“Này, bà có nghe thấy gì không, về việc nữ thần ánh sáng Cahya đã không xuất hiện vào đêm trăng tròn vừa rồi ấy?” Người phụ nữ cầm trên tay chiếc áo bông, vừa cắm cúi giặt giũ vừa buôn chuyện với người bạn bên cạnh. “Có chứ saolạikhông, tin đồn đã lan khắp cả kinh thành rồi kia mà.” Người phụ nữ được hỏi trả lời, ra sức chà mạnh vết bẩn dính trên tấm chăn đang giặt, “Bà có tin là vì công chúa Inari đã làm thần linh tức giận nên nữ thần đã nguyền rủa nàng ấy, còn làm ngoại hình của nàng biến đổi nữa.” Người kia tiếp tục nói.
“Bà tin như vậy thật sao?” Bà bạn cau màylạiquay sang nhìn người phụ nữ đó, bà ta vội nói thêm: “Còn không phải sao, nhiệm vụ của nàng ta chỉ có việc cầu khẩn thần linh để nữ thần Cahya xuất hiện, mà cũng làm không xong, đến nỗi bản thân bị nguyền rủa đã đành, không khéo còn làm liên lụy đến chúng ta nữa chứ.”
“Bốp!”
Người phụ nữ ném chiếc chăn xuống chậu giặt đồ, tức giận đứng dậy bưng cả chậu giặt đồ lên, bà nhìn thẳng vào mặt người bạn của mình: “Tôi không ngờ bàlạilà kẻ vô ơn như thế đấy, Toma, vào đếm trăng tròn tháng trước ai đã cầu nguyện trong thần điện đến nỗi ngất đi vậy. Sau đó vì sao con trai của bàlạikhỏi hoàn toàn bệnh lao phổi? Là ai đã mang ơn phước lành của nữ thần Cahya đến trên con bà hả? Suýt chút nữa thằng bé đã chết rồi, nhưng nhờ có lời cầu nguyện ấy mà thằng bé được cứu sống. Nữ thần Cahya chỉ không xuất hiện đêm trăng tròn tháng này, đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu một cô bé suốt ngày đau ốm. Bà còn có lương tâm không vậy?”
Nói xong, người phụ nữ không thèm đoái hoài gì đến bà bạn của mình, thẳng bước đi về nhà, vẻ tức giận trên mặt còn chưa kịp phai. Hơn ai hết bà cũng là người được ban ơn lành từ lời cầu nguyện của công chúa, đêm trăng tròn hai năm trước, đứa con trai duy nhất của bà cũng đã được nữ thần Cahya chữa khỏi. Dù không được nhìn thấy mặt người, nhưng thân hình nhỏ bé biến mất một cách thần bí ngay sau khi cứu con trai bà thì bà còn nhớ rất rõ.
“Xin dừng bước, thưa phu nhân!” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên níu bước chân bà dừnglại, người phụ nữ xoay ngườilại, trước mặt bà có ba người. Hai nam một nữ, người thiếu niên lớn nhất trông rất anh tuấn với mái tóc ngắn màu vàng nhạt và đôi mắt màu nâu mạnh mẽ, càng làm tôn thêm sức hút của anh. Hai người cònlạichỉ là những cô bé, cậu bé, vóc dáng hai người từa tựa như nhau, nhưng khi cô bé con ấy cởi chiếc mũ trùm đầu, thì đã khiến bà phải ngưng thở. . .
“Phu nhân, người làm sao thế ạ?” Inari vội vã lên tiếng một lần nữa, nụ cười trở nên gượng gạo trên đôi môi của nàng. Người phụ nữ chợt hoàn hồn lắc đầu một cái rồi mau chóng trả lời nàng: “Cô bé, đừng gọi tôi là phu nhân như thế, tôi cũng chỉ là một người dân nghèo mà thôi, mà cô bé gọi tôi có chuyện gì không?” Khi bà nhìn thấy khuôn mặt của nàng, vẻ đẹp rực rỡ đó làm bà nghẹt thở, cô bé con này làm bà tò mò. . .
“Không dám giấu gì phu nhân, chúng tôi là những người đến từ vùng khác, vì anh trai của tôi bị bệnh,lạinghe đến thần tích ở Hatussa mỗi đêm trăng tròn hàng tháng. Cho nên mới lặng lội từ xa đến đây mong muốn được một lần gặp được nữ thần ánh sáng Cahya, vừa rồi đã vô tình nghe được câu chuyện của người. Nên chúng tôi muốn tìm hiểu thực hư đôi chút.” Vừa nói nàng vừa đánh mắt về phía Tito, cậu bé trố mắt nhìn nàng thìlạibị nàng trừng mắt nhìnlại, cậu đành phải bất đắc dĩ giả vờ suy yếu, trong chớp mắt bộ dạng đã như người sắp chết, đứng còn không vững dựa cả người vào Inari.
Zannanza đứng phía sau nhìn thấy bộ dạng của Tito lúc này, muốn cười nhưnglạikhông cười được, kiềm nén đến mức ngay cả bộ ngực cũng run run. Inari lui một bước, dẫm thật mạnh vào bàn chân của anh, sau đólạitiếp tục mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt, bỏlạibộ mặt đau đớn của Zannanza phía sau.
***
Căn nhà của người phụ nữ giặt đồ cũng không to lớn gì, chỉ đơn sơ nhỏ bé đến mức tội nghiệp, trong nhà ngoài hai chiếc giường và một chiếc bàn ra thì ngay cả ghế ngồi cũng không có. Inari đưa mắt nhìn đồ đạc trong nhà, trong mắt hiện lên một tia xót xa, bàn tay của bà ấy đã chai sạn cả đi, đó chính là dấu vết của sự lam lũ cực khổ. Bà ấy đã phải làm việc vất vả đến mức nào, nhưng những gì bà có được chẳng đủ để trang trải cuộc sống.
Người phụ nữ cất chậu giặt đồ vào trong góc nhà, sau đó nhóm lò bắt nước rồi quaylạicười xuề xòa với bọn họ. “Trong nhà đúng là chẳng có gì để tiếp đãi các vị, xin đừng chê trách, mời các vị ngồi tạm lên chiếc giường này.” Người phụ nữ đưa tay ra hiệu mời ngồi, đợi các nàng ngồi xuống xong xuôi, bà mới ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng, thở dài một tiếng: “Chuyện này kể ra cũng không dài dòng gì, việc công chúa Inari là một pháp sư thì cả đế quốc này đều biết. Còn cả việc mỗi khi nàng ấy cầu nguyện trong thần điện vào đêm trăng tròn thì nữ thần ánh sáng Cahya cũng xuất hiện cũng vậy.”
“Nhưng mà người ta nói, mỗi lần sử dụng thần lực để cầu nguyện, công chúa sẽ phải dùng hết sức mạnh của chính mình. Vì thế mỗi khi nàng bước ra từ thần điện, sẽ ốm một trận rất lâu, nghe nói tam điện hạ Kail đã nhiều lần cấm nàng ra khỏi cửa. Mặc cho lệnh cấm nàng vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình trong mười năm qua cả những khi đau ốm hay khỏe mạnh. Chẳng qua vào tháng trước, công chúa ốm nặng đến mức không thể vào thần điện cầu nguyện, vì thế nữ thần ánh sáng Cahya đã không xuất hiện. Tin đồn bắt đầu từ đây.”
Inari cũng thở dài theo từng lời kể của nàng, không phải là nàng sẽ bị ốm mỗi lần dùng ma pháp để chữa lành cho họ. Chẳng qua là Ilvani đã dựng nên một cái cớ hoàn hảo để giữ nàng an toàn trong phủ hoàng tử, và nhất là trước con mắt của Vương phi Nakia. Một nàng công chúa suốt ngày đau ốm thì sẽ chẳng sống được lâu đâu, vì thế bà ta cũng chẳng cần nhọc công loại bỏ nàng.
Còn tháng này nàng đang ở Ai Cập vật lộn với việc tìm kiếm Nerasofiti, đương nhiên không thể cùng lúc phân thân trở vềHattusađể chữa bệnh. Ilvanilạiphải sử dụng đến lý do cũ kỹ ấy, công chúa Inarilạimột lần nữa “yếu ớt ngã bệnh”, không biết từ bao giờ nànglạibị gọi bằng biệt danh “sâu bệnh”. Nhưng việc khiến nàng phiền lòng nhấtlạilà lòng tin của dân chúng vào nàng chỉ có bấy nhiêu thôi sao, chỉ cần nàng không làm gì đó thì họlạibỏ mặt nàng ư.
Hàng chân mày của Inari khẽ nhíu chặt, hai bàn tay siếtlạithật chặt, đầu ngón tay bấu thật mạnh vào da thịt. Từ đầu đến giờ, Zannanza vẫn luôn quan sát Inari, một khắc cũng không rời, bàn tay anh khẽ luồn xuống dưới lớp áo choàng, gỡ những ngón tay đang bấu chặt vào da thịt của Inari ra. Nàng quay đầulạinhìn anh, trong đôi mắt màu xanh biếc chất chứa nhiều điều không thể nói nên lời. Anh biết nàng cảm thấy bản thân mình bây giờ rất vô dụng, bất lực vì những chuyện xảy ra xung quanh mình.
Anh lắc đầu với nàng, bàn tay anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, truyền nhiệt độ sưởi ấm bàn tay lạnh ngắt. Người phụ nữ nhìn thái độ kỳ lạ của hai người họ, bà hơi tò mò hỏi: “Nói chuyện đã lâu nhưng tôi vẫn không biết các vị tên gì, thật là sơ suất của tôi.”Inari hít một hơi sâu bình ổnlạitâm trạng, sau đó quaylạimỉm cười ngọt ngào: “Tôi tên là Nari, đây là Tito, anh trai của tôi, còn người đằng sau là vị hôn phu của tôi, Zahan.”
Khi nàng vừa nhắc đến hai chữ hôn phu, bàn tay Zannanza đang nắm lấy tay Inari khẽ động đậy một cái. Ánh mắt màu nâu sáng lên trong tích tắc, nhưng ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt nhanh như khi mới xuất hiện. Zannanza nhắm mắtlại, lặp đi lặplạitrong lòng mình một câu nói: “Zannanza, ngươi đừng bao giờ quên thân phận của mình, đừng bao giờ quên.” Inari không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, nếu không nàng sẽ đau lòng biết bao, anh có biết không hả, Zannanza, vì yêu anh đến nỗi trước cái chết tang thương của anh ở kiếp trước, nàng cũng đã tự hủy hoại bản thân để được chết theo anh.
Nàng cũng đã từng sợ chứ, sợ rằng khi chết đi cũng sẽ không gặp được anh, nhưng nếu bắt nàng sống ở thế giới mà anh không tồn tại. Thì khác nào bắt nàng sống như đang chết, kiếp này nàng cũng đã tham lam anh biết không? Tham lam tình yêu của anh như hít từng hơi thở, có thể nàng đã mù quáng, có thể nàng đã ích kỷ, có thể mọi người sẽ cho rằng nàng quá lụy tình. Nhưng nàng mặc kệ những lời lẽ đó,giấcmơduy nhất nàng mong muốn là anh được sống, mạnh khỏe và hạnh phúc. . . Cho dù . . . sau này anh sẽ không còn bao giờ đưa trái tim anh cho nàng nữa,. . . nàng vẫn nguyện ý ở bên bảo vệ anh.
Thỏa thuận giữa nàng và Kail dành cho tương lai hai năm nữa, khi người con gái ấy xuất hiện, người con gái nàng đã nhìn thấy tronggiấcmơtiên tri. Nếu anh yêu người con gái ấy sâu đậm đến mức anh không thể chứa thêm bất kỳ tình yêu nào trong trái tim của mình nữa. Nàng sẽ luilạiphía sau đứng nhìn anh hạnh phúc với tình yêu của mình, và nắm lấy tay Kail giúp anh cai trị vương quốc Hittite rộng lớn một nửa phương đông.
Còn nếu, Kail giành tình cả đời mình cho cô gái đó như lời nàng đã tiên tri, thì anh sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, thả nàng tự do đến bên người minh yêu nhất. Nhưng. . . nếu cả hai người bọn đều yêu cô gái định mệnh, anh sẽ cho nàng toàn quyền lựa chọn, chỉ cần nàng mong muốn, ngôi vị chính phi vĩnh viễn là của nàng. Anh vẫn sẽ luôn yêu thương nàng như vậy, một tình yêu không dễ gì phai mờ.
Lúc đầu khi Kail nghe thấy yêu cầu vô lý này đã định từ chối, nhưng vì anh đã nhắclạilời hứa của anh ban đầu. Vì thế Kail đành phải miễn cưỡng thuận theo ý nàng, vì gần như anh khẳng định trường hợp anh yêu người khác ngoài Inari là điều không thể.
Có nhiều điều những người trong cuộc thì luôn mù mờ không hiểu, nhưng những kẻ ngoài cuộclạihết sức rõ ràng. Như Ramses và Nerasofiti, hai người bọn họ đều là kẻ ngoài cuộc, và đôi mắt của họlạithấu suốt tất cả. Ramses gửi đến cho Inari chìa khóa giải mối nguy do vương phi Nakia gây ra, và Kail đã nhận được chìa khóa này một cách an toàn nhất. Anh không hề do dự mà sử dụng công cụ của chiếc chìa khóa hết mức có thể, để bảo vệ thứ quý giá nhất đối với anh.
Và cũng tạo nên một sự lo ngại về địch thủ phía bên kia biên giới, Lamu Ramses, kẻ luôn dõi theo từng bước chân của Inari dù hắn ở rất xa. Mục tiêu mà hắn đã định, thứ mà hắn đã quyết tâm đoạt lấy, chưa từng một lần thất bại. Con chim ưng kiêu hùng và mạnh mẽ nhất Ai Cập đang thu mình để đi săn con mồi nhỏ bé. Đến giương móng vuốt cũng không dám chạm mạnh, sợ rằng con nai nhỏ sẽ hoảng sợ. Hắn chỉ sải rộng đôi cánh che chắn cho chú nai khỏi mọi sự tấn công từ bên ngoài, hắn đang bảo vệ Inari từng giây từng phút, bất kể là khi nào cũng chưa từng rời sự chú ý khỏi nàng.