại nhận được điện thoại, lúc đó Lục Ninh kéo ra âm lượng còn lớn gấp mấy lần bình thường vô cùng kích động, “Anh! Sáng sớm mẹ gọi điện đến cho em, em không nghe máy, em rất ngoan chẳng nói điều gì cả! !”
Lục Hạo chờ đợi tiểu muội nhà mình nói tiếp.
“… Thật là hiếm đó điện thoại của mẹ tắt máy rồi! ! ! ! !”
Loại sự việc này đối với đồng chí Lâm Tịch mà nói, vậy chính là rất không bình thường rồi.
Lục Hạo nhíu chặt mày lại, chỉ chỉ vào chiếc ghế sofa bằng da thật bên chân bảo nhân viên bán hàng thanh toán, đồng thời dặn dò em gái: “Đừng có nói loạn lên khắp nơi.”
“Vâng, vâng em rất ngoan chẳng nói gì hết cả, anh, anh phải tin tưởng em! ! !” Cô chính là vì sợ bản thân mình nói lộ miệng mới từ chối nghe điện thoại của mẫu hậu bệ hạ, ai biết được sự việc vẫn cứ bại lộ rồi.
Lục Hạo ừm một tiếng, hỏi thêm một câu: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Chỗ của chị dâu! ! ! !”
“…” Lục Hạo cảm thấy, Lục Ninh em ở trước mặt người phụ nữ của anh hét kêu toáng lên chuyện mẹ anh muốn giết đến còn nói là chẳng hề nói gì hết sao? ! ! !
Lương Ngữ Hinh thực sự là bị dọa rồi, sáng sớm Lục Hạo bước trước rời đi thì bước sau Lục Ninh đã đến, sau khi hùng hùng hổ hổ đi vào một tay chống eo liền lấy điện thoại ra nói chuyện, cô vốn là không muốn nghe, nhưng bất lực, cô nương này cổ họng quá lớn, sau đó… Lương Ngữ Hinh cảm thấy, cô không chỉ đau bụng, mà đầu cũng rất đau.
Lục Ninh dập điệp thoại quay người lại ngọt ngào gọi chị dâu, cười xấu xa.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, sofa phòng khách không thể ngồi được, liền kéo Lục Ninh vào trong phòng ngủ, hai người cùng nhau ngồi ở trên giường.
Lục Ninh tự mình vừa ríu ríu rít rít nói chuyện, vừa bấm ngón tay lên bàn phím nhanh như bay, thỉnh thoảng có điện thoại gọi đến bị cô ta ấn nút ngắn, cuối cùng phát khùng lên nhận máy cái liền hét: “Anh Tiểu Minh chúng ta bây giờ đang cãi nhau em không muốn nói chuyện với anh! ! ! Em chẳng thèm về nhà em muốn ở lại đây cùng chị dâu của em một thời gian! ! ! !”
Lương Ngữ Hinh không biết ở đâu mọc ra anh Tiểu Minh gì đó, nhưng Lục Ninh sau đó đặt điện thoại xuống nói với cô: “Chính là người anh trai nuôi em lớn lên kia, lần sau chị dâu gặp một chút nhé.”
Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, cô cảm thấy người bên cạnh Lục Hạo đều rất có bản lĩnh, một loại bản lĩnh cứ coi như cô không nói chuyện cũng sẽ không làm không khí lạnh nhạt.
************************************
Lục Hạo lái xe về nhà nhanh như bay, anh sợ Lương Ngữ Hinh bị dọa, bây giờ rất lo lắng.
Không chút nghi ngờ, là có người lớn gan tiết lộ sự việc này rồi, khiến cho Lâm Tịch nhà anh bây giờ đang trên máy bay bay đến thành phố L.
May mắn đó là, thành phố L không có sân bay phục vụ khách, mà Lâm Tịch chắc chắn không chịu phiền phức lãng phí thời gian ngồi thêm 2 giờ đồng hồ trên ô tô, cho nên, bà ấy sẽ lựa chọn sân bay quân dụng của thành phố L.
Như thế này, thì dễ dàng xử lý hơn khá nhiều.
Trước tiên dặn dò Quản Tử về nhà báo cáo cho Quản nguyên soái chuẩn bị bảo người cấp dưới trong sân bay quân dụng ngăn cản một chút, làm sao cũng phải kéo người bạn cũ về nhà uống trà nói vài câu chuyện, đợi anh vỗ về cô gái nhà mình xong thì sẽ lại xử lý mẹ mình.
Quản nguyên soái thân làm lão đầu một tay che cả thành phố L, rất vui vẻ có thể bán thể diện thế này, dù gì sau này cơ hội đòi Lục Hạo trả lại rất nhiều, ông vui vẻ đồng ý, chuẩn bị xe, đích thân đi đến sân bay quân dụng đón người.
Lục Hạo lái xe nhanh như bay đến đầu con ngõ nhỏ, nhảy ra, xông lên lầu.
Đứng ở cửa đã có thể nghe thấy tiếng của em gái nhà mình, anh mở cửa đi vào, đem người từ trong phòng ngủ xách ra ngoài, “Ồn ảnh hưởng chị dâu em nghỉ ngơi!”
“Em không có, em không có mà ~ ~!” Lục Ninh nói, “Anh, Pháo Pháo có sự việc muốn khai báo với anh, em đã bảo cậu ta đến rồi.”
Thế là người to gan tiết lộ bí mật đang ở ngay trước mắt của Lục Hạo, sau khi sofa mới được đưa đến không lâu co rúm vai lại dính sát vào góc tường đứng, một kẻ to lớn như vậy cất thế nào cũng chẳng cất được, chỉ có thể tiếp nhận sự lạnh lùng bạo ngược của Lục Hạo.
Lục Hạo không nói chuyện, chờ đợi Đại Pháo nói lại với mình.
Lục Ninh dựa vào anh trai của mình rất có khí thế, lại chống tay vào eo quát: “Nhanh chóng đem những điều mình biết nói ra hết đi, chết sớm siêu sinh sớm! !”
“Em không có…” Đại Pháo ấm ức.
“To gan!” Lục Ninh đập bàn một cái.
Lục Hạo nhìn cô một cái, ý nghĩa là, em làm ồn đến việc chị dâu em nghỉ ngơi rồi.
Lục Ninh cười bợ đỡ, giọng nói thấp đi hai tông, “Pháo Pháo, đừng có nói các chị không giúp cậu, cậu nhìn xem chuyện bản thân cậu tự làm ấy! ! !”
Đại Pháo đã sắp khóc rồi, ánh mắt lạnh lùng phi đao của Lục Hạo thật sự không phải là thứ người ta tiếp nhận nổi mà! !
“Em thật sự không có…” Đại Pháo bấm đầu ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn Lục Hạo một cái, hít thở sâu, nói liền một hơi: “Là dì gọi điện thoại cho em quan tâm đến cuộc sống của em hỏi em ở đây chơi cho vui vẻ không em nói rất vui vẻ bà ấy liền hỏi em còn có ai em nói còn có Quản Tử Hạo Tử bọn họ cùng nhau chơi dì liền hỏi em còn có người bạn mới nào không em đương nhiên không thể quên Ngữ Hinh và Hạo Tử mà chúng ta lần trước còn cùng nhau ăn lẩu mà em còn nói Hạo Tử rất đáng yêu rất hiểu chuyện nữa em thật sự chẳng hiểu gì cả anh Lục Tử anh tha cho em đi! !”
Ngón tay Lục Hạo gõ trên mặt bàn, “Cậu không biết sai ở đâu rồi?”
“Vâng vâng.” Đại Pháo nước mắt trào ra gật mạnh đầu.
“Vậy thì tiếp tục phạt đứng đi.” Lục Hạo đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Lục Ninh cười lớn, “Pháo Pháo, cậu là đồ ngốc!”
Đại Pháo thấy Lục Hạo không có mặt tiến lên trước một bước tóm Lục Ninh lại vòng giữ vào trong lòng, “Ninh tử cô thì coi là anh em gì chứ, đã bán đứng tôi! !”
“Cậu muốn làm thế nào? Cắn tôi à! !” Lục Ninh tuy không động đậy nổi, nhưng cô không sợ, cô chẳng thèm sợ tên ngốc này!
Đại Pháo suy sụp, ngồi thượt xuống sofa yếu ớt nói một câu: “Các người đều không nói cho tôi chuyện này không thể nói ra được mà!”
“Cậu không biêt tự mình nghĩ à! ! Bị mẹ tôi biết được bây giờ cậu xong đời rồi! ! Chị dâu tôi vẫn chưa nói muốn gặp phụ huynh đó! ! Cậu phá hoại kế hoạch của anh tôi rồi cậu nhanh chóng tự mình đi chết đi! !”
Đại Pháo hoang mang gật gật đầu, nói: “Vậy tôi cũng không cần bảo cho cô hôm nay Minh Tử đến đây.”
***************************************
Lục Hạo ở trên giường, kéo Lương Ngữ Hinh vào trong lòng, hơi thở nhè nhẹ phả vào bên tai của cô, buồn buồn nóng nóng.
“Mẹ anh lát nữa muốn đến thăm em, đừng căng thẳng, biểu hiện thật tốt.”
Lương Ngữ Hinh bây giờ rất muốn ôm con trai mất tích, cô vốn dĩ dự định nói chuyện một chút lại biến thành gặp phụ huynh rồi, làm thế nào đây? Sự việc làm sao lại biến thành như thế nào! ! !
Lục Hạo nói: “Anh vốn dĩ là dự định đợi sau khi em khỏe rồi mới đưa em về nhà, nhưng mà em yên tâm, con người mẹ anh này rất… nhiệt tình, sẽ thích em thôi.”
“…” Lục Hạo anh coi em là đồ ngốc sao? Cháu trai rời xa sự yêu thương của bà nội 5 năm rồi, thì người mẹ nào sẽ tốt đến mức còn có thể thích em?!!
Lương Ngữ Hinh ôm bụng nằm nghiêng sang một bên không muốn Lục Hạo ôm cô, nhưng mà cô xích một chút Lục Hạo cũng xích một chút, cuối cùng cô suýt chút nữa rơi xuống giường liền bị lật cả người nằm lên trên người của Lục Hạo.
“Lại tức giận rồi?” Lục Hạo khẽ cười, “Lương Ngữ Hinh khi em tức giận rất giống cô bé gái trong truyện tranh của con trai đó.”
Sau đó, phần eo bị đau, Lục Hạo tóm lấy bàn tay nhỏ.
“Người bạn tốt của em khi nào đi? Hòa thượng 6 năm muốn chơi với em.”
Lương Ngữ Hinh càng xấu hổ hơn, chơi gì mà chơi! Không phải bây giờ chúng ta đang nói về vấn đề của mẹ anh sao? Liên quan gì đến chuyện người bạn tốt của em! ! Còn nữa, Lục Hạo anh làm hòa thượng bao nhiêu năm chẳng có liên quan gì đến chuyện của em cả!
“Được rồi được rồi, không gặp thì không gặp đi.” Lục Hạo lại khua khoắng nói, Lương Ngữ Hinh bị vây đến choáng đầu.
“Đợi em chuẩn bị xong rồi thì gặp, không sốt ruột.” Lục Hạo xoa xoa mặt của cô, “Nhìn xem dọa em sợ rồi, anh bảo bà ấy quay về, chúng ta không gặp nữa.”
Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra giật giật tay áo của anh, thực ra, trong lòng cảm thấy có lỗi, bất cứ một vị phụ huynh nào đều sẽ muốn được ôm cháu nội của mình một chút, hơn nữa còn là đứa trẻ đáng yêu như Hạo Tử, nhưng mà… mình vẫn chưa chuẩn bị xong, thậm chí mình còn không thể nói chuyện.
Lục Hạo biết Lương Ngữ Hinh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ từng cái từng cái một lên lưng của người phụ nữ, “Vừa rồi chỉ là dọa em một chút, anh sẽ ngăn cản bà ấy, nhưng em phải mau chóng khỏe lên, Lương Ngữ Hinh, em có thể nói chuyện được, đừng có tránh, sớm muộn chúng ta cũng là người một nhà.”
Lương Ngữ Hinh, những nỗi khổ em đã phải chịu anh đều biết cả rồi, khúc mắc trong lòng em anh cũng có thể lý giải, nhưng mà, đừng có để anh đợi quá lâu, chúng ta không có mấy cái 6 năm có thể phung phí nữa.
Lương Ngữ Hinh đẩy đẩy ngực của Lục Hạo, biểu thị mình muốn xuống.
“Anh ôm em thấy khá thoải mái.” Lục Hạo nói như thế này.
Lương Ngữ Hinh thực sự muốn kêu ca, em muốn đi thay băng rốt cuộc anh có thả ra không đây! ! !
*************************************
Thứ phải đến thì sẽ đến, cả nhà Quản Tử bao gồm của thị trưởng tiểu tông đều ra mặt rồi, một nhóm người ở khu quân sự ngăn đồng chí Lâm Tịch, nhưng bất lực mẫu hậu bệ hạ khí thế quá lớn mạnh, đến Quản nguyên soái cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể báo cáo cho Lục Hạo: “Lục Tử, cậu vẫn phải đến một chuyến đi, người anh em tôi đây ngăn không nổi rồi.”
Lục Hạo nghe thấy tiếng nói đã gần bật khóc của Quản Tử, nhìn nhìn đồng hồ, ba giờ đồng hồ, các anh em vất vả rồi.
Bảo người phụ nữ của mình ở lại trong nhà đừng có ra khỏi cửa, chỉ huy Lục Ninh đi đón con trai, Đại Pháo chán nản đi cùng với Lục Hạo.
Đến khu quân sự, Lục Hạo vừa mới lộ diện liền bị mẹ mình ném một cốc trà ra, anh lé một cái, Đại Pháo phía sau tóm được.
“Mẹ.” Lục Hạo gọi người, đẩy đẩy gọng kính, xem ra hôm nay mẫu hậu bệ hạ rất tức giận.
“Con vẫn biết ta là mẹ con!” Lâm Tịch vô cùng giận giữ, “vốn dĩ cho rằng con tìm được một người phụ nữ ta cũng sẽ chẳng nói gì nữa, còn hy vọng con có thể xuống tay nhanh một chút, không ngờ rằng Lục Tiểu Hạo con lợi hại rồi! Còn thật sự là rất lớn gan nữa! ! Cháu nội lão nương lớn như vậy rồi đến hôm nay lão nương mới biết! ! Lục Tiểu Hạo con muốn làm ta tức chết sớm một chút có phải không! !”
Sau đó, kéo Đại Pháo phía sau đến đổi một ngữ khí khác nói: “Pháo Pháo à, bọn nó đều là đám trẻ hư cháu đừng có chơi với bọn nó nhé dì thích cháu nhất đó!”
Nói rồi, nhìn một vòng, một vòng này, có các vị thấu hiểu tình người đang ngồi.
Dưới ánh mắt khinh bỉ kèm mong muốn xem náo nhiệt của anh em Đại Pháo liền thấy áy náy rồi, cậu ta thật sự sai rồi, không nên thông gió báo tin.
Nhưng mà, đồng chí Lâm Tịch đã coi Đại Pháo mà đồng chí cách mạng kiên định rồi, kéo lấy không buông tay, khéo léo dẫn dắt từng bước hỏi: “Pháo Pháo à, cháu ngoan nhà dì bây giờ đang ở đâu vậy? Cháu yên tâm mạnh dạn nói cho dì biết, dì chịu trách nhiệm cho cháu đến cùng! !”