Tito đứng bên cạnh giá vẽ của Inari, trên tay cậu cầm bảng màu, đôi mắt chưa từng rời khỏi những cử động của nàng. Trên tờ giấy trắng, những đường nét dần dần hiện ra, mái tóc dài đến thắt lưng, vầng trán cao dịu dàng, khuôn mặt mềm mại như nước. Chốc lát Inari lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang ngồi làm mẫu cho mình, mỗi lần như vậy, Karla đều mỉm cười đáp lại nàng. Inari rất thích cô em gái này, từ nhỏ đến lớn bao quanh nàng chỉ có những người anh trai, chưa từng có bất kỳ một cô em gái nào thân thiết với nàng cả.
Khi đến đây, tránh xa nhịp sống xô bồ ở Hattusa làm tinh thần của nàng cũng thoải mái hơn nhiều. Ngoài những bận tâm nhỏ về gia tộc Hatti ra thì hầu như Inari rất dễ chịu, Zannanza tránh để nàng làm việc quá sức của mình. Nhưng anh cũng không cấm nàng tham gia vào công việc trị sự ở thành Kitzzwatna, chỉ yêu cầu nàng phải luôn nhớ nghỉ ngơi. Và hai người được giao trọng trách giám sát nàng không ai khác lại là Karla và Tito. Từ lần đầu tiên gặp Karla, Inari đã có cảm giác rất thân thuộc với cô bé, vì thế nàng đã tỏ ra rất phấn khích khi được ở cạnh cô bé cả ngày.
“Em chưa bao giờ rời khỏi thành Kitzzawatna để đi đến bất kỳ đâu sao?” Inari vừa đổi cây cọ trong tay điểm tô thêm vào đôi mắt của Karla trên bức vẽ vừa hỏi nàng ấy. Karla hơi giật mình vì câu hỏi đột ngột, rồi nàng cũng nhanh chóng trả lời: “Vâng, đúng là như vậy.” Inari đặt cây cọ xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt của người thiếu nữ trong tranh: “Hóa ra là thế, đôi mắt của em rất sáng, trong suốt như mặt nước vậy, hoàn toàn không vướng bận chút tạp niệm nào. Cuộc sống của em chắc chắn phải rất hạnh phúc, vì nó đơn giản đến quen thuộc, không hề có bất kỳ điều gì phiền muộn.”
Nghe Inari nhắc đến hai chữ phiền muộn, Karla lập tức rơi vào trầm lặng, một cảm xúc khác thường lóe lên trong con ngươi của nàng. Không có phiền muộn sao? Nhưng bây giờ hình như nàng đã cảm nhận được điều gì gọi là phiền muộn rồi. Karla đứng lên đi về phía Inari, bước ra sau lưng nàng ấy rồi đưa mắt nhìn vào bức tranh. Tay nghề của Inari càng ngày càng tiến bộ, những đường nét được phát họa chân thật đến nỗi chỉ cần không để ý một chút, có thể thiếu nữ trong tranh sẽ ngay lập tức chuyển động vậy.
“Chị vẽ rất đẹp, Inari!” Karla cất lời khen ngợi, rồi ánh mắt của nàng chuyển dần lên người Inari, người đang tỉ mỉ chỉnh sửa những nét cuối cùng. Hành động của nàng thu hút sự chú ý của Tito, cậu bé ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Karla. Bị người khác phát hiện ra cái nhìn lén lút của mình, Karla giật mình thu ánh mắt lại, nhưng cơ thể nàng cũng run lên một chút. Vì trong đôi mắt của Tito, nàng cảm nhận được một cảm xúc mãnh liệt, là cảnh cáo! Cậu bé đang cảnh cáo nàng! Thông qua ánh mắt ấy, Tito đã nói: “Dù là bất cứ kẻ nào, ta nhất định cũng sẽ không bao giờ tha thứ nếu kẻ đó làm hại đến Inari.”
Inari làm sao không biết được phía sau lưng nàng đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua nàng giả vờ như không biết. Karla đúng là một cô gái thuần khiết, mọi tình cảm đều thể hiện hết qua đôi mắt trong suốt của mình. Khi Karla nhìn Zannanza, Inari đã bắt gặp thứ tình cảm nồng đậm trong đôi mắt ấy, đáy lòng nàng khẽ nhói đau. Vì nó còn ẩn chứa một tia bất lực khi ánh mắt chuyển về phía nàng, Karla biết, nàng ấy biết tất cả. Về tình yêu không thuộc về mình đang ở ngay trước mặt, và tình địch lại chính là nàng. Nhưng dù cho có thế nào, Inari nhất định sẽ không từ bỏ Zannanza đâu, nàng đã phải đánh đổi những gì để được ở bên anh ấy là điều không thể đo đếm được.
Có thể Karla chỉ mất đi một mối tình đầu đẹp đẽ, nhưng nếu mất Zannanza thì toàn bộ cuộc sống của nàng sẽ trở nên vô nghĩa. Inari mỉm cười nhìn bức tranh mà mình vừa hoàn thành, nhẹ nhàng nói: “Đôi mắt của em rất đẹp, thật sự muốn ngắm mãi mà thôi.” Khi nàng nói, nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của người thiếu nữ đứng sau lưng mình. Một chút đè nén, một chút mất mát, một chút không cam lòng, và nhiều hơn hết là sự buồn bã. “Cuộc sống của em ở đây chính là ước mơ của chị, được bao bọc trong những điều đơn giản nhất. Nếu em mất mối tình đầu tiên, em sẽ đau đớn trong bao lâu? Còn chị nếu mất đi anh ấy, tất cả sẽ chấm dứt.” Inari nói tiếp, những lời nói ấy cứ như những mũi tên cắm thẳng vào trái tim Karla.
Nàng ấy hiểu những gì Inari đang muốn nói, dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng Karla cũng biết muốn đạt được những thứ hiện tại Inari đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Danh hiệu nữ thần ánh sáng Cahya không phải tự nhiên mà có, được mệnh danh là công chúa được yêu mến nhất đế quốc cũng không hề dễ chịu. Phụ thân của nàng từng kể rằng, những ngày tháng ở Hattusa chính là khoảng thời gian mà ông không muốn nhắc đến nhất. Vì ở nơi đó ông chỉ toàn cảm thấy lo sợ, không biết đến lúc nào thì mình sẽ sơ suất rơi vào cạm bẫy của kẻ khác.
Inari không nói thêm gì nữa, nàng gỡ bức tranh khỏi giá vẽ rồi đứng dậy xoay người lại, đưa nó cho Karla. “Công chúa, chúng ta đi thôi!” Tito lên tiếng nhắc nhở, Inari gật đầu với cậu rồi đi lướt qua Karla đang đứng. Lúc này, nàng cần cho Karla thời gian để bình tâm lại, ngay cả nàng cũng không giúp được gì cho cô bé cả. Có những điều cả đời cũng không thể dạy chỉ có thể tự hiểu ra mà thôi.
***
Bước qua khoảnh sân vườn được ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, bỗng nhiên có điều gì đó thu hút ánh mắt của Inari. Giữa không trung có một cánh chim đang chao lượn, vừa nhìn thấy cánh chim ấy, một nụ cười đã nở trên môi Inari. Là chim ưng đưa thư từ Ai Cập, chắc hẳn tên Ramses ấy lại gửi thứ gì đó đến cho nàng rồi. Trong lúc nàng gỡ bức thư từ chân chim ưng xuống, thì một viên quan hầu cận cũng bước đến. Hắn cúi chào rồi dâng cho nàng một bức thư, là thư từ Alinna.
Inari đưa con chim ưng cho Tito đang đứng bên cạnh, nhìn hai bức thư trên tay mình một lát rồi mở bức thư từ Alinna trước. Khi những con chữ đập vào mắt nàng, nụ cười ban đầu lại rạng rỡ thêm một chút, Tito nhìn nàng vui vẻ như vậy liền hỏi: “Là tin thắng trận từ điện hạ Kail sao ạ?” Inari gấp lá thứ lại, bỏ qua một bên rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Đúng như cậu đã nói, anh ấy chiến thắng rồi, cả Yuuri cũng hoàn thành tốt vai trò của mình. Trong trận chiến vừa rồi công của cô ấy không nhỏ đâu, dân chúng cũng đã bắt đầu xưng tụng cô ấy là nữ thần chiến tranh. Kail hỏi rằng tôi có muốn đến đó hay không? Nếu đến hãy đưa cậu theo, vì người nhà của cậu đang rất muốn gặp cậu.”
Tito mỉm cười khi nghe đến đây, bấy lâu nay cậu luôn muốn trở về Alinna cùng với Inari. Cậu muốn chỉ cho nàng thấy quê hương nơi cậu được sinh ra, và cả gia tộc Hatti hùng mạnh với những chiến binh ngoan cường nữa. “Vậy người sẽ đến Alinna chứ?” Inari chống cằm: “Lâu lắm rồi cậu không về Alinna, nếu tôi nói không đến đó có phải cậu định cũng không trở về à? Haizz, đi chuẩn bị một chút đi Tito, chúng ta sẽ đến Alinna.” Nhìn bộ dạng giả vờ bất đắc dĩ của nàng, Tito phì cười, cậu cúi mình nhận lệnh rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
Nhìn theo bóng lưng của Tito, Inari lập tức thu lại nụ cười trên môi, Zannanza cho người mang bức thư đến cho nàng, chứng tỏ anh cũng đã biết tin rồi. Lần này, không chỉ có nàng và Tito đến Alinna, chắc chắn sẽ có cả Zannanza nữa, anh ấy đã nói sẽ không buông tay nàng ra nữa và nàng tin vào điều đó. Ánh mắt của nàng chuyển về phía lá thư chưa được mở, Inari cầm lấy nó rồi mở ra. Mùi gỗ bạch đàn thoang thoảng trong không khí, Ramses đã tẩm hương liệu vào giấy viết thư.
Inari rất tò mò, khi hắn trở về không phải sẽ rất bận rộn sao, còn có thời gian làm những chuyện này ư? Những nét chữ tượng hình Ai Cập trên trang giấy kể lại cho nàng nghe về câu chuyện của Ramses. Hắn than vãn về tướng quân Hombre lại bắt hắn tăng cường luyện tập cho quân lính mới. Thời tiết thì nóng bức mà khẩu phần ăn chẳng được tăng thêm còn phải chịu tính khí thất thường của vị đại tướng quân kia. Từ ngày nàng về Nerasofiti rất cô đơn, Nepheruto cũng hay thường xuyên đến thăm bà, có vẻ hai người đã dần dần coi nhau như những người bạn. Còn cả việc pharaoh và hoàng hậu của cậu ta đang gây nên cuộc biến động lớn như thế nào trong triều đình. Khiến người làm quân thần như hắn phải giải quyết hậu quả vất vả ra sao.
Tuy chỉ toàn những lời kêu ca và than vãn, nhưng Inari vẫn thấy được một tình cảm mãnh liệt nằm trong những con chữ ấy. Hắn thật sự rất khâm phục và tôn trọng pharaoh của mình, còn cả sự kính phục với người thầy đầu tiên của hắn là tướng quân Hombre. Ngay cả chuyện không liên quan đến hắn như lo lắng rằng Nerasofiti sẽ cô đơn hắn cũng quan tâm tới. Hắn thật mâu thuẫn, rõ ràng xung quanh hắn bao phủ toàn những thứ chết chóc và đáng sợ, nhưng bên trong lại là một con người nhiều tình cảm như thế này.
Bất chợt, bàn tay đang cầm lá thư của Ramses bỗng nhiên buông lõng, vì sao đến giờ nàng vẫn còn tiếp tục nhận và trả lời những lá thư này kia chứ? Hắn ta vỗn dĩ là một quân nhân Ai Cập, quá khứ, hiện tại hay tương lai hắn mãi mãi sẽ là kẻ thù của Hittite. Nàng nên nhận định rõ ràng mới phải, không nên xây dựng tình bạn với người này, để rồi khi những chuyện không ngờ đến xảy ra, nàng sẽ phải cư xử ra sao đây. Đã suy nghĩ được như thế nhưng tại sao nàng lại không muốn chấm dứt nó, cả Inari cũng không hiểu chính mình.
Từ lần đầu tiên găp Ramses, nàng đã cảm thấy hắn rất kỳ lạ, dù hắn và Zannanza hoàn toàn khác xa nhau, nhưng khi ở trước mặt hai người này nàng không bao giờ phải ngụy trang cả. Mọi cảm xúc thật đều được phơi bày ra ngoài, chưa bao giờ nàng đề phòng hay có ý định sẽ che giấu cảm xúc cả. Khi nàng chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn thì có người tiến lại gần nàng từ đằng sau. Chỉ trong nháy mắt, cả cơ thể của Inari đã lọt thỏm trong vòng tay của người đó, “Em đang suy nghĩ gì? Nghe nói Karla đã trở về nhà rồi, hình như tâm trạng rất tệ, em đã ra tay loại bỏ “tình địch” rồi sao? Bỗng nhiên, anh cảm thấy em rất đáng sợ.”
Zannanza vừa trêu chọc vừa hôn nhẹ lên mái tóc của Inari, hành động của anh khiến nàng bừng tỉnh, Inari cúi thấp đầu giấu khuôn mặt vào lòng Zannanza. “Nếu một ngày em bắt buộc phải đi đến một nơi rất xa, lúc đó anh sẽ làm gì?” Câu hỏi đột ngột của Inari không làm Zannanza do dự, anh trả lời ngay lập tức: “Nếu có ngày đó, thì em hãy mang anh đi cùng, hoặc là anh sẽ tự mình bám dính lấy em.” Inari bật cười với câu trả lời ấy, nàng cẩn thận ghi nhớ vào lòng, nhưng nàng lại không biết rằng, sẽ có lúc lời nói ấy đã không trở thành sự thật.