Vĩnh An

Chương 44: Mỹ nhân danh kiếm (2)




Ta đón ánh mắt hắn, hiểu ý cười theo.
Một đạo ngân quang xẹt qua, Diêu Nguyên Sùng đã nhảy vọt vào giữa sân, từng luồng sáng bay đầy trời, làm mọi người ngồi gần đó đều kinh sợ. Đến khi thu kiếm, Địch Nhân Kiệt dẫn đầu uống rượu trước, Lý Long Cơ cũng đứng dậy nâng cốc chúc mừng, vẻ mặt hết sức vui sướng, còn ta tâm viên ý mã*, ngồi yên cẩn thận nhìn Lý Thành Khí.
“Tâm viên, ý mã” là một thuật ngữ của Phật giáo: tâm ý của con người nhẩy nhót như con khỉ, chạy lung tung như con ngựa. Câu đó nói tâm ý của con người không ở yên, đang nghĩ chuyện này vụt nghĩ sang chuyện nọ, những chuyện nối tiếp nhau nhiều khi không có liên lạc gì với nhau, những chuyện cách xa nhau cả về thời gian và không gian.
Diêu Nguyên Sùng cầm kiếm cung kính mời, Lý Thành Khí mới buông ly rượu, đứng dậy đi đến trước dãy binh khí, tiện tay rút một thanh kiếm.
Ta nín thở, hồi hộp không thôi, nhìn hắn chắp tay khiêm tốn chào Diêu Nguyên Sùng, thân kiếm vừa động, lập tức hàn khí bắn ra bốn phía, thế kiếm như thiên quang phá vân*.
*Ánh nắng xuyên qua mây
Một bóng người vụt theo đường kiếm, lưỡi kiếm như truy hồn, trong cứng có mềm, mạnh mẽ tựa rồng bay.
Khác với khí thế bức người vừa rồi, một thân ảnh khác linh động như ánh trăng, nhưng khí phách như nghìn quân giấu trong tay áo, thương hải nộ bình xuyên .
Tới khi kiếm ngừng người tĩnh, tà áo Lý Thành Khí vừa mới hạ xuống, hai tay cầm kiếm ôm quyền, mỉm cười nói với Diêu Nguyên Sùng: "Diêu đại nhân, đa tạ." Hai mắt Diêu Nguyên Sùng trợn lên nhìn hắn, ôm quyền đáp lễ, một lúc lâu sau không hé miệng nửa chữ. Mọi người mới vừa rồi còn tán tụng trầm trồ khen ngợi lúc này đều im lặng, trên mặt là vẻ khâm phục, kinh ngạc, cũng có bối rối.
Ta chăm chú dõi theo hắn, một trận chua xót chợt tràn ngập đáy lòng. Anh hùng không gặp thời, dù hắn có văn tài võ lược, chỉ có thể nhận được khen ngợi của mọi người vào lúc này, chung quy cũng không có chỗ dụng võ.
Hắn cắm thanh kiếm vào kệ, trở lại ngồi xuống, tiếp tục nâng chén thấp giọng trò chuyện với Địch Nhân Kiệt, mà Diêu Nguyên Sùng hiển nhiên là bị kiếm pháp của hắn làm cho khiếp sợ, vẻ khách khí trên mặt giảm đi rất nhiều, ngữ khí với các quận vương thân thiện cởi mở hơn.
Lý Long Cơ ngồi kế ta, khẽ cười nói: "Vĩnh An, đa tạ nàng mở màn." Ta lắc đầu cười: "Ta chỉ là ngẫu nhiên nổi lên ý nghĩ này trong đầu, không ngờ đúng là thả con tép bắt con tôm, khiến cho Diêu đại nhân nảy sinh cảm giác khâm phục."
Hắn vẫy tay, bảo Lý Thanh thêm cho ta chén trà lài: "Có điều, chiêu nạp Diêu Nguyên Sùng có rất nhiều cách, hôm nay không phải là thượng sách, cũng không giống tính tình của nàng. Để ta đoán, hôm nay trước mặt mọi người nàng bày màn kịch này là có khác mục đích?"
Ta tiếp nhận trà Lý Thanh đưa tới, nhìn hắn cười khanh khách: "Quận vương đoán đi." Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Có phải bởi vì Vương Thủ Nhất ?" Ta cười nhìn hắn, không ngạc nhiên: "Nói thế là sao ?"
Hắn nói tiếp: "Hôm qua có người nói cho ta biết, nàng gặp qua hắn ta ở Trúc Uyển, ta đoán nàng bị hắn làm khó dễ, hôm nay mới giả vờ ra vẻ ỷ sủng mà kiêu, trước mặt người khác khoe khoang một phen, đúng hay không?"
Đúng là người thông minh.
Ta cắn môi cười, thấp giọng nói: "Thật ra nhiều năm trước, có người từng dạy ta, vài thời điểm nên để cho người ta nhìn thấy mình tính kế, mới có thể hoàn toàn làm cho hắn buông lỏng phòng bị, nếu khắp nơi vô sai mới là tai họa lớn nhất. Vương gia bọn họ nay là nơi lớn nhất ngươi cậy vào, đối với Vương Thủ Nhất mà nói, một nữ nhân ngu xuẩn tranh thủ tình cảm trắng trợn, so với một một sủng thiếp cẩn thận thông minh tốt hơn nhiều."
Lý Long Cơ chăm chú nghe, suy tính một lát mới cười nói: "Người này dạy nàng cũng có lý, ở trong phủ ai mà không âm thầm tính kế, chỉ có nàng huênh hoang như vậy, mới là không cần phòng bị nhất", hắn liếc nhìn ta, khẽ nhếch khóe miệng: "Là Thượng Quan Uyển Nhi ?". Ta gật gật đầu, không nói nữa.
Năm ấy bởi vì án Địch Nhân Kiệt mưu nghịch, liên lụy đến tánh mạng cả nhà Lý Thành Khí, ta trong lúc bối rối lo lắng đã ở trước mặt Hoàng tổ mẫu quỳ xuống cầu tình, lại không đoán được, nhờ làm vậy mà Hoàng tổ mẫu nghĩ lầm ta tính kế Lý Long Cơ, mới có việc tứ hôn sau đó. Nhoáng cái sáu năm, lời nói Uyển Nhi vẫn nhớ rõ ràng, năm đó nhất thời xúc động, làm trước nghĩ sau, nhờ đó Hoàng tổ mẫu mới yên tâm về ta. Nay cố ý ra vẻ huênh hoang, không biết có thể đổi lấy sự khinh thị của Thái Nguyên Vương thị hay không.
Lý Long Cơ thấy ta cứ trầm mặc, tay gõ mặt bàn mấy cái, nói: "Vĩnh An, vì sự thanh tịnh của nàng, bổn vương lại chỉ có thể nạp sủng thiếp ."
Lý Long Cơ nói được thì làm được, không tới nửa tháng, liền nạp tân thiếp Lưu thị, rất sủng ái, thậm chí không tiếc vì nàng ấy xây phòng mới, cả ngày tiệc tùng cười đùa, rất khoái hoạt. Hạ Chí luôn bất động thanh sắc, trái lại Đông Dương ngày ngày bày khuôn mặt đưa dám, mắt hạnh thường hay trợn lên, nô tỳ bên dưới hơi có sai lầm một chút đều bị răn dạy. Ta nghe mà buồn cười, cũng không thể khuyên, đành để mặc nàng.
Ta tính ngày, ba ngày sau là sinh nhật Lý Long Cơ, đang cùng Hạ Chí thương lượng nên chuẩn bị quà lễ gì, Đông Dương hai mắt đỏ hồng tiến vào, đứng bên cạnh ta, trong mắt còn ần ận nước mắt, lại không lên tiếng.
Ta kinh ngạc: "Làm sao vậy?" Nàng cắn môi lắc lắc đầu, làm như cực kì ủy khuất, xem chừng tám chín phần mười lại là vì ta xảy ra tranh chấp với người khác, ta đánh mắt sang Hạ Chí, nàng lập tức tiến lên thay Đông Dương lau lệ, ta chống đầu nhìn nàng, cười nói: "Nói đi, là bị người Lưu thị khi dễ , hay là cãi nhau với cung nhân Vương phi."
Đông Dương bĩu môi, lẩm bẩm: "Là trong viện Vương phi, nói hôm qua quận vương cùng vương phi nâng cốc ngôn hoan, say rượu múa kiếm."
Ta ừ, cha anh Vương Hoàn đều là võ tướng, tất nhiên là quen thuộc sử dụng binh khí, càng củng cố thế lực Lý Long Cơ: "Vương phi và quận vương cầm sắt tương hài, đây là chuyện tốt, ngươi khóc cái gì ?"
Đông Dương buồn buồn, thấp giọng nói: "Phu nhân biết rõ còn cố hỏi." Ta nghiêng đầu nhìn nàng, bật cười: "Hai người ấy cầm sắt tương hài, còn hơn chuyên sủng một mình ta, khỏi phải ngày ngày quỳ gối thỉnh tội, không tốt hơn sao ?" Nàng ngơ ngác, hồ đồ hỏi ta: "Chẳng lẽ phu nhân không để ý?" Ta hơi trầm tư một lát, mới cười nói: "Tất nhiên để ý."
Người trong lòng có thê thiếp thành đàn, ai mà có thể mỉm cười đối mặt, trong lòng không có nửa điểm để ý? Chỉ tiếc, ta để ý không phải là Vương Hoàn múa kiếm hay là vị tân thiếp Lưu thị đồng tẩm kia.
Hạ Chí đứng kế ta phe phẩy quạt, vẫn cứ lẳng lặng, Đông Dương không hiểu, xem xét ta nói: "Nô tỳ và Hạ Chí là do quận vương tự mình mua trên phố về, nhiều năm vẫn theo hầu cạnh quận vương, nói là nô tỳ, nhưng không ai dám khi dễ. Lúc trước theo phu nhân, nô tỳ liền hiểu được quận vương rất xem trọng phu nhân, mới cho hai người nô tỳ tới đây, phu nhân vào cửa mới hai năm, quận vương lại không thường xuyên đến, phu nhân không vội sao? Còn nô tỳ cả ngày đều không ngủ tốt."
Ta chỉ nói đơn giản: "Quận vương xem trọng ta, đó là vì ta c với hắn quen nhau từ nhỏ, trải qua rất nhiều việc mới bình an đến hôm nay. Điều các ngươi quan tâm chỉ là vinh nhục nhất thời trong phủ, nếu quận vương gặp hung hiểm, cả vương phủ sẽ bị lật úp, còn hơi sức đâu là lo chuyện khác ?"
Nàng bĩu môi, không dám nói nữa, ta đứng thẳng dậy, nói tiếp: "Các ngươi đi theo quận vương rất lâu, biến cố gì mà chưa thấy qua? Chẳng lẽ hạ nhân biệt viện châm chọc khiêu khích vài câu liền chịu không nổi?"
Đông Dương vội quỳ xuống: "Nô tỳ biết sai rồi." Hạ Chí thấy thế cũng lặng yên quỳ xuống.
Ta lắc đầu cười nói: "Chân tướng tựa ‘bộc can’*, chuyện nhỏ thôi, đứng lên đi, theo ta ra phủ mua chút đồ." Nàng vừa đứng lên, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ho khan, Lý Long Cơ tựa vào cửa, khoanh tay nói: "Đều đi xuống, hôm nay bổn vương muốn ân sủng nhị phu nhân."
*bộc can: ống tre cháy phát ra tiếng nổ, dùng để đốt vào lễ mừng năm mới. Ko hiểu VA so sánh là có ý gì.
Ta hoảng sợ, nhớ tới lời nói mới rồi, bỗng nhiên thấy xấu hổ.
Đông Dương và Hạ Chí lui xuống, hắn đi đến trước mặt ta, không dừng bước, chỉ khẽ mỉm cười, nhìn ta lui từng bước ra phía sau trốn hắn, đến khi đụng vào cạnh bàn , hắn mới ngừng lại, thấp giọng nói: "Vĩnh An, nàng để ý thật sao?"
Hắn đã cao hơn ta rất nhiều, cúi đầu nhìn có chút cảm giác bị áp bách, ta cố trấn định, cười nhìn hắn: "Để ý, tất nhiên để ý, ta để ý là Lưu thị nhập phủ lâu như vậy mà vẫn chưa hoài thai."
Hắn híp mắt nhìn ta, giọng nói đè thấp thêm vài phần, tựa như đang thì thầm: "Nếu nàng để ý việc này, ta có thể nói cho nàng, nữ quyến trong phủ có thị tẩm, ngày kế đều bị ban thuốc."
Ta kinh sợ nhìn hắn: "Tại sao?" Hắn quan sát ta hồi lâu, mới dài thở dài nói: "Nếu là nữ nhân bình thường, nghe tin ấy không biết vui mừng bao nhiêu, còn nàng thì chỉ có thái độ hoảng sợ". Hắn chống hai tay lên bàn, nói tiếp: "Lưu thị đã có bầu."
Ta lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phản ứng: "Chúc mừng quận vương." Vừa rồi chẳng qua thuận miệng ứng đối, ai ngờ thật sự bị ta nói trúng rồi, ta cúi đầu suy nghĩ một lát, nói tiếp: "Ba ngày sau chính là sinh nhật của ngươi, lần này trong phủ lại có hỉ sự, xem ra phải chuẩn bị một phần lễ lớn mới tốt." Hắn cứ chắn trước người ta, không nói không cười, trong lòng ta có chút không yên, chỉ đành vui đùa nói: "Lần này thật sự là hao tài rồi, e là phải dùng tới đồ cưới mới đủ."
Hắn buông tay ra, bật cười, vẻ mặt dần hoà hoãn, thuận miệng nói: "Ngay cả đồ cưới mà phải dùng tới, bảo ta ăn nói như thế nào với Hằng An vương đây ? Qua lát nữa ta bảo Lý Thanh đưa cho nàng chút bạc." Ta thở phào, cũng không muốn khó khăn với hắn chút việc nhỏ không đáng kể này, bèn lách tới trước mặt hắn, hành lễ nói: "Tạ quận vương."
Hắn nán lại một lúc liền rời đi, khi Đông Dương tiến vào có hơi ngạc nhiên, ta hiểu được suy nghĩ của nàng. Vừa rồi mặc dù nàng mới bị giáo huấn, sau đó thấy được Lý Long Cơ vội vàng đến, lại vội vàng đi, rốc cục hiểu ra là Lý Long Cơ thay ta tránh phiền toái thôi. Ta phân phó Hạ Chí giúp ta thay đổi thường phục, bảo nàng đi thông báo với Lý Thanh một tiếng, chuẩn bị xe ngựa, ra khỏi cửa phủ, hướng về chợ Tây mà đi.
Lúc này ngay lúc chính ngọ, thương nhân cửa hàng trên đường buôn bán náo nhiệt phi thường.
Lý Long Cơ quả thực hào phóng, ta cũng không khách khí, dù sao cũng là mượn hoa hiến phật. Sau khi mua sắm thỏa đáng hết thảy, ta thấy Đông Dương Hạ Chí tựa hồ còn hào hứng, liền bảo phu xe đánh xe trở về vương phủ, rồi cùng các nàng đi dạo dọc theo phố xá sầm uất, nghe Đông Dương không ngừng kể lể chuyện xưa ở thành Lạc Dương, cũng có chút mới mẻ thú vị.
Nàng nhắc tới, ta không khỏi nhớ lại thời gian trước mười tuổi sống ở Tây Hà, nhiều năm như vậy, trừ bỏ cùng di nương thỉnh thoảng thư từ, còn lại không có cơ hội gặp mặt. Năm đó nữ nhi của di nương bị nhiễm đậu mùa chết non, bà bị đuổi khỏi nhà chồng, ở nhà cũ của phụ thân bà trông nom chiếu cố ta. Phụ vương coi như là niệm tình cũ, đưa bà đến Lộ Châu nơi không có người quen, không ai biết bà từng có quá khứ kiêng kị như vậy, nay được gả làm thiếp cho một tiểu quan, sinh một đứa con trai, coi như về già đã có chỗ nương tựa.
Ta đang nghĩ tới đó, chợt nghe phía trước ồn ào, hình như có quý nhân muốn vào Hoạ Lâu bị cản đường.
Đông Dương hoan hỷ nhảy vào góp vui, chạy lên nghe người ta bàn tán, chốc lát lại chạy trở về, hào hứng kể: "Là đại quận vương ở đó, nói là có người đãi tiệc sinh nhật cho ngài ấy, bao cả Hoạ Lâu này." Ta sửng sốt, trong lòng có ba phần chua chát bảy phần khổ sợ, hôm nay ra phủ mua hạ lễ cho Lý Long Cơ, không ngờ lại đúng ngay ngày sinh nhật của hắn.
Đông Dương nói xong, lập tức lại chạy lên xem náo nhiệt tiếp, Hạ Chí xưa nay ít lời bỗng dưng thấp giọng nói: "Phu nhân cũng đến đây, chi bằng dệt hoa trên gấm một phen." Tim ta nhảy dựng, nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, Hạ Chí trịnh trọng hướng ta hành lễ, nói: "Nô tỳ là thân muội Hà Phúc, là người của Thọ Xuân quận vương."
Ta cực kì kinh ngạc, đã hiểu được ám chỉ của nàng.
Còn chưa nghĩ xong, nàng lại nói: "Chỗ Hoạ Lâu này là tài sản riêng của quận vương, nếu phu nhân có chút tâm ý có thể thay xà đổi cột dâng lên một khúc. Nô tỳ thuở nhỏ học đánh đàn ở chỗ này, Đông Dương cũng biết, chỉ cần nói với nàng là mượn cơ hội chúc thọ đại quận vương thêm hỉ. Tính tình nàng ấy lại trẻ con, rất ham vui, nhất định sẽ không nghĩ nhiều, ngược lại còn thấy thực thú vị". Hạ Chí thấy Đông Dương trở về liền im lặng, tới khi Đông Dương lại đi xem náo nhiệt, mới bổ sung: "Phần hạ lễ này, chắc chắn quận vương sẽ rất vui mừng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.