Sau khi cậu bạn nhỏ Hạo Tử bị ngã xuống giường 6 lần đã ngủ một mình thành công! Lục Hạo cảm khái vô hạn, hôm đó kéo cậu nhóc đi đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ chơi để làm phần thưởng, Hạo Tử xoa chiếc trán sưng to do tối qua lăn từ trên giường đập xuống đất nói với Lục Hạo: “Bố ơi, đầu đau, có thể ăn Mcdonal không?”
Lục Hạo cảm thấy, nếu như anh không có cậu nhóc con này ở bên cạnh, sau này già rồi thì sẽ cô đơn lắm! Quả quyết gật đầu, sớm đã nói rồi con trai của Lục Hạo anh ăn Mcdonal có gì to tát chứ! Chỉ là… con trai chúng ta về nhà không thể nói với mẹ con đó!
Gần đây, Lương Ngữ Hinh vẫn luôn đang điều chỉnh đồ ăn thức uống của Hạo Tử, muốn từ ngọn nguồn khống chế thể trọng của con trai, nhưng bất lực, dạ dày của cậu nhóc đã bị dãn to rồi, muốn ăn ít một chút cũng là chuyện rất khó khăn.
Còn nữa chính là, Lục Hạo đang sắp bước vào giai đoạn trung niên trong cuộc đời này, trước nay chưa từng có cảm giác khắc cốt ghi tâm đối với mỗi một tháng, mỗi một mùa giống như năm nay như thế này, anh đếm từng ngày từng ngày một, một tuần lễ trôi qua rồi, một tháng trôi qua rồi, một quý trôi qua rồi, nửa năm trôi qua rồi, được rồi, cuối cùng, tháng 11 rốt cuộc đã đến rồi!
Lương Ngữ Hinh vốn dĩ thì ngược lại, cô không biết Lục Hạo thật sự cảm thấy ngày dài như năm, cho đến có một hôm dọn dẹp vệ sinh rút từ trong ngắn kéo ra được một cuốn sổ ghi chép bìa da, bên trong dùng đường chỉ đen rất thẳng và kiểu chữ rất cứng cáp để tạo ra một cuốn lịch, từng trang từng trang lật qua, chữ viết của Lục Hạo ghi chép lại mỗi một ngày của anh, sắp xếp mỗi một chi tiết nhỏ trong hôn lễ, còn cả bản thảo lời anh sẽ phát biểu trong hôn lễ.
Lương Ngữ Hinh cười đến đau bụng, đúng vậy, nghiêm túc cẩn thận, vốn dĩ chính là bản tính của Lục Hạo, bề ngoài nhìn thông thong dong bình tĩnh, thực ra, có ai có thể biết được sự kích động và thấp thỏm của anh.
Một bài phát biểu dài trôi chảy rõ ràng trong cuốn sổ bìa da khiến Lương Ngữ Hinh cảm thấy, đợi người đàn ông này quay về nhất định phải nói chuyện tử tế một chút.
Thế là, sau khi Lục Hạo đón con trai từ trường mẫu giáo về, liền bị Lương Ngữ Hinh đưa vào trong phòng ngủ.
Loại đại ngộ còn chưa ăn cơm tối đã bị đè lên giường thế này không phải ngày ngày đều có, Lục Hạo rất hưng phấn, nhưng vẫn là phải khống chế nói một câu: “Sớm như thế này? Con trai vẫn đang ở ngoài, không hay nhỉ!”
Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt nghĩ mất nửa phút, cuối cùng lĩnh ngộ được ý tứ của Lục Hạo, giận dữ đập một cái nói: “Nghiêm túc chút!”
Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính ngồi xuống, “Nói đi, muốn nói gì?”
Lương Ngữ Hinh từ phía sau lôi ra cuốn sổ bìa da, cười hi hi, nhìn thấy sắc mặt Lục Hạo thay đổi, hơi hơi ửng hồng.
Cô lật ra, trang đầu tiên, lời thề kết hôn, Lương Ngữ Hinh nói: “Hôm đó không được nói điều này.”
Lục Hạo hắng hắng giọng, “Vì sao?”
Trong lòng nghĩ: Anh chuẩn bị rất lâu chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần hiếm khi mới muốn sến một lần Lương Ngữ Hinh em vì sao lại không nể mặt anh như thế này!
Lương Ngữ Hinh cũng hơi hơi đỏ mặt, thân là mẹ của đứa trẻ 6 tuổi, cô cảm thấy ở trước mặt của nhiều bạn bè như vậy để Lục Hạo đọc thuộc lời thề của một đoạn tình yêu như thế này rất xấu hổ, thế là cô nói: “Sau này thì thầm nói cho một mình em nghe là được, hôm đó không cần thế này, em sẽ khóc đó, hỏng phấn trang điểm sẽ không xinh đẹp nữa!”
Lục Hạo nhìn nhìn vào mặt của cô gái, duỗi tay ra sờ, “Được rồi, làm theo ý của em.”
Thế là, ngày tràn đầy mong ngóng của Lục Hạo, cuối cùng đến rồi, bao nhiêu quá khứ hiện lên trước mắt, anh ngẩng đầu ưỡn ngực, anh lập gia đình rồi, cô gái này sắp sống bên anh trọn cuộc đời!
********************************************
Ngày mùng 1 tháng 11, đám cầm thú của đại viện tuy không phải là nhân vật chính, nhưng cũng mãi mãi ghi nhớ ngày hôm nay.
Vừa mới sáng sớm đã bị chú rể giày vò đến cực điểm, tất cả mọi người đều bắt buộc phải làm việc hết công suất, đến hội trường chuyên môn bồi rượu cũng có cả một tiểu đội, Lục Hạo sớm đã nói rồi, anh không thể đổ được, đêm tân hôn của anh rất quan trọng!
Đương nhiên, trong việc này, phù rể Đại Pháo là vất vả nhất, có khổ lại chẳng dám nói, cậu buồn bã, trong ngày đại hỷ, nụ cười cũng có thể kèm theo cả nước mắt.
Lục Hạo một mắt như đao lướt qua, Pháo Pháo, ngày đại hỷ của anh hôm nay muốn khóc với anh thì cút đến nhà vệ sinh khóc cạn nước mắt rồi thì lại ra ngoài tiếp!
Đại Pháo ngã vào trong lòng Quản Tử tìm kiếm sự an ủi, “Em cô đơn quá, em thật sự rất cô đơn, Lục Tử anh không thể ức hiếp em như thế này em vẫn chưa trưởng thành tìm bà xã đó!”
Một câu nói, mọi người đều muốn nôn, nôn xong đều muốn đi đến đấm cho một chưởng.
Lục Hạo xua xua tay, “Rót cốc nước cho anh, ấm đó.”
Sau đó, bắt buộc, Đại Pháo lật đật lật đật đi phục vụ nước cho Lục Hạo, sau khi đưa đến tay thì cười bợ đỡ: “Anh Lục Tử, phù dâu hôm nay là vị nào?”
Nói đến phù dâu, đó chính là điều rất mới lạ, vốn dĩ trong đại viện chẳng có được mấy cô gái, dáng vẻ xinh đẹp một chút giống như là Lục Ninh thì đều đã lập gia đình hết rồi, cho nên Đại Pháo mỏi mắt chờ trông!
“Đợi đó! Anh sắp xếp cho cậu xong rồi!” Lục Hạo vỗ vỗ vào vai Đại Pháo, nhìn nhìn Đại Pháo cơ bắp đầy người mặc âu phục vào trông dáng vẻ cũng khá được, liền có một loại cảm giác không nỡ, trong lòng nghĩ nếu như Đại Pháo với tiểu cô nương nhà người ta nhìn ưng nhau sau này bọn họ sẽ không có người tiêu khiển nữa, sẽ rất vô vị thì phải làm thế nào! ?
Lúc này, Tông Chính Hạo Thần ở đối diện cũng đưa đến một ánh mắt giống như vậy, mọi người trong bụng hiểu rõ, cười buồn bã.
********************************************
Cục diện đúng như những gì Lục Hạo bảo đảm, có hơi lớn, không, ở trong mắt của Lương Ngữ Hinh, là rất lớn!
Cô ngủ dậy từ sớm, Lục Ninh luôn ở bên cạnh, tranh điểm, làm đầu, mặc lễ phục, đi giầy cao gót, lúc toàn bộ chuẩn bị đâu ra đó ngồi ở đó đợi xe đến đón, Lục Ninh nhận một cuộc điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho cô, trong điện thoại Lục Hạo nói: “Đến rồi, đợi đó, anh xuống dưới ôm em.
Chữ “Xuống dưới” này, Lương Ngữ Hinh nhất thời không lý giải được, chẳng mấy chốc, không đến 5 phút, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hạo rất sảng khoái đưa cho Lục Ninh một tờ chi phiếu, cánh cửa đó liền được mở ra rộng hết cỡ, hôm nay chắn cửa chỉ có một mình Lục Ninh, những người khác của Tông Chính gia của Quản gia từ sớm đã bị ông xã nhà mình mang theo ở bên người không thể đến cùng nhau gây rối, đương nhiên, điều cũng là việc Lục Hạo đã sắp xếp xong từ sớm rồi.
Còn về vì sao Lục Ninh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Chiêm Nghiêm Minh, đó chính là sự việc riêng của hai người nhà người ta.
Đầu tiên, Lục Hạo vào trong cửa, tràn đầy yêu thích không buồn che giấu nhìn cô dâu mĩ lệ của anh một cái, ừm, tuy cổ của váy cưới hơi thấp một chút, vai lộ hơi nhiều một chút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được hơn nữa còn vô cùng cuốn hút.
Sau đó, anh lao qua đó khóe miệng cũng sắp dính cả đến bên tai cười với Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh thì trước nay chưa từng nhìn thấy biểu cảm vui mừng như vậy trên mặt người đàn ông này, cũng cùng cười theo, cô vừa cười, Lục Hạo liền cười càng vui hơn, hai người nhìn nhau cười ngốc nghếch, Lục Ninh ở bên cạnh đếm xong những số 0 trên tờ chi phiếu nhân thời gian rảnh nhìn nóc phòng trừng mắt ra, còn không quên chụp ảnh lại để cầm đi cho đám cầm thú kia thưởng thức bộ dạng ngốc nghếch nào của anh trai cô.
Cuối cùng, khi Lục Hạo khom eo xuống muốn ôm cô dâu lên đuôi mắt lướt được cái gì đó, trầm mặc, đợi đến lúc người ôm lên vào trong lòng cảm giác tay càng chân thực xác đáng, anh chau mày lại, hỏi nói: “Em chọn?”
Lương Ngữ Hinh gật đầu, “Không đẹp sao?”
Lục Hạo có thể nói gì? Lục Hạo cảm thấy, bây giờ anh nói gì thì cũng đã chẳng có tác dụng rồi, Lương Ngữ Hinh em có thể nào suy nghĩ cho anh một chút không?
Quay đầu, hỏi Lục Ninh vẫn luôn đứng ở phía sau: “Còn có áo cưới chuẩn bị dự phòng không?”
Lục Ninh từ sớm lúc vừa hình thấy chiếc áo cưới này thì đã trông mong nhìn thấy thần thái biểu hiện của ông anh trai mặt lạnh kia nhà mình, trước mắt lắc đầu rất bình tĩnh, nói: “Không có đâu.”
Đồng thời, trong lòng giơ ngón tay cái lên với Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch cùng đi lựa chọn chiếc váy này.
Cao tay! Thực sự là cao tay!
Cơ hội có thể chỉnh được Lục Hạo, cũng chỉ có một lần này thôi.