Vĩnh An

Chương 57: Cuối cùng duyên mỏng (2)




Vừa vào cửa liền nhìn một đống người đang quỳ, bất kể là hạ nhân chỗ Lý Long Cơ hay Vương Hoàn, ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, co rúm thân mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lý Long Cơ ngồi trên ghế, đặt kiếm ngay trên vai Vương Hoàn, kề sát cổ, rõ ràng đã có vết máu. Ta hít sâu một hơi, đang muốn tiến lên bỗng nhiên bị Đông Dương kéo lại. Ta nhìn ánh mắt nàng, mới chú ý tới cánh tay Lý Thanh đã bị thương đang cúi đầu quỳ gối một bên, tức thì liền hiểu ra.
Lý Thanh vừa rồi không có bị thương, mà bây giờ hiển nhiên là vì chạy tới khuyên can nên mới bị Lý Long Cơ chém một nhát.
Hắn là tâm phúc Lý Long Cơ mà cũng bị thương, xem ra hôm nay Lý Long Cơ thật sự hạ sát tâm.
Ta đẩy Đông Dương về phía sau, mới mở miệng: "Đều xuống hết đi." Mọi người nghe ta nói vậy, có thở phào cũng có khẩn trương, do dự có nên lùi đi không, đến khi Lý Thanh bình tĩnh nhìn ta một cái mới dập đầu lui ra. Tất cả đều đi theo rút lui sạch sẽ.
Qua một lát, trong phòng chỉ còn hai bọn họ, còn có một người ngoài là ta.
Ta đi qua hành lễ với Vương Hoàn: "Vương phi bị sợ hãi". Vương Hoàn tuy thần sắc đã cứng đờ, nhìn thấy ta có chút phản ứng, không lên tiếng. Thế này ta mới nhìn sang Lý Long Cơ: "Quận vương uống nhiều rượu quá ư ?" Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Vĩnh An, có phải nàng lại thầm mắng ta không biết tốt xấu, xúc động tùy hứng hay không?" Ta nở nụ cười: "Vĩnh An không dám."
Hắn bình tĩnh nói: "Chuyện hôm nay, ta không muốn liên lụy tới nàng". Ta cười: "Vương phi vi tôn, nếu quận vương muốn lấy tính mạng nàng, Vĩnh An há có thể ngăn cản ?" Hắn ngớ ra, từ bên môi tràn ra một chút cười khổ, đôi mắt dần âm trầm xuống, qua một lúc lâu mới nói: "Nếu ta nói, hôm nay là ả ta làm hại nàng, làm hại đại ca thì sao?"
Ta sửng sốt, đợi phản ứng lại, tim nhói mạnh một cái, cảm giác đau đớn thấu xương lan tràn toàn thân.
Cái gì nên đến cuối cùng sẽ đến, có lẽ năm đó khi ta quỳ ở Thái Sơ cung, nhất định đã bị nàng ta ghi hận trong lòng. Buồn cười là, thế mà ta còn tưởng rằng bản thân có thể ngăn lại, có thể hóa giải, đến cuối cùng cũng chỉ báo ứng trên người, còn liên luỵ tới Lý Thành Khí.
Vương Hoàn không thèm nhìn ta, ngược lại nói với Lý Long Cơ: "Là ta, thì như thế nào?" Lý Long Cơ lắc lư đứng lên: "Vương Hoàn, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?"
Vương Hoàn lạnh nhạt nhìn hắn: "Giết thì sao ? Không giết thì thế nào? Lúc trước vào ngày đại hôn, ngươi bỏ ta lại hỉ phòng, vội vàng rời đi, ta biết nhất định cả đời này đều phải ở dưới Võ Vĩnh An. Hoặc là lâu hơn trước đó, ở Tam Dương cung nghe ngươi nói với nàng ta ngày sau mặc kệ cưới danh gia vọng tộc gì, cũng sẽ không để nàng ta chịu một chút ủy khuất nào, ta cũng đã nhận mệnh". Nàng dừng lại, thần sắc dần hoang mang: "Ta nhường một lần lại một lần, ngươi lại bức ta lần này qua lần khác, thân là Vương phi nhưng cả đời không thể có cốt nhục, trong vương phủ này ta còn địa vị chỗ nào hả ?"
Lý Long Cơ mím môi, trên tay tăng thêm khí lực: "Ta biết ta mắc nợ ngươi rất nhiều, ngày đại hôn ta từng nói rất rõ ràng cho ngươi, thế gian này ngươi có thể đánh bất cứ kẻ nào, duy nhất phụ huynh của ta, Vĩnh An, ngươi không thể động vào bọn họ, nếu không cho dù ngươi là Thái Nguyên Vương thị, hay là loại người nào, đều chỉ có một chữ chết."
Nàng ta chỉ cười, không né không tránh, mặc kệ lưỡi kiếm khứa sâu thêm một phần: "Mời quận vương ra tay đi, giày vò lâu như vậy, trì hoãn quận vương nghỉ ngơi". Trong mắt Lý Long Cơ rõ ràng là sát khí, kiếm kia chỉ cần sượt sơ qua là ngay cổ họng...
Nhưng cuối cùng hắn do dự.
Ta đứng tại đây, nhớ lại vết thương của Lý Thành Khí với một màn kia ngày hôm nay. Trong lòng bỗng nhiên có tiếng cười nhạo, ân oán khúc mắc trên thiên hạ này, ai có thể chân chính nói được đúng sai, cho dù tranh cãi đúng sai thì có ích gì ? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, nên hóa giải thì sẽ hóa giải, nên chấm dứt thì có ngày cũng sẽ chấm dứt.
Năm đó ta tự cho mình thông minh, giữ được hắn nhất thời, lại khó tính kết cục cho tới bây giờ.
Nếu hắn có mệnh đế vương, tuyệt đối sẽ không chém lưỡi kiếm này xuống, nếu hắn đoản mệnh, cho dù ta làm gì cũng uổng công.
Nghĩ đến đây, ta dứt khoát không can thiệp nữa, khom người nói: "Thỉnh quận vương cân nhắc, Vĩnh An cáo lui." Nói xong, ta xoay người hướng ra cửa, còn chưa đi được hai bước liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, mất đi tri giác...
————————————————————————————————
Khi tỉnh lại là đang ở phòng của mình.
Bởi vì ngủ lâu, vừa mở mắt ra đều thấy xung quanh như phủ một tầng sương mù. Xa xa nói có tiếng ai kêu tỉnh rồi, sau đó có bóng người đến gần, trong mông lung hình như là khuôn mặt Thẩm Thu đang cười khổ nhìn ta.
Ta nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra: "Sao ngươi lại tới đây?". Thẩm Thu nhăn nhó bất đắc dĩ: "Nói thật, bạn bè cũ gặp mặt hẳn là phải cao hứng, nhưng nhìn tình cảnh của ngươi lúc này làm người khác cao hứng không nổi." Ta không kìm được bật cười: "Đúng vậy, quen biết nhiều năm, phàm là nhìn thấy ngươi đều không có chuyện gì tốt". Hắn bưng một chén thuốc lên, ra hiệu Hạ Chí nâng ta dậy rồi mới đưa chén cho ta, oán giận nói: "Ta là thần y tế thế cứu nhân, sao từ miệng ngươi lại biến thành kẻ không ai ưa như thế ?"
Có lẽ nhiều ngày nay tâm tình hay thay đổi, hiếm khi gặp lại bạn cũ, trong lòng có hơi lo lắng.
Ta nhìn chén thuốc kia, chậm rãi nở nụ cười: "Thế nào, không phải ngay từ lần đầu gặp ngươi đã thế sao ? Mỗi lần gặp xác thực đều không có việc gì vui. Ta bất quá là té xỉu lại cho mời ngươi đến, ngẫm lại thấy thực dọa người."
Hắn thở dài, lắc lắc đầu: "Vĩnh An a Vĩnh An, nhớ rõ khi đó ta có nói, dị ứng rượu có thể lớn có thể nhỏ, vạn vạn lần không thể khinh thường sao?" Ta a lên, mới biết thuốc này là để làm gì.
"Có điều, hoàn hảo", Thẩm Thu sâu kín nhìn ta: "Trái lại lần này ngươi cứu được một mạng người." Ta biết hắn nói là Vương Hoàn, chỉ ngồi hớp từng ngụm thuốc nhỏ, uống hết hơn phân nửa chén mới nói: "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, Lý Long Cơ sẽ không nói giết liền giết." Thẩm Thu nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta nhìn hắn một cái, cầm chén đưa cho Hạ Chí, tựa vào đầu giường: "Nói đi, vì sao ngươi đến ? Lâm Tri vương phủ tuy rằng nghèo túng nhưng cũng có thầy thuốc riêng, sao lại làm phiền đến Thẩm đại nhân trong cung?"
Hắn chỉ mới trầm mặc trong chốc lát, ta đã cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhoi nhói từng đợt.
"Lần này Lý Long Cơ náo động rất lớn, chọc giận Thái Nguyên Vương thị", Thẩm Thu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thánh Thượng đã hạ chỉ, triệu ngươi vào cung". Ta vốn suy đoán tới nhiều giả thiết, lại không ngờ đến là câu này, tim đập loạn một hồi, mới nhẹ giọng hỏi: "Lệnh chết, hay là sống?" Kinh động tới hoàng tổ mẫu, vậy chuyện tuyệt đối không đơn giản.
Ta có thể nghĩ đến, lệnh sống và lệnh chết khác nhau.
Chết, là lấy mạng của ta áp chế việc này.
Sống, là muốn ta vào cung, rời xa Lâm Tri vương phủ.
Giữa hai bên, người có thể định đoạt chỉ có Hoàng tổ mẫu. Nói đơn giản hơn là Hoàng tổ mẫu đối với ta còn ân sủng như trước hay không. Ta hỏi xong, quan sát vẻ mặt Thẩm Thu nhưng không phân biệt được là tốt hay xấu, cười gượng nói: "Mạng ta hiện như chỉ mành treo chuông, trái lại ngươi đúng là thản nhiên, ít ra chết sống cũng nên nói một câu để ta có thể an tâm ngủ một giấc."
Hắn chầm chậm lắc đầu: "Đoán không ra, không biết." Ta hiểu rõ, có lẽ là vì mới uống thuốc nên đầu óc dần mơ hồ, chỉ thấp giọng nói: "Lý Long Cơ có phải lại vào cung hay không ?" Thẩm Thu lắc đầu: "Nếu Hoàng tổ mẫu ngươi đã hạ ý chỉ như vậy, làm gì để hắn dễ dàng vào cung?"
Ta ừ, hắn dứt khoát kéo ghế dựa ngồi xuống, cẩn thận đánh giá ta: "Vĩnh An, sao ngươi cũng thản nhiên như thế?" Ta nhìn hắn một cái, đầu vô cùng choáng váng, đơn giản nhắm mắt dựa vào giường: "Ta làm phiền lòng Hoàng tổ mẫu rất nhiều năm, sống hay chết, tất cả đều do một ý nghĩ của người mà thôi, nghĩ nhiều vô ích."
Khi nói chuyện, Hạ Chí đã lui ra ngoài, lưu lại mỗi hai chúng ta.
Hắn cười: "Thịnh Thế Vĩnh An, ngươi không muốn thấy ư?"
Ánh nến chói lọi chiếu lên nụ cười Thẩm Thu, ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi cũng biết câu này?" Hắn dựa vào lưng ghế, thấp giọng trả lời: "Ngươi nói xem?" Ta không nói chuyện, hắn lại nói: "Đại ca của ta mất thánh sủng, đã rời xa chốn phù hoa ồn ào, hàng ngày ta ở lại trong cung này, còn không phải do bị bốn chữ này của hắn lừa."
“Hắn” trong miệng Thẩm Thu chỉ có thể là Lý Thành Khí.
Một câu này, trong đầu ta bỗng nhiên nhớ lại một đêm ở Thiều Hoa các kia.
Lúc trước do ta vô ý đụng phải lúc hoàng tổ mẫu đang tình tự với Thẩm Nam Liệu, nhưng vì sao Lý Thành Khí cũng ở ngoài Thiều Hoa các nhìn lén? Hay là vì cái gì khác? Nhiều năm đã qua nhưng ta không có cơ hội đến hỏi chàng.
"Nhìn lông mày ngươi kìa, lại có chuyện phiền nhiễu ?" Thẩm Thu thấp giọng cắt ngang mạch suy nghĩ của ta. Ta giương mắt nhìn hắn, do dự: "Lúc trước đại ca ngươi cũng là người Lý Thành Khí ư ?". Thẩm Thu giật mình, bỗng nhiên bật cười: "Vĩnh An, cả đời ngươi có phải chỉ có mỗi Lý Thành Khí trong lòng hay không ? Tính mạng bản thân như đèn sắp tắt còn ngồi đó lo lắng mấy chuyện vụn vặt."
Ta buồn cười nhìn Thẩm Thu, nhưng là... lần đầu tiên có người hỏi ta như thế.
Qua một lát, ta mới gật đầu rất nhẹ: "Đúng, sau việc xảy ra ở trường đua, ta mới hoàn toàn hiểu được, ta với chàng đời này chỉ có thể là đến chết không quên". Thẩm Thu nhỏ giọng lặp lại bốn chữ kia —— đến chết không quên, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy nói: "Phong lưu thiên hạ, thiên hạ phong lưu, thế gian này e chỉ có Lý Thành Khí mới đảm đương được bốn chữ này, ai có thể nghĩ đến, hai chữ 'phong lưu' của hắn lại chỉ có một mình ngươi."
Ta hơi đắn đo, vẫn muốn hỏi ra: "Thương thế của chàng thế nào rồi ?"
Đây là lần đầu tiên ta hy vọng Lý Thành Khí có thể mê man bất tỉnh mấy ngày, đừng rơi vào vũng nước sâu này nữa.
Thẩm Thu dường như nhìn thấu ta, lắc đầu cười nói: "Rất tỉnh táo, nếu ngươi cần, ta có thể như ngươi mong muốn, làm cho hắn ngủ mê hai ba ngày." Ta ừ: "Vậy dựa vào ngươi ." Thẩm Thu nhíu mày: "Nếu hắn nhúng tay, nhiều nhất chỉ có hai người các ngươi chết, nhưng nếu ta thật sự dám làm hắn bỏ qua thời cơ, sợ là hắn sẽ mang theo một đống người chôn cùng ngươi. Vụ mua bán này không có lời, thật sự không có lời."
Ta bị chọc dở khóc dở cười, nhưng nhờ đó mà vơi bớt không ít nghẹn ứ trong lòng.
"Vĩnh An", thần sắc Thẩm Thu bỗng dưng nghiêm chỉnh: "Nhiều năm trôi qua, hắn sớm không còn là Vĩnh Bình quận vương mặc người khác thao túng nữa, ngươi chỉ để ý vào cung đi, còn lại giao cho chúng ta."
Ta chợt cả kinh, vừa định mở miệng truy vấn, hắn lại không cho ta cơ hội, lập tức gọi Hạ Chí đi vào, rồi hướng ta cung kính hành lễ: "Bệnh tình phu nhân không đáng ngại, sau này phải tránh uống rượu. Thánh Thượng có chỉ, một khi phu nhân tỉnh lại thì tức khắc vào cung diện thánh, không thể trì hoãn", hắn nói xong mới vỗ trán cười nhẹ: "Hỏng rồi, bên ngoài có Uyển Nhi đang chờ, sao ý chỉ này bị ta nói trước rồi."
Ta biết là hắn cố ý lảng tránh, nhìn chòng chọc hắn một lúc lâu, cuối cùng đành từ bỏ: "Thẩm Thái y, còn mệnh gặp lại."
Thế này Thẩm Thu mới khom người lần nữa, lui ra ngoài cửa.
Hạ Chí thấy ta xuống giường, vội hầu hạ rửa mặt, đợi ngồi vào trước gương đồng chải đầu, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân ?" Ta ừ, không để ý nàng, trong lòng lặp đi lặp lại lời Thẩm. Nàng thấy ta lơ đễnh, lại gọi thêm một tiếng, ta mới nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
"Phu nhân lần này vào cung... mặc cái gì được ?" Mặt nàng trắng bệch, hình như rất lo lắng.
Ta nghĩ nghĩ, mới nói: "Lúc trước khi đi theo Nghĩa Tịnh đại sư sao kinh có mấy bộ xiêm y trắng thuần, tùy tiện chọn một bộ đi."
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.