Inari vừa tắm xong, mặc dù được cuộn trong chiếc áo choàng của Kail, nhưng cơn gió thổi qua vẫn khiến nàng rùng mình vì lạnh. Đôi mắt màu xanh khẽ nhắm lại, còn cơ thể nhỏ bé thì khẽ run run mấy cái, Kail vội vàng bế nàng xuống khỏi bệ cửa sổ. Đặt nàng ngồi an vị bên lò sưởi trong phòng, Kail ngồi bên cạnh nàng, vẫn ôm nàng như vậy. Inari mở mắt ra, nàng nhìn ngọn lửa bập bùng nơi lò than, ánh sáng màu đỏ phản chiếu rực rỡ trong đôi mắt của nàng: “Kail! Em chỉ mới mười ba tuổi, những lời anh nói với em lúc nãy. . . đáng lý ra anh nên nói với những cô gái được anh yêu chiều ngoài kia. Chứ không phải là một đứa trẻ như em, Kail!”
Anh thản nhiên đón nhận lời nàng nói, anh biết khoảng thời gian nàng im lặng, chắc chắn nàng đang quay cuồng trong những lý luận của riêng mình để thuyết phục anh theo ý nàng muốn. Nàng nói mình chỉ là một đứa trẻ, nhưng nàng lại hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói của anh, cũng chỉ cho anh thấy những đối tượng anh cần nói những lời đó. Đấy không phải việc làm của một đứa trẻ, việc nàng đã có thể tự mình xoay xở ở Ai Cập đã chứng minh tất cả.
Cô bé con ngày nào đã lớn hơn rất nhiều, có lẽ nàng chưa thật sự trưởng thành, nhưng anh tin nàng còn có thể tự mình học hỏi nhiều hơn nữa. Và anh muốn . . . nàng học được những điều đó bên cạnh anh, bao năm qua anh đã luôn tìm kiếm một hình mẫu lý tưởng, người sẽ sánh bước cùng anh đi hết cả đường đời.
“Inari, em không phải là một đứa trẻ.” Anh ôm nàng thật chặt, cơ thể nhỏ bé của nàng lọt thỏm trong lòng anh, như hồi nàng còn bé, anh vẫn luôn ôm nàng như vậy. “Nhưng ta không hề có ý muốn ép buộc em, em chính là điều tự hào nhất của ta, luôn luôn làm tốt bổn phận của mình, ta đã nói nếu em muốn làm cánh chim bay lượn, ta sẽ là bầu trời để em tự do tung bay.” Vì thế mà anh đã luôn tìm kiếm hình ảnh của Inari từ những cô gái xung quanh anh, nhưng bất kể có là ai, thì vẫn mãi không thể so sánh với nàng trong lòng anh.
Có rất nhiều lần anh đã tự hỏi chính bản thân mình, tình cảm này có phải hay chăng chỉ là sự ngộ nhận về tình cảm anh em đơn thuần. Cho dù anh có chất vấn mình bao nhiêu lần, băn khoăn hay suy nghĩ nhiều đến thế nào. Câu trả lời vẫn chỉ có một, anh không quan tâm Inari là ai, có phải công chúa Hittite hay là người em gái nhỏ bên cạnh, anh yêu nàng bởi vì nàng chính là Inari.
Yêu con người thật của nàng, sự chân thành đến từ những cử chỉ nhỏ nhặt, niềm vui lan tỏa từ tận trái tim ra những người xung quanh. Nụ cười rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời lấp lánh, sự nhạy cảm dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của người khác. Sự tự do trong suy nghĩ dường như không bị giới hạn bằng bất cứ thứ gì, nàng trong mắt là như vậy đó. Luôn nắm lấy tay anh và Zannanza, luôn biết cách kéo hai người ra khỏi những cảm xúc tiêu cực, chứng minh cho các anh thấy, thực ra ánh sáng vẫn luôn rực rỡ dù là trong bóng đêm bao trùm.
“Giấc mơ em đã kể cho anh nghe trước khi rời khỏi Hattusa, hoàn toàn là sự thật Kail, đó chính là lời tiên tri em đã nhìn thấy. Lần đó không phải em cố tình sử dụng năng lực, mà chính lời tiên tri tự tìm đến em, bày ra tương lai trước mắt em. Người con gái định mệnh ấy nhất định sẽ xuất hiện, người đó sẽ nắm tay anh đi hết quãng đường đời.” Nàng nắm lấy bàn tay của anh, mở nó ra trước mặt mình, bàn tay này. . . đã dìu nàng những bước chân chập chững đầu tiên, đã kéo nàng theo sau từng bước chân của anh, đã luôn bảo bọc che chở nàng bên trong.
Nàng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, kéo chiếc áo choàng đang phủ trên đầu mình xuống: “Lời tiên tri sẽ không bao giờ nói dối em, Kail, vì tương lai mà em nhìn thấy được đổi bằng những chính những hơi thở sự sống của em. Anh luôn nói số mệnh nằm trong lòng bàn tay mỗi người, việc làm của bản thân chúng ta bây giờ sẽ quyết định tương lai sau này ra sao. Em cũng tin lời anh nói, chưa bao giờ em nghi ngờ cả, vì thế hãy thực hiện một thỏa thuận với em.”
Anh không đọc được cảm xúc trong đáy mắt của nàng lúc này, và càng không hiểu ý định thật sự của nàng là gì. “Thỏa thuận?” Anh hỏi lại nàng, nàng gật đầu xác nhận lần nữa, “Phải, một thỏa thuận cho tương lai.”. Kail trầm tư trong giây lát, lần đầu tiên có người dám đưa ra yêu cầu thực hiện một thỏa thuận đến từ hai phía với anh. Nếu không phải là nàng, có khi đến cả lắng nghe yêu cầu đó là gì, anh cũng sẽ không thèm để tâm đến. . . nhưng vì đó là nàng, vì. . . nàng muốn như thế. . .
“Được, ta sẽ làm một thỏa thuận với em.” Nhận được câu trả lời của Kail, Inari mỉm cười, nàng nâng bàn tay của anh lên, khẽ thì thầm . . . lời nói rất nhẹ, mỏng như hơi thở của nàng lúc này. . . nhưng lại chứa đầy sự kiên quyết đến bất ngờ. . .
***
“Tito, cậu có muốn về thăm nhà không?” Vào buổi sáng đẹp trời, Inari chăm chỉ ngồi dưới tán cây trong vườn hoàn thành bài tập mà Ilvani đã giao cho nàng, bỗng nhiên nàng lại ngẩng đầu hỏi Tito như vậy. Khiến cậu bé giật mình suýt nữa đánh rơi quyển sách trong tay, không chỉ có Inari phải học, ngay cả cậu cũng bị Inari lôi kéo theo.
Cậu khó hiểu nhìn Inari, nàng vẫn đang nhìn cậu, cây bút đang viết trên tay cũng đã ngừng lại, như đang chờ câu trả lời từ Tito: “Công chúa. . . tại sao người lại. . . đột nhiên hỏi như vậy?” Tito cười gượng hỏi nàng, Inari bình thản trả lời cậu: “Từ lần thăm nhà cuối cùng của cậu trước đây đến nay đã ba năm rồi. Tôi nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc cậu nên trở về thăm nhà rồi chứ? Đâu thể cứ ở mãi trong phủ hoàng tử với tôi được.”
Thì ra là nàng đang lo lắng cho cậu, phải rồi, từ khi phát hiện ra sự tồn tại của phu nhân Nerasofiti, bà ấy là bà ngoại của nàng, một người nữa ngoài điện hạ và hoàn tử Zannanza. Vì thế mà nàng cũng muốn cậu ở gần gia đình mình hơn một chút, cảm nhận thứ tình thân ấm áp này. “Không cần đâu, tuần nào tôi cũng nhận được thư từ nhà gửi đến mà. Cha tôi và các chị vẫn khỏe, những việc trong nhà đều ổn thỏa, tôi không cần phải quay về. Nhiệm vụ của tôi là ở đây, bên cạnh chăm sóc người.”Tito thở phào một hơi.
Inari bỏ cuốn sách qua một bên, chống cằm nhìn cậu: “Tito, cậu có biết cậu rất đáng yêu không? Chỉ mới có mười ba tuổi cậu đã dễ thương như thế này, khi lớn lên sẽ còn hớp hồn biết bao thiếu nữ nữa đây.” Ánh mắt nàng nhìn cậu như thể cũng đang nhìn một thứ gì đó rất lấp lánh, chứa đầy sự thích thú và vui đùa. Mặt của Tito bắt đầu ửng đỏ, lúc đầu chỉ có phần cổ là hồng hồng, về sau thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng: “Công . . . chúa. . ”
“Haizz, đúng là đáng yêu thật.” Nàng nghĩ thầm khi nhìn thấy biểu hiện của cậu, ý định trêu chọc Tito bỗng nhiên lóe lên trong đầu nàng. Inari dần dần cúi người áp sát đến gần cậu bé, đôi mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc: “Sao bỗng nhiên mặt cậu lại đỏ như thế? Bị bệnh à? Để tôi xem nào.”. Càng nói thân thể nàng càng chúi về phía trước, từng chút từng chút một . . . đến khi khuôn mặt nàng gần như sẽ chạm vào gương mặt đang đỏ như tôm luộc của cậu. . . Mặt Tito nóng đến mức, sợ rằng chỉ cần đụng vào sẽ lập tức bật máu ra ngay chứ chẳng chơi.
Đúng lúc sắp sửa chạm vào nhau thật thì cơ thể Inari đột nhiên bị nhấc bổng lên một cách bất ngờ, kéo nàng cách rất xa Tito, ngay cả chính nàng cũng phải giật mình. “Inari,em đang chơi trò gì với Tito vậy hả?”Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng, vừa có sự tức giận, một chút kiềm nén, phần nhiều là sự nhớ nhung. Inari quay đầu lại, nàng mở to mắt vì kinh ngạc: “Zannanza!!!” Người đã bế nàng lên không ai khác chính là Zannanza, anh biễu môi bất mãn nhìn nàng: “Là ta thì không được sao?”
Inari vội vã lắc đầu liên tục, nụ cười rạng ngời xuất hiện trên môi nàng, Inari ôm chầm lấy bả vai của anh: “Không đâu, em rất nhớ anh, Zannanza!” Lời nói của nàng như chiếc lông vũ chạm khẽ vào trái tim anh, anh thở dài một tiếng, đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của nàng, mùi hương quen thuộc vương vấn nơi bàn tay anh: “Đừng đi đâu nữa, Inari.”
Giọng nói của anh như lời thủ thỉ, chính bản thân anh cũng không rõ đó là tiếng lòng mình hay chính là lời anh đã nói ra. Nhưng Inari đã nghe thấy, nàng nhắm mắt lại, khẽ đáp lời anh: “Vâng, từ giờ Inari sẽ không đi đâu nữa.”. . .
Ilvani đứng bên cạnh Kail, hai người họ đang đứng cùng nhau trong một góc khuất quan sát cảnh tượng trước mặt. Ilvani đưa mắt nhìn anh: “Việc hoàng tử Zannanza về Hattusa, chúng ta nên báo với quốc vương thế nào đây ạ? Thần e là.. .”. Kail đưa tay ra hiệu cho Ilvani dừng lại, việc anh đã quyết định, anh chính là người hiểu rõ mình cần làm gì nhất: “Cứ báo với phụ vương là Zannanza nghe tin Inari bị bệnh nên đã gửi thư đến muốn trở về thăm Inari và đã được sự đồng ý của ta.”
Ilvani trầm lặng một chút rồi cũng cúi người vâng lệnh: “Tuân lệnh người, thưa điện hạ.” Ánh mắt của anh khẽ lướt qua Zannanza đang bế Inari ở đằng xa, một tia sáng u ám lóe lên trong đôi mắt đó, . .. bỗng nhiên Inari rùng mình vì cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nàng ngẩng đầu lên. . . ánh mắt của nàng chạm phải đôi mắt đó. . . và nàng đã hiểu ra ngay rằng. . . Ilvani, anh đang tính làm cái gì vậy?