Cú chém của Quai Ly Kiếm EA khiến cho trời đất rung lên.
Ea – vị thần của đất và nước, vị thần từ thần thoại Lưỡng Hà cổ đại, vị thần chia cắt thiên đường và mặt đất.
Được đặt theo tên thần, Quai Ly Kiếm là một bảo khí cổ xưa, có từ thuở khai thiên lập địa trong Kỉ nguyên Thần thánh. Điều mà thanh kiếm ban sơ đã làm, không gì khác, là chia cắt thứ vô định hình trước đó ra thành Thiên đường và Mặt đất, chính nó đã tạo ra những khái niệm ấy.
“Hãy tới đây và chiêm ngưỡng Enuma Elish!”
Thiên đường gào thét còn Mặt đất rung chuyển.
Một lượng ma lực khổng lồ được giải phóng, nghiền nát những quy luật của không gian. Mũi kiếm của Gilgamesh không nhằm vào lũ quái vật, cũng như những Anh Linh xung quanh, hoặc Francois Prelati, mà nhằm vào chính thế giới này.
Không, không chỉ mặt đất, vết nứt đó lan ra không khí xung quanh, bóp méo không gian và hút lấy khí quyển. Các khu vực xung quanh bị cuốn vào không gian vô tận bởi một cơn gió dữ dội.
Quai Ly Kiếm của Vua Anh Hùng, đòn tấn công của nó không chỉ xuyên thủng mặt đất, mà còn xuyên thủng cả thế giới, lan tới tận bầu trời. Nó đánh trúng đâu, hay lực đánh như thế nào, bấy nhiêu đều vô nghĩa khi đem ra thảo luận.
Gần như mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng đều bị nuốt chửng, biến mất vào khoảng không đang trào lên.
Trước khi thanh kiếm đó được vung lên, mọi thứ không gì hơn là hỗn loạn, vô nghĩa.
Sau khi nó vung lên, một chân lý mới đã chia cắt, định hình bầu trời, biển cả và mặt đất.
Mặt đất run rẩy, nứt toác ra, nuốt trọn toàn bộ lũ quái vật cùng lũ quỷ biển. Những dòng nước đỏ úa tởm lợm đổ xuống như thác nước xuống vực sâu không đáy. Lúc quái vật đang bay lượn trên bầu trời bị hút vào trong những lỗ đen rạch ngang dọc trên đỉnh đầu, phát ra những tiếng kêu não nề.
Đây, không nghi ngờ, chính là sức mạnh một Bảo Khí Diệt Thế.
Ruler lúc này đã sững sờ, ông híp mắt nhìn về phía Gilgamesh, đồng thời vươn tay ra, trên thân toàn bộ các Anh Linh ngoại trừ Prelati, bao gồm cả Gilgamesh nổi lên một lớp khiên chắn sáng rực rỡ.
Lớp khiên này chẻ đôi đòn đánh của vị vua Anh Hùng, nói chính xác hơn nó hoàn toàn bỏ qua sát thương của lượng ma lực khổng lồ đó, khiến cho toàn bộ các Anh Linh này đều không hề hấn gì trước Enuma Elish.
Ngoại trừ Prelati.
"Á Đù! Cái..."
Prelati - trong hình dáng một con quỷ khổng lồ hét lớn bằng giọng the thé, kế đó nó giơ cả hai tay ra, một bông hoa khổng lồ tạo thành từ nước trong suốt được tạo nên trong tay nó, ngay sau đó bông hoa này bao phủ toàn thân Prelati, bảo hộ hắn.
Rõ ràng đòn đánh của Vua Anh Hùng hoàn toàn khiến anh bất ngờ, vì anh chỉ lúng túng tạo ra một lớp khiên, thứ nhanh chóng vỡ vụn trước uy lực kinh thế hãi tục của Enuma Elish.
Vị Vua Anh Hùng hoàn toàn giận dữ, sát thương của Enuma Elish hoàn toàn không tập trung vào lũ quái vật tạp nham xung quanh - dù lúc này đã chết như ngả rạ, hay các Anh Linh, từng dòng xoáy của hư không co lại thành giống như một mũi thương, lao thẳng về phía Prelati.
Gilgamesh thì thế. Các Anh Linh khác cũng chấn động không kém khi chứng kiến Enuma Elish, mặc dù Heracles thì hơi có chút ngẫm nghĩ, một lần God Hand cho thứ này là quá đủ.
Tuy nhiên phản ứng của Saber là rõ ràng nhất. Nàng lúc này đã hoàn toàn điên đảo, không phải vì đòn đánh kinh khủng tới ngập trời của Gilgamesh, mà là vì ma pháp bảo hộ của Prelati.
Đòn ma pháp của anh ta dường như mạnh hơn bình thường, một phần vì thuộc tính Caster của anh ta, phần khác... một thứ sức mạnh kì bí lan tỏa trong xung quanh, khiến cho cơn giận dữ của Saber lên tới đỉnh điểm.
"Hắn không thể nào là.."
Saber gằn giọng, tay nắm chặt thanh Excalibur:
"Học trò của tinh linh vùng hồ được!!!"
Prelati đột nhiên gầm rít lên một tiếng, toàn thân bỗng chốc biến lớn. Cùng lúc này, dòng xoáy hư không va chạm vào thân thể Prealti, xẻ hắn ra làm đôi. Nhưng nhanh chóng, thân thể của hắn hóa thành một thứ dạng như sương mù rồi biến mất.
"Ảo ảnh!?"
Ánh mắt của Vua Anh Hùng rực đỏ, anh cười lớn:
"Ngu xuẩn!! Không một thứ ảo ảnh nào qua được đôi mắt ta."
Ngay kế đó, dòng xoáy hư vô sau khi chọc thủng thân thể ảo ảnh của Prelati, liền chuyển hướng đâm thẳng vào một chỗ gần đó. Hiện ra ở vị trí đó - chính là Prelati trong hình dáng quái thú. Anh lúc này đã không còn vẻ ngạo nghễ nữa, mà là vô cùng cẩn trọng.
Anh mở tay ra, bên trong bàn tay khổng lồ là một cuốn sách với bìa da người. Không sai, chính là Bảo Khí - Yêu Loa Thành Giáo Bản!
Một lượng ma lực kinh khủng bùng nổ dưới chân Prelati, kế đó nền đất dưới chân anh giống như thể được níu giữ lại, hoặc lấp đầy bởi một đống thịt, thứ trong nháy mắt lớn lên thành một con quái vật còn to hơn cả Prelati - và đó là anh đã to ngang bằng với mấy con quỷ biển rồi.
Con quái vật này hình dáng như cây nấm, không tay không chân, mọc ra vô số u cục hình dáng như cái miệng, nó gầm lớn một tiếng trong lúc lĩnh trọn một đòn của Enuma Elish.
Ma lực từ cú đánh tỏa ra khắp không gian, nổ tung giống như một vụ nổ bom nguyên tử vậy.
Cố Hữu Kết Giới, dù là của Prelati hay vẫn là của Rider Ikarus đã triệu hồi trước đó đều biến mất. Bị xé nát, xẻ vụn và nghiền thành từng mảnh nhỏ, và tất cả các Anh Linh đều được hiện ra trở về bên bờ sông, những sự méo mó uốn lượn trong không gian một lần nữa trở lại bình thường.
Gilles - Saber lúc này đang đỡ lấy một Prelati toàn thân đẫm máu, cánh tay trái đã rách rưới gần hết. Tuy nhiên tay phải của anh vẫn còn giữ nguyên cuốn Yêu Loa Thành Giáo Điển, Bảo Khí đã gây nên cái sự vụ tối nay.
"Hê, có vẻ tui còn sống!"
Prelati nở một nụ cười nhạt, giơ tay còn lại lên. Đột nhiên, một mũi tên mang theo uy lực vượt cả tốc độ âm thanh lao tới, đâm xuyên qua cuốn sách, kế đó nó lại bay vòng ngược lại theo đường cong, mang theo cuốn sách đi ra ngoài bờ sông.
Những vầng sáng đang bao phủ bờ sông bỗng chốc uốn lượn, kế đó chúng phình lớn ra, chộp về phía cả mũi tên lẫn cuốn sách, mũi tên thì tiếp tục lao tới, còn cuốn sách bị giữ lại trong quầng sáng kia.
Ngay sau đó Ruler xuất hiện bên cạnh đó, vươn tay ra cầm lấy cuốn Yêu Loa Thành Giáo Điển.
Chính vào thời điểm ông chạm vào cuốn sách, không một tiếng động, không một thứ ma lực toát nên, một ngọn lửa đột nhiên tràn ngập quanh cuốn sách, thiêu đốt nó thành tro bụi. Cuốn sách - thứ vừa là một lò nung ma lực với khả năng hồi phục kinh khủng thậm chí còn chẳng thể chống lại ngọn lửa này, biến thành một đống tro tàn trong tiếng gào thét không cam lòng.
Kĩ năng của Tần Thủy Hoàng - hiện thực hóa truyền thuyết về ông ta: Thiêu Rụi Mọi Giáo Điển, thứ có thể vô hiệu hóa các Bảo Khí mang tính tri thức mà không mang nặng tính vũ trang. Hoặc như trong trường hợp này - ông thiêu rụi cuốn sách phép của Prelati.
"Đã xong. Mối đe dọa cho Thế Giới đã bị tiêu diệt."
Tần Thủy Hoàng nói, lạnh lùng và cao ngạo. Kế đó, ông phất tay biến mất, trở về hình dáng linh thể:
"Trẫm đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ thì, xin thứ lỗi."
"Chắc gã đó phải về khôi phục."
Heracles giơ tay lên, đem cây cung của anh về lại trạng thái linh thể:
"Gã đó có vẻ không có Master! Không ngạc nhiên nếu hiện tại hắn đang bị cạn kiệt ma lực, hôm nay hắn dùng Bảo Khí tận 2 lần rồi."
Prelati có vẻ bất ngờ, đồng thời cũng có vẻ tiếc nuối cuốn sách. Hoại Bảo Khí là một hành động có thể đề thăng phẩm chất của Bảo Khí, tạo nên một lực phá hoại kinh khủng. Thông thường phá hủy Bảo Khí hầu như là không thể, tuy nhiên luôn có vài ngoại lệ.
Trong hầu hết các trường hợp, Bảo Khí đã bị phá hủy sẽ không thể tái triệu hồi nữa. Chẳng trách Prelati lại làm khuôn mặt như vậy.
"Hừ! Vậy ra ngươi đã sống sót, mặc dù ngươi đã đem lũ quái thú mình triệu hồi ra làm vật thế mạng. Khá là tương đồng với một kẻ tạp chủng!"
Gilgamesh cười lạnh, không để ý tới các Anh Linh khác, anh ngồi trên ngai vàng của mình trên chiếc thuyền bay, lạnh nhạt nói:
"Hi vọng là ngươi đã sẵn sàng để chịu đựng nỗi thống khổ nơi địa ngục trần gian!"
"Ồ không phải chứ?"
Prelati le lưỡi:
"Cho tui miễn vụ đó đi mà."
Thân thể anh dần dần biến mất, rõ ràng là trở lại trạng thái linh thể, chuẩn bị đào tẩu. Có vẻ anh rất tin tưởng Gilles sẽ bảo vệ được anh chống lại các anh linh có khả năng sát thương tới linh thể.
"Khoan đã!"
Chợt, Saber hét lớn, ánh mắt nàng tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Prelati:
"Ngươi là gì của tinh linh vùng hồ?"
Câu hỏi khiến cho Prealti sững sờ, chợt anh nhớ lại truyền thuyết về Vua Arthur - người nhận được thanh Excalibur từ tay tinh linh vùng hồ, mỉm cười.
Trong các kĩ năng của Prealti, ngoại trừ các kĩ năng của Caster, còn có một kĩ năng tự động kích hoạt của chính bản thân anh: Học Trò của Tinh Linh Vùng Hồ. Kĩ năng này cho phép các ma pháp của anh ta mạnh mẽ bất thường, đồng thời nó cũng là biểu tượng cho việc anh từng được tinh linh vùng hồ giáo dục về ma pháp.
Hơi bất thường chính là - cùng một tinh linh với tinh linh đã trao thanh kiếm cho Vua Arthur.
"Chà."
Francois Prelati nháy mắt, giọng nói vọng lại trước khi biến mất:
"Tui sẽ không nói đâu. Đó là bí mật, nhưng mà cô có thể hỏi chính miệng các sếp đó. Biết đâu giờ này họ đang tới tận đây để trợ giúp cô thì sao? Mà cũng có khi không, thời đại này làm gì còn đủ những điều huyền bí để làm nguyên liệu cho họ vượt đại dương từ cái hồ đó nữa?"
"Ý tui là.. ai mà biết được chứ?"
Kế đó, anh biến mất trong hình dạng linh thể. Sau đó là Gilles cũng biến mất theo trong một đám mây vàng.
"Ha ha."
Iskandar cười thầm nhìn về phía Vua Anh Hùng, hỏi:
"Chà, vị vua vĩ đại lại để cho kẻ tội nhân chạy trốn trước mắt đấy!"
"Cẩn thận lời nói, hỡi tạp chủng. Kẻ nào giễu cợt nhà vua phải chết!"
Gilgamesh không kiên nhẫn gõ lên ngai vàng của mình, giọng nói tràn ngập một thứ sát ý vô hình:
"Thứ đó đã biến mất từ khi bị mất quyển sách. Thứ ở lại chỉ là một ảo ảnh được duy trì trong thoáng chốc. Chỉ có thứ tạp chủng như ngươi mới không nhìn ra, chứ chẳng có ảo ảnh nào có thể qua được đôi mắt này cả."
....
Thấy đối phương không thích đùa và đôi mắt đỏ rực màu hồng ngọc ngập tràn sát khí, Iskandar cười cười siết dây cương lũ bò thần rồi gia tăng khoảng cách giữa họ:
"Lần tới sẽ phân thắng bại, Vua Anh Hùng. Chủ nhân của Chén Thánh, ta nghĩ, có lẽ sẽ được quyết định bởi trận đấu của hai ta."
Những người duy nhất xứng đáng làm chủ Chén Thánh là các Anh Linh ở đẳng cấp "Vua". Như vậy, nghĩa là chỉ một trong hai người là Vua Chinh Phục hoặc Vua Anh Hùng. Rõ ràng, bản thân Iskandar vào thời điểm này vẫn tin chắc vài điểm đó.
Nếu có ai có thể khiến ông suy tư, có lẽ là người chiến binh vô song lừng lẫy Heracles.
“Rốt cuộc sẽ thế nào?... Rider, ta còn chưa quyết định liệu ngươi có phải kẻ duy nhất xứng đáng được nhận báu vật tối thượng từ ta đâu.”
Gilgamesh lẩm bẩm, trong tâm anh vẫn còn 2 Anh Linh nữa. Một kẻ đủ mạnh mẽ để khiến anh tò mò, và một kẻ khác, sự hứng thú của anh đã dồn hết vào cô.
Chính xác hơn, là cái thứ ánh sáng vô song của lý tưởng của cô.
Trong lúc Gilgamesh suy tư, lúc này, mỗi một Anh Linh, mỗi một Master trong Cuộc Chiến này đều có những suy tư khác nhau. Và cả những người đã từng là Master nữa cũng không ngoại lệ.