Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 26: Can đảm đối mặt




Edited by Bà Còm in Wattpad
“Hai huynh đệ chúng ta niệm tình Thục Phi nương nương là trưởng bối, Tri Vương điện hạ lại là thúc thúc của chúng ta, tôn trọng người đã qua đời nên mới lại đây tế bái. Các ngươi là cái thá gì mà cũng dám hết lần này đến lần khác ngăn cản?”
Người đang nói chuyện chính là Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông. Phụ thân hắn là Tần Vương có thân hình cao lớn, thân mẫu là Tất Phu nhân cũng là mỹ nhân cao gầy, nhưng không hiểu sao sinh ra hắn lại là tướng ngũ đoản, bẩm sinh lại thích ăn ngon, vì thế hắn mới mười lăm tuổi mà thân hình đã có xu hướng chỉ phát triển bề ngang. Lúc này hắn đi cùng với đệ đệ ruột Diên Trường Quận vương Trần Thiện Võ tướng mạo lại vô cùng tuấn tú phong lưu, hai người cùng "lên sân khấu" mà ánh mắt của ai cũng đều đặt trên người Trần Thiện Võ. Nhưng giữa hai huynh đệ, Trần Thiện Thông với dáng vóc trông không giống huynh trưởng tí nào lại luôn dẫn đầu làm chủ.
(Ngũ đoản: thân mình ngắn hai chân hai tay ngắn, ám chỉ bộ dáng lùn tịt)
Thời khắc này, hai huynh đệ đứng ở bên ngoài rừng trúc, thấy mấy gia đinh của Hầu phủ mặt mày khó xử, hơn nữa đã có người lộ ra sắc mặt co rúm, Trần Thiện Thông liền tùy tiện rút ra một cây đao đeo bên hông của một hộ vệ, cầm trong tay thử thử lực đạo góc độ, sau đó mới cười như không cười hướng về phía Trần Thiện Võ nói: “Ta nhớ rõ năm đó lão đại nhà Ngũ thúc một lời không hợp liền giết một gia tướng của Hàn Quốc Công, kết quả cùng lắm chỉ bị Hoàng gia gia răn dạy một trận thôi phải không?”
Lời này vừa nói ra, mấy gia đinh đều biến sắc. Nhưng phủ Võ Ninh Hầu không giống phủ Uy Ninh Hầu thay đổi gia chủ, quy củ vẫn giữ cực kỳ nghiêm khắc, nếu bọn họ cứ thế mà để người xông vào, không những bị xử trí mà còn liên lụy người nhà. Vì thế, vài người liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng đều đồng loạt cúi đầu đứng yên, không ai chịu nhường đường.
“Đã sớm nghe nói Võ Ninh Hầu lấy quân pháp trị gia, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể khiến cho các ngươi khăng khăng một mực như vậy, thật sự không khác gì dưỡng tử sĩ, trách không được khi ra trận Võ Ninh Hầu có thể lập nhiều quân công như vậy.”
Thấy mọi người nhất định không tránh, Trần Thiện Thông ngược lại càng cười thật to, thịt mỡ đầy mặt trên dưới run rẩy, trông có vẻ rất khôi hài. Thế nhưng đám hộ vệ phía sau Trần Thiện Thông lại không dám cho rằng vị Thiếu chủ nhân này chỉ là thuần túy nói giỡn. Tần Vương gia tuy có Thế tử nhưng thân thể ốm yếu, mặc dù đã sách lập Thế tử phi nhưng chỉ là nữ nhi gia đình bình thường, hơn nữa chưa chắc có thể ra được hậu tự. Nếu lỡ Thế tử xảy ra chuyện không may, dựa theo trưởng ấu thì vị trí thế tử sẽ dừng lại trên người vị Lạc Xuyên Quận vương này. Còn Diên Trường Quận vương thì chỉ được cái tốt mã, mọi chuyện đều nghe theo huynh trưởng, hơn nữa thân là đệ đệ nên cũng không thể vượt quá phận. Vì thế thời khắc này tuy các hộ vệ biết rõ không đúng, nhưng không có ai trong số bọn họ dám đứng ra khuyên nhủ gì.
Các gia đinh Hầu phủ đứng đối diện cũng không phải thật sự chỉ biết chém giết, trong số đó có một gia đinh lão thành vừa nghe đến hai chữ "tử sĩ", nghĩ đến nếu bị quy chụp dự trữ nuôi dưỡng tử sĩ là có tội danh gì, sắc mặt lập tức trắng xanh, căng da đầu tiến lên một bước.
“Quận vương nói quá lời, không phải tiểu nhân dám liều chết hay gì, chỉ là bên trong thật sự chỉ có nữ quyến...”
“Cái đồ chó má nhà ngươi!” Trần Thiện Thông vừa mới cười ha hả đột nhiên giơ chân đá một cú thật mạnh, đạp gia đinh lão thành kia té sấp trong tư thế "cẩu gặm bùn", đã thế thân hình béo nọc lại nhanh nhẹn hiếm có xông lên phía trước dùng một chân dẫm lên đầu gia đinh, sau đó cười khẩy, “Triều đình đưa ra chế độ thế nào ngươi có biết hay không? Thân Vương chỉ hạ một bậc sau Thiên Tử, công hầu đại thần phải quỳ sát đất bái yết, không dám coi thường quân lễ. Ta là nhi tử của Tần Vương, là Lạc Xuyên Quận vương do Hoàng gia gia thân phong, ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đường đường là một Quận vương, tiến đến bái tế sẽ khinh bạc nữ quyến phủ Võ Ninh Hầu?”
Một tràng như pháo liên thanh nện xuống, hơn nữa đầu còn bị người dẫm lên đau nhức, gia đinh lão thành kia chỉ cảm thấy cổ họng giống như bị siết chặt, một tiếng cũng không thốt ra được. Ngay lúc ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, bên trong đột nhiên truyền ra thanh âm quen thuộc của Sở mụ mụ.
“Lần này phủ Võ Ninh Hầu làm lễ cầu siêu cho Nhị cô thái thái quá cố, vốn dĩ không dám nhọc công nhị vị bái tế. Nhưng nếu nhị vị Quận vương đã có thịnh tình như thế, Hầu phủ thật sự đảm đương không nổi, chỉ là nữ quyến ra đón không tiện, xin nhị vị Quận vương thứ tội.”
“Vậy sao?”
Lúc này Trần Thiện Thông mới nâng chân lên, ngoài cười nhưng trong không cười hướng về phía phát ra thanh âm nhìn lại, thấy một ma ma hơn bốn mươi mặc một thân tang phục trắng dẫn đầu mấy bà tử và nha hoàn kính cẩn đứng cách đó không xa, tròng mắt hắn xoay chuyển lập tức thu chân. Những gia đinh Hầu phủ cuống quít dạt ra hai bên nhường đường, hắn cũng không quay đầu chỉ khoát tay một cái, sau đó làm đầu tàu gương mẫu tiến về phía trước. Thấy đám người Sở mụ mụ vội vàng quỳ xuống hành lễ, hắn đi đến trước mặt Sở mụ mụ, đột nhiên cười khẩy một tiếng nói: “Nếu đầu óc các ngươi thông minh một chút thì nào có phiền toái như hiện giờ? Được, chúng ta bái tế đi dạo xong liền trở về!”
Sở mụ mụ cắn chặt răn không dám có chút thất lễ nào. Đương kim Hoàng Thượng xuất thân thảo mãng nhưng lại rất coi trọng lễ nghĩa. Ban đầu trong đám công thần huân quý, không ít người tự cao vì năm đó có công lao đồng tâm hiệp lực, ở trước mặt Hoàng Thượng dám tùy tiện do đó gặp xui xẻo lớn, hiện giờ vị Lạc Xuyên Quận vương này trực tiếp lôi ra lễ chế để nói, nếu không cẩn thận bị người moi ra sai lầm thì thật khó lường. Mãi đến khi khóe mắt thấy đoàn người đã đi xa rồi, Sở mụ mụ mới đỡ đầu gối đứng dậy.
Một bà tử đứng bên cạnh bất an hỏi: “Sở mụ mụ, hiện giờ phải làm thế nào?”
“Làm thế nào? Đương nhiên là theo sau!” Thấy mấy bà tử nha đầu đều bị kinh hoảng, biết bọn họ vừa mới bị vị Lạc Xuyên Quận vương kia trình diễn một màn "khi thì vui cười khi thì bạo nộ" dọa sợ, Sở mụ mụ liền lạnh giọng quát, “Đừng quên các ngươi là người của phủ Võ Ninh Hầu, nhà các ngươi không chỉ có một người làm việc trong Hầu phủ. Lúc này nếu thấy hiểm địa liền tránh đi, khi trở về thì các ngươi và người nhà đều không cần ở Hầu phủ ngây người! Tất cả đều đi theo ta, có thể kéo dài được bao lâu thì đỡ bấy nhiêu!”
Các bà tử nha hoàn nghe Sở mụ mụ đe dọa bèn vội vàng đi theo một tấc không rời.
Mời vào wa.ttp.ad thăm nhà bacom2
Mới vừa rồi Sở mụ mụ vẫn luôn cung kính có thừa, Trần Thiện Thông cũng không tiện lấy ra loại diễn xuất ương ngạnh như ban đầu, vào bên trong chỉ đi dạo ở quanh tịnh xá từ Đông sang Tây. Thế nhưng mới đi hơn phân nửa vòng thì rốt cuộc hắn cũng đến gian Phật đường đang làm lễ cầu siêu.
Chùa Long Phúc là ngôi chùa lớn nhất kinh thành, lần này phủ Võ Ninh Hầu cũng không phải làm đạo tràng cầu siêu bảy bảy bốn mươi chín ngày, cho nên mỗi ngày chỉ làm lễ vào lúc sáng sớm trong Phật đường. Thời gian còn lại trong ngày chỉ để linh vị của Cố phu nhân trên đài thờ phụng, muốn nói đến bái tế cũng có thể nhưng thật ra chưa từng có quy luật này. Tuy nhiên, Trần Thiện Thông đã lôi chuyện bái tế ra làm cớ nên lúc này cũng làm bộ làm tịch hành lễ, sau đó không chịu ra khỏi Phật đường mà lại hô lên: “Nghe nói ngoại chất nữ của Thục phi nương nương đến đây làm lễ cầu siêu, vậy thì người đâu, ngay cả một cái đáp lễ cũng không có?”
“Đa tạ nhị vị Quận vương tiến đến bái tế tiên mẫu, tiểu nữ trả lễ.”
Nghe được thanh âm trong trẻo, Trần Thiện Thông lập tức nhìn về hướng thanh âm phát ra. Lờ mờ thấy một nữ tử xuất hiện sau bức màn lụa trắng đang cúi người thi lễ với mình. Đôi mắt hắn chợt lóe sáng, lập tức cười hì hì tiến lên phía trước. Nhưng khi thấy thiếu nữ kia mang mạng che mặt màu đen, hắn nhướng mày mắng: “Hiếu tử hiếu nữ đáp lễ người đến cúng bái còn có tập tục che mặt gặp người như vậy hay sao? Lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy!”
“Hiện giờ không phải lúc tiên mẫu vừa mới qua đời, vì thế sẽ không lập linh đường nghênh đón thân hữu khắp nơi đến phúng viếng tế bái, dĩ nhiên tục lễ sẽ bất đồng.”
“Để ta xem cái miệng lợi hại như vậy được đặt trên dung nhan thế nào!”
Trần Thiện Thông mỉm cười, trực tiếp phóng tới muốn chộp lấy mạng che mặt của nàng. Đám người Sở mụ mụ kinh hô thành tiếng nhưng những tên hộ vệ lập tức chặn lại đoàn người bên ngoài, thậm chí có một gã tay mắt lanh lẹ còn đóng lại cửa phòng, chỉ lưu lại huynh đệ Trần Thiện Thông và Trần Thiện Võ bên trong. Người của Hầu phủ chỉ có thể la hét ầm ĩ bên ngoài.
Nhưng khi Trần Thiện Thông sắp kéo xuống được mạng che mặt, ai ngờ chợt thấy trong tay đối phương lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Hắn trông mập phì như vậy nhưng cũng học qua võ nghệ, lúc này không cần nghĩ ngợi bèn vội vã thụt lui ba bước. Ngoài dự kiến của hắn, thiếu nữ che mặt đứng cách hắn không xa lại cầm chủy thủ nhắm ngay cổ mình.
“Ngươi...”
“Quận vương yên tâm, trừ phi tiểu nữ điên rồi, nếu không dĩ nhiên không dám làm ra bất luận tổn thương gì đến Quận vương. Tuy nhiên, hôm nay Quận vương tự ỷ vào thân phận cao, cường ngạnh xông vào tịnh xá của phủ Võ Ninh Hầu, lại còn ngang ngược khinh nhục tiểu nữ trước linh vị mẫu thân. Nếu hôm nay tiểu nữ phơi thây tại đây, không biết lan truyền ra ngoài thì có ảnh hưởng thế nào với Quận vương?”
Trần Thiện Thông nằm mơ cũng không thể ngờ đột nhiên sẽ nghe được một câu làm hắn sửng sốt đến thế. Lần này hắn đến đây là được người khác truyền đạt tin tức, cố ý đợi sau khi phủ Võ Ninh Hầu làm lễ cầu siêu vài ngày rồi mới bỗng dưng tới chùa Long Phúc, còn sai người phong tỏa chùa, chính vì muốn đánh chủ ý lên ngoại chất nữ của Võ Ninh Hầu. Cố Thục Phi chỉ có một nhi tử, muội muội của bà ấy chỉ có một nữ nhi, nghe nói nàng ta tiến kinh liền được Cố Thục Phi triệu kiến, do Hoàng tổ phụ đích thân cho phép, lại còn được vị Thái phu nhân Cố gia rất yêu thích, vì thế hắn mới có chút động tâm.
Đích mẫu của hắn là khuê nữ của Quốc công, bởi vì Thế tử phi được chỉ hôn xuất thân tầm thường, nên đích mẫu của hắn ngầm sử dụng vô số thủ đoạn để phá bĩnh hôn sự của thứ tử là hắn, đến nay vẫn chưa từng định ra hôn ước cho hắn. Đích mẫu tuyệt đối sẽ không để hắn cưới về một thiên kim có mẫu gia hiển hách để hắn có thể dựa vào. Hôm nay hắn đến nơi này làm ồn ào, mục đích là muốn làm hỏng thanh danh vị ngoại chất nữ của Võ Ninh Hầu. Nghe nói hiện giờ Hoàng tổ phụ đã có chút nghi kỵ Võ Ninh Hầu, nếu là như thế, hắn sẽ làm cho tên khốn nạn đã từng làm phụ vương ăn mệt "ngậm bồ hòn", cho dù phụ vương có trách mắng nhưng trong lòng đương nhiên sẽ được hả giận. Mà dù cho Hoàng tổ phụ vẫn chưa nghi kỵ Võ Ninh Hầu, chỉ cần hắn có thể vừa thấy mặt liền lấy tư thế sắc bén ra dọa phục tùng, một nữ nhân khác họ thì dĩ nhiên bối phận trong Hầu phủ không cao, đến lúc đó hắn tới cầu thú là xong ngay. Sau khi cưới về hai nhà sẽ thành quan hệ thông gia, phủ Võ Ninh Hầu còn có thể phản ứng thế nào?
Quận vương không bằng Hoàng tử, cho dù thanh danh có bị lem nhem cũng không ảnh hưởng gì, chỉ khiến tổ phụ càng yên tâm hơn mà thôi. Tuy nhiên, nếu thật sự quậy tới mức gây ra mạng người, đừng nói hắn không đảm đương nổi, chỉ sợ ngay cả phụ thân cũng bị phiền toái!
Hít vào một hơi thật sâu, quả tim hắn treo cao nhưng ngoài mặt vẫn liên tục cười lạnh: “Ngươi đang đe dọa bổn Quận vương?”
“Quận vương cho rằng ta không dám?”
Chủy thủ kia lại đâm sâu vào một chút, máu tươi ứa ra thấm xuống cổ áo, gương mặt Trần Thiện Thông càng thêm biến sắc, đột nhiên cảm thấy cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Lúc này, ngay cả Diên Trường Quận vương Trần Thiện Võ cũng nhịn không được, tiến lên giựt giựt tay áo của hắn khuyên: “Nhị ca, thu tay lại đi, đừng để sự tình gây lớn!”
Trần Thiện Thông có bộ dáng ục ịch nên ngay từ khi còn nhỏ, hạ nhân trong phủ Tần Vương ngoài mặt cung kính nhưng sau lưng vẫn luôn nghị luận không ngừng. Tuy nhiên những kẻ xem thường hắn đều bị hắn xử lý sạch sẽ, ngay cả vị Thế tử huynh trưởng đôi mắt gắn trên đỉnh đầu cũng bị hắn cho "ngậm bồ hòn" không ít lần. Thời khắc này, hắn làm sao có thể dung thứ cho một tiểu nha đầu dám đe dọa hắn, gân xanh trên trán hắn nổi lên: “Ta cũng không tin nha đầu ngươi dám đùa! Có gan thì thật sự đâm chủy thủ kia xuống ở trước mặt ta đi!”
Chương Hàm thấy ánh mắt tàn nhẫn của Trần Thiện Thông, mặc dù trong lòng không ngăn được nỗi kinh hoàng nhưng nàng cũng biết đã trình diễn đến mức độ này thì nàng đã không còn đường sống để lùi bước. Huống chi, nếu nàng thật sự chết ở chỗ này, sự tình náo động lớn thì ngược lại không còn bất luận kẻ nào dám làm hại cha nương huynh đệ nàng, vậy cũng coi như đáng giá. Nghĩ đến đây, nàng hít một hơi thật sâu, nâng thanh chủy thủ lên chuẩn bị đâm thẳng vào cổ họng. Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Trần Thiện Thông đang nhíu mày thì chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa Phật đường bị người bên ngoài đá văng, ngay sau đó một tiếng hét to truyền vào: “Trần Thiện Thông, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.