Vĩnh An

Chương 67: Mặt mày như trước (2)




Trường An năm thứ hai, tháng giêng, võ cử* được tổ chức lần đầu tiên.
*Tương tự như thi Trạng nguyên ngày xưa, nhưng đây là thi về võ
Uyển Nhi mỗi khi bàn về võ cử đều mặt mày hớn hở. Văn cử năm rồi nàng gặp được vài thiếu niên nhanh nhẹn thông minh, tinh thông kim cổ đối đáp trôi chảy, nhưng chỉ khen ngợi một hai câu liền từ bỏ, năm nay có hơi chút bất đồng.
Ta tựa vào ghế dài, cởi giày, toàn bộ thân mình đều cuộn tròn trên ghế. Đúng lúc nghe đến hứng khởi, chợt nghe bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng thỉnh an, ngẩng đầu thì thấy Lý Thành Khí đang đi về phía ta. Uyển Nhi ho nhẹ một tiếng, vội từ trên ghế leo xuống thỉnh an: "Quận vương." Chàng mỉm cười gật đầu: "Đa lễ."
Nụ cười của Lý Thành Khí mặc dù nhàn nhạt, nhưng khi nhìn về phía ta lại có vẻ nồng ấm, tựa hồ còn có ý gì khác.
Uyển Nhi bỗng nhiên đứng thẳng người: "Vậy nô tỳ xin cáo lui". Nàng nói xong, hàm ý sâu xa liếc ta một cái. Ta ngay lúc xấu hổ vì để hai người họ chạm mặt, lại bị nàng liếc nhìn, biến thành dở khóc dở cười. Uyển Nhi đi rồi, Lý Thành Khí mới đi đến trước mặt, chạm tay vào hai bàn chân đang để trần của ta: "Mới tháng giêng mà nàng đã để chân trần đi khắp nơi, dễ bị cảm lạnh." Ta bị chàng chạm vào có hơi ngượng ngùng, vội la lên: "Tay chàng mới lạnh."
Lý Thành Khí chỉ cười nhìn ta, không nói chuyện. Hạ Chí tiến vào đưa lò sưởi tay cho chàng, lại thấp giọng hỏi chàng có muốn dùng bữa tối ở đây không. Lý Thành Khí dặn dò hai câu, cũng chỉ là dặn tránh mấy món ta kiêng ăn hay không thích ăn. Đợi Hạ Chí đi xuống, ta mới chậm rì rì nhích tới, tươi cười nhìn chàng nói: "Hạ Chí theo ta lâu như vậy, mấy cái đó đã thuộc lòng từ lâu, cần gì chàng dặn dò nhiều lần ?"
Lý Thành Khí nhét lò sưởi vào tay áo, đến bên cạnh ôm ta đặt lên đùi: "Sợ nàng ấy nhớ không kĩ." Ta thấy bên ngoài có cung tỳ qua lại, không được tự nhiên, động đậy muốn thoát: "Nơi này cũng không phải là Thọ Xuân vương phủ của chàng." Ý cười trong mắt chàng càng đậm, buông lò sưởi, ngược lại đưa tay nắm hai chân ta: "Bây giờ còn lạnh sao ?" Ta hoảng sợ, muốn tránh ra lại bị chàng giữ chặt hơn.
Lôi lôi kéo kéo như vậy, suýt nữa ta từ trên người chàng té xuống, may mắn được chàng ôm lại giữ chặt, mới xem như được cứu. Không hiểu sao tim đập nhanh hơn, ta vội lảng tránh ánh mắt chàng, thuận miệng nói: "Mấy ngày nay võ cử, chàng có đi chưa ?" Lý Thành Khí gật đầu nói: "Đi rồi, quả thật rất đáng giá." Vừa rồi Uyển Nhi kể lòng ta đã ngứa ngáy khó nhịn, nghe chàng nói lại càng tò mò: "Nghe chàng và Uyển Nhi miêu tả, ta cũng muốn xem."
Lý Thành Khí mỉm cười: "Được". Ta kinh ngạc nhìn chàng: "Dễ như vậy ư ?" Chàng không chút để ý nói: "Nếu nàng muốn đi cũng không phải việc khó, chỉ cần để ý theo ta là tốt rồi."
——————————————————
Ngày kế, đúng vào ngày thi bắn tên.
Hoàng cô tổ mẫu gần đây thân mình không được tốt lắm, chỉ có Thái tử và Thái Bình ra mặt, nhưng cũng chỉ xem xa xa mà thôi. Khi ta và Lý Thành Khí đến thì gặp lúc hai người đang cúi đầu trò chuyện, Thái tử chỉ mím môi cười, Thái Bình thì luôn luôn cười ra tiếng. Cả hai cười đáp vui vẻ, mặc dù mọi người xung quanh không nghe rõ lắm, cũng sẽ phụ họa cười theo.
Khí thế của Thái Bình, sớm đã vượt qua Thái tử.
"Thành Khí", Thái Bình bỗng nhiên nhìn về phía này: "Nghe nói năm đó ngươi ở Lâm Tri vương phủ từng múa kiếm trước mặt mọi người, làm kinh diễm triều thần vương tôn ?" Nàng vừa nói ra, những người có mặt đêm đó đều bắt đầu phụ hoạ nói thêm vào.
Lý Thành Khí chỉ khẽ mỉm cười đáp: "Ngày đó bởi vì muốn cùng Diêu đại nhân dùng võ kết bạn, không có gì đặc biệt." Thái Bình nở nụ cười, nói: "Hôm nay đúng ngày võ cử, Diêu đại nhân đã có mặt ở sân bắn tên, không bằng lát nữa các ngươi đến tỷ thí một hồi, thuận tiện để các thí sinh dự thi thấy được khí thế hoàng tộc Lý gia, như thế nào ?" Ta nhìn thoáng qua Lý Thành Khí, chàng trầm ngâm một lát, mới gật đầu nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Thái Bình cười khen vài câu, rồi lại cúi đầu nói chuyện cùng Thái tử.
Ta thấy tầm mắt mọi người tiếp tục dõi theo Thái Bình, mới nhỏ giọng hỏi chàng: "Đề nghị này của cô cô có thâm ý gì không ?" Lý Thành Khí nghiêng đầu nhìn ta: "Có lẽ có, có lẽ không." Ta nghi hoặc nhìn chàng, chàng suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Long Cơ gần đây thường xuyên hành động, âm thầm kết giao đại thần, từng có người nói Tô An Hằng cũng đã chịu đệ ấy sai phái, sẽ lại thỉnh Hoàng tổ mẫu thoái vị cho Lý gia." Ta chợt tỉnh ngộ, bèn truy vấn: "Cho nên Thái Bình cố ý dùng chàng để áp chế Long Cơ?"
Lý Thành Khí gật đầu: "Cô cô mưu tính quá sâu, không muốn đệ ấy làm rối loạn đại cục." Ta cười khổ: "Quan hệ lợi hại trong đó chàng phải cân nhắc cẩn thận, tính tình Long Cơ chàng đã biết, hơn thua quá nặng." Chàng chỉ cười cười không đáp.
Ngồi như vậy một lúc, Thái Bình mới nói muốn đi ra ngoài một chút.
Mọi người theo sát, trái lại ta và Lý Thành Khí nhàn nhã đi ở phía sau, nghe chàng giải thích chi tiết đợt võ cử năm nay: "Hôm nay là thi bắn tên, mấy ngày trước đây là thi đấu trên ngựa, gập bụng, vác nặng." Bên cạnh có người thỉnh an, chàng chỉ nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: "Qua được vòng thi đầu, còn phải kiểm duyệt cơ thể, ngôn ngữ tư chất." Ta cười: "Mấy môn thi trước nghe không mới lạ lắm, nhưng mấy cái sau... rất có phong phạm của triều đại chúng ta." Chàng khẽ nhướng mày nhìn, ta mới lại nói: "Tài văn kinh thiên, tài võ cái thế, nhưng mà dáng vẻ bề ngoài mới là trọng yếu."
Thế này chàng mới hiểu được ý tứ của ta, cười thở dài: "Một câu của nàng, đều đem thanh niên trẻ tuổi tuấn tú trong triều mắng hết."
Ta xoa xoa hai tay vào nhau, thổi hơi ấm, thời tiết rất lạnh, cũng khó cho người dự thi. Lý Thành Khí thấy ta như thế, đơn giản vươn tay, ủ hai tay ta vào tay chàng: "Nàng từ nhỏ chỉ sợ lạnh, hai ngày này là thời điểm trời lạnh nhất, có muốn về trướng trước đợi ta ?" Ta bĩu môi: "Ta muốn nhìn chàng bắn tên."
Tất cả về Lý Thành Khí, ta nghe người bên ngoài nói nhiều lắm, nhưng tận mắt thấy lại quá ít.
Chỉ cần có cơ hội, nhất định không muốn dễ dàng bỏ qua.
"Quận vương." Phía sau bỗng nhiên có người lên tiếng.
Ta vội rút tay về, quay đầu thấy Diêu Nguyên Sùng đang bước đến, hắn nhìn thấy ta cũng có chút ngoài ý muốn, rồi nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường nói: "Mới vừa rồi công chúa sai người đến gọi vi thần, nói là muốn thần so tên cùng quận vương, thần chối từ mọi cách nhưng khó kháng mệnh, mong rằng quận vương thủ hạ lưu tình." Lý Thành Khí cười trả lời: "Là Diêu đại nhân thủ hạ lưu tình mới đúng."
Diêu Nguyên Sùng lắc đầu, lại chắp tay nói: "Lần so kiếm năm đó, thần từng cảm khái, vị hoàng tôn như ngài, nếu không thể nắm giữ ấn soái ra trận thật sự là chuyện đại ăn năn nhất. May có Đột Quyết tùy tiện xâm phạm, tâm nguyện của thần mới thành, mà thanh danh của quận vương cũng vang dội không kém. Không cần chiến mà xua địch lui về trăm dặm, chỉ có một mình quận vương, thần vạn lần không dám sánh vai."
Diêu Nguyên Sùng nói rất nghiêm túc, ta nghe được không khỏi mỉm cười, liếc nhìn Lý Thành Khí một cái. Chàng như có cảm giác, cũng cúi đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen thẳm ấy chỉ có thân ảnh ta phản chiếu: "Vĩnh An, nàng muốn nói gì?" Ta mím môi cười nói: "Không có, chỉ là nhớ lại dáng vẻ chàng múa kiếm dưới ánh trăng lúc ấy", nói xong mới nhìn Diêu Nguyên Sùng: "Còn có kiếm thuật của Diêu đại nhân."
Diêu Nguyên Sùng có vẻ ngượng ngùng, ta lại nói: "Một người là hoàng tử Lý gia, một người là danh tướng trong triều, hai người các ngài ai cũng không thể thua. Quận vương là lập hoàng uy, nhưng nếu Diêu đại nhân khiêm nhường quá mức, chẳng phải là làm cho thí sinh dự thi hiểu sai ý, nghĩ rằng Đại Chu không dung người tài?" Hắn sửng sốt, mới giật mình nói: "Quận chúa nói đúng."
Ta lắc đầu nói: "Ta chỉ là nói năng vu vơ thôi, kỳ thật là hiếm khi gặp hai người tỷ thí, không muốn thấy vì khách khí mà nhường nhau." Lý Thành Khí chỉ cười, nhưng không nhắc lại.
Đợi Diêu Nguyên Sùng đi rồi, chàng mới nói nhỏ: "Vĩnh An, ta thật mong rằng muội giống các muội muội ta." Thấy ta khó hiểu, chàng mới nở nụ cười, dịu dàng nhìn ta: "Không cần cả ngày nghĩ nên giúp ta như thế nào, mà nên nghĩ vì bổn vương sinh hạ vài đứa nhỏ, trấn an phụ vương ta cũng tốt.”
Giọng của chàng rất nhẹ, nhưng mà từng chữ lại như nặng ngàn cân. Ta nghe mà ngây ngẩn cả người, tiếng tim đập mạnh đến nỗi màng nhĩ muốn phát đau, mới cúi đầu lẩm bẩm: "Năm đó không phải chàng nói, không muốn lưu lại huyết mạch, bắt con cũng chịu nỗi khổ hoàng quyền phân tranh này ?" Tiếng Lý Thành Khí vang bên tai: "Từ ngày có nàng, thứ ta muốn càng ngày càng nhiều. Không phải ngôi vị hoàng đế, không phải quyền thế, mà là cưới nàng làm vợ, con cái quấn chân."
Ta nghe chàng nói thế, từ trong tới ngoài đều nóng lên, yên tĩnh một lúc, chàng lại nói: "Có muốn để Thẩm Thu đến xem nàng hay không ?" Ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu mặt kia, lập tức hiểu được, quẫn bách đá chàng một cước: "Lý Thành Khí!"
Đến sân bắn tên, tất cả đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Thấy ở xa Lý Long Cơ đứng cạnh Thái Bình, tựa hồ đang nghe cô cô phát biểu, chỉ bình tĩnh mím môi không nói. Lúc Lý Thành Khí cùng Diêu Nguyên Sùng thử cung, ta mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thần sắc hắn vẫn chẳng thể phân biệt được rõ ràng. Nghĩ nhiều vô ích, ta thầm thở dài, liền quay đầu lại nhìn giữa sân tên, quan sát hai người kề vai sát cánh kia.
Lý Thành Khí đã cởi áo choàng, nâng cung ngang khuỷu tay. Chàng chăm chú nhìn tấm bia một lúc, mới rút một mũi tên lắp vào dây cung, vừa buông tay lập tức nghe một tiếng vút, chính giữa hồng tâm. Trong đám người lập tức kêu hay, chưa đợi tiếng trầm trồ hạ xuống, chàng liến tiếp bắn chín mũi tên khác, đều là một phát trúng hồng tâm.
Ta đứng nơi này có thể nhìn rõ bóng dáng của chàng, dưới ánh mặt trời ngày lập đông, đế giày còn dính chút tuyết đọng. Sau ba lượt tên nữa, Lý Thành Khí mới đưa cung giao cho nội thị bên cạnh. Hai tay ta nắm chặt chén trà, chăm chú dõi theo chàng, bỗng nhiên thấy chàng quay đầu nhìn ta.
Ta hiểu ý mỉm cười, Lý Thành Khí cũng nhếch khóe miệng, rồi quay người lại nói chuyện với Diêu Nguyên Sùng.
Ngày ấy nhờ có trận tỷ thí này, Thái Bình rất vui vẻ, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng, say sưa đến tận khuya mới chịu nghỉ. Cũng do có người nào đó ép buộc cả đêm, ngày kế ta ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy, mới vừa rửa mặt xong, Thẩm Thu đã đủng đỉnh đến thỉnh an: "Quận chúa, tiểu nhân phụng mệnh đến bắt mạch ."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, lại thấy Lý Thành Khí uống trà ở một bên. Hai người đều cười tủm tỉm sâu xa, tới mức da đầu ta muốn phát run lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lý Thành Khí, bất đắc dĩ ngồi xuống, đưa cánh tay ra ngoài.
Thẩm Thu ngồi trên ghế, còn rất nghiêm chỉnh nhắm mắt, cẩn thận bắt mạch.
Qua một hồi lâu mới thu tay, nhìn Lý Thành Khí: "Nói thẳng ?" Lý Thành Khí gật đầu: "Cứ nói đừng ngại." Ta nghe Thẩm Thu nói liền thấy khác thường, bất giác khẩn trương dõi theo hắn: "Ngươi với hai chúng ta còn muốn giấu diếm sao? Có chuyện nói thẳng." Thẩm Thu trầm ngâm một lát mới nói: "Nếu quận vương muốn có con nối dõi, có lẽ còn phải chờ vài năm."
Ta giật mình, bật thốt lên: "Vì sao?" Ngược lại Lý Thành Khí đứng lên, đi đến cạnh ta ngồi xuống: "Vĩnh An, đừng nóng vội, trước hết nghe hắn thế nào." Ta gật đầu, lại nhìn chằm chằm Thẩm Thu, thấy hắn giống như đắn đo, lòng lại càng trầm xuống. Đang muốn truy hỏi, Thẩm Thu đã ngẩng đầu nhìn ta: "Lúc quận chúa còn ở Lâm Tri vương phủ, mỗi lần đều uống thuốc tị tử (tránh thai) hay không ?"
Bị Thẩm Thu hỏi, ta có chút lúng túng khó nói, lén nhìn Lý Thành Khí, chàng chỉ nhẹ nắm tay ta, không nói chuyện."Đúng", ta quay đầu lại với Thẩm Thu: "Khi đó thế cục không rõ, ta xác thực có uống thuốc tị tử." Hắn khẽ thở dài: "Thuốc đó tuy quý giá, nhưng cũng hại thân, cho ta vài năm, ta sẽ thử giúp ngươi điều trị tốt cơ thể", hắn suy nghĩ, lại nói: "Bằng hữu nhiều năm, ta cũng không muốn giấu giếm, mặc dù ta chỉ có thể nói thử một lần."
Tim ta bỗng đập nhanh hơn, những lời còn lại đều không nghe lọt vào tai, ngược lại Lý Thành Khí hỏi han rất cẩn thận. Đợi cho Thẩm Thu đi rồi, chàng trấn an ta: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, nhiều nhất là khó có con, thân mình cũng không lo ngại, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là có thể." Ta nghe chàng an ủi, trong lòng càng chua xót, trầm mặc thật lâu mới nói: "Cũng may chàng còn có rất nhiều thê thiếp."
Lý Thành Khí mỉm cười sủng nịch: "Vĩnh An, mỗi lần nàng không được như ý, đều phải lấy những lời này ra làm ta khổ sở sao?" Ta hít hít mũi, hốc mắt nóng lên, cắn môi không trả lời. Ý cười của chàng càng sâu hơn vài phần: "Nếu có được nàng, giang sơn còn có thể buông tay, huống chi là cái khác." Giọng chàng cực bằng phẳng, ta nghe chợt ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên chàng nói với ta lời này, không phân rõ là cảm động, hay là kinh ngạc.
Lý Thành Khí lại xem đó là một câu rất bình thường, chỉ là cười gian nhìn ta, ngược lại nói: "Có điều nếu nàng rất muốn có con, có lẽ bổn vương cần phải dụng tâm một tí."
Ta vội a lên, lập tức đẩy chàng ra, lại bị chàng giữ thắt lưng, hoàn toàn đè ép xuống dưới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.