Trải qua một ngày dài ngọt ngào bên nhau – Vũ Kỳ đưa Lạc Sở về nhà. Vẫn như lúc sáng, cô ngồi phía sau vòng tay ôm anh thật chặt. Khác một điều là – Vũ Kỳ bây giờ không còn căng thẳng co người lại nữa, mà anh rất tự nhiên – thoải mái cầm lấy tay cô, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi hít thật sâu hương thơm dịu nhẹ. Anh chạy xe thật chậm – thật sự trong lúc này anh chỉ muốn một mạch chở cô về nhà mình, khóa cửa lại để nhốt cô mãi bên anh. Rồi thì cũng về đến nhà của Lạc Sở - cô có chút luyến tiếc bước xuống xe – thật lòng cô chỉ mong đường về có thể dài hơn một chút.
Vũ Kỳ giúp Lạc Sở cởi nón bảo hiểm.
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm A Kỳ, em rất vui” – Lạc Sở mĩm cười thì thầm, tay cô thật nhỏ bé trong tay của Vũ Kỳ.
Vừa nghe dứt câu nói của Lạc Sở, Vũ Kỳ đã ôm vội cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn dài thật sâu. Mãi một lúc cảm nhận người trong lòng gần như không thở được, anh khẽ rời môi cô, chuyển môi hôn lên mũi, trán, má rồi cuối cùng là hôn lấy tai cô – vừa gặm nhắm vừa thì thào
“Ngốc, anh không muốn nghe em cảm ơn anh. Anh yêu em!”
Lạc Sở nhột nhạt cười khúc khích, cô đẩy gương mặt của Vũ Kỳ ra khỏi tai cô, vòng tay qua cổ anh ôm thật chặt
“Em vào nhà nhé, anh về cẩn thận, em yêu anh!”
Nói xong, cô toan buông anh ra thì lại bị anh ôm chặt lại
“Anh nhớ em – Anh đã bắt đầu thấy nhớ lắm rồi – Đừng vào nhanh vậy!” – Vũ Kỳ lại tiếp tục hôn lên cổ và vai của Lạc Sở
“Đừng mà anh, người ta nhìn thấy bây giờ, anh tham lam quá nha!” – Trong thâm tâm, Lạc Sở rất vui – cô cũng bắt đầu thấy nhớ anh rồi dù chưa rời anh – nhưng cô cũng có chút ngại vì họ đang ở ngoài đường – nghĩ đến đấy, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
“Người ta nhìn thì sao? Em không yêu anh!” – Vũ Kỳ hờn dỗi trách yêu Lạc Sở
“Đáng ghét, em cấm anh nói vậy! Em không yêu anh thì yêu ai?” – Lạc Sở phản công, bàn tay nhỏ nhắn của cô chắn ngay môi của Vũ Kỳ để ngăn không cho anh nói.
Chụp được bàn tay thơm ngọt, Vũ Kỳ đương nhiên không bỏ qua dễ dàng, anh cầm nhanh lấy – hít thật sâu, rồi lại dùng môi hôn và cắn nhẹ những đầu ngón tay
“Anh đó, đồ háo sắc, với ai anh cũng sẽ thế đúng không?” – Lạc Sở rút tay về, bĩu môi nói với Vũ Kỳ
“Em chưa gì đã ghen sao?” – Vũ Kỳ ôm lấy eo Lạc Sở kéo lại, miệng anh cười thật gian
“Ai thèm chứ, anh về đi nè”
“Ngày mai anh đưa em đi làm nhé!” – Vũ Kỳ đề nghị
“Thôi, không cần đâu, anh còn công việc mà!” – Lạc Sở từ chối – nhà họ Lạc tuy không có người làm nhưng vẫn có tài xế, cô không muốn ảnh hưởng công việc của anh.
“Công việc thì công việc nhưng giờ em là của anh, anh có trách nhiệm phải lo cho em, anh không biết -ngày mai anh sẽ đứng đây chờ chở em đi làm và đón em về, nếu em bỏ mặc anh, anh sẽ đứng đây luôn, không đi đâu làm gì hết” – Vũ Kỳ cương quyết – người phụ nữ của anh – anh không lo thì để ai lo đây.
“Rồi rồi, em thua anh, ngày mai nhớ đúng giờ nhé, giờ thì về đi nè, đi cẩn thận anh nhé”
“Ok, anh sẽ về nhưng anh muốn nhìn em vào nhà an toàn trước đã.” – Tuy nói vậy nhưng tay anh vẫn ôm cứng lấy cô không buông. Hiểu ý – Lạc Sở dùng hai tay ôm mặt anh nâng lên – cô hôn lên trán, mũi, hai má, môi và cằm của anh – Sau mỗi cái hôn luôn là một tiếng “chóc”.
“Em vào nhà nhé, em yêu anh” – “Anh yêu em” – Vũ Kỳ mãn nguyện buông tay, anh nhìn theo bóng dáng Lạc Sở cho tới khi cô vào nhà, anh chạy xe đi. Với anh như vậy mới là trọn vẹn.
Lạc Sở vào nhà với tâm trạng ngọt tới tận xương tủy. Những gì cô chỉ có thể viết trong truyện nay lại được trải nghiệm – thật khiến người ta nhớ mãi. Giờ cô mới hiểu tại sao người ta nói tâm trạng của những người đang yêu rất tuyệt – họ nhìn đâu cũng thấy màu hồng – làm gì cũng thấy vui. Đi vào nhà cũng như đang bay thế này. Lạ thật!
Vừa vào đến phòng khách, Lạc Sở đã nhìn thấy Lạc Lam đang ngồi tiếp chuyện cùng Trịnh Âu Đường. Họ chuyển ánh mắt về phía cô. Gương mặt Lạc Sở lúc này có chút ửng đỏ, môi mọng có chút sưng do vừa bị ai kia dày vò nên trông cô có nét gì đó rất hấp dẫn. Điều này được chứng minh khi ánh mắt của Trịnh Âu Đường hiện rõ vẻ thất thần – còn Lạc Lam thì hơi nheo lại.
“Em về rồi à?” – Lạc Lam lên tiếng nửa như hỏi – nửa lại như chào.
“Chào Sở Sở” – Trịnh Âu Đường cũng mĩm cười lên tiếng.
“Uhm… Anh Đường đến tìm Tiểu Nghi à? Em ấy vẫn chưa về sao anh Lam?” – Lạc Sở lịch sự mở lời – cuộc sống thật sự là màu hồng khi luôn nhìn thấy trai đẹp thế này.
“Tiểu Nghi vẫn chưa về. Nhưng bác sĩ Trịnh đến để tìm em chứ không phải tìm Tiểu Nghi.” – Lạc Lam trầm giọng giải thích – anh cũng có chút ngạc nhiên – bình thường nếu không phải nhà họ Lạc có ai bệnh anh ấy mới tới thì cũng phải là do Tiểu Nghi gọi hoặc nhờ vả gì đó thì anh ấy mới sang – tự dưng hôm nay lại đến hỏi Lạc Sở - nhưng vì công việc của một quản gia kiêm anh trai nên anh vẫn phải tỏ ra lịch sự. Anh thật không hiểu – thế giới này thay đổi hết rồi sao? Chỉ trong một đêm mà ai cũng khác lạ - Chắc anh là kẻ sắp lỗi thời rồi.
“Tìm tôi sao?” – Lạc Sở như không tin lắm vào tai mình. “Em rể nam thần” tìm cô để làm gì? Cũng đâu có thân lắm?
“À, vâng, tôi vừa xong việc, tiện đường ghé sang kiểm tra lại sức khỏe cho Sở Sở” – Âu Đường có chút ngượng ngùng nói khi thấy vẻ mặt của Lạc Sở đầy sự ngạc nhiên – Chính anh cũng không biết vì sao lại muốn sang thăm cô một chút – Anh tự thuyết phục mình là vì trách nhiệm của bác sĩ nên chuyện qua tái khám cho bệnh nhân là chuyện bình thường – Khi tới nơi, Tiểu Nghi không có ở nhà – anh lại không thấy thất vọng – nhưng nghe Lạc Lam nói Lạc Sở không có ở nhà – anh lại có chút hụt. Theo lẽ, anh nên về, nhưng anh không hiểu vì cái gì mình lại cố nán lại chờ đợi – anh tự nói mình nên chào Tiểu Nghi một tiếng – vì anh rất mến cô ấy – nhưng khi Lạc Sở bước vào nhà – nhìn thấy cô tim anh lại nhảy lên – vì trước đây anh quá vô tâm không để ý – hay vì bây giờ cô ấy mới thật tỏa sáng – anh không rõ – anh chỉ biết anh không thể rời mắt khỏi hình ảnh một cô gái trẻ trung, xinh đẹp lại đơn giản mà gợi cảm vô cùng. Anh hoang mang thừa nhận - anh ở lại đây tới bây giờ - có lẽ là vì tiểu hồ ly này – ma lực thật lớn.
“À, ra là vậy, thật cảm ơn anh Đường, tôi cũng đã khỏe hẳn rồi, ăn được, ngủ cũng được” – Lạc Sở nhanh nhẹn trả lời. “Em rể” thật tốt – biết quan tâm đến “chị vợ” – y đức cũng rất được, biết quan tâm đến bệnh nhân – nhưng giỏi nhất là biết viện cớ để qua thăm “vợ” Tiểu Nghi yêu dấu – làm sao mà cô đoán sai được – vì trong truyện, anh yêu người ta mà anh nhát quá, chẳng dám thổ lộ - cái kiểu viện cớ này cô còn xài nhiều hơn anh – đương nhiên là cho nhân vật trong những truyện cô viết rồi.
“Sức khỏe không thể sơ sài coi thường được, tốt nhất là Sở Sở nên ngồi xuống để tôi kiểm tra lại” – Âu Đường nghe Lạc Sở nói cô đã khỏe, anh thấy rất yên tâm nhưng nói thật anh tham luyến cái cảm giác tiếp xúc gần khi khám cho cô. Từ lúc đó, anh luôn muốn nhìn vào đôi mắt hồ ly sâu thẳm ấy. Với Lạc Nghi, anh chỉ là ngưỡng mộ tính cách và vẻ trong sáng của cô ấy – nhưng sao với Lạc Sở anh lại như say như tỉnh thế này.
Nghe anh nói vậy, Lạc Sở cũng không từ chối, cô nghĩ có lẽ anh muốn kéo dài thời gian để chờ Lạc Nghi về. Nói chứ, anh đã viện cớ qua thăm cô, mà giờ cô đã về, rồi cô không sao hết, anh hết nhiệm vụ - anh không có lý do gì để chờ em cô nữa thì tội nghiệp. Làm chị vợ tốt thật vất vả.
Âu Đường chậm rãi làm từng động tác một. Anh như sợ nếu làm nhanh quá – thời gian anh được nhìn lén cô thế này sẽ qua mau. Anh không ngờ mình lại nhanh chóng rơi vào sự mất kiểm soát như vậy. Điều mà trước giờ chưa từng có. Dù Lạc Sở rất kiệm lời với anh – lại rất khách sáo – nhưng khí chất của cô ấy làm anh không thể rời mắt – cộng thêm cảm giác lúc thật gần lúc thật xa – rất hấp dẫn. Xem ra anh bắt đầu bước vào con đường trầm luân rồi.
Bên kia Lạc Lam vẫn đứng quan sát trong im lặng. Khi nghe bác sĩ Trịnh nói anh ấy đến để tái khám cho Lạc Sở - anh thấy cũng bình thường – anh cũng có chút suy nghĩ lóe lên như Lạc Sở rằng anh ấy viện cớ để chờ Tiểu Nghi. Vì anh vốn là đàn ông, lại là người luôn dõi theo Tiểu Nghi – anh làm sao không biết bác sĩ Trịnh này đối với Tiểu Nghi cũng rất tốt. Vấn đề là ở chỗ anh không cảm thấy phải cảnh giác với anh ấy. Nhưng nhìn cách anh ấy chuyên tâm với Lạc Sở lúc này – Lạc Lam thấy hơi lạ mắt – anh chưa từng thấy bác sĩ Trịnh khám cho ai với tốc độ rùa bò mà đôi mắt thì cứ nhìn bệnh nhân chằm chằm thế này – kể cả với Tiểu Nghi – trong lòng anh – bất giác không vui – có điều cảm giác ấy chưa đủ để anh tự hỏi “vì sao?”
“Đúng là khỏe hơn hôm qua rất nhiều rồi. Sở Sở tự chăm sóc bản thân thật tốt” – Âu Đường tán thưởng vì hôm trước khi cô vì lao lực mà ngất xỉu, anh nghĩ, phải ăn uống nghỉ ngơi ít nhất vài ngày mới hồi phục được nhưng mới đây đã khỏi – thật rất tốt.
“Cảm ơn anh nhé, anh Đường. Đều nhờ vào bác sĩ giỏi như anh thôi” – Lạc Sở cười tươi đáp trả.
“Thấy Sở Sở khỏe là tôi yên tâm rồi. Nếu không còn gì thì tôi xin phép” – Âu Đường có chút tiếc nuối tạm biệt – vì anh cũng không còn lý do gì để nán lại lâu hơn.
Gương mặt luyến tiếc của Âu Đường khi rơi vào mắt của Lạc Sở lại thành buồn bã. Cô nghĩ anh muốn ở lại lâu hơn để chờ em cô nhưng do lỡ viện cớ tới khám cho cô rồi – mà giờ cô lại không sao – nên đành đi về sớm. Thật đáng thương – khuôn mặt nam thần kia – khiến cho bà “chị vợ” như cô đây có chút xót. Thôi được rồi – giúp thì giúp cho trót vậy.
“Anh Đường chờ đã!”
Khi Âu Đường vừa quay đi thì Lạc Sở vội vã đứng dậy khỏi ghế salon gọi anh lại – vốn dĩ cô tính nói với anh là cô đau đầu, muốn anh khám kỹ lại một lần nữa để kéo dài thời gian giúp anh chờ em cô – nhưng do bước nhanh quá mà không kịp chú ý – chân cô đá phải cạnh bàn – vấp một phát – thôi xong rồi – trọng lượng cơ thể của cô lại một lần nữa rơi vào một vòng tay.