Viên Mãn

Chương 71: Áp trại phu nhân và sơn đại vương




Lâm Tịch cảm thấy, cuộc đời này bà có thể uy phong ngút trời hổ hổ sinh uy như thế này toàn bộ đều quy công về cho việc bản thân mình khi con trẻ đã làm được một chuyện lớn, chuyện lớn này khiến bà thoải thoải mái mái cả một đời, vui vui vẻ vẻ cả một đời, hài lòng thoải mãn cả một đời.
Lục Quang Vinh cảm thấy, cả cuộc đời này bên cạnh ông có thể có một tiểu lão thái thái chẳng cầu có bất cứ điều gì chỉ muốn toàn tâm toàn ý giữ ông như thế này, toàn bộ đều phải quy công về cho bản thân mình từ khi con trẻ đã dưỡng được tính khí tốt, gặp chuyện bình tĩnh không lớn tiếng, thành toàn cho cả cuộc đời này của bọn họ.
Năm đó, đồng chí Lâm Tịch một đóa hoa trong bộ đội, giác ngộ cách mạng rất cao, nghề nghiệp bồi dưỡng rất tốt, nếu nói đến khuyết điểm, ngoại trừ tính khí hơi nóng nảy mộtchút, giọng nói hơi to một chút, ừm, những thứ khác đều rất tốt mà!
Mà trên người đồng chí Lâm Tịch ưu điểm lớn hơn khuyết điểm vào một hôm nào đó lúc đi lướt qua vai nhau, nhìn thấy đồng chí Lục Quang Vinh khá là có đủ tướng mạo mặt trắng thư sinh.
Trời biết được, bọn họ thật sự chỉ là đi lướt qua nhau, đến ánh mắt cũng không có nhìn nhau, đồng chí Lục Quang Vinh đang chuyên chú đọc văn kiện ở trong tay, thản nhiên đi qua giữa một nhóm các cô gái.
Đồng chí Lâm Tịch đến tuổi mái tóc hoa râm rồi nhớ lại, nói với Hạo Tử béo tròn vo vo và Tiểu Tiểu Hạo cũng mập mũm mĩm giống vậy đang ngồi trên đầu gối bà rằng: “Lúc đó ấy à, bà nội đã gặp tiếng sét ái tình rồi! !”
Lục Hạo với tư cách là vật chứng tình yêu của tiểu lão thái thái này mặt tối sầm lại, trong lòng nghĩ, mẹ à, mẹ đang nói gì với con trai con vậy chứ! !
Đương nhiên, anh tuyệt đối không dám đem nói ra những suy nghĩ trong lòng này, chỉ có thể vẫy vẫy tay với các tiểu tử béo tròn nhà mình, “Có muốn đi hóng gió với bố không?”
Nhưng mà, cậu bạn nhỏ bây giờ, đã không có hứng thú với việc đi hóng gió gì đó rồi, bọn nó muốn được ngồi trên đầu gối của bà nội nghe chuyện tình yêu thời quá khứ của bà hơn, sau này thuận tiện linh hoạt vận dụng để sớm đưa con dâu về nhà tránh bị giống như chú Pháo Pháo của bọn nó trở thành một lão già độc thân là một chuyện mất mặt biết bao! !
Hơn nữa, bà nội cũng có thời là từng cô gái nhỏ! Bọn con muốn tìm hiểu tâm lý hoạt động của con gái nhiều hơn nữa mà! !
Hạo Tử rất kiên định dắt tay của em trai Tiểu Tiểu Hạo lắc lắc đầu với Lục Hạo, hai đôi mắt to giống hệt như nhau sùng bái nhìn sang bà nội nữ vương của bọn nó.
Ừm, cần phải nói đó là, Tiểu Tiểu Hạo thân là cậu bé vừa mới đi được vững thỉnh thoảng khi được mẹ bế đến tụ tập một trận với các chị em cùng với anh Đồng Đồng và chị Nghiên Bảo vẫn là phải đóng bỉm và mới mấy ngày trước vừa học được cách kéo bỉm ra, cảm thấy bà nội kể chuyện nghe rất hay, rất là hay, thường thường khua chân múa tay cười lớn he he vô cùng giữ thể diện.
Nhưng mà, dự định của Hạo Tử và Tiểu Tiểu hạo đều sai rồi, nữ vương Lâm Tịch làm sao có thể là cô gái bình thường chứ? Nữ vương Lâm Tịch làm sao có thể bình thường như vậy chứ! !
***********************************************************
Trong thời đại đó phong tục xã hội vẫn chưa thoáng như bây giờ, khuôn mặt đẹp như ngọc đó của đồng chí Lục Quang Vinh trong tình huống bản thân mình chẳng hề biết đã mê hoặc được không ít cô gái trẻ trong quân đội, đồng chí Lâm Tịch sâu sắc cảm thấy bản thân mình có nhiệm vụ trọng trách to lớn, lên một kế hoạch chi tiết cẩn mật chu toàn không chút sai sót.
Đương nhiên, trong mấy chục năm sau chuyện đó, đầu óc của đồng chí Lâm Tịch cũng chưa từng nhạy bén như vậy nữa.
Mục tiêu cuối cùng của kế hoạch này, chính là một hành động thu phục được luôn đồng chí Lục Quang Minh mặt trắng thư sinh! !
Nhưng mà, trong đêm thực hiện kế hoạch đó, rốt cuộc là ai dở trò với ai, ai bắt được ai, ai được thể với ai, ai là sơn đại vương ai là áp trại phu nhân, tất cả tự có định đoán.
Tuổi trẻ có động lực, đồng chí Lâm Tịch trời không sợ đất không sợ còn dám nổi giận đùng đùng trợn mắt đọ rượu với đồng chí Quản Bá Thiên trong bộ đội, sau khi chuốc cho đồng chí Lục Quang Vinh say đưa về nhà và thuận lợi lăn lên giường, thực sự căn bản là không biết tiếp sau đó cần phải thế nào.
Bà ngẩn ra một hồi, trước tiên nghĩ đến, ờ! Cởi quần áo! Phải cởi quần áo trước! !
Thế là, đem lột sạch bản thân mình vô cùng dễ dàng, khi cởi quần áo cho đồng chí Lục Quang Vinh thậm chí còn cảm thấy mình có phải là thật sự uống nhiều rồi không tại sao cảm thấy người đàn ông đang ngủ này tự mình nâng tay lên nhỉ?
Vẫn là mặc kệ đi! ! Đồng chí Lâm Tịch cắn cắn răng, hai người trần như nhộng nằm rúc trong chăn, sau đó? Sau đó có phải là nên hôn vào miệng không?”
Ừm, đúng vậy, chắc chắn là vậy, ai dô dô Tiểu Vinh Vinh miệng của anh vì sao lại đỏ thế này? Nào nào, em gặm chút!
Tiểu nha đầu chưa từng hôn qua bao giờ cứ như thế này gặm, thực sự bà không biết, đồng chí Lục Quang Vinh vẫn đang chỉ giả say, nãy giờ đều đang chờ đợi tiểu nha đầu này tự cho đầu vào rọ.
Điều này cũng không phải là có kế hoạch có dự mưu, chỉ là đồng chí Lục Quang Vinh cảm thấy, không thể lãng phí được! ! Một cô gái tốt thế này cơ mà! !
Cứ như vậy, một đời sắp trôi qua rồi, đồng chí Lâm Tịch vẫn luôn tưởng rằng năm đó mình đốn đổ được đồng chí Lục Quang Vinh là đáng kiêu ngạo cho đến tận hôm nay cũng chưa giác ngộ ra được.
Ờ, lại nói đến lúc đó, gặm xuống rồi, mềm mềm, còn muốn gặp một miếng nữa!
Đồng chí Lâm Tịch ngẩng đầu lên tỉ mỉ quan sát đồng chí Lục Quang Vinh đã ngủ say rồi, cười he he xoa xoa má của ông nói: “Tiểu Vinh Vinh à, hôm nay anh không thể chủ động rồi!”
Đồng chí Lục Quang Vinh muốn cười một trận biết bao nhiêu! ! Cảm thấy tiểu nha đầu này sao mà lại thú vị thế này chứ? Rốt cuộc là ai không thể chủ động với ai cứ đợi đó sẽ cho em biết! !
Còn nữa, hóa ra Tiểu Vinh Vinh là gọi mình à! ! Mình còn vẫn luôn cho rằng những cô gái đó suốt ngày túm tụm lại một chỗ nói chuyện là nói đến người khác chứ! !
Ừm, đúng rồi, túm tụm lại một chỗ nói chuyện giọng nói lảnh lót nhất sợ rằng mình không nghe thấy chính là tiểu nha đầu bên cạnh này mà! !
***********************************************************
Lâm Tịch bò bò lên trên, cẩn thận nhìn Lục Quang Vinh từ đỉnh đầu trở xuống, tay còn không ngoan ngoãn chà chà, sau khi uống mấy cốc rượu rồi trong miệng còn lẩm bẩm, Tiểu Vinh Vinh Tiểu Vinh Vinh, gọi cho Lục Quang Vinh trong lòng ngứa ngáy khó chịu đựng.
Đối với đồng chí Lâm Tịch lòng một bầu nhiệt huyết như lại thiếu kinh nghiệm thực tiễn mà nói, tình huống này thực sự là rất vất vả, bà đẩy đẩy đồng chí Lục Quang Vinh đang ngủ say, rất hiếm có nhõng nhẽo một câu: “Đáng ghét! Em cũng không biết làm thế nào! !”
Kiến thức đó vào thời đại đó thiếu thốn! !
Nhưng thân là đàn ông, có ai lại không hiểu sao? Thật là chuyện cười! ! Đây là bản năng, bản năng đó! !
Đồng chí Lục Quang Vinh chỉ là vừa nhấc tay vừa ép chân, liền đem tiểu nha đầu vừa rồi còn đang ngốc nghếch ở bên trên chỉ biết nhìn mình ép xuống dưới thân, sau đó, giả vờ như bản thân mình đã say lắm rồi hôn xuống.
Tuy nói đều là lần đầu tiên, nhưng trong lần đầu tiên cũng có thực lực mạnh mẽ có phải không! !
Đồng chí Lục Quang Vinh một đêm này triệt để phá bỏ được lời bình giá mặt trắng thư sinh của đồng chí Lâm Tịch đối với mình, đồng chí Lâm Tịch đến buổi sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy thật sự cảm thấy, đừng có xem thường đàn ông, thật sự đừng có xem thường đàn ông! !
Còn đồng chí Lục Quang Vinh sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng, lộ nửa phần vai ra ngoài, bình tĩnh… hoặc giả nói là làm bộ làm tịch kéo chăn ra nhìn phần bên dưới eo của mình, bình tĩnh nói một câu: “Em phải chịu trách nhiệm.”
Đồng chí Lâm Tịch vì cuối cùng đã nghe thấy 5 chữ bản thân mình muốn nghe thấy này mà nước mắt tràn trề!
Vội vàng cuống quýt, không chút xíu ngại ngùng, gấp gáp, gật đầu, gật mạnh đầu, đồng chí Lục Quang Vinh bị chọc cười, nhưng cố nhịn đến đau cả bụng.
Tuy đêm trước đồng chí Lục Quang Vinh đã nhìn thấy hết những thứ cần nhìn của con gái nhà người ta rồi, nhưng vào sáng sớm giữa ban ngày ban mặt vẫn là giả bộ thành con sói đuôi to, ho ho một tiếng nói: “Em quay người đi, anh phải mặc quần.”
Đồng chí Lâm Tịch trong lòng kích động, suýt chút nữa thì muốn đấm ngực gầm rú, đáng yêu quá, Tiểu Vinh Vinh đáng yêu quá! ! !
Đương nhiên, tia sáng đó chiếu xuống, phần vai kia lộ ra ngoài, làn da kia trở nên trong suốt, chút biểu cảm cúi đầu thẹn thùng kia toát ra, khuôn mặt một ngày trước uống rượu vào vận động chút hơi hơi đỏ hồng lên kia khiến cho đồng chí Lâm Tịch phụt máu mũi ra ngoài.
Dùng một từ của hiện đại bây giờ hoàn toàn có thể khái quát chuẩn xác, đó chính là ―― manh!
Manh nam[1] Tiểu Vinh Vinh ở trong lòng bàn tay Lâm Tịch, ừm, đúng vậy, điều này đương nhiên là đồng ý Lâm Tịch tình nguyện, sơn đại vương có áp trại phu nhân rồi đó và mong muốn vô cùng cấp thiết là dắt ra ngoài di dạo một chút! ! !
Thực ra, đồng chí Lục Quang Vinh cũng vô cùng cấp thiết muốn đưa tiểu nha đầu vừa lọt vào tay này dắt ra ngoài dạo một chút! !
Thế là, hai người nam nữ đều mong muốn dạo một chút này đã ra ngoài, đồng chí Lục Quang Vinh nói: “Ừm, anh đưa em đi ăn cơm.”
Đồng chí Lâm Tịch lắc lắc đầu, “Không, là em phải chịu trách nhiệm với anh em đưa anh đi ăn cơm!”
Thực ra ai đưa ai đi căn bản không phải là trọng điểm, đồng chí Lục Quang Vinh gật đầu, “Được thôi!”
Sau đó, trên con đường cây xanh râm mát của bộ đội, đồng chí Lâm Tịch hoàn toàn không ngại ngùng khoác tay đồng chí Lục Quang Vinh, “Tiểu Vinh Vinh à, đây là em đang chịu trách nhiệm với anh, để những người kia nhìn đi, sau này anh là người của em rồi! !”
Thực ra, ai là người của ai cũng căn bản không phải là trọng điểm, đồng chí Lục Quang Vinh gật đầu, “Ừ.”
Hôn lễ vào khi đó rất đơn giản, trong bộ đội, con trai với con gái ưng mắt nhau, chỉ cần hai người đều đồng ý, lão đại của bộ đội gật đầu, bày một bàn trong nhà, đem gối chăn của mình chuyển đến một cùng chiếc giường, ừm, xong rồi! ! !
Từ đó về sau, nhà của bọn họ, từ căn nhà một tầng xi măng đến nhà lầu đến biệt thự trong đại viện, hai người lúc ban đầu sau này đã có thêm con trai con gái cuối cùng có cháu ngoan.
Cứ như vậy, đồng chí Lâm Tịch vẫn luôn bị làm mờ mắt mấy chục năm, trong lòng bà thấy kiêu ngạo thấy tự hào, nhìn xem nhìn xem, lão nương chính là năm đó nhào đến thu phục Tiểu Vinh Vinh đó!
Mà đồng chí Lục Quang Vinh cũng liền cả đời đem tiểu nha đầu chẳng biết thẹn thùng này bảo vệ dưới sải cánh của mình, canh giữ, công việc này, nhưng ông làm được rồi.
Cho đến khi hai bọn họ mái tóc đều đã ngả bạc hai đứa cháu ngoan chơi đùa ồn ào trong căn phòng khách, đồng chí Lâm Tịch vẫn là Lâm Tịch của Tiểu Vinh Vinh, Tiểu Vinh Vinh cũng vẫn là Tiểu Vinh Vinh của Lâm Tịch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.