Lương Ngữ Hinh không biết Lục Hạo làm thế nào tìm được con trai về nhà, khi 1 ngày giống như ác mộng qua đi, lúc ánh nắng mặt trời ló ra những tia sáng đầu tiên, Lục Hạo đem cô từ trên chân đặt xuống, vươn thẳng sống lưng lên lặng lẽ không phát ra tiếng nào đi đến phòng khách mở cửa.
Lương Ngữ Hinh thấy xa lại với bóng lưng đó, không có sự nhàn nhã và thản nhiên như bình thường, thậm chí cô có thể phát giác ra được sự căng cứng của các cơ thịt dưới lớp áo.
Cô cũng muốn xuống giường ra ngoài, nhưng chân vừa chạm đến đất mới cảm thấy mềm nhũn, người ngồi trên sàn nhà không bò dậy nổi, trong lòng lo lắng, là tin tức tốt, hay là tin tức xấu?
Sau đó, liền cảm thấy đỉnh đầu bị phủ lấp bởi bóng dáng của người đàn ông, Lương Ngữ Hinh thuận theo đôi dép lê trước chân mình chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên trên, rơi vào mắt, là Lục Hạo nâng hai tay ôm con trai của bọn họ trong lòng.
“Tiểu Ngữ, con trai ngủ say rồi.” Lục Hạo nhếch khóe miệng lên nở ra một nụ cười.
Lương Ngữ Hinh cứ như thế này cũng chẳng dậy được nữa, nặng nề ngồi phịch xuống nền nhà lười chẳng buồn dậy nữa, dựa đầu vào đầu gối của Lục Hạo, trong lòng chua xót lại đau đớn.
Lục Hạo nhìn thấy Lương Ngữ Hinh như thế này, lại nhìn nhìn con trai đang ôm trên tay, làm thế nào đây, vui mừng quá!
Anh ngồi xổm xuống, đem cậu con trai mập chuyển phương hướng đưa vào trong lòng của cô gái, rồi nâng tay của cô gái lên vòng ôm lấy cậu bé ấm áp kia, xoa xoa đầu của cô gái nói: “Lương Tiểu Ngữ, anh có giỏi không?”
Lương Ngữ Hinh thuận thế dựa vào trong lòng Lục Hạo, kẹp con trai của bọn họ ở giữa, cậu nhóc ngủ khò khò rất ngon.
Luc Hạo, Lục Hạo, Lục Hạo của em.
******************************************
Cậu nhóc quay về rồi, làm thế nào quay lại?
Lục Quang Vinh hắng hắng giọng, “Làm người vẫn là cần phải khiêm tốn một chút.”
Lâm Tịch vểnh chân ngẩng đầu nói: “Cháu ngoan của lão nương thông minh lanh lẹn phúc lớn mệnh lớn!”
Chiêm Nghiêm Minh biểu thị, thủ đoạn văn minh của mình vẫn là có hiệu quả rất tốt, vốn dĩ còn dự định động vào thêm chỗ khác nữa.
Đại Pháo cảm thấy, cậu ta lo lắng căng thẳng đã gầy đi rồi! Cơ thịt cũng nhỏ đi không ít!
Tông Chính Hạo Thần chớp cặp mắt đỏ ngầu nói với bà xã: “Ngủ thôi ngủ thôi, buồn ngủ quá!”
Đồng Tiểu Điệp cắn ngón tay muốn hỏi mấy vấn đề nhưng bị ông xã của mình trấn áp.
Liên Dịch nhìn thấy người đàn ông của mình bị dọa sợ vì ở hiện trường có người tóe máu, bình thản xoa xoa bụng, con trai con tuyệt đối không thể giống bố con!
Quản Tử rúc đầu vào trong lòng của bà xã muốn được an ủi muốn được vỗ về muốn được hôn.
Quản nguyên soái sáng suốt có thần quay đầu nhìn con trai mình, “ừm,” lão đại vẫn là khiến ông mở mặt rồi!”
Lão đại nhà họ Quản người tỉnh táo nhất trong suốt cả quá trình tận tay tìm thấy Hạo Tử hơn nữa tiêu diệt sạch sẽ không để cho kẻ địch có một chút thời gian phản ứng cảm thấy hơi đỏ mặt, con, đơn thuần là thuộc về bản năng, con chỉ biết chút này thôi.
Vì sao những người đàn ông đều không muốn nói? Bởi vì quá nhiều máu tanh không muốn làm cho những cô gái của mình sợ.
******************************************
Cậu bé Hạo Tử sau khi được ôm ấp ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn thấy bố mẹ của mình đều vây ở bên cạnh cậu, cặp mắt lớn sớm đã mở ra đột nhiên lại nhắm lại, hơi hơi hé ra một đường nhỏ non nớt nói: “Mẹ ơi, hôn lên mắt của Hạo Tử.”
Lương Ngữ Hinh nắm lấy tay của con trai cảm động không biết nên làm thế nào mới được, cúi xuống hôn hôn, cảm thấy không đủ, lại hôn hôn.
Hạo Tử hỏi nhõng nhẽo, lăn đến trong lòng mẹ dụi dụi, bàn tay nhỏ nghịch tóc của Lương Ngữ Hinh.
Lục Hạo lén lút thở phào một hơi, con trai anh quá mạnh mẽ! ! Đến ảnh hưởng tâm lý cũng không có! ! Giống của anh chính là mạnh mẽ như thế đó! !
Lương Ngữ Hinh nhấc tay lên làm thế tay ra hiệu với Hạo Tử, nhưng không ngờ rằng cậu bé vừa rồi còn bình thường đột nhiên lại lớn tiếng khóc oa oa.
Làm sao vậy? Lương Ngữ Hinh thảng thốt nhìn sang Lục Hạo, cảm thấy không biết có phải là bản thân mình đã nhắc đến điều gì đó không thể nhắc đến rồi không, đã dọa con trai sợ rồi.
Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, “Lương Tiểu Ngữ, em thật sự dọa con trai sợ rồi.”
Trái tim của Lương Ngữ Hinh thắt lại, mình đã làm gì? Vừa rồi mình chỉ là hỏi con trai có đói không mà? ! !
Sau đó, thì nghe thấy giọng nói non nớt nũng nịu của Hạo Tử lớn tiếng sang sảng khóc nói: “Hu hu, mẹ ơi vì sao mà mẹ lại không thể nói chuyện nữa? ! ! !”
Hóa ra…
Lương Ngữ Hinh sắp bị dọa cho sợ rồi, lại ôm lấy con trai hôn hai cái, thấy hơi đỏ mặt, đúng vậy, lại giống như trước rồi.
Lục Hạo ôm con trai lên, “Tiểu Tử! Đến chơi với bố một chút nào!”
“Hu hu… bố ơi, mẹ ơi…”
“Ừm, mẹ ngốc quá, Hạo Tử ra ngoài chơi có một ngày mẹ đã lười rồi.” Lục Hạo nói chuyện cùng với con trai, Lương Ngữ Hinh im lặng đứng ở một bên, giống như đứa trẻ có lỗi vậy.
“A a! ! Hu hu… Mẹ con biết nói chuyện mà! !” Cậu nhóc hoàn toàn không muốn báo cáo về chuyến hành trình sau khi mất tích trong đội đi du xuân của mình, mà là băn khoăn lo lắng về vấn đề mẹ mình có biết nói không.
Lương Ngữ Hinh duỗi tay ra kéo kéo tóc của con trai, Hạo Tử tức giận quay đầu không nhìn, còn nói: “Hừ! Không cần mẹ! !”
Trong lòng Lục Hạo cười phát cuồng lên! Tốt, con trai giỏi! Em bé ngoan của bố! !
Lương Ngữ Hinh bất lực mấp máy khóe miệng, nhưng sự việc kiểu này càng nôn nóng thì càng phát huy không tốt, lông mày nhíu lại với nhau.
Trong lòng Lục Hạo thấy thư thái! Lương Ngữ Hinh em chính vì ỉ lại vào chuyện anh quá chiều chuộng em nên mới như thế này! ! Một chút chuyện nhỏ xíu đã làm ầm lên không chịu nói chuyện, cũng chẳng biết được là giữa em và con trai anh ai mới là trẻ con nữa! ! Bây giờ con trai anh thay anh xử lý em ngoan như thế này, em biểu hiện thật tốt nhanh chóng lên cho anh! ! !
Một chút chuyện nhỏ xíu… ừm! Lục Hạo kiên định quyết định, sự việc này hoàn toàn chỉ là một chút chuyện nhỏ xíu! ! Sau này cũng không cần phải nhắc đến chút chuyện này nữa.
Đương nhiên, tuy trong lòng có vô vàn giả tưởng, nhưng biểu hiện bề ngoài vẫn giữ được, Lục Hạo tặc một tiếng nói với Hạo Tử: “Con trai! Không thể nói chuyện với mẹ như thế này!”
Lương Ngữ Hinh thấy hơi cảm động, cảm thấy vẫn là Lục Hạo đối xử với cô tốt nhất, để cho cô buông thả, thay cô dạy dỗ con trai.
Xán đến gần hơn một chút ngồi xuống bên chân của cậu con trai mập mập, Lương Ngữ Hình nhìn vào mắt của Hạo Tử, mắt to đối chiếu với mắt to, cô dùng đầu chạm vào đầu của con trai, bàn tay nhanh như bay ra hiệu gì đó.
Sau đó, cậu bạn nhỏ Hạo Tử dáng vẻ đại nhân có lòng đại lượng gật gật đầu, chiếc lưỡi nhỏ màu hồng phấn thè ra ướt át liếm mép nói: “Vậy mẹ phải nhanh lên đó!”
Thế là, Lục Hạo biết được, cô gái này hạ thư đảm bảo trước mặt con trai rồi, ừm, rất tốt!
Vì để khen thưởng con trai, Lục Hạo hỏi: “Hạo Tử, buổi trưa chúng ta ăn gì nào?”
Như thế này lại nhắc nhở Lương Ngữ Hinh, cô ưu thương nhìn sang Lục Hạo, cô có thể hỏi một chút không? Con trai hôm qua con bị người xấu bắt cóc đi bọn họ có cho con ăn gì không?
Nhưng mà, Lục Hạo lắc lắc đầu, loại sự việc này, say này cũng không cần nhắc đến nữa.
Lương Ngữ Hinh nhẫn nhịn, cô cảm thấy buổi tối bắt buộc phải “nói chuyện” tử tế với Lục Hạo! Cô muốn biết, muốn biết con trai trở về như thế nào.
Cậu nhóc Hạo Tử quay đầu nhìn sang bố rồi lại nhìn nhìn mẹ, hỏi: “Vậy Hạo Tử có thể ăn Mcdonal không?”
Lúc này, Lục Hạo cảm thấy, Mcdonal chuyện cỏn con này làm sao mà không thể chứ? Con trai con đã muốn ăn bố cũng phải bón cho con cắn hai miếng.
Còn Lương Ngữ Hinh cảm thấy, lần này cho qua vậy, sau này đợi mẹ biết nói chuyện rồi con trai con tuyệt đối không thể tiếp tục phát triển theo chiều ngang như thế này được nữa!
*******************************************
Đồng chí Lâm Tịch cố nhẫn nhịn, nhịn đi nhịn lại, bởi vì Lục Quang Vinh nói: “Cho bọn trẻ một chút thời gian.”
Nhưng mà, cái gì mà thời gian với chẳng không thời gian chứ? ! ! Lão nương không thể cùng chơi với bọn trẻ sao! !
Lục Quang Vinh thực sự cũng chẳng đợi được bao lâu, buổi sáng sau khi nhận được điện thoại của Quản Bá Thiên nói nhiệm hoàn thành hoàn mỹ, ông liền thấy sốt ruột rồi.
Nhưng mà, ông là quân nhân, quân nhân có nghị lực! Có lòng nhẫn nại! Đợi!
Lâm Tịch xán đến nói với ông xã của mình: “Vinh Vinh à… chuyện đó, khi nào chúng ta có thể đi gặp cháu ngoan đây?”
Một tiếng “Vinh Vinh” khiến đồng chí Lục Quang Vinh căng thẳng đứng thẳng ngay ngắn cảnh giác nhìn ngó xung quanh, sau đó chầm chậm sải bước vào phòng ngủ.
Lâm Tịch nheo mắt lại cười hì hì cùng đi theo vào trong, “Được rồi, Vinh Vinh anh xấu hổ à? ! Nào nào nào để em xem xem, á! Tiểu Vinh Vinh anh đỏ mặt rồi à! ?”
Chỉ nghe thấy đồng chí Lục Quang Vinh thấp giọng quát: “Đồng chí Lâm Tịch em phải chú ý ảnh hưởng! Bây giờ là ban ngày ban mặt!!”
“Trong nhà chỉ có hai chúng ta sợ gì chứ! !”
Nhưng mà…
Bí mật nhỏ trong cuộc sống của hai người cứ như thế này bị Lục Hạo đi vào nhà nghe thấy rồi, tốc độ bịt tai của cậu bạn nhỏ Hạo Tử lại, Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt đứng ở cửa ngại ngùng đi vào.
“Khụ!” Lục Hạo quay đầu nhìn cô gái đang thẹn thùng nói: “Bọn họ có lẽ không rảnh, chúng ta tự mình đưa con trai đi ăn cơm đi vậy.”
Lương Ngữ Hinh mắt nhìn xuống mặt đất gật gật đầu.
Lục Hạo thấy bộ dạng này của cô liền bật cười, con trai cũng có rồi vì sao còn xấu hổ như thế này?
Cận bạn nhỏ Hạo Tử cảm thấy vì sao bố cứ phải bịt tai của cậu? Cậu cũng muốn nghe bọn họ nói chuyện có được không nào?! !
“Bà nội! ! Hạo Tử đến rồi! !” Cậu nhóc không cam chịu cô đơn gào lớn một tiếng, sau đó, trong căn phòng ngủ vốn dĩ đang cười vui vẻ bỗng chốc im phắc.
Lục Hạo ngượng ngùng thu tay, nói với Lương Ngữ Hinh: “Lần sau em phải phối hợp một chút bịt nốt cả mồm của con lại, như thế này bố mẹ khó xử quá rồi!”
Lương Ngữ Hinh liên tiếp gật đầu, cảm thấy là mình đã khinh suất quá, nhưng cậu bé con hoàn toàn không biết mình đã phá hoại không khí tốt của ông bà nội, lai gọi bồi thêm một câu nữa: “Ông nội! ! Hai người vẫn đang ngủ sao? ! !”
*********************************************
Ngày hôm nay, cậu bạn nhỏ Hạo Tửa ôm chiếc bụng tròn vo ăn quá mức, hai cặp người lớn bên cạnh, bà nội Lâm Tịch bận cười đưa giấy ăn cho ông nội, mẹ thì học bộ dạng của bà nội đưa những khoai chiên chấm tương ớt đỏ đỏ đến bên miệng bố.
Hạo Tử khịt khịt mũi, lần sau cũng phải đi cùng với Tiểu Mễ để Tiểu Mễ đưa khăn giấy và chấm tương ớt cho cậu!
Đồng chí Lục Quang Vinh nhìn con trai một cái nhanh như bay, “Khi nào quay về?”
Lục Hạo quay đầu nhìn Lương Ngữ Hinh, “Đều nghe theo Tiểu Ngữ.”
Lương Ngữ Hinh bỗng chốc cảm thấy trách nhiệm của mình quá lớn, hai người già muốn gần gũi với cháu, hai thành phố chạy qua chạy lại cũng không thuận tiện lắm, làm thế nào đây? Làm thế nào thì mới tốt nhất?
Muốn tìm được trợ thủ liền chủ động nắm lấy bàn tay đang đặt trên gối của Lục Hạo, bóp bóp lấy lòng.
Lục Hạo dùng một cánh tay khác đẩy đẩy gọng kính, cánh tay này lật lại nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh nói với Lục Quang Vinh: “Ngày mai chúng con sẽ quay về, để Hạo Tử ở lại đây.”
Một câu nói khiến Lâm Tịch mặt mày rạng rỡ, cảm thấy cậu con trai này nuôi lớn như vậy không uổng công rồi. Lục Quang Vinh cũng thầm cười gật gật đầu, “Bây giờ vẫn là ở lại đây thì tốt hơn.”
Trong lòng Lục Hạo có tính toán, tuy con trai bây giờ chưa nhìn ra được điều gì, nhưng quay về thành phố L sớm quá cũng không tốt lắm, vẫn là cứ ở lại Bắc Kinh một khoảng thời gian trước, chơi vui vẻ quên đi toàn bộ cơn ác mộng tại thành phố L là tốt nhất.