Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 34:




Cảm giác lành lạnh cùng cơn đau ê ẩm nơi sóng lưng đánh thức giấc ngủ nặng nề của Lạc Sở. Đưa tay dụi đôi mắt ướt bởi những giọt lệ chưa kịp khô, cô nhận ra mình đã ngủ quên trên sàn sau khi khóc một trận. Trên người, tấm chăn lớn vẫn bao phủ xung quanh che đi bộ váy rách cùng những tấc da thịt mịn màng.
Lạc Sở mệt mỏi bước vào phòng tắm. Những vệt buồn chảy dài ánh lên trong đáy mắt sâu thẳm, phản chiếu một tâm sự khó nói thành lời. Thật vậy, tuy cô muốn tẩy rửa tất cả theo dòng nước mát lạnh từ vòi sen nhưng sao càng muốn quên thì lại càng hiện rõ.
Ánh nhìn bất lực pha lẫn sự phẫn nộ đầy bi thương của Lạc Lam đang ôm lấy tâm trí cô. Từng lời thổ lộ và trách móc mang yêu thương cùng tuyệt vọng của anh vang lên bên tai làm tim cô đau nhói.
Cô thật sự không biết nên làm thế nào khi đứng trước một tình yêu mãnh liệt bất chấp tất cả như vậy. Cô thừa nhận bản thân là một tác giả chuyên viết về cái kết np. Cô cũng từng nghĩ rằng bước vào tiểu thuyết này sẽ là cơ hội để cô chứng kiến np không còn là khái niệm phi thực tế hay chỉ xảy ra trong truyện nữa. Nhưng rồi nhìn thấy quyết định cũng như tình cảm của những người trong cuộc xung quanh cô, cô đã hiểu ra thế giới nào cũng thế, khi nó thoát ra khỏi sự tưởng tượng của con người thì nó sẽ thực tế như nhau. Không ai muốn chia sẻ người yêu cho kẻ khác cả, cô có thể khẳng định thật nhiều lần điều đó, vì cô cũng đã trải qua cảm giác ghen tuông khó chịu.
Có điều, nếu trước đây một người đã làm cô nhận ra thực tế không như cô nghĩ thì nay một lần nữa, chính người đó lại làm tâm cô rung động khi tuyên bố sẵn sàng trở thành người thứ ba. Cô phải đối diện với quan niệm của đời, của người và của chính mình thế nào cho đúng đây? Mâu thuẫn từ trong lòng ghim rễ mọc thành cây nên chưa cần bước ra xã hội, cô đã tự dày vò rồi.
Một sắc nữ như cô liệu có phải may mắn hay không khi vô tình xuyên qua rồi lại vô tình có được tất cả? Cô yêu Vũ Kỳ nhưng cô cũng đã vô thức mà để Lạc Lam bước sâu vào tim! Điều này cô không thể phủ nhận nổi từ lúc tiếng lòng cô gọi tên anh, nước mắt cô vì anh mà chảy xuống.
Cô tránh anh là vì cô sợ, cô buông lời nói làm anh đau lòng cũng là vì cô không dám khẳng định bản thân có tình cảm với anh. Cô không muốn anh thiệt thòi nhưng ý tốt mà hành động thiếu cân nhắc lại mang đến một hậu quả ngoài ý muốn.
Suy cho cùng…: Cô đồng ý! Lạc Lam đồng ý nhưng còn Vũ Kỳ…?
Đúng rồi! Vũ Kỳ của cô…
Vậy thì Vũ Kỳ của cô sẽ ra sao? Dương Á Như nói không sai, cô là kẻ đa tâm đáng ghét. Cô đã hứa sẽ bù đắp cho Vũ Kỳ rồi giờ đây chưa kịp thực hiện trọn vẹn thì cô lại nợ thêm một chân tình của Lạc Lam.
Thực tế và ảo tưởng…. Tình yêu – đúng và sai? Tâm cô đang đấu đá nhau dẫn đến lý trí cô theo đó mà vỡ òa trong hoang mang.
Cô cần bình tâm lại. Có thể chỉ là trong nhất thời thôi. Tình cảm mà cô cảm nhận được với Lạc Lam biết đâu thật sự là tình anh em? Biết đâu cô chỉ đang thương cảm anh mà tâm rung lên theo nỗi đau của anh? Tình cảm thôi mà, có những tình cảm thân quen nuôi dưỡng từng ngày trong lòng nhưng vẫn không là tình yêu! Có lẽ vậy!
Trước giờ chưa bao giờ cô để suy nghĩ giữa tim và óc xoáy lên lật đổ chính mình, vậy mà hôm nay, bản thân cô lại chìm đắm một cách thiếu kiểm soát. Thôi, bỏ qua hết đi! Nhắm nghiền mắt, lắc mạnh đầu, cô phải tỉnh lại!
--- ------
Rời phòng sau khi chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày đi làm. Lạc Sở cố gắng đẩy hết những trăn trở ra khỏi đầu, hít sâu một hơi rồi từ từ bước xuống những bậc cầu thang.
Điều đầu tiên cô nên làm lúc này là trở lại bình thường, cô sẽ như mọi ngày mà đối diện với Lạc Lam. Cần nhất là để hai người tự nhiên thoải mái trước, có lẽ hai đêm định mệnh vừa rồi đã ảnh hưởng rất nhiều, muốn thoát khỏi nó là phải mạnh dạn xuyên qua nó. Cô tin nếu cô vững lòng thì Lạc Lam cũng sẽ hiểu. Hãy cứ để cuộc sống đi theo quỹ đạo vốn có. Hạnh phúc rồi sẽ đến thật sự với một người chân thành như anh. Nghĩ đến đây, lòng cô dãn ra thư thái hẳn.
Hương thơm từ bếp truyền đến kích thích khứu giác cùng cơn đói âm ĩ trong bụng, Lạc Sở lạc quan hơn, cô cho rằng sức mạnh của đêm dài có khi đã làm tâm tình Lạc Lam bình ổn, có thể anh đã thông suốt thấu hiểu cho quyết định của cô. Thức ăn anh làm luôn mang đậm một vị ngọt của sự quan tâm, cô sẽ ăn thật nhiều nếu điều đó mang cho anh niềm vui trở lại.
“Anh Lam, tôi đói rồi!” – Lạc Sở nở nụ cười, cô điều chỉnh giọng nói ở một tông dễ nghe và tươi tắn nhất có thể, cô chỉ hy vọng cứu vãn được mối quan hệ tốt đẹp trước đây.
“Sở Sở, chị thức dậy rồi sao? Vừa lúc em nấu xong bữa sáng, em có để phần cho chị, em nghĩ chị mệt nên không gọi. Chị đói rồi đúng không? Vậy mau ra bàn ngồi đi, thức ăn sẽ tới ngay!”
“Tiểu Nghi… là… là em sao? Anh Lam đâu rồi?” – Đáp lại Lạc Sở là nụ cười tươi của Lạc Nghi, đảo nhanh mắt nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng của Lạc Lam, Lạc Sở hoang mang hỏi.
“Anh Lam đi từ sớm rồi. Em cũng không biết anh ấy đi đâu nữa, chỉ biết là anh ấy gọi điện cho em nói hôm nay anh ấy có việc gấp ở công ty nên không ăn sáng cùng chúng ta. À, anh ấy còn nói nếu chị có hỏi thì nhắn lại với chị như vậy!”
Có việc? Đi gấp sao? Việc gì chứ? Cho dù đó là việc của công ty đi nữa thì cũng không gấp đến nổi bỏ cả bữa sáng chứ?
Những thắc mắc cùng tâm trạng không vui lại bắt đầu xâm chiếm lấy Lạc Sở, mãi cho đến khi Lạc Nghi lên tiếng thì cô mới chợt thức tỉnh khỏi sự miên man thẩn thờ.
“Sở Sở! Chị sao vậy? Chị có nghe em nói không?”
“Không… chị không sao… không có gì đâu!”
“Thật không? Em có cảm giác như chị và anh Lam đang giấu em điều gì đó! Chiều hôm qua, anh ấy chạy về nhà có vẻ khẩn trương lắm, rồi hỏi em có sao không? Em chẳng hiểu gì hết, em nói em không sao. Rồi anh ấy lại hỏi em có gọi cho chị không? Em nói em không có. Thế là anh ấy ngẩn ra một chút rồi bỏ đi. Em muốn hỏi có chuyện gì cũng không kịp hỏi. Hôm nay lại tới chị ngẩn người. Sao hai người lại có cùng một thái độ vậy?”
“Tiểu Nghi nè, lúc nào đó chị sẽ kể em nghe nhé, giờ chị phải đến công ty gấp, em ăn sáng một mình nha!”
Và thế là không chờ đến Lạc Nghi kịp phản ứng, Lạc Sở vội vã đi ra ngoài. Hầm đậu xe lúc này cũng chỉ còn chiếc xe của Lạc Nghi. Đúng thật, Lạc Lam đã đi rồi, anh đã không chờ cô đi cùng. Nhưng tại sao vậy? Không lẽ, anh đã ghét cô một lần nữa. Vậy hôm nay, cô làm sao đến chỗ làm đây?
Đầu ngập nghĩ suy, tâm rối loạn nhưng chân Lạc Sở không dừng lại, cô tiếp tục tiến đến cổng nhà. Lúc này, đập vào tầm mắt cô là chiếc xe hơi quen thuộc. Cô thở phào, miệng bất giác nở nụ cười nhẹ. Thì ra Lạc Lam không hề bỏ cô một mình, anh đang đậu xe chờ cô đi cùng. Cô lại cứ nghĩ lung tung.
Nhanh chóng chạy lại, Lạc Sở mở vội cửa xe ngồi vào chỗ phía trước bên cạnh ghế tài – nơi mà không cần nhìn cô cũng có thể ngồi vào gọn gàng, không sợ bị đụng đầu. Lấy hết dũng khí sau những phút giây định hình tư tưởng, cô cười thật tươi để chào Lạc Lam, cô muốn dùng phong thái tự nhiên nhất để anh không nói cô tránh anh hay ghét anh nữa.
“Tôi biết anh sẽ không để tôi đi một mình mà…!”
Từng câu nói rơi ra từ khóe miệng đang mở rộng bỗng chốc khựng dừng hẳn. Miệng cô chuyển từ nụ cười sang hình chữ “O” đầy ngạc nhiên…
“Anh… anh là ai?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây rất lịch sự phía bên cạnh điềm tĩnh trả lời.
“Chào cô Lạc, cô Lạc không nhận ra tôi sao? Cũng đúng, có lẽ vì chỉ gặp một hai lần nên cô không để ý. Tôi là Tiền Tuân – trước đây từng là tài xế riêng của cô Lạc Nghi nhưng bây giờ cô Lạc Nghi đã có cậu Lâm Minh ngày ngày đưa đón nên tôi tạm nghỉ. Đêm qua, cậu Lạc Lam có gọi cho tôi, cậu ấy nói hiện nay sức khỏe của cô Lạc không được tốt, cậu ấy không yên tâm để cô chạy xe một mình nên muốn tôi từ hôm nay phụ trách việc đi lại của cô Lạc. Tôi cứ tưởng cô Lạc đã biết rồi chứ. Xem ra có lẽ cậu Lạc Lam muốn tạo sự bất ngờ cho cô Lạc. Cậu ấy thật rất quan tâm đến em gái mình.”
Tiền Tuân huyên thuyên nói chuyện với cô đại tiểu thư họ Lạc. Trước đây, anh đúng là có gặp qua cô một hai lần nên không ấn tượng nhiều. Chỉ nhớ ngày trước, cô rất lạnh lùng, xa cách và nghiêm nghị. Lời đồn về sự bất hòa như hai thái cực trong nội bộ nhà họ Lạc anh cũng nghe không ít. Nhất là chuyện Lạc Sở tiểu thư một mình cách ly khỏi cả nhà. Vậy mà hôm nay, trước mắt anh lại là một tiểu thư đầy bối rối khi thấy anh, trông không xa cách mà lại tự nhiên rất gần gũi khiến anh không nhịn được mà nói chuyện dong dài. Xem ra lời đồn chẳng bao giờ đáng tin cậy.
“Anh nói sao? Anh Lam giao việc đi lại của tôi cho anh à?” – Lạc Sở cảm thấy tim mình hụt mất một nhịp đập khi nghe những lời từ Tiền Tuân. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Lạc Lam thật sự ghét cô đến vậy à? Hay anh đang muốn tránh cô để trả thù? Hoặc anh muốn không làm phiền cô nữa? “Quan tâm em gái” sao? Cô không thể vui nổi, không thể cười nổi rồi…!
“Vâng… Từ nay tôi sẽ phụ trách việc đưa đón cô Lạc, cô muốn đi đâu cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ luôn làm tốt công việc của mình!”
“Vậy… Vậy thì anh nhanh cho xe chạy đi, tôi không muốn sẽ đến công ty trễ đâu!”
“Dạ vâng, tôi rõ rồi!”
Trái với sự vui vẻ khi có lại được việc làm của Tào Tuân, Lạc Sở như có lửa đốt trong lòng. Cô tự đặt ra cho bản thân hàng trăm câu hỏi, sau đó tự trả lời, rồi lại tự chối bỏ. Cô muốn gặp Lạc Lam, muốn hỏi cho ra lẽ. Trong đầu cô giờ chẳng thể nghĩ được gì khác, tất cả mọi thứ lại tiếp tục hành trình dằn xé. Nếu hiện tại có thể ước, cô sẽ ước mình bay được, cô sẽ bay nhanh đến chỗ cần đến, gặp ngay người cô cần gặp. Bất giác, hai đôi bàn tay nhỏ của cô không kiểm soát được mà siết chặt nhau.
Thật ra, một mối quan hệ, một tình cảm hay một cuộc đời đều cũng tuần hoàn tồn tại và trôi đi như thời gian vậy. Nếu bạn đủ quan tâm, đủ nhiệt huyết, đủ cố gắng và đủ chân thành thì mọi thứ sẽ luôn thật đẹp. Nhưng chỉ cần bạn sai một chút, thay đổi một chút, vô tâm một chút hay chọn nhầm một chút, nó sẽ quay lưng lại với bạn ngay.
Con đường tuy dài và rộng nhưng khoảng cách của nó chẳng thể xa bằng khoảng cách của lòng người, câu trả lời cho hai chữ “tại sao” – đôi khi phải mất cả đời để tìm kiếm.
Với Lạc Sở mà nói, buổi sáng hôm nay, trời không mưa mà lòng lại lạnh, nắng không chói mà mắt lại cay. Có điều, một chút phẫn nộ nào đó vô hình len lõi đủ giúp cô nuốt trọn tất cả mà chờ cho mình một đáp án.
Trong xe, bản nhạc “Tell me why” vẫn đều đều được phát.
Ừ thì… “Tell me why? Have I done something wrong? Tell me why?” (Hãy nói cho em biết tại sao vậy? Em đã làm gì sai?)…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.