Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 19:




“Chủ tịch Vương không biết điều lịch sự tối thiểu khi vào phòng làm việc của người khác là phải gõ cửa sao?” – Lạc Sở khó chịu nhìn người trước mặt, tại sao lại có kiểu vô phép này chứ? Câu nói của anh không phải cô không nghe thấy nhưng cô cảm thấy điều đó thật buồn cười! Vũ Kỳ của cô là một nhiếp ảnh gia, việc anh làm việc với khách hàng là chuyện rất bình thường, tại sao lại phải đem ra nói chứ? Cô không quan tâm.
Vương Kiến Tường bị đôi mắt phủ sương lạnh của Lạc Sở làm bối rối. Nhưng bản lĩnh thương trường giúp anh vẫn giữ vững gương mặt bình tĩnh. Chỉ trong một thời gian ngắn, mà anh không còn nắm bắt nổi người con gái này nữa. Cô không chỉ thay đổi ngoại hình – đẹp đến nao lòng, mà còn thay đổi tính cách – thật đáng sợ. Tình cảm dành cho anh cũng phút chốc đâu mất rồi? Những gì cô nói hôm trước chạm đến sự tự tôn của anh. Chẳng lẽ trong suốt một ván cờ, người điều khiển không phải là anh?
“Em cảm thấy phiền à? Trước giờ tôi vẫn làm theo lời em đấy thôi. Em từng nói phòng của em chính là phòng của tôi, tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào tôi muốn mà?” – Vương Kiến Tường vừa nói vừa đưa tay nhẹ nâng gọng kính, ánh mắt ánh thâm trầm, khó đoán đáp lại những tầng sương kia.
“Không ngờ tôi có diễm phúc thật. Được một người như Chủ tịch Vương đây xem trọng mà nghe lời, tôi rất cảm kích. Nếu anh đã nghe lời tôi đến vậy thì nghe cho rõ nhé! Bắt đầu từ hôm nay, tôi không cho phép anh tự do ra vào phòng làm việc của tôi nữa. Mối quan hệ của chúng ta hiện tại chỉ cần gặp nhau ở phòng họp là đủ rồi!” – Lạc Sở vẫn một thái độ hững hờ, đôi mắt cô nhìn như không nhìn, thấy như không thấy.
“Em…!” – Vương Kiến Tường có chút mất bình tĩnh nhưng anh vẫn kiểm soát – “Được lắm, miệng lưỡi em rất sắc bén, nhưng em nghĩ em làm vậy là có thể che giấu tình yêu em dành cho tôi sao?” – Vương Kiến Tường chậm rãi đi đến bàn làm việc của Lạc Sở, anh cúi người, dùng gương mặt của mình tiếp cận thật gần với gương mặt cô. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về sự thay đổi của cô, kế hoạch anh tính trong đầu, tại sao cô lại biết? Hay cô đang sử dụng chiêu “lạc mềm buộc chặt” để gây sự chú ý với anh? Phụ nữ thật khó hiểu; đặc biệt là phụ nữ khi yêu nhiều sẽ biết “làm khó” để người yêu mình hiểu, thật thú vị!
“Hi hi, xem ra độ tự luyến của Chủ tịch Vương lên tới mức thượng thừa rồi. Tôi thật hâm mộ. Tôi không dám làm anh cụt hứng nhưng nếu anh muốn tìm người yêu anh, thì anh đi nhầm chỗ rồi. Phiền anh đằng sau quay, đi thẳng ra ngoài và đóng cửa lại giúp tôi!” – Lạc Sở cười một cách đầy châm chọc. Thật sự tại sao lại có thể loại tự tin đến không biết xấu hổ như vậy? Yêu một người lợi dụng mình sao? Xin lỗi nhé, tôi không phải là Lạc Sở đó đâu!
“Ha ha, được thôi, Tổng giám đốc Lạc, tôi bây giờ dùng tư cách đối tác xin cô ít phút để nói chuyện được chứ?” – Vương Kiến Tường cảm giác được lửa giận đang len lỏi trong người anh. Đứng thẳng người, sửa sang lại áo vest, anh trầm giọng nói.
“Chủ tịch Vương đừng khách sáo. Anh cứ trình bày đi, tôi nghe đây.” – Lạc Sở vẫn không thay đổi sắc mặt, thật sự ác cảm đối với con người này chỉ có tăng không có giảm chút nào.
“Nếu tôi nghe tin báo không sai, thì công ty của Tổng giám đốc Lạc đang gặp một số trục trặc. Với cương vị là một đối tác làm ăn, tôi cũng có chút lo!” – Vương Kiến Tường ngồi vào ghế đối diện Lạc Sở, anh từ từ nói.
“Vậy à? Tin tức hành lang có vẻ truyền đi rất nhanh nhỉ? Nhưng chủ tịch Vương đừng lo, tôi có thể đảm bảo điều đó sẽ không ảnh hưởng gì đến sự hợp tác của hai công ty chúng ta.” – Lạc Sở bất an, tin tức nội bộ sao có thể nhanh chóng tới tai tên này như vậy. Quả thật sự có mặt của anh hôm nay không hề đơn giản. Cô sẽ chờ xem anh muốn gì?
“À không, Tổng giám đốc Lạc hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi nói lo ở đây là lo giùm cho cô. Tôi nghĩ mình là đối tác nên cũng cần quan tâm nhau một chút!”
“Vậy Chủ tịch Vương có cao kiến gì? Xin cứ trình bày!”
“Chỉ cần Tổng giám đốc Lạc cần, tôi sẵn sàng đầu tư giúp đỡ, thêm vào đó, tôi có thể giới thiệu các công ty bạn của tôi cho công ty Gia Vỹ, họ chắc chắn toàn là những đối tác tiềm năng!”
“Thật tốt! Chủ tịch Vương thật có lòng, và kèm theo là điều kiện…. ? Anh nên nói luôn đi!” – Lạc Sở chẳng còn lạ gì với kiểu “thả tép, bắt tôm” này, những gì quá tốt đẹp không bao giờ đến một cách dễ dàng.
“Haha, tôi công nhận Tổng giám đốc Lạc rất thông minh. Nhưng cô đừng quá lo lắng, điều kiện chẳng có gì to tát đâu” – Vương Kiến Tường lại một lần nữa đứng lên, cúi người về phía Lạc Sở ở đối diện, nhưng anh không dùng mặt mình áp sát mặt cô nữa, mà anh nghiêng đầu, đưa miệng vào tai cô thì thầm – “ Tôi chỉ cần em thừa nhận em yêu tôi, ngoan ngoãn trở về với tôi, tôi đảm bảo, không chỉ một vấn đề, mà mười vấn đề của công ty em, tôi đều lo hết cho em. Tôi rất rộng lượng, chuyện yêu đương giận hờn rất bình thường, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vẫn sẽ yêu em nhiều như xưa, được chứ?” – Nói xong, Vương Kiến Tường không quên đặt vào tai Lạc Sở một nụ hôn phớt, đã lâu không được chạm vào cô, khiến anh nhịn không được mà tiếp tục chuyển môi về phía gò má cô, đôi tay anh ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ của cô, vừa lúc đôi môi anh sắp chạm vào môi cô thì bên tai anh văng vẳng một giọng nói – rất nhẹ nhưng rất bén.
“Chủ tịch Vương không phải lại muốn ăn thêm một cái tát chứ?” – Lạc Sở trầm giọng, cô thật cũng đang rất kìm nén, nếu không phải thì nãy giờ khả năng ăn tát của tên này là 100%.
“Em… !” – Vương Kiến Tường lại một lần nữa cảm nhận được nước lạnh tưới qua đầu – “Em cứng miệng như vậy, không sợ rằng tôi đây sẽ hủy hợp đồng sao? Đừng tưởng tôi không biết công ty em đang gặp trục trặc gì!” – Anh tức giận thật sự rồi. Anh đã xuống nước như vậy, cô thật có phước không biết hưởng.
“Hủy hợp đồng sao? Được thôi! Nếu Chủ tịch Vương dám bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường hợp đồng thì tôi sẵn sàng đối diện. Công ty tôi có được phần tiền đó trong lúc này không hẳn là một chuyện xấu. Rất tốt nữa là! Có điều, đừng nói với tôi là người coi trọng đồng tiền như anh lại can đảm hủy đi một cuộc làm ăn có lợi. Anh cần suy nghĩ kỹ hơn tôi đấy! Nếu không còn việc gì thì hy vọng Chủ tịch Vương có thể về sớm giùm vì tôi còn rất nhiều việc phải làm!” – Lạc Sở giờ đã hiểu được câu nói “khi vào đường cùng, con người ta sẽ không còn biết đến chữ sợ”
“Được, em giỏi lắm, tôi cho em cơ hội mà em không biết trân trọng, rồi em sẽ hối hận!” – Vương Kiến Tường tức giận quay đi thì bó hoa hồng đập vào mắt anh. Chói lóa đến chướng mắt.
“Hoa hồng à? Lãng mạn phết nhỉ? Tôi sẽ chờ xem còn lãng mạn được đến bao giờ!” – Vương Kiến Tường mỉa mai nói. Trong lúc công ty đang khó khăn mà cô vẫn còn tình tứ hẹn hò được. Rất hay!
Lạc Sở ngoài mặt như không nghe thấy nhưng trong lòng lại đặt ra nghi vấn “Người tặng hoa không phải hắn? Vậy là ai?”. Gần đây sao toàn những việc phải dùng đầu mà nghĩ thế này?
Khi Vương Kiến Tường vừa mở cửa, cũng là lúc Lạc Lam vừa đi tới, đôi bên cùng khựng lại. Tia mắt bắn ra lạnh như băng, họ âm thầm đánh giá đối phương.
Lạc Lam vẫn nhớ rõ anh từng gặp Vương Kiến Tường ở nhà một lần nhưng do lúc đó bị Lạc Sở kéo đi nên vẫn chưa trò chuyện qua. Anh cũng không phải không biết người trước mặt là Chủ tịch của công ty thời trang nổi tiếng Thiên Ân – đối tác lớn mạnh của công ty anh. Có điều tại sao hắn lại ở đây vào lúc này?
Vương Kiến Tường đương nhiên nhận ra cái tên trong đêm ấy ôm lấy Lạc Sở của anh, khiến cô ngay cả anh cũng không nhìn thấy. Thật sự không vừa mắt chút nào. Không phải hắn chỉ là một quản gia nhỏ bé thôi à? Sao nay lại có mặt trong công ty? Lại còn là… gì chứ?.... “Giám đốc phòng thiết kế”… Quản gia lên làm giám đốc? Lại thêm một vở kịch hay đấy! Tôi chờ xem, em diễn như thế nào!
Sau màn chạm mắt, Lạc Lam nhìn theo bóng lưng tức giận của Vương Kiến Tường khuất xa dần. Anh quay lại với công việc, cầm theo xấp tài liệu vào phòng đưa cho Lạc Sở và trình bày những điều quan trọng. Anh rất muốn mở miệng hỏi cô có chuyện gì, tại sao Chủ tịch Vương lại có mặt vào lúc này? Nhưng anh lại thôi, dù sao chuyện đó cũng không liên quan đến anh. Anh tin nếu cô cần nói cô sẽ nói.
Lạc Sở quan sát hết một màn giữa hai người đàn ông, trong tâm cô thầm trầm trồ một điều hơi lạc đề, đó là trai đẹp khi đụng nhau, hào quang tỏa ngập trời thật! Trở lại với chủ đề thì việc một Chủ tịch công ty này có mặt ở phòng của Tổng giám đốc công ty kia không phải chuyện lạ, nhưng lạ một chỗ là lại tức giận ra về. Rõ ràng đã có chuyện! Nhưng hiện nay tình hình quá căng thẳng, mấy ngày qua Lạc Lam luôn sát cánh hỗ trợ bên cô, như cách anh báo cáo những gì cô giao, cô biết anh làm việc rất hết lòng, cô không muốn làm anh thêm mệt mỏi.
“Ok. Tốt lắm. Giờ thì cùng đi ăn trưa thôi. Tôi đói rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.